Chương 417: Cuồng Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thích Đông cắm cổ chạy hì hục, xuyên qua váchtường không gian và tiếp tục chạy ở một khốikhông gian khác. Trên cái đầu bóng lưỡng củaThích Đông giờ xuất hiện một cái vòng màu vàngđồng lấp lánh, nhìn kĩ mới thấy trên cái vòng nàykhắc hàng ngàn chữ vạn nhỏ li ti.Thích Đông vừa chạy vừa cố gỡ cái vòng ra khỏitrán mình nhưng vô ích. Phía sau, Nghi Tịch nhỏnhắn vẫn kiên trì đuổi theo, trên tay nàng cầm mộtsợi tơ màu vàng đồng hư ảo, sợi tơ này nối thẳngđến chiếc vòng trên trán Thích Đông, cảnh này dễkhiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một bé gáiđang dắt heo đi dạo. 

"Mô phật! Sư tỷ bỏ cuộc đi! Đệ không về đâu mà!"Thích Đông vừa chạy vừa nói.Nghi Tịch kiên trì đuổi theo: "Sư đệ, nếu vẫn khôngchịu giác ngộ, ta chỉ còn cách niệm lục tự đại minhchân ngôn!"Nói xong, Nghi Tịch chắp hai tay vừa chạy vừaniệm chú: "Án Ma Ni Bát Di Hồng!"Câu chú vừa niệm lên, sợi tơ trên tay Nghi Tịchxuất hiện một luồng sáng vàng rực truyền thẳngđến chiếc vòng trên trán Thích Đông."ÉC!!!!" Chiếc vòng trên đầu tỏa sáng vàng rựckhiến Thích Đông kêu lên như heo rống.Nhưng Thích Đông vẫn chạy, vừa chạy vừa mắng:"Bảo sao hồi đó sư phụ dễ dàng tặng ta chiếc vòngKim Cô này, hóa ra sự phụ gài ta! Đau quá hu hu!"Nghi Tịch nghe thế liền khuyên can: "Sư đệ khôngđược hỗn! Vòng Kim Cô là một trong ba mươi haisiêu cấp thánh bảo, đâu phải muốn tặng là tặng.Sư phụ tặng đệ là muốn bảo vệ đệ, phòng khi đệlầm đường lạc lối thôi!""Thả đi mà...""Sự đệ, chỉ cần đệ giao Đại Hồng Chung ra, sư tỷlập tức thả đệ.""Có giữ đâu mà trả, hu hu..."Nghi Tịch ngạc nhiên: "Mất rồi hả?""Mất đâu mà mất!""Chứ ở đâu?"Thích Đông mếu máu nói: "Biết kiểu gì cũng cóngười đến đòi nên gửi thằng khứa kia giữ giùm rồi!Mô phật!""Ai giữ?" Nghi Tịch gặng hỏi.Thích Đông lắc đầu: "Mô phật! Ngu sao nói!"Nghi Tịch tức giận, hai gò má xinh xắn đỏ bừng,mắt tròn trợn lên, hai tay nàng chống nạnh hỏi: "Ủaem? Một trong mười hai thần bảo đó! Trấn tự chibảo của Thiên Không Tự đó! Trộm đi còn chưa xử,lại dám đưa cho người khác nữa?"Thích Đông tỏ ra tự tin nói: "Yên chí! Thằng đó nóngu lắm, đệ chỉ lợi dụng nó cất giùm thôi, khôngmất được đâu."Lúc Thích Đông nói thì Dương cũng vừa xuất hiệntrước một cánh cổng không gian. Nghe ThíchĐông nói về một thằng ngu nào đó, trong lòngDương thầm cười vô mặt thằng nào ngu đến mứcbị Thích Đông nó lợi dụng mà không biết.Khi thấy Dương thì Thích Đông giật mình một cáirồi liền chào hỏi Dương để đổi chủ đề: "Mô phật!Sao thí chủ đến được đây?"Thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của Thích Đông, Dươngtỏ ra khó chịu, vừa học theo điệu bộ của ThíchĐông chắp tay niệm phật vừa nói: "Mô phật! Sư bịđui à, ta vừa đến bằng cổng không gian đó!"Sau đó Dương quay sang chắp tay chào Nghi Tịch.Nghi Tịch cũng lễ phép chào lại, nàng trông nhưmột bé gái nhỏ tuổi nhưng vô cùng xinh xắn, thânhình mảnh mai, da dẻ non nớt như ngọc ngà, máucầm thú trong Dương định trỗi dậy nhưng chợt nhớđến một bầy cầm thú đang theo dõi từ vũ trụ ảonên hắn liền dằn lòng mình xuống.Đã biết Nghi Tịch là sư tỷ Thích Đông, Dương rấtmuốn kể và bịa thêm một đống tội cho Thích Đôngrồi phụ nàng bắt hắn về giam vĩnh viễn trong chùa,nhưng vì có việc quan trọng hơn nên Dương đànhthôi. Thay vào đó, hắn giải thích sơ qua về Nhamcho nàng nghe, vừa kể, hắn vừa kích hoạt CửuPhẩm Liên Hoa Tâm khiến nó lờ mờ hiện ra trêntrán và lờ mờ tỏa ra hoàng niệm, mục đích ngoàiđể thể hiện bản thân cũng liên quan đến Phật giáocòn là để khoe mẽ với Nghi Tịch.Nghi Tịch không có thù oán với Dương, cũng đạtđược một phần mục đích là tìm bắt Thích Đông,cho nên nàng không mấy nghi ngờ. Còn ThíchĐông thì khỏi nói, nghe có thế lực cấp Thần đangtruy sát thì mặt hắn liền xanh lè, giục Dương maudẫn hắn tìm chỗ trốn:"Mô phật! Trốn lẹ đi, nếu là Thần thì năm chục cáiHùng Vương Bảng hợp sức cũng chẳng làm gì nổihắn đâu!"***Huyết Nha và Hoài Bão đứng đối diện nhau, xungquanh hai người là cuồng phong dữ dội.Mái tóc dài đỏ rực tung bay trong gió, Huyết Nhamình trần phô ra thân hình lực lưỡng, hắn nhe hàmrăng nhọn hoắc ra cười nhạo: "Ngươi có biết cáchtốt nhất để khắc chế hệ phong là gì không? Là sựvững chắc! Xui cho ngươi, đó cũng chính là nhữnggì ta hướng đến!"Dứt câu, Huyết Nha gồng lên khiến cơ bắp vốn lựclưỡng của gã lại bành trướng, những đường gânmáu nổi lên khiến cơ thể gã trở nên rực đỏ, nhiệtđộ tỏa ra khiến không khí quanh cơ thể gã cũng sôisục.Khí thế Huyết Nha tỏa ra tạo cho người ta cảmgiác như hắn là một tòa núi đá vô cùng vững chắcvà mạnh mẽ. Sự vững chắc mà ngay cả giông bãocũng khó lòng xông phá.Trước sức mạnh bành trướng của bản thân, HuyếtNha đắc ý nói: "Giao Long vốn cùng nguồn gốc vớiLong tộc, tuy thể chất bẩm sinh không bằng nhưngtộc ta qua nhiều đời đúc kết đã tạo ra một phươngpháp luyện thể giúp Giao Long đạt đến thể chấttương đương Long tộc, Giao Long Cửu Luyện.""Giao Long Cửu Luyện, mỗi tầng là một quá trìnhrèn luyện thể chất vô cùng khắc nghiệt, từ khi mớibập bẹ biết đi, mỗi ngày ta phải chạy một trămvòng, hít đất một trăm cái, thục xì dầu hít xà nângtạ các kiểu thiếu điều muốn trọc đầu."Nói đoạn, Huyết Nha giơ tay ra, hơi nước bốc lêntừ tay gã và tụ thành một đám mây nhỏ màu máu,gã nói tiếp: "Ngoài nỗ lực không ngừng, ta còn maymắn sở hữu dị thủy Huyết Vân Cuồng Vũ này,chính nó đã giúp ta ngày ngày tăng cường máuhuyết và đến năm mười bảy tuổi, ta trở thành kẻluyện đến tầng thứ tám trẻ nhất lịch sử, đó cũng làlý do người đời gọi ta là Bát Luyện.""Nhưng đó là trước đây! Còn bây giờ, ta đã gầntiến tới Cửu Luyện, thể chất đã tiếp cận ChânLong!" Tỏ ra rất tự tin trước sức mạnh của bảnthân, Huyết Nha giơ nắm đầm về phía Hoài Bão vànói: "Đừng nói là ngươi, dù là Độc Hành xuất hiệnthì ta cũng đủ sức đánh một trận!"Khi Huyết Nha vừa nói, một vòng xoáy không gianxuất hiện, Độc Hành từ vòng xoáy thò đầu ra vànói: "Vậy luôn á hả?""Óe!" Huyết Nha gặp Độc Hành lập tức như chócon gặp chó dữ. Tuy bản tính ngông cuồng nhưngHuyết Nha cũng là kẻ sống theo bản năng, mà bảnnăng khuyên gã đừng bao giờ chọc đến Độc Hànhsau một lần bị đánh cho thừa sống thiếu chết màkhông cách nào phản kháng.Thấy Huyết Nha ngoan ngoãn trước Độc Hành,Dương lắc đầu thầm nghĩ: Đúng là những thằng tựgiới thiệu dông dài thì thường có cái kết rất nhảm.Sau một hồi bị Dương đập bất tỉnh thì Độc Hànhđã tỉnh lại và đúng như Dương dự tính, Độc Hànhtrở lại trạng thái mất trí nhớ, là Vạn Lí Độc Hànhcủa Hắc Đạo, ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnhlệnh từ thủ lĩnh.Sau khi bắt Huyết Nha và thuyết phục Hoài Bão,bọn Dương liền gấp rút tìm đến mục tiêu tiếp theo.***Khói bụi mù mịt, mặt đất nứt vỡ, hình chiếu ảo ảnhbiến dạng tạo ra một cảnh tượng tựa như thế giớisụp đổ. Đó là tình trạng diễn ra tại khối không giannơi Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo giao chiến.Lúc này trên người Sùng Hạo chi chít vết thương,trên những vết thương này có những tia điện màuxanh lục tựa như đang giúp Sùng Hạo khâu vá,chữa trị.Đối diện, Đoạn Tuyệt dường như không có vếtmáu nào, chỉ có một vài vết rách trên quần áo.Nhìn Sùng Hạo bằng ánh mắt của kẻ bề trên nhìnlũ hèn mọn, Đoạn Tuyệt kêu ngạo đánh giá: "Sovới lần đầu tiên bị ta đánh thì ngươi có tiến bộ đấy,nhưng vẫn còn kém xa lắm!"Sùng Hạo không có ý phản bác, bởi sự thật là vậy.Cùng là Long thể bá vương, ưu thế thể chất củaSùng Hạo là bằng không khi so với Đoạn Tuyệt,luận về cấp bậc, kĩ thuật, phản xạ, kinh nghiệm thìĐoạn Tuyệt đều hơn hẳn Sùng Hạo, đủ thấykhoảng cách giữa Thế Hệ Phi Thường và Thế HệHoàng Kim vẫn còn rất xa.Nhưng nếu so với lần đầu chạm trán thì khoảngcách ấy đã bị rút ngắn đi rất nhiều.Trước đối thủ vượt trội, Sùng Hạo không có ý địnhđầu hàng, Bạch Long lãnh địa dưới chân hắn độtnhiên mở rộng, lớp vảy rồng mọc ra trên cơ thể vàmột vầng linh lực trắng xóa xuất hiện bao lấy SùngHạo rồi hóa thành một lớp áo trắng có hoa vănhình rồng, trông vô cùng dũng mãnh oai phong vàphù hợp đến nỗi tạo cho người ta cảm giác bộtrang phục này vốn được thiết kế dành riêng choSùng Hạo.Từ cấp Linh Úy, người luyện hồn có thể tạo ra mộtlớp linh lực phóng xuất bao phủ cơ thể để phònghộ, đến cấp Linh Tướng, lớp linh lực này có thể tạothành một lớp giáp có hình dạng sơ khai, nhưng vìlinh hồn cấp Tướng có lượng linh lực không nhiềunên lớp giáp này chỉ được sử dụng trong thời gianngắn để tránh tiêu hao linh lực. Khi đạt đến LinhĐế, linh hồn đã đủ mạnh để duy trì lớp giáp nàytrong thời gian dài, cộng thêm những cảnh giớihữu hình, hữu ý đạt đến cấp cao, lớp linh lựcphòng ngự sơ khai dần hóa thành một lớp trangphục thể hiện gần như chính xác cá tính và phongcách của người tạo ra nó.Bộ trang phục đó là trang phục của linh hồn, và chỉxuất hiện ở Linh Đế đạt đến cảnh giới nhất địnhnên còn được gọi là Đế Y, riêng với Chiến Hoàngnhư Sùng Hạo thì gọi là Hoàng Bào.Không chỉ đẹp, độc và phong cách, Đế Y và HoàngBào còn tăng cường phòng ngự mà không ảnhhưởng đến sự linh hoạt của cơ thể.Trước vẻ đẹp oai hùng của Sùng Hạo trong dạngBạch Long Bá Vương cùng Bạch Long hoàng bào,Đoạn Tuyệt khinh bỉ nhổ toẹt một bãi nước bọt cómùi kẹo sữa rồi nói: "Cái thứ đó ta không thíchmặc!"Dứt câu, Đoạn Tuyệt bổ một đao về phía SùngHạo, đương đao tuy đơn giản nhưng mạnh đếnmức mặt đất đứt đôi, không gian chấn động.Trong dạng Long hóa, giác quan và phản xạ tăngmạnh nên Sùng Hạo kịp thời né đao và vung ChấnThiên đáp trả.Ầm!Đường kiếm đỏ rực chém đến bị Đoạn Tuyệt giơ ÔLong Đao cản lấy, nhưng tiếp sau đó là một loạtđường kiếm khác bắn đến như những đợt sóng dữtheo nhau vỗ bờ.Kiếm Vũ là một linh thuật phổ thông mà bất cứ ailuyện kiếm cũng có thể học và biến đổi theo phongcách riêng của bản thân. Nhưng với Sùng Hạo thìKiếm Vũ của hắn vẫn là những động tác nguyênsơ nhất, chỉ có tốc độ và uy lực là tăng dần theonăm tháng, và cũng mạnh dần sau mỗi nhát chémbởi năng lực của Chiến Hồn.Đường kiếm càng ngày càng mạnh, càng lúc càngdồn dập, Đoạn Tuyệt tuy có thể chống đỡ nhưngcàng lúc càng bật lui, cuối cùng hắn buộc phảinhảy lên để tránh đòn.Cùng lúc đó, Sùng Hạo cũng lao đến, lớp vảy rồnglẫn Hoàng Bào của hắn đã chuyển sang màu đỏrực, ánh mắt hắn cũng thay đổi với hai luồng sángđỏ mờ ảo ở hai con ngươi. Giơ Chấn Thiên quađầu, Sùng Hạo gầm lên và bổ thanh kiếm đỏ xuốngđầu Đoạn Tuyệt.ẦM!Đoạn Tuyệt giơ đao đỡ kịp nhưng uy lực của cú bổkhiến hắn bị ép đập chân xuống đất, mặt đất sụpxuống thành một hố tròn khổng lồ.Một kiếm không được, Sùng Hạo bổ thêm mộtkiếm mười kiếm, hàng trăm kiếm, nhanh và mạnhđến nỗi Đoạn Tuyệt chỉ có thể chống đỡ mà khôngkịp phản đòn.Ầm! Ầm! Ầm!Mỗi lần Chấn Thiên và Ô Long Đao va chạm là mộtlần trời long đất lở, lửa điện bắn tung tóe khắp nơi.Sùng Hạo điên cuồng chém kiếm, trong đôi mắthắn lúc này dường như chỉ còn chém, chém vàchém, chém bất chấp.Cuồng Chiến, đây là trạng thái đặc biệt của ChiếnHồn, trạng thái này xảy ra trong vô thức và chỉ xảyra khi ý chí chiến đấu của người luyện chiến hồntăng lên cực mạnh. Vẫn là càng chiến càng mạnh,nhưng trong trạng thái Cuồng Chiến, tốc độ tănglực sẽ được đẩy lên gấp nhiều lần, tuy nhiên sựtăng lên này chỉ xảy ra tạm thời chứ không có hiệuquả thăng cấp linh hồn vĩnh viễn.Đoạn Tuyệt điên cuồng chống đỡ, tuy không sợSùng Hạo, cũng không hề yếu thế, nhưng chiến ýkhủng khiếp của Sùng Hạo khiến Đoạn Tuyệt nảysinh một áp lực vô hình, áp lực này đến từ linh cảmrằng, với ý chí mạnh mẽ khủng khiếp này thì SùngHạo sẽ có thể vượt qua Đoạn Tuyệt trong tương laigần.Và Đoạn Tuyệt không cho điều đó xảy ra!ẦM!Lại một đường kiếm chém xuống, nhưng lần nàySùng Hạo là người bật ngược ra rồi lùi lại mấybước.Đối diện, Đoạn Tuyệt vẫn đứng vững, khắp ngườihắn nổi lên những đường gân đen quái dị.Hủy hoại thể xác."Sau thằng Dương thì mày là kẻ thứ hai khiến taodùng đến thứ chó má này!" Đoạn Tuyệt lạnh lùngnói, Ô Long Đao trên tay hắn tựa như đang bốckhói, một luồng khói đen u ám âm tà.Như có một khoảng lặng.Rồi cả Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo cùng giậm chânkhiến mặt đất đổ sụp, cả hai lao vào nhau trongđiên cuồng.ẦM!!!Khoảnh khắc va chạm như khiến trời đất sụp đổ,đôi mắt của Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo cùng trợntrừng kinh ngạc, không phải vì sức mạnh của đốiphương, mà vì cả Ô Long Đao và Chấn Thiên đềubị chặn lại bằng tay không, bởi một người thứ bavừa xuất hiện, Độc Hành."Lớn hết rồi! Đừng có đánh lộn đánh lạo nữa, có gìthì anh em ngồi lại nói chuyện?" Độc Hành thu taylại và hết lòng khuyên ngăn.Sau đó Độc Hành kéo Đoạn Tuyệt và Sùng Hạobước qua cổng linh cảnh để giảng hòa.Vừa bước qua, Đoạn Tuyệt ngạc nhiên nhìn thấyTrịnh Thiên Minh đang bị phong ấn, Thích Đông bịđeo vòng và cột dây vào gốc cây ngồi im như mộtcon cún, Ngân Hà ngồi một góc với vẻ mặt bựcdọc dỗi hờn như thể vừa bị ai bắt nạt, thỉnh thoảngmắt nàng lại liếc về phía Dương, Độc Hành thì lăngxăng chạy đến bóp vai cho Dương trong khiDương đang tranh thủ khoe khoang phét lác vớinhóm Thục Trinh, Như Nguyệt, Thiên Kim và HồngTrần.Đoạn Tuyệt há mồm như muốn rụng hàm dưới, rồihắn quay sang nhìn Sùng Hạo và hỏi: "Bọn nó ở vũtrụ khác hả?" 

Hết chương 417 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12 #12nuthan