Chưa đặt tiêu đề 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1Điền Chính Quốc ngày bé là một đứa trẻ vô cùng trong sáng tốt bụng, chính xác mà nói thì không phải ngày bé, mãi tới năm mười tám tuổi bị ép tham gia quân ngũ, hắn vẫn là người lương thiện. Nhưng sau này, hắn gọi đùa bản thân khi ấy chính là "nhóc nghịch ngợm".

Thiếu niên dũng cảm kỳ thực chính là dưa, dưa chính là ngốc, ngốc chính là dưa. Năm mười tuổi, bị thằng bạn học thường xuyên bắt nạt mình xách một thanh mã tấu đến kích động chút huyết tính hiếm hoi trong người. Lúc hai đứa đánh nhau, hắn sẩy tay vạch một đường lên mặt thằng nhóc nghịch ngợm kia, tạo thành vết sẹo cả đời không thể xóa bỏ. Chuyện này khiến Liễu Như – mẹ hắn – phải bán đứt nhà cũ để chạy chữa cho người ta, hơn nữa còn mang Điền Chính Quốc bỏ xứ ra đi, vì vậy mà gặp lại gã đàn ông phụ bạc nghe đâu ra ngoài mua nước tương, mua đến mười năm chưa về.
*theo tiếng địa phương Thiểm Tây, "dưa" có nghĩa là ngốc nghếch/khờ dại

*huyết tính: tính sốt sắng làm việc nghĩa

*mua nước tương: nguyên văn là "đả tương du", ý là ra ngoài cưỡi ngựa xem hoa, xem náo nhiệt

Khi ấy, Điền Chính Quốc không biết nhìn người thật sự nghĩ mình có cha, hết thảy mong đợi và sùng bái đều hướng về Điền Mục Dương, chẳng những thế còn thực lòng cho rằng cái người gọi là anh hai – Điền Chí Hằng – là thật tâm muốn tốt cho hắn. Vào buổi tối đầu tiên tại nhà lớn Điền gia, khi đứng trước bồn cầu tự hoại sáng bóng như gương, nhóc con dại khờ nhịn cả đêm không dám đi tiểu. Hôm sau suýt nữa nghẹn đến hỏng, quấy rầy tới Điền Chí Hằng lớn hơn hắn sáu tuổi, anh ta ra vẻ thoải mái vỗ mái đầu mềm như nhung của hắn, bảo "Em dễ thương thật".
Điền Chính Quốc tưởng Điền Chí Hằng đang khen mình, thật lòng thật dạ tin tưởng anh hai, hoàn toàn không ý thức được vì sao ngày đó chỉ có mình hắn vào nhà họ Điền, không có Liễu Như.

Sau này, Điền Chí Hằng cho hắn biết Liễu Như là kẻ thứ ba phá hoại gia cang người khác, nhà họ Điền không so đo nên mới nhận hắn. Điền gia vô cùng rộng lượng, là đại ân nhân của hắn, mẹ nó, nhóc ranh Điền Chính Quốc thế mà cũng tin! Điều này dẫn đến Điền Chính Quốc năm mười tám tuổi thường xuyên muốn quay lại bảy năm trước để quất chết chính mình. Kẻ thứ ba làm gì có chuyện mười năm không gặp người chồng ra ngoài "mua nước tương" của mình? Nếu thật là kẻ thứ ba, sao lại không diễu võ dương oai hoặc vờ vịt đáng thương trước mặt vợ cả? Liễu Như từ đầu tới đuôi đều không biết Điền Mục Dương đã có vợ con, cô gái trẻ ngây thơ vẫn ngỡ bản thân gặp được một nửa còn lại. Nhưng khi quay lưng bỏ đi, "nửa kia" thậm chí còn không biết một cuộc "diễm ngộ" khác của hắn trong lần tới đất khách gầy dựng sự nghiệp đã có thai, Liễu Như chỉ là vật hi sinh để người nào đó đổi khẩu vị.
Mỗi đứa trẻ nghịch ngợm đều có thời kỳ tự cho mình là đúng, dù không có Điền Chí Hằng châm ngòi thì một gia đình đơn thân vốn dĩ đã tiềm tàng nhiều mâu thuẫn. Trong những năm tháng tuổi dậy thì, quan hệ giữa Điền Chính Quốc và Liễu Như nhìn chung không tốt nhưng chưa đến mức bế tắc đến thế, tới nỗi sau này khi ở trong quân doanh, hắn không về kịp lễ tang của Liễu Như.

Điền Chính Quốc mười bảy tuổi rất ngưỡng mộ anh hai Điền Chí Hằng, nào biết những cong cong thẳng thẳng bên trong một gia tộc lớn, nghe không hiểu những mũi nhọn trong lời nói của kẻ khác, xem tất cả minh trào ám phúng thành khích lệ, "thuần lương" như thằng hề chuyên mua vui cho thiên hạ. Hắn thậm chí không nhận ra tên của những người trẻ tuổi đồng lứa tại Điền gia đều có tên lót là "Chí", chỉ có hắn gọi Điền · Chính · Quốc. Ngay cả gia phả nhà họ Điền cũng không vào được, vĩnh viễn là đứa con riêng ngu xuẩn theo đuôi Điền Chí Hằng bị người người khinh miệt.
*minh trào ám phúng: ngoài mặt thì tươi cười, sau lưng thì chế giễu

Nếu hắn vẫn cứ u mê như vậy, nếu Điền Chí Hằng mãi mãi coi hắn là thằng ngu để dụ dỗ, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ tiếp tục không biết gì mà hạnh phúc trải qua một đời. Nhưng mười bảy tuổi năm ấy, Điền Chí Hằng dẫn hắn ra ngoài chơi, nhóc con dưới sự cổ vũ của một đám người đã nếm thử một chút cái gọi là đồ chơi của "xã hội thượng lưu" nghe nói có thể khiến người ta càng high càng hưng phấn.

Tới khi nghiện ma túy, hắn mới phát giác hóa ra anh hai nhìn như ôn hòa lại hung ác như vậy, hóa ra thế giới bị che lấp bởi năm màu rực rỡ này tăm tối đến cỡ nào.

Lúc cơn nghiện phát tác, hắn ngỡ đời mình coi như xong rồi. Anh hai tươi cười, cha không thay đổi sắc mặt và nước mắt của Liễu Như giúp hắn chân chính thấy rõ thế giới này, nhưng đã quá trễ.
Bấy giờ, gương mặt giận dữ của một người đập vào tầm mắt hắn, lão tướng Điền – người đáng tin cậy nhất Điền gia – nện cây ba toong xuống đất, dù là con riêng thì con cháu nhà họ Điền cũng không được để người ta khinh thường! Ông nhốt Điền Chính Quốc vào phòng tròn hai tháng, cơn nghiện yếu đi thì đá vào quân doanh làm một tên lính quèn đi thực hiện nghĩa vụ quân sự như bao người.

Hai năm sau, Điền Chính Quốc khôi phục hoàn toàn, không vào đại học cũng không học cao đẳng, chỉ là thể trạng tốt hơn trước kia rất nhiều, để không bỏ phí một thân đầy sức mạnh, hắn vẫn làm thằng ngốc bám đuôi Điền Chí Hằng. Điền Chí Hằng rất đắc ý, đời này có thể nắm chắc Điền Chính Quốc đần độn trong lòng bàn tay, loại người như anh ta rất cần bia đỡ đạn cho một số việc, Điền Chính Quốc là đầy tớ tốt nhất.
Về sau, về sau cũng không có gì, chẳng qua Điền gia ngày càng làm ăn lớn, Điền Chính Quốc đi theo làm trợ lý, còn đem lòng yêu mến thanh mai Đỗ Vân quen biết từ năm mười tuổi và cùng nhau lớn lên. Đỗ Vân lừa Điền Chính Quốc lên giường Lâm Đức Cửu, cụ thể ngày đó Lâm Đức Cửu làm gì Điền Chính Quốc, hay Lâm Đức Cửu bị Điền Chính Quốc làm gì, chân tướng chỉ có hai người ấy biết. Nhưng dù thế nào, Lâm Đức Cửu cũng hận Điền Chính Quốc, hơn nữa còn không thực hiện lời hứa với Đỗ Vân lúc trước, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ phải cưới chị của Lâm Đức Cửu là Lâm Đức Tuệ lớn hơn hắn năm tuổi.


Mọi chuyện diễn ra một cách vô cùng quái lạ, khiến người ta không sao tìm ra đầu mối. Điền Chí Hằng cũng lần không ra đầu mối trong mớ quan hệ rối rắm, để rồi bị phán tù chung thân vì tội trốn thuế, gian lận thương mại, đưa hối lộ và buôn lậu thuốc phiện. Sau khi con trai lớn vào tù bóc lịch, Điền Mục Dương cũng không hiểu sao bị trúng gió phải nhập viện, những người khác trong Điền gia ù ù cạc cạc chưa kịp vớ bở, Điền Chính Quốc đã ấm ớ có được hơn 60% cổ phần Điền thị, chẳng ai biết nguồn vốn xuất phát từ đâu.
Lúc này, Điền Chính Quốc ba mươi ba tuổi đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh, khi tất cả mọi người cho rằng hắn chắc chắn sẽ vứt bỏ Lâm Đức Tuệ lớn tuổi hơn mình, đồng thời còn nuốt trọn Lâm gia như nuốt Điền gia, thì Điền Chính Quốc lại bất ngờ cùng Lâm Đức Tuệ nắm tay nhau đến già, hết thảy cám dỗ từ bên ngoài bao gồm cả mối tình đầu Đỗ Vân cũng không khiến hắn mảy may dao động. Về phần Lâm Đức Cửu... trước khi phát hiện đống gia sản vốn do mình kế thừa chả hiểu sao lại đứng dưới danh nghĩa chị mình, ngoại trừ số cổ phần chưa đến 5% hữu danh vô thực tại Lâm thị, nhị thế tổ còn thường xuyên đầu tư thất bại. Đến cuối cùng, 5% chỉ còn 1%, tận lúc trung niên hắn vẫn phải chai mặt sống dựa vào tiếp tế của anh rể Điền Chính Quốc, dẫu thế vẫn sống đến hơn bảy mươi tuổi. Trước khi tắt thở trên giường bệnh, hắn rốt cuộc cũng to giọng mắng Điền Chính Quốc là thứ đồ chơi thất đức, nhìn thấu nỗi băn khoăn cả đời mình.
Nhưng Điền Chính Quốc còn đi sớm hơn Lâm Đức Cửu, ở tuổi hơn năm mươi, hắn cũng vì quãng đời tuổi trẻ bị lừa gạt mà tổn thương đến thân thể, dẫn tới trăm thứ bệnh quấn thân. Lâm Đức Tuệ hơn sáu mươi tuổi vẫn tận tình chăm sóc đến khi hắn lâm chung, không hề mượn tay người khác, tình cảm vợ chồng khiến người ngoài hâm mộ đỏ mắt, nhưng chả biết nguyên nhân từ ai mà bọn họ chẳng có một mụn con.

Điền Chính Quốc thực sự không nghĩ đời này còn gì tiếc nuối nữa, những kẻ hại hắn phải trả giá gấp trăm lần, thuộc hay không thuộc về hắn cũng đều chiếm được, có thân phận hiển hách, dù người bên cạnh có nghiến răng nghiến lợi bao nhiêu, ngoài mặt cũng phải a dua nịnh hót hắn, điển hình là tên ngu Lâm Đức Cửu. Hắn không để ý chuyện vô hậu, cũng không tận lực duy trì một gia đình hoàn chỉnh, tuyệt đối không làm một gã đàn ông gieo họa cho phụ nữ như Điền Mục Dương. Hắn thậm chí còn cho bà vợ Tô Ngọc Đình của Điền Mục Dương áo cơm không lo sống nốt quãng đời còn lại. Dẫu bà là mẹ Điền Chí Hằng, dẫu trong những năm tháng còn là nhóc ranh, Tô Ngọc Đình cũng chèn ép hắn không ít, nhưng bà cũng chỉ là vật hi sinh trong cái vòng lẩn quẩn này.
Hắn không hối tiếc, trước lúc ra đi thậm chí còn không nghĩ gì, chỉ buông tay Lâm Đức Tuệ, lẳng lặng nhắm mắt.

Nhưng hắn sống lại!

Điền Chính Quốc không hiểu nổi một người hoàn toàn không tiếc nuối hay oán hận, ra đi vô cùng bình thản, rốt cuộc vì sao lại sống lại.

Tuy nhiên, hiện thực không cho hắn cơ hội tự hỏi, hiện thực chắc chắn là ảo ảnh, lúc hắn tưởng bản thân có thể an tâm nhắm mắt ngàn thu, vừa mở mắt đã trông thấy thằng nhóc xấu xa giơ thanh mã tấu Thụy Sĩ dương dương đắc ý nhìn mình, dù lòng dạ Điền Chính Quốc thâm sâu đến đâu, dù hắn bị người ta gọi là hồ ly đa mưu túc trí... Không, kẻ khác đều dùng chồn để hình dung hắn, dù hắn trước giờ luôn bình tĩnh cũng không biết đối phó với nhóc quỷ trước mặt ra sao.

Ước chừng mười phút sau, hắn mới kịp phản ứng hóa ra mình trở lại năm mười tuổi, cái ngày lỡ tay hủy mất khuôn mặt của Kim Thái Hanh. Khoảng thời gian này đời trước, Kim Thái Hanh đang ôm gương mặt đầy máu ngã trên đất, mà hắn thì cầm đao trống rỗng nhìn Kim Thái Hanh đau đớn, trong lòng sợ hãi vô cùng, run tay không cầm nổi con đao hung khí kia. Nhóm "đàn em" của Kim Thái Hanh tại trường học sợ tới mức lập tức giải tán, chỉ để lại hai thằng nhóc ngay cả xe cứu thương cũng không biết gọi.
Mà hiện tại, mười phút dại ra của Điền Chính Quốc khiến Kim Thái Hanh cực kỳ hài lòng, ừm, khá hài lòng.

Kim Thái Hanh là loại người nào? Là con trai của Kim thổ phỉ!

Được rồi, Kim thổ phỉ không phải thổ phỉ thật, chỉ là biệt danh mà nhóm đồng nghiệp cùng vác súng năm đó đặt cho. Ngày trước ở trường quân đội, hắn chính là cái loại đại ca thổ phỉ chuyên kéo bè kéo cánh xúi giục các học sinh đánh nhau. Lão tướng Kim thật sự không hiểu, ông dầu gì cũng là nho tướng, là hạng người có thể sau lưng ném gạch thì tuyệt đối không giáp mặt giằng co, thế quái nào lại sinh ra thằng con trai ngốc như vậy, đầu bị lừa đá rồi chắc?

Con lừa đá Kim thổ phỉ nhất định là lừa tinh, nếu không sao lại di truyền bộ óc này cho Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh được cha mình chân truyền, từ lúc vào mầm non đã bắt đầu hoành hành ngang ngược, dẫn một đám nhóc con quậy phá đi bắt nạt bạn học nữ và những "văn thư sinh" có thành tích tốt trong lớp, còn thường xuyên kéo đàn kéo lũ đánh nhau chứng tỏ nghĩa khí anh em, lên lớp hai đã chính thức vô địch toàn trường. Cô giáo đau đầu muốn chết, nhưng cô có thể làm gì đây, tìm cha mẹ á? Người đến họp phụ huynh luôn luôn là Kim thổ phỉ Kim Lỗi, khiến cô giáo trẻ sợ tới mức không dám phê bình Kim Thái hanh, cha mẹ của mấy nhóc bị Kim Thái Hanh bắt nạt cũng không dám tìm Kim Lỗi tính sổ. Càng vô sỉ hơn là, tên này còn về nhà vỗ đầu con trai, bảo "Con ta là đại ca trường học, làm tốt lắm!".
Quả thực hết cách trao đổi!

Điền Chính Quốc chẳng qua chỉ là một "văn thư sinh" bị Kim Thái Hanh nhắm trúng, khác với những đứa nhóc mới bị dọa đã khóc rống, Điền Chính Quốc sinh ra từ gia đình đơn thân kế thừa tính cách mạnh mẽ của Liễu Như, vô luận Kim Thái Hanh bắt nạt như thế nào, hắn đều dùng ánh mắt coi rẻ để nhìn "con sâu làm rầu nồi canh" trong lớp, khiến "ông vua con" không thể nhẫn nhịn được!

Vì thế, anh mới cầm đao của cha mình, tính hù dọa Điền Chính Quốc nhưng lại gây nên bi kịch của kiếp trước, khuôn mặt bị tàn phá cả đời. Một vết sẹo từ trán đến cằm ngang dọc toàn bộ mặt trái, cộng thêm cuối những năm 80 chưa có phẫu thuật thẩm mỹ, làm mặt trái của Kim Thái Hanh bị một "con rết" thật dài bò lên.

Mà hiện giờ...

Điền Chính Quốc với trái tim đã biến thành quả táo hư thối sau mười phút phân tích, khóe miệng rốt cuộc cũng tạo thành vòng cung khó nhận ra.
Tuy không đúng với mong muốn của hắn, nhưng sống lại một đời, nói thế nào cũng không thể đi lại đường cũ mà phải không?

Dựa theo truyền thống tốt đẹp từ kiếp trước, vậy bắt đầu lợi dụng từ nhóc con Kim Thái Hanh này đi.


Chương 2Kim Thái Hanh dẫn theo vài nhóc đàn em, cười hí hửng nhìn gương mặt đần thối ngu ngơ của Điền Chính Quốc, nghĩ thầm ai bảo mày không giúp tao làm bài tập, vô thi còn không cho tao cóp pi bài!

Không sai, "thù hận" giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bắt nguồn từ chuyện bài tập. Nghĩ cũng biết thành tích của Kim Thái Hanh chắc chắn thảm thương đến không nỡ nhìn, có thể nhận được hết mặt chữ là khá lắm rồi. Mà Điền Chính Quốc lại kế thừa cái tính hiếu thắng của Liễu Như, không cha cũng chẳng hề gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để người ta nói mấy lời kiểu như "Thằng nhỏ không có ba nên học hành chả ra làm sao". Trước khi mắc nghiện, thành tích của hắn luôn luôn đứng đầu.

Điền Chính Quốc là học sinh lớp chọn, trước năm lớp ba đều theo học tại một trường tiểu học ở ngoại ô, tuy chất lượng giáo dục không tốt, nhưng thành tích của hắn luôn khiến người ta yên tâm, ngay từ đầu Liễu Như đã không nghĩ đến việc chuyển trường. Mùa đông tại phương Bắc vắng bóng nhà cao tầng, đường nhựa cùng lượng CO2 dư thừa đặc biệt rét mướt, điều kiện của trường tiểu học ngoại thành rất tệ, các học sinh phải học trong nhà trệt, không có đoàn thể cung cấp hơi ấm, trong lớp chỉ có một bếp lò. Ngày đông năm ấy chân Điền Chính Quốc thiếu chút nữa lạnh đến bại liệt, may mà Liễu Như tuy bận bươn chải cuộc sống, nhưng không hề lơ là việc chăm sóc con trai. Cô nhanh chóng phát hiện Điền Chính Quốc bị tổn thương do giá rét, kịp thời đưa con đến bệnh viện điều trị, bằng không để bị tê cóng nghiêm trọng dễ dẫn đến hậu quả phải cắt bỏ chân.

Mùa xuân năm lớp hai, Liễu Như đưa tiền nhờ người ta giúp Điền Chính Quốc dùng danh nghĩa dự thính chuyển tới trường tỉnh. Đó là ngôi trường duy nhất có tầng lầu, ngoài ra còn được đoàn thể cung cấp hơi ấm, vì vậy người ta phải trả một khoản phí dự thính tương xứng, một số tiền quá mức khổng lồ với Liễu Như. Nhưng học sinh có thành tích xuất sắc được miễn khoản ấy.

Học kỳ I, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc còi như "Củ Cải Đỏ" (1) không hề đυ.ng mặt nhau. Tuy Kim lão đại thích gây rối nhưng không ức hϊếp nhỏ yếu, nếu bạn cùng lớp bị đứa khác bắt nạt, có khi anh còn chạy qua đánh trả. Trên thực tế, Điền Chính Quốc cũng từng bị học sinh lớp trên giật tiền, với gia cảnh của hắn đương nhiên không có tiền tiêu vặt gì, thành ra đối phương chỉ tẩn hắn một trận liền xong việc. Mấy hôm sau, Điền Chính Quốc nghe đồn tên giật tiền bị Kim Thái Hanh dẫn băng đập cho kêu cha gọi mẹ, khi đó trong lòng hắn rất hả giận, thậm chí còn hơi bội phục Kim Thái Hanh.

Nhưng thế không có nghĩa hắn phải giúp Kim Thái Hanh làm bài tập và cho sao chép bài nha, vậy có khác gì hại người đâu! Thành tích của Kim Thái Hanh đã đủ kém rồi.

Giáo viên cũng biết Kim Thái Hanh gian lận trong thi cử, trong kỳ thi cuối kỳ I liền chuyển chỗ Kim Thái Hanh để tách anh với đám đàn em học giỏi ra. Điền Chính Quốc bấy giờ vẫn còn ngấm ngầm, lúc đi thi đúng lúc ngồi trước Kim Thái Hanh, chỉ cần dịch người sang một bên, đẩy bài thi ra một chút là có thể cho Kim Thái Hanh quay bài. Vốn Kim Thái Hanh không muốn cóp bài của củ cải đỏ, anh cảm giác Điền Chính Quốc học hành còn chả bằng mình, ai ngờ lúc thi chỉ thấy nhóc củ cải đỏ rẹt rẹt rẹt mấy phát đã điền kín cả tờ giấy thi, tốc độ nhanh đến líu cả lưỡi. Vì thế Kim lão đại đứng ngồi không yên, dùng chân đá ghế Điền Chính Quốc từ phía sau, thi một ngày đá cả ngày, kết quả Điền Chính Quốc cứ thế chịu đựng chứ nhất quyết không cho chép!

Nếu chỉ có vậy thì Kim Thái Hanh sẽ không quá để ý, nhưng khi bảng xếp hạng kỳ thi cuối kỳ ra lò, ai nấy đều trợn tròn mắt, Điền Chính Quốc tầm thường nghiễm nhiên xếp thứ nhất! Về phần Kim Thái Hanh, hừ hừ, thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp, không phải toàn khối, coi như không tệ.

Trước kia Kim Thái Hanh có quay bài nên thành tích rất khá, lần này thoáng cái khiến Kim Lỗi mở rộng tầm mắt, bèn hung hăng quất thằng quỷ nhỏ một trận. Kể từ đó, Kim Thái Hanh bắt đầu tăm tia nhóc con Điền Chính Quốc "ăn cây táo, rào cây sung", "vong ân phụ nghĩa" này.

Tới học kỳ II, anh tìm đủ mọi cách bắt Điền Chính Quốc giúp mình làm bài tập nhưng luôn bị từ chối, từ đấy Điền Chính Quốc càng bị ăn hϊếp dữ hơn.

Hết thảy chỉ bắt nguồn từ việc mày hạng nhất, tao cũng "hạng nhất" mà thôi.
Kim Thái Hanh mang ân oán đó ra thanh toán rõ ràng một lần trong đầu, vừa nghĩ đến sau này có thêm tiểu đệ thành tích đứng đầu làm bài tập giùm, đi thi môn nào cũng đạt điểm tối đa, ông ba già cầm bài thi khen lấy khen để, trong lòng anh liền vô cùng thỏa mãn. Nhưng anh còn chưa ảo tưởng đủ về tương lai, đã thấy củ cải đỏ bất mãn lao đến trước mặt, cầm chặt cổ tay anh như muốn cướp đao.

Kim Thái Hanh đương nhiên không để hắn đoạt được, hai người liền giằng co. Thấy bọn họ cầm đao, mấy đàn em mới học tiểu học không dám tiến lên, đành phải vây hai người ở giữa, không biết có nên hô một tiếng "đại ca cố lên, mọt sách mau chịu thua đi" linh tinh để cổ vũ hay không.

Chẳng rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào, đột nhiên đao rơi xuống đất, Điền Chính Quốc che eo mông đau đớn rêи ɾỉ trên đất, máu thấm ướt đồng phục.
Các đàn em sửng sốt một lát rồi hét toáng bỏ chạy, Kim Thái Hanh trợn tròn mắt, may mà anh tương đối có tiền đồ, không như mấy tên nhóc không nghĩa khí kia, luống cuống ngồi xổm bên cạnh Điền Chính Quốc cởϊ áσ, định dùng bộ đồng phục đầy bụi bặm giúp Điền Chính Quốc băng bó vết thương.

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn nên khen ngợi đứa nhỏ này có trách nhiệm không lâm trận bỏ chạy, hay nên cho nó một bợp tai, mắng nó thiếu thường thức đây, dùng quần áo bẩn thế kia là sợ hắn chưa bị nhiễm trùng, ngại hắn ngỏm chậm quá hả!

"Cố lên, ráng chịu đựng đi!" Kim Thái Hanh hơi lắp bắp, "Đè lại, lát nữa là hết chảy máu liền!"

Anh dùng đồng phục đè lên miệng vết thương dài ngoằng của Điền Chính Quốc, đối đãi như với vết thương nhỏ do dao kéo bình thường gây ra. Điền Chính Quốc bị ấn đau đến nhe răng, lần này không do dự nữa, trực tiếp cho anh một bạt tai, nhưng thể trạng yếu nên không có nhiều sức lực, thoạt nhìn chỉ như đẩy nhẹ.
"Bác sĩ, bệnh viện!" Hắn yếu ớt lên tiếng, nếu cứ tiếp tục như vầy, cho dù hắn biết đao chỉ tổn thương đến phần mềm, cũng sẽ mất máu quá nhiều hoặc đau quá mà chết.

"A, đúng rồi! Bệnh viện!" Kim Thái Hanh lúc này rối muốn chết, bèn quay đầu rống, "Nhanh đi gọi xe!"

Giờ mới phát hiện bầy khỉ đằng sau đã sớm tan đàn xẻ nghé, Kim Thái Hanh đành phải vừa mắng mấy đứa này không nghĩa khí, vừa đỡ Điền Chính Quốc đi gọi taxi.

Rốt cuộc cũng tới được bệnh viện, mấy người lớn biết tin rối rít chạy đến, Kim Lỗi có xe nên có mặt nhanh hơn, khi Liễu Như đuổi tới, Kim Thái Hanh đã bị Kim Lỗi xách ra ngoài bệnh viện nghiêm khắc giáo huấn, còn dẫn đi tìm Liễu Như giải thích.

"À... tôi mới dạy dỗ nhóc con này, nó, nó nhận lỗi rồi." Kim Lỗi dũng mãnh chỉ biết ấp a ấp úng trước nước mắt kiên cường của Liễu Như, "Ừm... nếu bạn học Điền bị thương đến gân cốt, tôi sẽ bắt thằng ranh này làm trâu làm ngựa cho thằng bé cả đời!"
Kim Thái Hanh cũng rụt cổ gật đầu lia lịa, nhưng Liễu Như chỉ liếc họ một cái rồi ra ngoài phòng giải phẫu đợi, việc này nói sau, hiện tại quan trọng nhất là Tiểu Quốc.

Điền Chính Quốc tất nhiên không sao, kinh nghiệm mấy chục năm đời trước cũng không phải vô ích. Tuy vị trí bị thương là bên hông tương đối nguy hiểm, sơ sảy là bại liệt cả đời như chơi. Nhưng trên thực tế, vết thương bên hông nom thì dữ tợn nhưng chỉ hơi toác da thịt, chỗ bị đâm sâu nhất là phần thịt sau mông, chăm tốt tuyệt đối không để lại di chứng. Nhưng vị trí khá đặc biệt, thoạt nhìn tương đối dọa người, quá trình xử lý phải thật cẩn thận.

Lợi dụng Kim Thái Hanh không phải vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC