218

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 218 : Chắc chắn là Khương Lam Hân

Thay quần áo xong , Lam Hân mở vali ra tìm thứ gì đó .

Bới qua một lượt , cô chợt nhìn thấy một chiếc nhẫn bạch kim nằm lặng lẽ trong góc vali .

Cô nghi ngờ cầm chiếc nhẫn lên xem , những ký ức đau buồn trong đầu cô chợt tuôn ra . Nhưng chiếc nhẫn này đã ở trong vali của cô từ khi nào ?

Cô nghĩ ngợi thật lâu , lúc đi cô không mang theo chiếc nhẫn này , sự xuất hiện của chiếc nhẫn này khiến cô nhớ đến những chuyện kinh khủng xảy ra vào đêm hôm đó .

Lam Hân hơi nheo mắt , nếu đã trở về thì cô cũng nên làm gì đó đi ?

Giờ đây cô đã hoàn toàn thay đổi , không còn là Khương Lam Hân của ngày xưa nữa .

Cô suy nghĩ một lúc , trong đôi mắt to sáng ngời của cô đột nhiên lộ ra một chút gian xảo .

Đào Mộng Di , năm đó bà lái xe đâm vào tôi , khiến tôi mất đi người thân và hủy hoại cuộc đời tôi . Từ giờ trở đi , tôi sẽ đòi lại tất cả những gì bà đã nợ tôi .

Cô đứng dậy , sự hận thù ngập tràn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô .

Thấy Tiểu Tuấn vẫn đang giặt quần áo , cô lấy trong ngăn nhỏ của vali ra một chiếc điện thoại di động khác đã chuẩn bị sẵn .

Đào Mộng Di nhiều năm nay vẫn dùng số điện thoại đó sao ?

Cô mở điện thoại lên , bấm vào mục tin nhắn , ngón tay nhanh chóng gõ ra một dòng chữ .

Đây là số điện thoại mà cô nhờ Cẩn Hi làm cho cô , dùng số điện thoại này người nhận sẽ không tìm được thông tin gì về cô , gửi tin nhắn xong cô tắt điện thoại rồi cất vào vali .

Biệt thự nhà họ Khương vẫn xa hoa và sang trọng như bảy năm trước , không có thay đổi gì .

Vào cuối tuần , Đào Mộng Di đang cùng gia đình trò chuyện , cười nói và thưởng thức bữa sáng thì đột nhiên có một tin nhắn được gửi tới chiếc điện thoại di động đặt trên bàn trước mặt .

Vốn tưởng là lời nhắc nhở hóa đơn điện thoại , bà ta chỉ nhìn lướt qua mà không thèm để ý , nhưng khi vừa định dời mắt đi thì bà ta lại vội vàng cầm điện thoại lên xem , thấy đó là tin nhắn của một số lạ .

" Gây chuyện rồi bỏ trốn , bà tưởng bà có thể trốn được sao ? "

Vài lời ngắn gọn đột nhiên khiến Đào Mộng Di run lên vì sợ hãi , chiếc điện thoại rơi trên mặt rồi rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang dội .

Khương Tĩnh Hàm và Khương Trí Viễn đều kinh ngạc nhìn bà ta , lại thấy sắc mặt bà ta tái nhợt , trong đáy mắt cũng khó có thể che giấu được vẻ hoảng sợ .

Khương Tĩnh Hàm nghi ngờ hỏi : " Mẹ , mẹ làm sao vậy ? "

Khi Đào Mộng Di bị Khương Tĩnh Hàm gọi , bà ta mới hoàn hồn , khuôn mặt ưu nhã lộ ra vẻ hoảng sợ , bà ta gượng gạo nặn ra một nụ cười : " Không sao đâu , hai bố con ăn sáng đi , mẹ không cẩn thận trượt tay thôi . "

Bà ta chậm rãi cúi đầu , nhặt chiếc điện thoại lên rồi đứng dậy xoay người bước lên lầu.

Khoảnh khắc quay người lại , sự lo lắng cùng sợ hãi tột độ ngập tràn trên khuôn mặt bà ta .

Từ sau khi làm chuyện trái với lương tâm , trong lòng bà ta vẫn luôn bất an như vậy .

Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước, bà ta đã làm nhiều chuyện xấu nhưng vẫn sống một cách sung sướng và vui vẻ, dần dần bà ta không tin vào báo ứng nữa.

Nhưng ngày hôm nay khi nhận được tin nhắn của người lạ, bà ta mới ý thức được rằng những ngày tháng bình yên của mình có lẽ đã kết thúc.

Chắc chắn là Khương Lam Hân.

Không đúng, chuyện xảy ra năm đó cô hoàn toàn không biết gì.

Ngoài gia đình bà ta thì không ai biết chuyện này. Vậy có thể là ai chứ?

Người phụ nữ giống hệt Khương Lam Hân kia liệu có phải là Khương Lam Hân không ?

Bà ta không tin trên đời sẽ có người giống hệt nhau như vậy ?

Đào Mộng Di trở về phòng trên lầu với tâm trạng lo lắng .

Bà ta mở cửa ra , mọi thứ bên trong phòng đều vô cùng xa hoa .

Khương Thế Khiêm đang đứng trước gương đeo cà vạt , mặc dù đã ở tuổi trung niên , nhưng mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành của ông ta , khiến trông rất nổi bật và hấp dẫn .

Chương 219 : Giúp tôi điều tra một số điện thoại

Đào Mộng Di liếc nhìn ông ta , nghi ngờ hỏi : " Thế Khiêm , ngày cuối tuần ông còn phải ra ngoài sao ? "

Khương Thế Khiêm không quay đầu lại mà chỉ ậm ừ đáp lại . " Cuối tuần , tôi đi gặp một người bạn . "

Đào Mộng Di nghe thấy vậy , chợt nhớ ra mỗi cuối tuần ông ta đều nói sẽ đi chơi cả ngày với lý do gặp bạn bè , thậm chí có khi đến tối ông ta còn không về nhà .

Đào Mộng Di tâm trạng vốn không tốt , thấy ông ta còn không thèm liếc nhìn mình một cái , lửa giận trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên .

Bà ta rống lên : " Thứ bảy nào ông cũng phải ra ngoài , có khi tôi còn không về nhà , rốt cuộc ông hẹn gặp ai ? "

Khương Thế Khiêm đã thắt cà vạt xong , ông ta quay đầu lại nhìn thấy Đào Mộng Di đang nổi cơn điên bèn cau mày khó chịu nói : " Mộng Di , bà không thể dịu dàng hơn được sao ? Ngày thường tôi đều phải đi làm , cuối tuần hẹn gặp bạn bè một chút , giải tỏa căng thẳng , đến chuyện như vậy bà cũng cấm hay sao ? "

“ Dù vậy thì cũng không thể cuối tuần nào cũng ra ngoài được ? ” Đào Mộng Di khó hiểu nói .

Bà ta và Khương Thế Khiêm là cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ , bà ta luôn tự tin với ngoại hình của mình thì Khương Thế Khiêm sẽ không phản bội bà .

Thường ngày ông ta đều phải đi làm và hiếm khi có thời gian ở bên bà ta , nhưng ngay cả những ngày cuối tuần , ông ta cũng chỉ dành nửa ngày cho bà ta , còn lại thời gian dành cho công việc và gặp gỡ bạn bè .

" Mộng Di , tôi không làm việc chăm chỉ , không gặp bạn bè , không xã giao và không ký hợp đồng thì làm sao có tiền cho bà và Hàm Hàm mua hàng hiệu với đồ đắt tiền ?

Ngày nào tôi cũng làm việc đến kiệt sức chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bà , cuối tuần tôi ra ngoài thư giãn , bà lại có ý kiến gì ? "

Khương Thế Khiêm tức giận hét lên một tiếng , cầm cặp tài liệu bên cạnh lên rồi đóng sầm cửa rời đi . “ Ầm ! ” một tiếng , Đào Mộng Di sợ hãi nhảy dựng lên .

Thấy người đàn ông đóng sầm của rời đi , Đào Mộng Di nắm chắc điện thoại trong tay , thở hổn hển , tức giận đến mức run rẩy kịch liệt .

" Khương Thế Khiêm , đồ khốn kiếp ! Ông là đồ khốn kiếp , tôi đã từng bước chèo chống cái nhà này như thế nào , giờ ông lại dám lên mặt với tôi sao ? " Bà ta tức giận hét lên rồi ngồi sụp xuống sô pha .

Bà ta nhắm nghiền hai mắt lại , thân hình lả lướt hoàn toàn tựa vào ghế sô pha , Vì tức giận mà lồng ngực lên xuống kịch liệt .

Bà ta chợt liếc nhìn điện thoại , vốn dĩ bà ta muốn lên đây để nói chuyện tin nhắn trong điện thoại với Khương Thế Khiêm , nhưng sau một hồi náo loạn như vậy , bà ta lại quên mất việc chính này .

Khương Thế Khiêm của năm đó vừa rụt rè vừa sợ phiền phức , bà ta là người lái xe , cũng là người đâm phải người ta , nếu nói chuyện này với Khương Thế Khiêm , với tính cách vừa rụt rè vừa sợ hãi của ông ta , e rằng sẽ xảy ra rắc rối lớn .

Từ lúc đó tới nay , Khương Thế Khiêm chưa bao giờ cho phép bà ta đề cập đến vấn đề này trước mặt ông ta .

Ông ta cũng đối xử với Khương Lam Hân cũng không tốt , vì sự tồn tại của Khương Lam Hân không ngừng nhắc nhở ông ta rằng nhà họ Khương là tội phạm .

Cơn hoảng sợ của Đào Mộng Di dần dần lắng xuống , bà ta không thể tự hù dọa mình được nữa , nói chuyện này với Khương Thế Khiêm ông ta cũng không có cách nào giải quyết , bà ta phải giải quyết một cách kín đáo .

Đào Mộng Di nhấc điện thoại bấm số của thư ký Kỳ Dịch .

Điện thoại được kết nối nhanh chóng , bà ta lên tiếng trước : " Alo ! Thư ký Tề , giúp tôi điều tra một số điện thoại , tôi sẽ gửi qua Wechat cho anh . "

Sau đó bà ta cúp máy ngay lập tức rồi gửi số điện thoại qua cho thư ký và ngồi trong phòng hồi hộp chờ tin .

Đào Mộng Di bà không sợ bất cứ điều gì , nhưng chuyện của Khương Lam Hân sẽ phá hủy toàn bộ nhà họ Giang , những đứa trẻ xuất hiện ở khu nhà giàu của Giang Thành mà bà ta đi qua năm xưa chắc chắn đều có xuất thân không tầm thường .

Để che đậy chuyện này , bà ta không dám xem bất cứ tin tức gì liên quan đến việc tìm trẻ lạc .

Hơn mười năm trước , truyền thông còn chưa phát triển như bây giờ , mấy năm liền bọn họ trốn trong rừng sâu , không biết chuyện gì của thế giới bên ngoài .

Chương 220 : Có nên nói dối trước mặt trẻ con không ?

Vì vậy , bà ta chưa bao giờ điều tra thân phận Khương Lam Hân .

Một khi bà ta bắt tay vào điều tra , mọi chuyện sẽ được phơi bày .

Sự việc này đã trở thành cơn giông tố đáng sợ nhất trong lòng bà ta .

Đào Mộng Di nắm chặt điện thoại , chờ cuộc gọi của thư ký .

Lam Hân ăn mặc chỉnh tề , cô mặc một bộ thể thao màu xám , đi giày thể thao , trông rất trẻ trung và xinh đẹp .

Cô dắt con trai ra ngoài , nhưng vừa mở cửa , Lam Hân ngay lập tức sững người vì ngạc nhiên .

Tại sao Lục Hạo Thành lại đứng trước của nhà cô ?

Đôi môi căng mọng , khẽ nở nụ cười ấm áp hòa quyện thành một vẻ phong độ , lãnh đạm .

Trên tay anh xách hai túi đồ lớn , nào là mì sợi , mì ăn liền , và nhiều thứ khác .

Anh khẽ nói : " Lam Lam , Tiểu Tuấn , chào buổi sáng ! "

“ Cháu chào chú Lục ! ” Lam Tử Tuấn lạnh lùng chào .

Lam Hân tức giận nói : " Anh Lục , sáng ngủ dậy anh vẫn chưa tỉnh nên đi nhầm à ? "

Lục Hạo Thành cười nói : " Lam Lam , tối qua tôi ngủ rất ngon là đằng khác ! "

Giấc mơ đẹp của anh chính là cô , và anh đã tìm thấy cô rồi thì sao có thể ngủ không ngon giấc được chứ ?

Lam Hân : " ... "

Anh khẽ cúi xuống nhìn túi đồ trong tay , sau đó ngước lên nhìn , cười nói : " Lam Lam , không phải em nói là tôi đã ăn hết mỳ nhà em rồi sao ? Tôi mua mỳ mang đến cho em đây . "

Lan Hân: " ... "

Rõ ràng anh biết lời nói đó của cô chỉ là nói đùa , nhưng lại có coi câu nói đó là thật .

Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bất lực của cô , đuôi mắt hơi nhướn lên , có chút gian xảo , nói : " Lam Lam , em đứng gọn sang bên đi , tôi mang đồ ăn vào nhà giúp , Tiểu Tuấn cũng hứa là nay sẽ ăn cơm với tôi rồi . "

Lam Tử Tuấn : " ... "

Cậu nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Thành đang nói dối trước mặt .

Có nên nói dối trước mặt trẻ con không ?

Cậu bé đã hứa ăn cơm với anh hồi nào
chứ ?

Lam Hân khẽ cúi đầu nhìn con trai , con trai đã hứa với Lục Hạo Thành từ khi nào , tại sao cô lại không biết chứ ?

Lam Tử Tuấn nhún vai bất lực nhìn mẹ .

Cậu chưa từng hứa hẹn điều gì với Lục Hạo Thành cả .

Lam Hân thấy vẻ kiên trì của Lục Hạo Thành , nên đành tránh đường để anh xách đồ vào nhà .

Lục Hạo Thành liếc nhìn cô rồi mỉm cười một cái , xách đồ đi vào .

Lam Hân và Tiểu Tuấn đành phải theo anh vào nhà.

Lục Hạo Thành giống như đến nhà của chính mình , anh đặt mấy thứ lên chiếc bàn cạnh tủ lạnh , cho tất cả những thứ cần bảo quản vào tủ lạnh .

Tủ lạnh ban đầu trống rỗng chốc lát được anh xếp đầy đồ , nhìn cả tủ lạnh là thấy đủ no cho mấy bữa ăn chực sắp tới , Lục Hạo Thành trong lòng thầm hí hửng .

Lam Lam , bắt đầu từ hôm nay , tôi , Lục Hạo Thành , sẽ bảo vệ em .

Cô là cô vợ nhỏ " thanh mai trúc mã " của anh , và trong cả quãng chờ đợi , anh đã nung nấu tình yêu của anh dành cho cô ngày một sâu đậm .

Làm xong mọi việc , Lục Hạo Thành xoay người nhìn hai mẹ con Lam Hân đứng gần đó , cười nói : " Lam Lam , chúng ta đi đâu bây giờ ? "

Lam Hân lạnh lùng nhìn anh , cô chỉ hứa với anh sẽ mời Tiểu Tuấn đi ăn tối , chứ không hứa là sẽ đi chơi cả ngày với anh .

Lục Hạo Thành rảnh rỗi như vậy sao ?

Những người làm giám đốc như anh , đáng lẽ cuối tuần phải đi đánh gôn hay ăn uống với đối tác chứ ?

Làm gì có thời gian dành cho hai mẹ con Lam Hân chứ ?

Lam Hân càng nghĩ càng thấy khó hiểu , nhưng cũng không thể hỏi thẳng .

Cô vẫn chưa hình dung ra mục đích của Lục Hạo Thành .

Cô nói : " Tôi muốn đưa Tiểu Quân ra ngoài mua sắm , mà chuyện mua sắm thì nhàm chán lắm , anh vẫn nên về nhà tranh thủ nghỉ ngơi thì hơn ! "

Đàn ông không hề thích đi mua sắm , và những người như Lục Hạo Thành lại càng không thích hơn .

Lam Hân cố tình chọn những việc mà đàn ông không thích làm ra để nói .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net