Đệ 2 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh quay. OK. Ánh sáng. OK. Máy quay. OK. Rồi. Diễn.
          Lúc này Lâu Sư Tử không ngừng nhớ tới những ngày bị hắn đồ đệ làm nhục, hắn dường như càng ngày càng hận kẻ đã làm cho hắn như thế này. Hắn thậm chí chỉ cần nhắc đến này ba chữ Lạc Thiên Yết thôi cũng đã khiến cho hắn liền muốn giết người giống như bộ dáng rồi. Nhưng có vẻ như Lạc Thiên Yết lại chả thèm quan tâm hắn sư phụ hận hắn như thế nào bộ dáng. Huống hồ chi Lâu Sư Tử giờ chính là đã thuộc về hắn người.
           ‎Nhưng hắn lại không biết rằng ngoài Lâu Sư Tử ra còn có hắn hai vị sư huynh nữa. Hắn tuy là tại nơi này tối tăm phòng, nhưng hắn ta vẫn có thể dùng chút thủ đoạn đặc thù mình của mà liên lạc với hai vị sư huynh kia. Hắn cả hai vị sư huynh kia cùng nhau lập ra kế hoạch để đem hắn thả ra.
           ‎Và hôm nay cũng chính là khi kế hoạch đó thành công. Thật lâu sau Lâu Sư Tử ánh mắt như băng nhìn Lạc Thiên Yết đạo:
           ‎— Nếu ta có thể rời khỏi nơi này lời nói nói, ta muốn giết nhất người chính là ngươi. Lạc Thiên Yết.
           ‎— Hừ, sư phụ ngươi không thể rời khỏi đây được đâu. Ngươi xem ta đem quà gì cho ngươi đây.
           ‎Nghe Lâu Sư Tử nói thế, Lạc Thiên Yết lập tức hừ lạnh một tiếng. Nâng  Lâu Sư Tử cằm lên, nói.
           ‎Đoạn, hắn liền sai những kia đám Ma tộc bên ngoài canh giữ đưa hai vị thanh niên tới. Một cái bạch y thanh niên cùng một cái hắc y thanh niên lại chính là Lâu Sư Tử kia hai vị sư huynh, hắn đại sư huynh cùng hắn nhị sư huynh. Lâu Sư Tử nhìn hai người này thanh niên mà trợn to mắt. Mặc dù, cả hai người bị thương cũng không nhẹ nhưng vẫn chưa thảm tới hôn mê bất tỉnh, chỉ là không thể đi được thôi.
           ‎Bọn hắn vừa nhìn thấy chính mình tiểu sư đệ bị dây xích trói chặt, hơn nữa cả người quần áo xộc xệch, trên làn da vốn trắng như ngọc nay lại chi chít đầy dấu hôn. Vừa nhìn này cảnh bọn hắn liền cơ hồ đoán ra bọn hắn tiểu sư đệ là đã chịu những gì trong ba năm qua bị bắt giam tại cái này phòng tối.
           ‎Bọn hắn đối cái này tiểu sư đệ làm sao mà không rõ. Lâu Sư Tử kỳ thật chính là cái mạnh nhất thiên phú cùng vận khí đồ đệ mà bọn hắn nhóm sư phụ thu về. Đối với cái này tiểu đồ đệ, bọn hắn cũng là cực kỳ chở che. Đặc biệt là khi bọn họ biết bọn hắn tiểu sư đệ thế nhưng lại vô hình trung đã phải lòng hắn đồ đệ thiên tài, đã rất đả kích. Hay vẫn là khi nhìn thấy bọn hắn tiểu sư đệ vi hắn đồ đệ bị cái kia độc của Độc Xuân Hoàng Xà- loại rắn có chứa xuân dược cả người là bảo bị cắn phải nếu trong vòng ba canh giờ mà không kiếm thấy ai để giải độc thì sẽ chết, cắn phải.
           ‎Mà hi sinh cả trinh tiết để cứu cái này đồ đệ. Nhưng không ngờ là có một ngày cái tên đồ đệ không biết điều đó không những diệt tông môn mà còn đem bọn hắn tiểu sư đệ cho bắt nhốt hết ba năm. Bọn hắn dĩ nhiên là không biết tam niên trung bọn hắn tiểu sư đệ đã có chuyện gì. Nhưng không ngờ lại bị làm cho đến thế này.
           ‎Lâu Sư Tử lập tức hướng phía Lạc Thiên Yết, nói:
           ‎— Nghiệt đồ, ngươi mau thả bọn họ ra!!
           ‎— Thả?! Ồ, được thôi. Nhưng, phải có một điều kiện dành cho người đấy, sư phụ!
           ‎Thấy Lâu Sư Tử như vậy nói, Lạc Thiên Yết lại tựu tiếu phi tiếu, nâng cằm Lâu Sư Tử lên, trong mắt hiện ra tia tàn nhẫn cùng xảo quyệt, đạo.
           ‎Điều kiện? Lâu Sư Tử ngạc nhiên, hắn có dự cảm vô cùng bất an khi nói cái này điều kiện. Thế nhưng, hắn tựu thật là không còn cách nào khác a. Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh vẫn còn còn tại hắn tay, chỉ cần mình không đồng ý thì hắn rất có khả năng giết họ tại chỗ. Hắn cắn răng nói:
           ‎— Hảo. Gì điều kiện?!
           ‎Lạc Thiên Yết cười mãn nguyện khi nghe cái này lời nói của Lâu Sư Tử. Hắn lập tức cười hai tiếng, khẽ cất cao giọng tựu như muốn cả này phòng đều nghe thấy giống như như vậy bộ dạng. Hắn mỉm cười đạo:

           ‎— Ta muốn ngươi làm ta Thánh Hậu. Như thế nào?
           ‎Nghe được Lạc Thiên Yết này lời nói của, hầu như tất cả mọi người trong này phòng tối và cả kia hai vị canh giữ ngoài cửa nữa, đều sửng sốt một bộ dạng. Lâu Sư Tử nghe được này lời nói lập tức mở to mắt, hắn nhưng thật biết Lạc Thiên Yết tại nơi này Thiên Hoàn Linh đại lục trung là đệ nhất nhân, có danh tự tựu gọi là Thánh Đế. Cho tới nay không ai biết rõ nguyên nhân hắn là tại sao không kiếm cho mình một vị Thánh Hậu. Ngay cả những người trong Thánh Cung hắn cũng là như thế không biết rõ bộ dáng.
           ‎Thế nhưng mà hôm nay, cái này thiên hạ đệ nhất nhân Lạc Thiên Yết lại đang tại hướng cái này tù nhân cầu hôn, à không nên gọi là ép buộc mới đúng. Bọn hắn những cái kia tùy tùng bên cạnh nghe được chính mình Thánh Đế lời nói nói mà kinh ngạc.
           ‎Đặc biệt nhất hay vẫn là những cái kia thân cận hắn người ở bên ngoài nghe được hắn lời này lời nói mà là càng trực tiếp kinh ngạc há hốc mồm.
           ‎Bọn hắn này đám nhưng thực chất hiểu rõ hắn cái này Lạc Thiên Yết Thánh Đế. Bọn hắn cũng biết Là Lạc Thiên Yết chính là tại yêu quí hắn cái kia sư phụ, Lâu Sư Tử. Nhưng lại lại không nghĩ rằng bọn hắn Thánh Đế lại là yêu Lâu Sư Tử như thế. Thậm chí còn bày ra như vậy thủ đoạn chỉ để hắn sư phụ đáp ứng hắn làm Thánh Hậu.
           ‎Ai, xem ra cái này Lâu Sư Tử chỉ sợ là Lạc Thiên Yết quan trọng nhất người rồi. Không, nói chính xác hơn là cái này Lâu Sư Tử chính là điểm yếu duy nhất của Lạc Thiên Yết.
           ‎Lạc Thiên Yết tuy biết cái này hắn lời nói nói ra sẽ là như thế nào kinh động đến mọi người xung quanh. Hắn nhưng thật cũng chẳng bận tâm tý nào về những cái kia kinh ngạc ánh mắt của. Hắn quan tâm duy nhất cũng chỉ có Lâu Sư Tử trên mặt biểu cảm của mà thôi. Lâu Sư Tử cũng thật không ngờ cái này đề nghị hắn đồng ý hội sẽ như thế này điều kiện.
           ‎Một đời vang danh thiên hạ đệ nhất luyện dược sư như hắn, lại hội sẽ có ngày bị chính mình nuôi dưỡng đồ đệ đem cho như thế này bộ dáng. Lại càng không ngờ còn bị bắt làm Thánh Hậu.
           ‎Ha ha, lão thiên gia ngươi thật biết trêu đùa ta a. Như vậy bực này điều kiện chẳng khác nào dâng mình vào miệng hổ đâu chứ?! Ba năm, cả ba năm Lạc Thiên Yết ngươi còn hành hạ ta chưa đủ sao?! Bây giờ lại còn muốn ta bên cạnh ngươi, để ngươi hành hạ ta suốt đời?!
           ‎Nhưng hắn biết nếu hắn không chấp nhận thì hắn hai vị sư huynh kia đều sẽ bị giết. Hắn...thật sự chẳng còn cách nào khác cả.
           ‎Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại cúi đầu xuống cắn rắng nói:
           ‎—  Hảo. Trước tiên ngươi phải thả bọn họ ra cái đã.
           Đoạn, Lạc Thiên Yết lập tức kêu người thả hai người kia ra, hắn tức thì đi tới bên Lâu Sư Tử tháo hết xích trên người Lâu Sư Tử ra. Đang ý định đỡ Lâu Sư Tử thì lại bị hắn đẩy ra, đôi hồng mâu sắc bén nồng đậm sát khí hòa cùng kiêu ngạo nhìn Lạc Thiên Yết. Hắn không lạnh không nhạt dứt khoát đứng dậy nói:
           — Ta có thể tự đi được.
           Lạc Thiên Yết nghe thế chỉ có chút hứng thú rồi khẽ nhếch miệng lên. Sư phụ ngươi quả nhiên thật rất kiêu ngạo a, hắn thầm nghĩ. Nhìn Lâu Sư Tử bóng lưng dần dần nhỏ đi hắn mới bỏ đi. Không quên kêu người đến chăm sóc Lâu Sư Tử, hắn hiện tại là Thánh Đế của phiến này đại lục tất nhiên là có rất nhiều việc cần làm rồi. Có lẽ hắn cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng cái giây phút mà hắn vĩnh viễn mất đi hắn yêu nhất người đang gần kề.
           Quay lại bên Lâu Sư Tử, hắn đang tại trong một căn phòng, bên ngoài có rất nhiều người của Lạc Thiên Yết. Hắn lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ trông nhìn bầu trời kia, ánh mắt xa xăm tựa như đã lạc tới nơi chân trời nào đó. Hắn cũng đã thay luôn y phục trên người mình, y phục hắn đang mặc là một bộ lam y với các hoa văn màu trắng. Bạch phát xõa dài khẽ bay theo gió trông như là những sợi chỉ bạc vậy. Đôi hồng mâu có thần nhưng lại chả còn sáng chói lấp lánh tinh quang nữa mà chỉ còn lại là một màu ảm đạm.
           Chả ai biết hắn đang nghĩ gì hay đang thả hồn đi đâu cả. Nhìn hắn bây giờ chả khác gì một con thú đáng thương bị giam lỏng trong đây chút nào cả. Có vẻ chính hắn cũng tương tự là nghĩ thế chăng. Hắn có chút buồn cười nhưng lại cười không nổi. Thân là đệ nhất luyện dược sư lại bị chính mình đồ đệ cho làm nhục dưới thân cơ hồ là không có sức chống cự. Lại còn bị giam lỏng như một con thú đi đâu cũng có người giám sát hết. Hắn thật chả còn muốn tiếp tục ở lại trên thế giới này nữa rồi. Hắn đã từng muốn tự kết liễu đời mình rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ thành công. Hết lần này tới lần khác đều bị ngăn lại, cho đến khi hắn liên lạc được với hắn hai vị sư huynh liền lập lên kế hoạch trốn thoát. Đáng tiếc kế hoạch chưa thành công thì đã bại, không những vậy hắn hai vị sư huynh còn phải thân thương tích đầy mình.
           Còn hắn bản thân thì lại sắp thành thân đây là cái gì đáng buồn cười chuyện chứ. Nhìn vào có vẻ như hắn không biết được chuyện này sẽ xảy ra. Thế nhưng có ai biết được rằng hắn thậm chí còn biết được nhiều chuyện nữa sẽ xảy ra chứ. Hắn thậm chí còn biết được cái ngày mà hắn phải chết nữa, đơn giản thôi, bởi vì từ đầu đến cuối có gì là hắn không biết đâu. Hắn biết hết thảy đấy nhưng lại làm như không biết.
          Hắn vốn dĩ đã biết từ trước rồi, biết được kết cục của mình thế nào nhưng vẫn là cố chấp hi vọng rằng nó sẽ thay đổi. Thế nhưng là hắn lại không ngờ dù hắn có tình toán đến mấy thì kết cục của hắn vẫn chỉ có một, là chết. Từ đầu đến cuối không ai có thể tin rằng tất thảy mọi chuyện này đều do hắn một tay tính toán, một tay âm thầm điều khiển. Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn lại hay vẫn là không tính đến một điểm. Một điểm mà hắn bỏ quên đi, đó chính là hắn không đi theo Lạc Thiên Yết ra ngoài rèn luyện cùng. Cuối cùng là để cho mọi chuyện thành thế này. Có lẽ đây là kết cục cho hắn mà ông trời đã định sẵn rồi chăng. Hắn vốn chả tin số mệnh lắm nhưng bây giờ thì khác rồi, giờ này khắc này hắn thật sự đã tin vào số mệnh rồi.
          Mãi lo suy nghĩ mà hắn không hề nhận ra rằng có người đang ở phía sau hắn. Người đó lặng lẽ bước tới gần hắn, trên tay là một thanh trường kiếm.
          Phập một tiếng.
          Thanh trường kiếm ấy đâm thẳng vào ngay vị trí tim của Lâu Sư Tử. Lâu Sư Tử chính là một bộ kinh ngạc bộ dáng, hắn hoàn toàn là không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức nào cả. Người đó sau khi đâm hắn thì không vội vàng gì mà rút kiếm ra thậm chí còn cố đâm sâu hơn nữa.
          Lâu Sư Tử lúc này liền cố gắng nhìn kẻ giết mình là ai, khi nhìn thấy rồi thì không khỏi kinh ngạc. Người giết hắn thế nhưng lại là Lạc Thiên Yết, người đã từng nói là yêu hắn. Hắn lúc này như là hiểu chuyện gì liền khẽ nhếch mép cười tự giễu. Hắn không lạnh không nhạt nhẹ nhàng chậm rãi nói:
          — Lạc Thiên Yết, ta không ngờ ngươi lại là kẻ hai mặt như thế đấy. Chẳng phải là lúc nãy còn nói muốn ta làm ngươi Thánh Hậu sao, sao bây giờ lại chuyển sang giết ta rồi?! Một đời này thật sự là quá ngốc rồi, ta thật ngốc khi lỡ yêu một kẻ như ngươi. Người tính không bằng trời tính a, sau cùng ta vẫn chỉ có một kết cục là chết trong tay ngươi.
          Trước mắt Lâu Sư Tử hiện tại cũng chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, ánh mắt hắn đang mờ dần đi. Hắn không quên tỏa ra sát khí ngập trời, dù là những người dân bên ngoài kia cũng không khỏi không rét mà run. Hàn khí cùng sát khí mãnh liệt đến mức ngay cả thiên địa cũng bị luồng sát khí này cho bao trùm lên rồi. Cả mảnh này phiến đại lục như là bị bao trùm bởi sát khí mà Lâu Sư Tử tỏa ra vậy. Phải biết rằng chỉ có những kẻ giết hơn nghìn người mới có sát khí. Thế nhưng để có được một sát khí bao trùm cả thiên địa, cả một phiến đại lục thế này là phải giết bao nhiêu người chứ. Ít nhất cũng là hơn vạn ức triệu người ấy chứ. Như thế nói rõ là trên tay Lâu Sư Tử thế nhưng là đã nhuốm máu của hơn vạn ức triệu người rồi đi. Thật đúng là rất khó tin được nếu không mắt thấy tai nghe a.
          Sau cùng hắn cũng chỉ nói ra một câu, thanh âm của hắn lạnh đến cực điểm, không hề chất chứa bất kỳ cái gì cảm xúc nào cả. Chỉ còn lại một ánh mắt vô cảm, thanh âm lại chậm rãi vang lên khiến người nghe được không khỏi như bị rơi vào một nơi lạnh băng không bóng người cảm giác giống như. Hắn nói:
          — Lạc Thiên Yết, ta hận ngươi.
          Dứt câu, Lâu Sư Tử liền cả người như không còn chút sức lực nào mà ngã xuống. Ngay tại lúc đó, bầu trời liền thay đổi ngay tức khắc, mây đen kéo tới, một tia sét mang màu đỏ máu trông như là một con rồng mà đánh thẳng xuống làm sáng cả một vùng. Bầu trời cuối cùng cũng trở lại như bình thường, sát khí của Lâu Sư Tử vẫn còn đó vẫn chưa tan hẳn.
          — Sư phụ, ngươi không...
          Đúng lúc này, Lạc Thiên Yết bước vào, hắn bỏ dở cả câu nói mà hắn định nói. Trước mặt hắn là một cảnh mà hắn không tin vào mắt mình được. Đó là cảnh mà hắn đang cầm một thanh kiếm đâm vào Lâu Sư Tử. Hắn biết kẻ đó đảm bảo không phải là hắn mà là một kẻ khác giả mạo hắn. Nhưng hắn nào mà quan tâm tới cái đó, thứ hắn quan tâm là Lâu Sư Tử đang bị đâm.
          Sát khí của hắn bắt đầu tỏa ra, hắn không nghĩ gì liền lập tức chưởng cho tên đó một chưởng. Lúc hắn cảm nhận được một luồng sát khí khổng lồ hắn đã có một cảm giác rất bất an rồi. Trong một thoáng hắn đã nghĩ ngay tới Lâu Sư Tử, không nghĩ suy gì mà nhanh chóng chạy đến phòng Lâu Sư Tử. Và rồi khi hắn đến thì đã quá muộn. Hắn yêu nhất người đã không còn nữa rồi. Hắn không còn có thể làm gì khác hơn ngoài khóc cả, Thánh Đế của phiến đại lục này đang khóc. Một con người nổi tiếng máu lạnh tàn nhẫn ngay tại lúc này đây lại khóc, chỉ vì một cái nam tử. Đây rốt cuộc là thế nào bi thương mới có thể khiến một tên lạnh lùng tàn nhẫn này rơi lệ đây.
          Lúc này bỗng từ trên bầu trời lại vang vọng tới một giọng nói mang đầy nỗi bi thương thở dài vang lên.
          "Hận thấu trời cũng thế
          Không yêu sao có hận
          Biết tình là bể khổ
          Sao cứ dấn thân vào?!"
          Thanh âm ấy vừa dứt thì thiên địa bỗng trong lúc này đột nhiên vặn vẹo đi.
          Khung cảnh tức thì thay đổi hẳn, xung quanh nơi đây là một mảnh đầy Bỉ Ngạn đỏ. Một cây cầu vắt ngang, bên dưới là một con sông, nước sông trong như vắt. Thậm chí còn có cả một đàn cá đang bơi theo dòng nước nữa. Tiếng chim cứ ríu rít không ngừng, nghe thật rất vui tai, có vẻ chúng đang hòa ca một bài ca nào đó. Nhìn khung cảnh xung quanh trông cứ như là Hoàng Tuyền Cửu U vậy. Xem đi, xung quanh ngoài Bỉ Ngạn đỏ ra thì chả có gì sất.
          Giống như là trong truyền thuyết kia một loại giống như. Hai bên bờ Vong Xuyên chính là một mảnh đỏ rực sắc Bỉ Ngạn. Trên sông là Nại Hà cầu bắt ngang, nếu rớt xuống thì đừng bao giờ mà được đầu thai. Khung cảnh xung quanh thật đúng là như thế, không một bóng người nào cả. Không khí cũng thật là có chút âm u lành lạnh, nếu ngươi thử đứng ở đây thì đảm bảo ngươi sẽ chả còn muốn bước vào nơi đây thêm một lần nào cả.
   Hết đệ 2 chương.
   Tiểu hậu trường.
Tác giả: Yết ai cho phép mi ngược Sư của ta thế hả?!
Yết: Gì mà của ngươi?! Sư phụ là của ta.
Tác giả: Ngươi muốn chết rồi. *chuẩn bị súng, đại bác, kiếm,v.v....*
Yết: Được ta sợ ngươi chắc. Nhào vô
Binh. Rầm. Bốp. Keng. Pằng.
Sau 300 hiệp đấu...
Tác giả: Ta không ngờ ngươi khó nhằn đến thế đấy.
Yết: Ngươi cũng vậy.
Tác giả: Hắc hắc, ta vẫn còn một chiêu chưa sài tới. *cầm cây kéo lên* Hắc hắc hắc hắc *cười gian*
Yết: *tái mét* Ngươi, ngươi định làm gì?!
Tác giả: Đương nhiên là cắt ngươi rồi. Yên tâm đi không đau đâu.
Yết: *thăng rồi*
Tác giả: Hắc hắc, lão tử là người chiến thắng. Ê trọng tài, công bố kết quả đi!!
Sư (trọng tài): sau 300 hiệp bất phân thắng bại, xin tuyên bố, Ngự Tọa là người thắng. Xin cho một tràng pháo tay. *tỉnh bơ cầm hai chân lôi Yết vào trong*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net