Đệ 5 chương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Lạc Thiên Yết vẫn còn nghi hoặc lấy chính mình vì sao lại như thế trả lời nghe được này câu hỏi từ Lâu Sư Tử mà ngạc nhiên.

Lại thấy được ánh mắt ôn nhu như nước kia nhìn lấy mình như thể đang cầu xin lấy mình đồng ý kia mà hắn không biết nói gì. Lại cảm giác này người trước mắt như thế quen thuộc, từ trong lòng hắn bỗng dấy lên một cỗ cảm xúc khác lạ mong muốn ở bên cạnh người này, cùng người này đi đến cuối đời.

Bất quá hắn lại rất tò mò, tại sao hắn lại đối với người này sinh ra như thế kỳ lạ cảm giác. Không những vậy, hắn cùng người này còn là mới lần đầu gặp nhau đâu, thế thì vì cái gì hắn lại đối với người này như thế quen thuộc tựa như đã từng cùng người này thân thiết quá một đời vậy.

Kỳ quái quy kỳ quái, hắn thủy chung là cũng không thể vì cái này một cỗ kỳ lạ cùng quen thuộc cảm xúc mà như thế đồng ý được.

Lạc Thiên Yết bẩm sinh đã rất lí tính, hắn từ lâu sớm cũng đã nhận ra được vài điều sống trên đời này không phải lúc nào cũng quá cảm tính được. Quá cảm tính sẽ rất dễ bị thế nhân lừa gạt.

Thà là lí tính mà trở nên lạnh lùng tàn nhẫn còn hơn là quá cảm tính mà bị phản bội đâm sau lưng bởi người thân. Thà là ta tuyệt người còn hơn là để người tuyệt ta.

Lâu Sư Tử nhìn trước mắt mình tiểu hài tử suy ngẫm mà tâm hắn không khỏi nhảy bang bang lên, lo lắng cùng hồi hộp kia một câu trả lời.

Mặt ngoài nhìn hắn thì thật không quan tâm lắm câu trả lời là đồng ý hay không, thế nhưng trong lòng hắn lại ngược lại cực độ mâu thuẫn, một phần muốn tiểu hài tử đồng ý, một phần lại muốn hắn từ chối.

Chính Lâu Sư Tử hắn nhưng cũng là chẳng thể nào hiểu nỗi chính mình lúc này là cái gì tâm tình rồi.

Hắn mong tiểu hài tử đồng ý vì nếu thế hắn cùng tiểu hài tử sau này sẽ lại như lúc đầu. Còn mong hắn không đồng ý cũng là vì một phần trong Lâu Sư Tử hắn vẫn còn hận ý đối với kia tiểu hài tử, một phần là không muốn cùng hắn nối tiếp kia nghiệt duyên.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, tiểu hài tử lúc này lập tức khẽ hé mở đôi môi, hắc mâu nhìn chăm chăm vào nam tử sở hữu vẻ ngoài yêu nghiệt họa quốc kia mà đáp lại.

"Ta thích nhưng không có nghĩa ta phải bái ngươi làm sư phụ. Ta hay vẫn là muốn cùng Thiên Bình ca ca học kiếm pháp hơn."

Làm Lâu Sư Tử vừa nghe tới này một câu trả lời liền như thể biết trước được vậy một bộ dáng, lam mâu cũng nhuộm rõ màu của bi thương hơn, hắn chỉ khẽ cười ôn nhu, vươn tay xoa lấy đầu của trước mặt tiểu hài tử rồi nói.

"Không sao. Dù sao đây cũng là duyên phận, giữa ta và ngươi, cũng là không nên kết làm sư đồ. Nghiệt duyên này, cũng nên chấm dứt tại đây đi."

Thanh âm của hắn thật nhỏ, tựa như chỉ muốn noi cho tiểu hài tử biết, lại mang theo vài tia không cam lòng cùng thê lương.

Lại để cho Lạc Thiên Yết nghe được những này lời nói nói cũng là khó hiểu vô cùng, nhưng trong khoảng khắc Lâu Sư Tử vừa nói ra kia không nên kết làm sư đồ một câu nói mà lòng hắn bỗng dưng lại tựa như không muốn khiến hắn có chút hối hận khi từ chối người kia.

Lục Mạc Ma Kết cùng Lâm Thiên Bình hai cái sư huynh của Lâu Sư Tử nhìn tiểu sư đệ mình như thế có chút luyến tiếc buông bỏ cho kia tiểu hài tử không nói gì mà nhìn về phía mình tiểu sư đệ.

Cả hai lúc này tựa như muốn nói gì đó an ủi lời nói thì chợt thấy được một cái khẽ lắc đầu từ Lâu Sư Tử mà lập tức kiếm cái khác chủ đề nói.

Lâm Thiên Bình sau một hồi trầm ngâm cũng tìm được chủ đề mà bước tới choàng tay qua cổ mình tiểu sư đệ cười nói.

"Tiểu Sư à, hôm nay ta đến không chỉ là đến thăm ngươi mà còn muốn báo cho các ngươi một tin vui. Sư phụ hôm qua vừa mới cho người gửi thư qua cho ta nói là ngày mai lão nhân gia sẽ về. Không những thế, nghe nói lão nhân gia còn là đem theo vài thứ tốt về làm quà đó. Tiểu Sư, chẳng phải ngươi nói trong lúc luyện đơn cho đại sư huynh lô đỉnh bị vỡ rồi sao? Nhân lúc lão nhân gia về mà xin người cho thêm cái mới là được rồi."

Như biết được hảo ý của mình nhị sư huynh, Lâu Sư Tử chỉ khẽ cười ôn nhu, lại không khách đem cái tay đang choàng qua cổ mình bỏ ra, hắn chỉ lắc lắc đầu nói.

"Ta biết các ngươi là tại lo lắng ta, ta không sao đâu, các ngươi đừng lo nữa. Còn về lô đỉnh khác thì ta cũng không cần làm gì đâu, sau này ta sẽ không dùng lô đỉnh để luyện dược nữa."

Nghe tiểu sư đệ mình nói thế cả hai người cũng đều ngạc nhiên, ngay cả tiểu hài tử Lạc Thiên Yết cũng là ngẩn ra.

Luyện dược sư mà không có lô đỉnh thì làm sao mà có thể luyện dược kia chứ?!

Phải biết, muốn làm luyện dược sư nói khó không nói dễ cũng không dễ. Đừng thấy luyện dược sư bọn hắn đem dược liệu ma hạch và hỏa diễm nhét vào lô đỉnh là tưởng dễ.

Muốn luyện ra đan dược cần phải biết khống chế hỏa diễm sao cho thật tốt, không chỉ vậy mỗi loại dược liệu đều đối với nhiệt độ của hỏa diễm có yều cầu nhất định, nếu không biết gì mà cứ cho lửa lớn thì không những đem tinh hoa của dược liệu cho tan đi mà còn có khả năng thiêu rụi cả dược liệu.

Vì vậy mỗi một luyện dược sư đều luôn cần một nơi an tĩnh để luyện dược, lại phải tập trung tinh thần cao độ, cần rất nhiều tinh thần lực mới có thể đem hỏa diễm khống chế tốt để có thể đem từng tinh hoa của dược liệu ngưng chất ra, phải ngưng luyện hơn lúc lâu nữa mới thành đan. Tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì, nếu sơ suất khi ngưng luyện chưa đủ lâu mà vội vã thành đan liền sẽ dẫn đến đan dược thất bại, thậm chí là nổ đỉnh.

Thấy mọi người như thế nhìn mình, Lâu Sư Tử không khỏi lắc lắc đầu, hắn lập tức từ trong người lấy ra một viên bạch sắc đan dược, hỏi:

"Các ngươi nhìn xem, trên tay ta là đan dược mấy phẩm?"

"Nhất phẩm đan dược. Thì sao?"

Làm mọi người nhìn thấy đan dược trên tay hắn liền không khỏi đồng thanh đáp lại.

Khẽ cười, Lâu Sư Tử trên tay đang cầm đan dược bỗng hiện lên một ngọn lục sắc hỏa diễm, này hỏa diễm không nóng ngược lại rất nhu hòa lại tràn ngập sinh mệnh lực, kia bạch sắc đan dược trên tay hắn lúc này bỗng lơ lửng trên không cách tay hắn chỉ mấy phân, kia lục sắc hỏa diễm lúc này bao trùm lấy kia khỏa đan dược.

Hỏa diễm mãnh liệt lúc này đem kia khỏa đan dược vốn chỉ có một màu bạch sắc nay lại bỗng dần dần chuyển thành lam sắc. Nhìn trên tay mình lam sắc đan dược, Lâu Sư Tử lúc này một tay khác vươn lên, búng tay một cái, một tiểu xích sắc hỏa diễm cháy trên ngón trỏ hắn, lại đem kia xích sắt hỏa diễm rót vào lam sắc đan dược kia.

Xích sắc hỏa diễm lúc này lập tức tại trên bề mặt lam sắc đan dược bao trùm lấy rồi dần biến mất, để lại trên đấy là một hoa văn xích sắc đẹp đẽ vô cùng.

Lúc này, một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng từ khỏa kia đan dược tỏa ra khiến mọi người dễ chịu, ngửi thấy, Lâu Sư Tử lúc này liền nắm tay lại đem khỏa kia đan dược nắm trong tay, kia lục sắc hỏa diễm cũng biến mất.

Xong, hắn liền xòe tay ra, một mùi hương thơm ngát bỗng tỏa ra khắp phòng, trên bàn tay trắng tuyết lúc này là một viên lam sắc đan dược, trên lam sắc còn có một xích sắc hoa văn. Là Tứ phẩm sơ giai đan dược.

"Tứ phẩm?!" Tất cả đều không khỏi mở to mắt kinh ngạc nhìn viên đan dược trên bàn tay kia mà kinh hô.

"Tiểu Sư, ngươi..." Lâm Thiên Bình mặt đầy kinh ngạc hết nhìn viên đan dược lại nhìn về Lâu Sư Tử nhất thời không biết nói gì hơn.

Lục Mạc Ma Kết ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất, nhìn Lâu Sư Tử mà có chút không khỏi trầm ngâm, rồi lại nhìn về viên đan dược mà nghĩ nghĩ.

Làm sao có thể? Tiểu sư đệ hắn từ khi nào đã có thể làm được như vậy? Không cần dùng lô đỉnh chỉ đơn giản dùng hỏa diễm liền là như thế có thể đem một viên Nhất phẩm đan dược luyện thành Tứ phẩm sao?

Nghĩ mãi vẫn chưa thông, Lục Mạc Ma Kết lúc này nhìn mình tiểu sư đệ một hồi rồi hỏi:

"Sư Tử, ngươi từ khi nào liền có th...."

"Oa, thật lợi hại a. Luyện dược sư ai cũng là như thế lợi hại sao?"

Lời nói của Lục Mạc Ma Kết còn chưa nói ra hết thì đã bị một thanh âm lạnh lùng mà mang theo tia ngưỡng mộ vang lên.

Lạc Thiên Yết hắn tuy là lí tính nhưng dẫu sao cũng là tiểu hài tử a. Đã là tiểu hài tử thì đương nhiên là đối với những thứ lợi hại như một màn vừa rồi liền là rất có sức lôi cuốn cùng hấp dẫn a.

Nghe thanh âm này, Lâu Sư Tử không khỏi khẽ nhìn về phía Lạc Thiên Yết đang mắt lấp lánh nhìn mình ngưỡng mộ mà bất giác nhớ tới tiền kiếp, mỗi khi nhìn thấy hắn luyện dược thanh thế lớn liền không khỏi một bên nhìn hắn ngưỡng mộ một bên lại luôn mồm bảo hắn dạy mà khẽ che miệng bật cười khúc khích.

Vươn tay xoa đầu tiểu hài tử, lại theo như bản năng mà quên mất chính mình là đã trọng sinh đến mà cười nhu hòa nhìn tiểu hài tử trước mắt nói.

"Tiểu Yết Tử, nếu thích, vi sư sẽ dạy ngươi."

Làm Lục Mạc Ma Kết cùng Lâm Thiên Bình ở một bên nghe được kia hai chữ 'vi sư' mà ngạc nhiên nhìn Lâu Sư Tử.

Vi sư? Tiểu sư đệ/ Tiểu Sư, ngươi là muốn có đồ đệ đến phát điên rồi à?

Lạc Thiên Yết vốn đang ngưỡng mộ tuy là có cảm tính nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không lí tính. Chợt nghe người kia như thế gọi thân thiết chính mình mà tiểu hài tử không khỏi nhíu mày khó hiểu, hỏi.

"Tiểu Yết Tử?"

Lại nữa. Lại là này cảm giác thân quen. Tại sao? Tại sao ta đối với này gọi là Sư Tử nam tử lại là có như vậy cảm giác a? Vừa lạ lại vừa quen, cứ như thể ta đã từng cùng hắn thân thiết qua. Rốt cuộc là sao chứ?

Vốn vẫn còn đang không biết mình nói gì Sư Tử nghe được câu hỏi của tiểu hài tử mà không khỏi chợt nhớ ra bản thân mình đang là ở trong tình cảnh vi diệu nào.

Khẽ ho khan một tiếng, hắn lập tức thu lại kia bàn tay đang xoa đầu tiểu hài tử mà lập tức biện minh hướng mình nhị sư huynh nói.

"A, à, ta không phải là có ý cướp đoạt đồ đệ của ngươi đâu a. Ta đây chỉ là,... thói quen. Thói quen thôi. Nhị sư huynh, ta hoàn toàn không có ý giành đồ đệ với ngươi nga. Nhị sư huynh, ngươi cũng biết con người ta chính trực, làm việc quang minh, hoàn toàn không sẽ làm ra loại này kiện chuyện thất nhân thất đức đâu mà, đúng không đúng?"

Nhìn con hàng trước mặt đang nhìn mình ra dáng bị oan lại biện minh cho chính mình mà Lâm Thiên Bình không khỏi muốn thổ tào.

Ta kháo!

Ta còn chưa có nói gì mà. Tiểu Sư, ngươi mà làm việc quang minh thì thiện hạ này sớm đã không còn một tên quân tử nào rồi.

Thấy sắc mặt của Lâm Thiên Bình như tức giận muốn thổ tào, Lâu Sư Tử lập tức ta đây quang minh chính đại không hổ thẹn với trời đất một bộ dáng nói.

"Nhị sư huynh, ngươi muốn thổ tào thì cứ thổ tào, đừng có miễn cưỡng kiềm chế, như thế sẽ hại sức khỏe đó."

Nghe được những bực này lời nói của Lâu Sư Tử mà Lâm Thiên Bình lúc này không khỏi tức giận, thiếu điều mà muốn đem con hàng trước mặt này đánh cho một trận.

Làm Lạc Thiên Yết nghe được những lời nói kia mà không khỏi nhìn Lâu Sư Tử kinh ngạc mở to mắt.

Thiên!!

Trên đời này còn có bực này vô sĩ người sao?

Lục Mạc Ma Kết ở một bên thấy mình nhị sư đệ cùng tiểu sư đệ như thế cũng là không khỏi thở dài lắc lắc đầu lên tiếng nói với Lâu Sư Tử.

"Tiểu sư đệ, đủ rồi. Ngươi mà còn nói nữa thì Thiên Bình hắn sẽ thật đánh ngươi một trận đấy."

"Đại sư huynh à, Thiên Bình sư huynh hắn bình thường đều đem cửa phòng của ta đạp hư, đã vậy lại còn lén lút đem những viên Bát phẩm đan dược đề thăng thực lực của ta ra bán đấu giá lấy tiền để mua rượu uống. Ngay cả Đào Hoa Tửu do ta tự pha chế cũng bị hắn uống sạch, kể cả các loại dược tửu ta ngâm hơn mười năm hắn cũng chén sạch không còn một giọt. Thậm chí còn từng có ý đồ với cả Diệm Hỏa Đỉnh của ta. Ta không cùng hắn tính sổ đã là may lắm rồi, hiện tại có cơ hội như thế này ta không thể không tính lên đầu hắn thì làm gì đây? Nếu không phải lúc này thì còn đợi đến bao giờ. Ta đã nhịn huynh ấy lâu quá rồi."

Lâu Sư Tử khẽ cười lạnh liếc nhìn Lâm Thiên Bình đang tức giận kể ra hết món nợ mà người kia nợ mình, cao giọng vô sĩ đáp trả lại đại sư huynh của mình.

Lại để Lục Mạc Ma Kết cùng Lạc Thiên Yết nghe được những lời này của Lâu Sư Tử mà không khỏi liếc nhìn về kẻ tội đồ kia đang tức giận mà có chút khinh bỉ.

Lại nhìn về phía Lâu Sư Tử mà không khỏi cảm thán, người thì đẹp nhưng sao lại có thể thù dai đến thế chứ?

Có lẽ cả hai hoàn toàn không hề biết rằng những lời vừa rồi của Sư Tử chỉ có ba phần là thật bảy phần là giả. Chuyện Lâm Thiên Bình hay đạp cửa xông vào phòng Sư Tử thì khỏi nói rồi, cứ xem lại chương trước là biết. Chuyện Thiên Bình rất thích rượu, yêu rượu còn hơn mạng, ở khắp Vũ Thần Tông ai mà chả biết. Chuyện Diệm Hỏa Đỉnh cũng là thật, ngay khi sư phụ của ba người vừa tặng cho Lâu Sư Tử Diệm Hỏa Đỉnh thì Lâm Thiên Bình còn lên tiếng xin Lâu Sư Tử tặng cho hắn để hắn đem bán đấu giá lấy tiền mua rượu.

Còn lại như việc lấy Bát phẩm đan dược của Lâu Sư Tử để bán đấu giá chắc chắn là mười thành mười là giả. Bởi vì Lâu Sư Tử có bao giờ mà luyện chế Bát phẩm đan dược sao? Không. Hắn chỉ thích luyện chế những đan dược bị thất truyền hay là những đan dược thời thượng cổ hoặc viễn cỗ hay hoặc là Cửu phẩm đan dược mà thôi.

Còn về Đào Hoa Tửu hay là dược tửu ngâm mười năm cũng là bịa ra cả. Lợi dụng việc ai cũng biết Lâm Thiên Bình yêu tửu hơn yêu mạng mà đem hai sự thật ra nói trước rồi lại dẫn dắt thêm vài dẫn chứng phía sau để thuyết phục người, sau cùng lại đem một chuyện có thật khác đánh vào câu cuối. Thấy cái đầu cái đuôi đều là thật thì đương nhiên người nghe cũng sẽ cho rằng cái giữa cũng là thật.

Đây chính là cái mà người ta hay gọi là đổi trắng thay đen, dĩ giả loạn thật, tuy không thuyết phục nhưng vô cùng hợp lí.

Lâm Thiên Bình mới đầu nghe Lâu Sư Tử nói hắn cũng là có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng khi nghe đến lấy trộm Bát phẩm đan dược, Đào Hoa Tửu cùng dược tửu ngâm mười năm mà hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy ánh mắt củaLục Mạc Ma Kết cùng Lạc Thiên Yết mà không khỏi tức giận trong lòng gào thét.

Ta,...

Ta,... Ta hảo oan a.

Đừng tin hắn. Cái gì mà lấy trộm Bát phẩm chứ? Cái gì mà Đào Hoa Tửu cùng dược tửu chứ? Đều là do hắn bịa ra a.

Đại sư huynh, ngươi có từng thấy hắn luyện Bát phẩm bao giờ chưa? Nói ta nghe. Lại còn cả Đào Hoa Tửu cùng dược tửu, ngươi có từng thấy hắn uống rượu bao giờ chưa?

Ánh mắt Lâm Thiên Bình lúc này càng nhìn Lâu Sư Tử đang tựa tiếu phi tiếu vô sĩ vô cùng nhìn hắn mà càng thêm phẫn nộ đến thiếu chút nữa là thổ huyết, thở phì phò, lồng ngực phập phồng, hai mắt đều hiện tia máu, hắc khí bao trùm.

Tiểu Sư, ngươi được lắm.

Cư nhiên dám tổn hại đến danh tiếng của nhị sư huynh ta. Ta ghi hận ngươi!!

Tức giận cùng không chỗ trút, Lâm Thiên Bình lúc này hậm hực đi đến chỗ Lạc Thiên Yết nắm lấy tay tiểu hài tử quay lưng hướng ra cửa đi nói.

"Thiên Yết, chúng ta đi. Ta không muốn ở lại nghe tam sư thúc của ngươi nói nữa."

Trước khi nói hắn còn không quên nhấn mạnh ba chữ 'tam sư thúc' để dằn mặt người kia. Hắn cho rằng người kia sẽ tức giận, nhưng hắn lại không biết rằng người kia sau khi nghe mà chấn động cả người, cúi đầu che giấu đi đôi mắt mang đầy đau thương kia.

Đem tâm tình mình áp chế xuống, Lâu Sư Tử khẽ cười nhạt nhòa rồi không để nhị sư huynh mình bước ra khỏi cửa cất tiếng nói, thanh âm mang theo vài tia vui vẻ nói:

"Nhị sư huynh, thượng lộ bình an."

Nói xong hắn liền cố tình dừng lại để người kia bước một bước xong liền nói tiếp:

"Giữa đường mất tích."

Lâm Thiên Bình nghe mà tức giận không muốn nói nữa liền bước tiếp, thấy thế Lâu Sư Tử liền nói tiếp.

"Trở về phát điên."

Lâm Thiên Bình lúc này cố kìm cơn giận lại, tay siết chặt, làm Lạc Thiên Yết bị hắn siết chặt tay lại mà nhíu mày vì đau, khẽ nhìn Lâu Sư Tử thầm nghĩ, ta xin ngươi a, đừng nói nữa a. Nói nữa là tay ta đi tong luôn đấy. Nhưng hắn vừa nghĩ xong thì Lâu Sư Tử lại khẽ cười nói tiếp:

"Yên tâm lên đường a."

Xong. Lâm Thiên Bình lúc này liền muốn bạo tạc, hắn quay lại lườm Lâu Sư Tử như muốn ăn tươi nuốt sống mình tiểu sư đệ đang cười rất là ngây thơ kia.

Lâu Sư Tử lúc này đang cười thì bỗng lúc này một cỗ ngòn ngọt cùng mùi vị tanh nồng từ cổ họng truyền đến mà lập tức 'phốc' một ngụm máu tươi liền phun ra.

Làm Lâm Thiên Bình cùng Lục Mạc Ma Kết thấy được mà mở to mắt kinh ngạc.

"Sư Tử."

"Tiểu Sư."

Nhìn một ngụm máu này của mình, Lâu Sư Tử cũng chỉ cười nhạt nói: "Chậc, xem ra, kỳ này thương không nhẹ a." Đoạn, hắn liền lập tức ngất đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net