Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí tiết ở Thanh quốc thật sự kì diệu. Một ngày tưởng chừng như có bốn mùa chuyển giao. Sáng sớm ấm áp như xuân, giữa trưa mặt trời treo trên đỉnh núi nắng hơi gay gắt. Chiều chiều gió lành lạnh, mây mù kéo đến, chẳng mấy chốc sẽ đổ mưa.

Không giống như Cơ quốc, mùa hạ thì oi bức, mùa đông lại lạnh đến tê tâm liệt phế.

Cự Giải nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tiểu đồng, nhắc - A Thất, chúng ta trở về thôi.

Tiểu đồng vốn lon ton đi trước, nghe vậy ngoái đầu lại nhìn, đôi mắt trẻ con to tròn đáng yêu biết mấy, nói với nàng:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, vẫn còn một thứ nữa chưa mua được.

- Vậy sao? - Cự Giải khẽ nói, giơ tờ giấy trong tay lên xem một lượt.

Bộ chữ của Thanh quốc và Cơ quốc không quá khác nhau, chỉ một số ít bị thay đổi nhưng đọc cả lên, nàng vẫn phần nào phán đoán được nó mang nghĩa gì. Trong này ghi rất chi tiết, nàng cũng đã đếm qua số lượng, rõ ràng vừa khớp. Không biết thứ chưa mua được mà A Thất nói rốt cuộc là gì?

- A Thất à, đệ xem xem, không phải đã đủ rồi sao? - Cự Giải xoa xoa cái má tròn tròn như bánh bao, hỏi lại, sau đó liền thấy ánh mắt nhóc con hạ xuống, bộ dáng ủy khuất.

Cự Giải liền đoán có lẽ A Thất muốn mua một thứ khác vốn dĩ không phải do phương trượng bảo.

- Nhóc con này - Cự Giải cốc nhẹ lên mũi A Thất, cười nói - muốn mua kẹo hồ lô phải không?

A Thật ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đã to lúc này còn mở to hết cỡ - Tỷ tỷ xinh đẹp thật thông minh!

- Tỷ tỷ xinh đẹp của đệ sẽ coi như không thấy, mau đi mua thôi, trời sắp mưa rồi.

Tiểu đồng nghe vậy, vui sướng ôm chặt lấy nàng một cái rồi kéo tay nàng đi.
Cự Giải bỗng nhớ lại ngày nàng còn bé, cũng từng muốn ăn hồ lô bọc đường mà làm nũng với mẫu thân. Mẫu thân cười lên rất xinh đẹp, vui vẻ đưa nàng một quan tiền rồi đứng bên cạnh một nam nhân kì lạ nhìn nàng chạy đi mua.

Chuyện lâu như vậy, sao lúc này nàng lại nhớ ra?

.
.
.

Bắc thành, Cơ quốc.
Giờ Mão.

Ngày thứ hai lưu lại Bắc thành, Ma Kết cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Có một loại cảm giác bình an, nhộn nhịp nhưng không ồn ào, vội vã như ở kinh thành.

- Trương tướng quân, ta là Ngô công công tới truyền khẩu dụ của bệ hạ, có tiện mở cửa hay không?

Ma Kết vốn đang nằm trên giường nghỉ ngơi nghe tới hai tiếng "khẩu dụ" liền xịu mặt ngồi dậy. Vừa mới nghĩ tới thoái mái, chớp mắt phiền phức đã tìm đến cửa.

Ma Kết nào dám để Ngô công công đợi lâu đành nhanh chóng bước ra.

- Ngô công công, không biết hoàng thượng có lời gì muốn căn dặn?

Ngô công công không có cây phất trần trên tay kì thực cảm thấy không quen, đành phẩy phẩy hai bên tay áo nói - Bệ hạ gọi người tới dùng thiện.

- Không cần đâu - Ma Kết vội từ chối - Ta sẽ dùng bữa sau với đám người Tôn Dạ.

Dùng bữa tối chung với hoàng thượng, nàng không dám, nói trắng ra chính là không muốn. Ngày đầu tiên đến Bắc thành, hai bữa trưa, bữa tối đều phải ngồi cùng hắn. Ngày hôm nay còn muốn đủ ba bữa hay sao?

- Bệ hạ nói, một mình dùng thiện có chút buồn chán, hi vọng Trương tướng quân không ngại.

- Tối nay, ta đã hẹn Tôn Dạ cùng các huynh đệ binh lính dùng bữa mất rồi. Ngày mai, ta sẽ đến tạ lỗi với hoàng thượng.

Ngô công công vẫn kiên trì mỉm cười với nàng, nói thêm một câu.

- Bệ hạ còn nói, đây là lệnh vua.

- ...

Lại là lệnh vua? Ma Kết nàng sợ sao?

- Ta đi ngay đây, Ngô công công xin chờ một lát.

Ma Kết không sợ trời, không sợ đất, đương nhiên cũng không sợ hoàng thượng. Chỉ trách nàng với hắn chính là quan hệ quân thần.

Không nghe lệnh vua chính là bất trung.

Một khắc sau, Ma Kết bước vào phòng lớn của hoàng thượng, mắt liền thấy trên bàn bày biện thịnh soạn, còn có một hũ rượu thơm nức.

- Đến rồi thì mau ngồi đi, trẫm đợi nàng rất lâu rồi. - Thiên Yết lên tiếng, đợi nàng ngồi đối diện lại hỏi tiếp - Uống rượu chứ?

- Để thần - Ma Kết nhanh đáp, tay chộp lấy bình rượu thơm rót ra hai chén. Rượu trắng sóng sánh trong bát xoáy tròn càng tỏa ra mùi hương cay nồng mà cuốn hút.

Ma Kết từ khi gia nhập quân ngũ đã học cách uống rượu, dần dần lại trở thành yêu thích nó. Rượu càng cay nồng càng thích uống.

Cả bữa ăn, Ma Kết cứ liên tục rót người một chén, thần một chén, cơm chưa hết, vò rượu đã chẳng còn giọt nào. Trong bụng thì đầy nước không thể ăn thêm.

Thiên Yết nhìn hai má nàng hồng hồng cũng biết nàng đã hơi say sẽ không ăn thêm gì nữa liền kêu Ngô công công sai người thu dọn rồi lui hết.

- Nàng uống nhiều rồi.

- Thần quả thực uống hơi nhiều, hoàng thượng thứ tội. - Ma Kết nghiêng người chao đảo, chắp tay.

Thiên Yết đè tay nàng hạ xuống, thở dài.
- Chỉ còn hai người chúng ta, không cần xưng hô xa lạ. Trò chuyện như bằng hữu đi.

Ma Kết lúc này cảm thấy ý này không tồi, xưng "vi thần" cả một ngày thật sự mệt mỏi.

- Ta hình như vẫn không biết, vị hôn thê của Đinh vương là ai?

- Chiêu Hồng quận chúa của Thanh quốc, hoàng muội mà Thanh đế yêu thương nhất.

Ma Kết thầm cảm thán trong lòng, hôn sự này chẳng ai thiệt thòi. Một bên là hoàng muội, một bên là hoàng đệ. Trời sinh một đôi!

- Không đúng!

- Chỗ nào không đúng? - Thiên Yết nhướng mày.

- Người nghĩ xem, Đinh vương là hoàng đệ ruột của người sao có thể lập gia thất trước?

Thiên Yết cười hai tiếng, ánh mắt sâu thằm nhìn Ma Kết.

-Người cười cái gì? - Ma Kết nhíu mày khó hiểu - Ta thấy, hoàng thượng người nhanh chóng lập hậu đi, nạp phi, khai chi tán diệp.

- Được. Lập nàng làm hậu là đủ, không cần nạp phi.

Ma Kết lập tức xua tay nói:

- Ta không được.

- Gả cho ta có gì không thỏa?

- Ta đã thề trước tổ tiên cả đời này phục tùng triều đình của người, không muốn chôn chân chốn hậu cung. - Ma Kết cứng rắn đáp.

- Ta không cần nàng làm trung thần nghĩa sĩ, ta muốn nàng là hoàng hậu của ta.

Trước ánh mắt sắc lạnh như đao, cũng thâm tình khó đoán, Ma Kết liền cảm thấy khó xử.

- Muộn rồi, vi thần cáo lui.

- Đứng lại! - Thiên Yết bắt lấy cổ tay nàng kéo về - Năm đó, nàng đã hứa sẽ gả cho ta, nàng quên rồi sao?

Gả cho hắn? Nàng từng nói qua sao? Ma Kết nghi hoặc.

- Thứ lỗi, có phải hoàng thượng nhớ nhầm rồi không? Thần chưa từng...

- Nàng nói dối!

- Người lấy gì chứng minh ta...ưm...

Lời chưa nói hết đã bị thu lại. Thiên Yết ghì chặt môi nàng, hôn sâu, hắn đã chờ ngày này rất lâu rồi. Hăn yêu nàng, vì một câu của nàng mà đợi chờ, âm thầm bảo vệ nàng.

Nàng lúc này lại nói nàng chưa từng. Chưa từng hứa sẽ gả cho hắn? Tâm hắn liền hoảng sợ.

- Dừng lại...ưm

Không được, hắn không có gì để chứng minh.

Ma Kết không thể trốn thoát, từng cái hôn mạnh liệt, cái ôm của hắn siết chặt lại như muốn hợp thể.

- Đau...

Ma Kết kêu lên. Thiên Yết rốt cuộc mới tỉnh táo lại, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.

- Ma Kết, nàng rõ ràng biết là ta yêu nàng.

Ma Kết rời khỏi hắn, quỳ xuống.

- Hoàng thượng, xin thứ lỗi. Trong lòng vi thần đã có hình bóng người khác. Tấm lòng của hoàng thượng, vi thần không dám nhận. Xin hoàng thượng tha tội.

- Nàng biết khi quân tội nặng thế nào không?

- Vi thần biết rõ.

Thiên Yết cúi người nhìn nàng, mắt đối mắt mà hỏi:

- Nàng có yêu ta hay không?

- Thần... không yêu người.

_Hết chương 13_

Quà valungtung muộn :")))))))

Ta quyết định không edit lại nữa. Muốn sửa trình tự mất quá nhiều thời gian, thôi thì cứ viết tiếp vậy 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net