|4|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về cơ bản thì nội dung lần này là thế, mọi người về chuẩn bị một chút, đầu giờ chiều ngày mai bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Tan họp."

Tiếng ghế bị đẩy ra ma sát với sàn nhà kêu vang, tất cả những người có mặt trong phòng họp đứng lên thu dọn đồ đạc rồi lần lượt ra khỏi phòng.

Vũ Ma Kết chần chừ mãi, động tác dọn dẹp giấy tờ báo cáo đều chậm hơn người khác nửa nhịp.

Lạc Song Tử đã xong từ đời, cậu đẩy ghế vào chỗ cũ, đứng lùi ra sau với ý định đợi anh đi cùng. Lần nào đi họp cả hai cũng về cùng nhau, dù phòng kí túc không ở chung nhưng dù gì cũng cùng tầng, vả lại Trầm Xử Nữ sau mỗi cuộc họp đều sẽ bị lãnh đạo cấp cao gọi đi một lúc, hắn không yên tâm để người yêu đi về một mình nên cũng ngầm đồng ý cho Lạc Song Tử đi cùng anh.

Vậy mà lần này lại coi như một ngoại lệ hiếm hoi.

"Em cứ về trước đi, anh muốn về cùng đội trưởng." _ Giọng nói lạnh nhạt chẳng có mấy tia cảm xúc của Vũ Ma Kết vang lên, cắt ngang hành động vươn vai ngáp dài của Lạc Song Tử.

Cậu lấy làm lạ. Từ khi mang vật chứng trở về Vũ Ma Kết cứ cúi đầu suốt, trong cả quãng thời gian họp anh cũng không nêu ý kiến hay tỏ thái độ gì, bây giờ thì từ chối về cùng cậu, Lạc Song Tử đã hoàn toàn chắc chắn tâm trạng của người này đang xuống dốc.

Quay đầu nhìn qua phía Trầm Xử Nữ, cậu thấy hắn cũng đang nhìn bên này, thế là lời muốn nói ra đến miệng lại chỉ có thể nuốt ngược trở vào.

"Vậy em đi trước."

Đưa tay vỗ vỗ vai anh, Lạc Song Tử lưu luyến mấy giây rồi đành ra ngoài.

Lúc đi ngang chỗ rẽ vào thang máy lại oan gia ngõ hẹp đụng mặt Đỗ Bảo Bình và Bắc Nhân Mã, Lạc Song Tử nhíu mày lườm một cái, tay xoa xoa cái cổ nhức mỏi, sao cứ cảm thấy anh Tiểu Kết không ổn là do hai tên này?

Phía Vũ Ma Kết lại rơi vào khoảng lặng.

Trong phòng họp giờ còn lại mỗi hai người, không ai nói tiếng nào, điều hoà vừa rồi còn hoạt động đã được Trầm Xử Nữ dùng điều khiển tắt đi. Thứ âm thanh duy nhất gắng gượng chen vào không gian này chỉ có tiếng giấy va lật vào nhau.

Trầm Xử Nữ kiên nhẫn đợi người thương dọn cho xong đồ của anh mà không lên tiếng thúc giục. Hắn ôm tập tài liệu của mình vào ngực, khoanh tay đứng dựa bên mép cửa.

Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào Vũ Ma Kết, không hề bỏ sót một biểu cảm hay động tác nào của anh.

...

Cửa kí túc phòng 309 mở ra, Trầm Xử Nữ dắt tay Vũ Ma Kết đi vào, nhẹ nhàng đóng rồi khoá chốt cửa, lúc này hắn mới thả tay anh ra.

"Nói anh nghe, ai chọc em không vui, hửm?"

Vũ Ma Kết đang cởi áo gile thoáng dừng lại, anh thấp giọng: "Có ai đâu, em bình thường mà."

Còn nói là bình thường, trông cái mặt mếu sắp khóc đến nơi rồi kìa, Trầm Xử Nữ nhíu mi im lặng nghĩ.

Hắn ngồi vào ghế xoay, lưng dựa ra sau, hai tay thả lỏng đặt lên đầu gối, lơ đãng hỏi: "Giúp anh cởi cà vạt được không?"

Tiếng giày vải loạt xoạt nện vào sàn gỗ, Vũ Ma Kết bước chậm đến gần hắn, vừa đi vừa lầm bầm: "Cởi cà vạt thì anh ngồi xuống làm gì, đứng mới tiện cho em chứ."

Anh khom lưng xuống vươn tay chạm đến cà vạt của người kia, hai tay Trầm Xử Nữ thuận thế đặt lên eo anh, hơi dùng sức kéo một chút Vũ Ma Kết đã phải quỳ xuống sàn, hắn cúi đầu thơm lên trán anh một cái, lại ưu ái điểm nhẹ môi mình lên đuôi mắt phải của anh.

Vũ Ma Kết nhắm mắt cho hắn hôn, tay hơi siết lấy áo người trước mặt, vừa muốn ngẩng đầu hôn đáp lại hắn, lại vừa muốn cứ giữ nguyên tư thế này để người ta âu yếm mình.

Vòng eo bị áo sơ mi bao phủ nhói đau, anh khẽ nhăn mày rầm rì một tiếng, ngay giây sau cả thân thể đã bị nhấc khỏi mặt đất, Trầm Xử Nữ bế anh lên cho anh ngồi trên đùi mình. Những cái hôn vẫn tiếp tục, chưa từng đứt quãng.

Vòng tay ôm lấy cổ hắn, Vũ Ma Kết áp sát người mình vào lòng bạn trai, những nụ hôn vụn vặt vụng về của anh in lên cổ hắn, đốt cháy một mảnh rộng lớn trong tim Trầm Xử Nữ.

Hắn thở một tiếng dài đầy thoả mãn khi Vũ Ma Kết liếm lên xương quai xanh của mình, bàn tay to lớn nhanh chóng bắt lấy cằm anh, ép anh ngửa mặt lên hôn môi với hắn.

Cảm giác nóng rạo rực lan tỏa khắp tâm trí, chân tay Vũ Ma Kết bủn rủn khi đầu lưỡi người yêu liếm lên môi mình, ướt át và hung hăng cạy mở khoé miệng anh, tiến vào mà đùa giỡn.

Eo anh mềm nhũn, cả người mất sức run lên khe khẽ trong nụ hôn dài. Xúc cảm tồi tệ mà Bắc Nhân Mã đem đến ban nãy đều đã bị từng cái hôn, từng cái ôm, từng cái xoa nắn chạm nhẹ của Trầm Xử Nữ xoá tan. Cả thân thể anh đều ngập trong mùi hương và sự cuồng nhiệt của hắn.

Trầm Xử Nữ khẽ tách ra khi đang hôn, cảm nhận người kia lập tức áp sát lại gần, lần nữa dán môi mình với môi hắn cùng dây dưa. Ánh mắt hắn chớp động, cắn vào môi anh một cái rồi lại nhấm nháp trong khoang miệng.

Nụ hôn dần trượt xuống chiếc cằm nhỏ, rồi lại trượt thêm xuống dưới, Vũ Ma Kết đang đắm chìm trong nỗi hưng phấn bỗng giật mình tỉnh táo lại. Anh đẩy đầu hắn ra, vội vàng giữ lấy cổ áo sơ mi không biết đã bị mở toang ra từ lúc nào.

Hôn lên lòng bàn tay đang chắn trước mặt mình, Trầm Xử Nữ ôm siết anh lại gần. Hắn liếm ướt ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh, ngậm hai ngón vào trong miệng mà mơn trớn, đôi khi còn cà răng nanh của mình vào như đang trêu đùa.

Vũ Ma Kết ngại đến phát hoảng, vừa mới rút tay ra đã bị hắn nắm chặt giữ lấy, mái đầu người nọ chôn vào hõm cổ anh, tiếng cười trầm thấp vọng ra: "Mặt em đỏ quá, ngại lắm hửm?"

Yết hầu của người trong lòng trượt lên xuống vài lần, Trầm Xử Nữ nén ý định ngoạm một phát vào đó, hắn gác cằm lên vai anh đợi nghe câu trả lời một cách ung dung thư thái. Tuy vậy, cả mấy phút sau Vũ Ma Kết vẫn im re, Trầm Xử Nữ hơi ngước lên, lại thơm lên má anh một cái.

Hắn dịu dàng xoa vuốt cần cổ anh, giọng nói cũng ôn nhu quá mức.

"Sao ở đây lại có mùi của người khác vậy em?"

Thế mà nội dung câu nói lại khiến Vũ Ma Kết chẳng dám động đậy thêm nữa. Anh cứng đờ người ngồi trong lòng hắn, ấp úng mãi cũng không thể trả lời được.

Trầm Xử Nữ tăng thêm lực xoa vuốt ở cổ anh, ngón tay cái miết vào yết hầu, ánh mắt tối tăm gợn sóng.

Bé yêu nhà hắn bị tên nào nhúng chàm rồi?!

...

Đầu giờ chiều hôm sau, Vũ Ma Kết nhìn thời tiết bên ngoài mà thấy ngán ngẩm. Nắng quá, chói hết cả mắt. Vào thu rồi mà trời cứ ẩm ương thế này, hôm qua còn lạnh lạnh nay đã nắng muốn bể đầu.

2 giờ, nắng chói chang rọi xuống nóng rát, Vũ Ma Kết trùm cái áo khoác cao cổ của Trầm Xử Nữ vào, đội mũ lưỡi trai của hắn, trên trên dưới dưới đều che chắn không lọt một tấc da thịt nào trừ đôi mắt, lúc này mới an tâm bước ra ngoài.

Trầm Xử Nữ đeo một chiếc balo trên vai, trong tay trái cầm một chiếc túi nhỏ chứa hai chai nước ướp lạnh, đang yên lặng lướt điện thoại.

Thấy bạn trai nhỏ nhà mình đi ra hắn mới ngẩng đầu nhìn anh. Da Vũ Ma Kết vốn trắng, lúc này mặc một thân đồ đen (của hắn) trông lại càng trắng hơn. Miếng băng cá nhân lấp ló sau cổ áo khoác, hắn nhướn mày nhưng cũng chẳng nói gì.

Cả hai nắm tay nhau đi đến sân tập hợp, nơi mà Lạc Song Tử đang than trời trách đất cùng Ngọc Thiên Bình và một người đàn ông lạ mặt.

Trầm Xử Nữ nhạy cảm phát hiện ánh mắt của người kia đột nhiên trở nên sắc bén khi nhìn về bọn họ, hắn lặng lẽ đối mắt với người đàn ông hai giây rồi rời khỏi. Vũ Ma Kết cào cào lòng bàn tay hắn, nói thầm ở bên tai: "Sao lại nhìn chúng ta như thế, không có ý tốt gì cả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net