Chương 1. Một ngày thu se lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thủ Đô, nhộn nhịp và ồn ã, là chốn của những cánh chim dù rã rời vẫn phải tiếp tục đập để bay, để không bị vùi nát dưới hằng hà sa số những ánh đèn rực rỡ giả tạo. -


Tại một góc đường trung tâm Thủ Đô, có một tiệm ảnh cỡ trung, khiêm tốn nép mình giữa những hàng quán hoa lệ. Ngay cả biển hiệu của nó cũng khiêm tốn vô cùng so với các bảng đèn neon xung quanh: một tấm gỗ có gắn ba bóng đèn bên trên, chiếu sáng hàng chữ 'Tiệm ảnh MEINDERT'. Người biết đến nơi này hẳn phải là dân cư lâu năm của khu vực hoặc khách quen từ nhiều năm về trước, khi người chủ đầu tiên của tiệm vẫn chưa qua đời trong một tai nạn ô tô. Hiện tại, quản lý tiệm ảnh là con trai của ông ấy: Aries Meindert.

Anh mở cửa tiệm từ rất sớm, khi sương mù còn giăng khắp nẻo đường Thủ Đô trong một ngày thu se lạnh. Chỗ ở của anh thì nằm ngay tầng trên cửa tiệm. Như thường lệ, trước khi treo tấm biển "Mở cửa" lên, anh cuốc bộ tới quán café của ông Stephen Brown – nơi cách tiệm ảnh chỉ có một con phố. Quán vừa nhận một cô nhân viên thu ngân mới, có khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con và nụ cười thoáng chút ngượng ngùng.

– Cho tôi một cà phê nóng và một trà sữa nóng. Mang về nhé.

Aries ngẩng đầu lên đưa tiền và bắt gặp đôi mắt cô nhân viên nhỏ đang lén lút nhìn anh. Bối rối, cô quên cả việc phải báo giá tiền cho khách, vội vàng nhận lấy tờ tiền trong tay anh. "Tiền thối đây, thưa ngài." Cô nói lắp bắp. Và cũng vì bối rối, cô đánh rơi một đồng xu xuống sàn.

– Ôi, tôi xin lỗi!

– Không sao. – Aries nói, cười nhẹ hòng trấn an cô gái nhỏ. Anh đâu biết nụ cười ấy lại càng khiến cô thêm xấu hổ vì sự vụng về của mình. Ở người đàn ông này không có vẻ đẹp trai điên đảo nhưng lại nam tính một cách chững chạc, và dễ dàng khiến cho những cô nàng trẻ tuổi phải đỏ mặt khi thấy anh. Tuy vậy, Aries lại không ý thức được sự bối rối của cô nhân viên là do vẻ ngoài của mình. Anh chỉ nghĩ có lẽ là do cô mới vào làm nên thiếu kinh nghiệm.

Còn sớm nên vắng khách, nhân viên pha chế rất nhanh chóng. Aries đợi vài phút là đã có hai chiếc cốc giấy xinh xắn ấm áp mang về. Anh vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ trong miệng một bài nhạc đã cũ, hưởng thụ những cơn gió se mùa thu vuốt ve khuôn mặt. Huýt hết bài cũng là lúc về tới tiệm ảnh. Anh đặt hai chiếc cốc lên bàn nhà bếp ở khuất phía sau nhà và bắt tay vào sửa soạn chuẩn bị mở cửa đón khách.

Tiếng kẽo kẹt của cầu thang gỗ vang lên khi mọi thứ trong tiệm đã sẵn sàng. Ngẩng đầu, anh mỉm cười với cô gái đang vừa ngáp vừa bước xuống nhà. Mái tóc dài của cô rối tung, ôm lấy bầu má làm cho khuôn mặt cô trông càng thêm nhỏ nhắn. Cô nửa nhắm nửa mở mắt, trên người là đồ ngủ nhăn nhúm – hậu quả của thói quen vừa ngủ vừa lăn lộn. May mắn là chẳng có vị khách nào sẽ ghé thăm tiệm ảnh vào lúc bảy giờ sáng để mà chiêm ngưỡng dung nhan ngái ngủ của cô nàng.

– Anh hai, chào buổi sáng.

– Chào buổi sáng, Candace. – Aries chỉ vào hai chiếc cốc giấy trên bàn. – Trà sữa của em đấy.

Cô gái mỉm cười, chạy tới ôm lấy anh một cái như bày tỏ lòng cảm ơn và lăng xăng chuẩn bị bữa sáng. Họ vừa dùng điểm tâm vừa trao đổi vài câu đối thoại nhỏ nhặt. Đơn giản chỉ là hôm nay làm gì, có về ăn tối không, trời lạnh nên nhớ mặc dày lên nhé. Ngần ấy lời ngắn ngủi vậy thôi cũng đủ xua tan luồng khí lạnh len qua ô cửa sổ và sưởi ấm cả căn phòng. Nụ cười của Aries dường như dịu dàng hơn một chút khi nghe Candace than vãn về bộ sưu tập Thu Đông công ty cô sắp ra mắt. Với vai trò trợ lí nhà thiết kế chính của bộ sưu tập lần này, cô gái đã bị quay như con thoi và phát biểu rằng "Em giống như nô lệ của cả cái dự án vậy".

Nhưng than thở vậy thôi, Aries biết rằng em gái anh sẽ hoàn thành công việc một cách tốt nhất. Dẫu sao thì cả hai đã lớn lên trong sự giáo dục vô cùng cẩn thận và nghiêm khắc của bố – một người được yêu mến nhờ có tinh thần trách nhiệm cao.

– Em đi nhé. – Candace vừa nói vừa xỏ giày. Cô đã sửa soạn mình thật tươm tất ngay khi dùng xong bữa sáng, chủ yếu là do cô sợ đi trễ sẽ bị phạt lương. Cô gái lúc này là một phiên bản Candace Meindert hoàn toàn khác với phiên bản gần nửa tiếng trước: Tóc nâu xoăn lọn vuốt gọn sang một bên vai, mặt mày tươi tỉnh với lớp trang điểm nhẹ, đầm xanh navy phối với áo khoác da và khăn choàng cổ trắng thêu những bông hoa nhỏ xíu, cuối cùng là đôi bốt cao qua mắt cá chân một chút. Trông cô đã ra dáng một nữ trợ lí thiết kế thời trang rồi. Và Aries thấy buồn cười khi bất chợt nhớ tới tạo hình bù xù ban sáng của em gái.

Candace lái ô tô rời đi, mang theo chút hơi ấm còn sót lại trong căn nhà. Phố xá bắt đầu ồn ào hơn, khu trung tâm tất bật cái không khí vội vàng của những con người đang chạy đua với nhịp đập Thủ Đô. Từ vách kính của tiệm ảnh, Aries có thể quan sát được khoảnh khắc thức tỉnh của thành phố này sau giấc ngủ dài. Ánh sáng và âm thanh và mùi hương, tất cả đều biểu thị cho sự vận động của cuộc sống, cho cái vạn biến, cho những điều mà người ta không thể trải qua hay gặp lại lần thứ hai.

Nhưng đây là tiệm ảnh – nơi có khả năng đóng băng và lưu giữ lại một khoảnh khắc bất kì, nơi tượng trưng cho kỉ niệm, nỗi nhớ và sự bất biến. Còn anh, Aries Meindert, là người thực thi nhiệm vụ đóng băng khoảnh khắc mà những ai tìm tới nơi này yêu cầu.

Cà phê trong cốc giấy vẫn còn một ít. Aries uống cạn. Thứ chất lỏng đắng nghét ấy đã lạnh tanh.


*


Buổi chiều muộn, một chiếc ô tô đen bóng trông khá tầm thường đỗ lại trước tiệm ảnh Meindert. Cửa sau bật mở, một người phụ nữ trạc tứ tuần bước ra. Bà ta diện đầm đen và khoác áo lông dày, thoạt nhìn đơn giản mà không giấu được vẻ sang trọng. Đẩy cửa tiệm ảnh, khuôn mặt lạnh lùng của bà chợt dịu lại và ánh mắt dường như chất chứa thêm ý cười khi nhìn thấy ông chủ trẻ.

– Dì Scorpius! – Giọng Aries không giấu được bất ngờ và xen lẫn đâu đó là sự vui mừng. – Sao hôm nay dì lại đến đây?

– Thăm con và Candace đấy mà. – Người phụ nữ mỉm cười tháo áo lông, tự nhiên ngồi vào ghế sô pha dùng để tiếp khách của tiệm ảnh. – Con bé đã đi làm về chưa?

– Chưa về. Dạo này nó bận rộn chuẩn bị bộ sưu tập mới nên hay về trễ. Dì uống trà nhé?

Người phụ nữ gật đầu. Scorpius Kermatt thực tế đã 52 tuổi, vậy mà trông bà lại trẻ trung lạ kì, dường như chỉ vừa chạm ngưỡng bốn mươi. Người bà gầy và nhỏ con nhưng lại có bờ vai lại rộng và thẳng hơn bất kì phụ nữ nào khác mà Aries từng biết. Điểm ấy khiến Scorpius nhìn uy quyền vô cùng. Và dù cho bà có đi giữa một rừng người cao gần như gấp đôi mình thì chắc rằng chẳng có ai dám khinh thị con người nhỏ bé ấy cả. Ở bà có một khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải e sợ mà cúi đầu.

Nhưng trong tiệm ảnh này, cái khí thế khiến ai ai cũng nể sợ ấy đã biến đi đâu mất. Scorpius giờ đây là một vị trưởng bối dịu dàng đúng nghĩa. Bà nhận cốc trà từ Aries, kéo tay anh ngồi xuống cạnh mình và hỏi han về công việc cũng như cuộc sống của hai anh em nhà Meindert. Bà vừa có một chuyến đi kéo dài chừng hai tháng tới Thụy Sĩ vì chuyện làm ăn nên đã lâu không ghé thăm Aries và Candace được. Và cũng vì vậy mà bà có rất nhiều điều muốn kể cho hai người. Aries nói bà nên ở lại ăn tối cùng họ và Scorpius đồng ý ngay lập tức.

Người phụ nữ này đã nhìn hai anh em nhà Meindert lớn lên. Bố họ bảo rằng bà là người bạn vô cùng quan trọng đối với gia đình và quả thế thật. Scorpius thường xuyên đến thăm nhà họ và xem hai anh em họ như con ruột mà đối đãi. Từ sau khi bố họ qua đời, mức độ quan tâm chăm sóc của bà đối với anh em Aries lại càng tăng thêm. Anh và Candace kính trọng và yêu quý bà như thể bà là một phần trong gia đình nhỏ của họ.

Candace về khi bữa tối đã được Aries lo liệu xong xuôi. Cô thả túi xách xuống chân cầu thang, vừa định mở miệng than mệt với anh trai thì chợt im bặt. Scorpius Kermatt đang ngồi bên bàn ăn mỉm cười với cô.

Candace bật thốt:

– Chúa ơi, dì về khi nào vậy ạ?!

– Mới hôm qua thôi. Đến đây nào, con gái. – Người phụ nữ vẫy tay ra hiệu cho cô mau tới gần. Bà nắm chặt tay Candace, không kìm được tiếng thở dài của mình. – Sao con lại gầy đi thế này?

– Dạo này con bận quá, ăn cũng ít lại. Dì, dì ơi! – Cô gái ngồi xuống bên cạnh Scorpius và cất giọng nhõng nhẽo. – Dì đi hai tháng nay làm con nhớ lắm đấy!

Aries đang dọn đĩa ra bàn nghe thế liền liếc cô em gái. Đã lớn nhường này rồi, 25 tuổi chứ có còn bé nhỏ gì đâu, thế mà Candace vẫn có thể làm nũng một cách dễ dàng với người khác đến vậy. Cũng nhờ cái tài làm nũng này mà cô em của anh đã lấy được cảm tình của vô số người lớn tuổi, trong đó có cả dì Scorpius vốn thân thiết với họ nhiều năm nay.

Không ngoài dự đoán, Scorpius nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Candace thì nụ cười càng thêm sâu. Bà vỗ tay cô, nói đầy cưng chiều:

– Xong việc lần này thì xin nghỉ phép sang chỗ dì chơi. Biệt thự ngoại ô của dì bao giờ cũng rộng cửa đón con hết.

Bữa tối của họ diễn ra trong không khí ấm cúng. Vẻ quý phái của Scorpius hoàn toàn trái ngược với sự thoải mái của bà trên bàn ăn. Họ vừa ăn vừa trò chuyện với nhau về chuyến đi Thụy Sĩ của Scorpius, về bộ sưu tập hãng East.E sắp công bố mà Candace tham gia thực hiện, về công việc ở tiệm ảnh của Aries. Rồi thi thoảng Scorpius sẽ nhắc đến những kí ức xưa, vào cái hồi mà anh em Aries còn bé xíu và bản thân bà thì vẫn trẻ trung lắm so với bây giờ. Khi ấy, Candace đã làm không khí vui vẻ trở lại bàn ăn bằng một câu nói đùa rằng "Giờ con chắc còn già hơn dì nữa đấy. Dì nhìn quầng thâm ở mắt con này!".

Scorpius chia tay hai anh em nhà Meindert khi trời đã khá khuya. Trước khi đi, bà dường như vẫn còn lưu luyến nên đã vuốt nhẹ gò má Aries và thở dài. Hành động như thế chẳng có chút nào phù hợp với người đàn ông tuổi ngoài 30, dáng vẻ còn cao lớn hơn cả bà. Nhưng Aries không tỏ thái độ bài xích. Hơi lạnh từ bàn tay thon dài đẹp đẽ của Scorpius khiến anh thấy gần gũi với bà hơn và trong một khoảnh khắc, anh đã ước rằng mình nhỏ lại để bàn tay bà ôm vừa trọn cả gò má mình.

Candace thấy thế chỉ mỉm cười. Cô đã quá quen thuộc với những điều nhỏ nhặt ấy giữa anh trai và người dì thân thiết.

Chiếc xe đen tầm thường đợi sẵn trước cửa tiệm ảnh từ bao giờ. Tài xế trẻ tuổi mặc âu phục chỉnh tề mở cửa cho Scorpius. Người phụ nữ nhìn cả hai anh em Aries lần cuối cùng tỏ vẻ mình sẽ còn tới thăm trước khi lên xe và rời đi. Ô tô chạy thẳng một đường, nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen bé tin hin và rồi mất hẳn.


*


– Thưa bà, mọi thứ đã được lo liệu xong xuôi.

Scorpius Kermatt nghe thế liền rũ bỏ những suy nghĩ về cuộc gặp vừa rồi với anh em nhà Meindert ra khỏi đầu. Bà trầm tư một lát rồi mới hỏi:

– Bên Nữ Hoàng có động tĩnh gì không?

– Con trai cả của Đại Công tước dạo gần đây đột ngột mắc bệnh nặng. Hoàng tử này được bảo vệ rất nghiêm mật nên người của chúng ta vẫn chưa dò la ra thông tin cụ thể. Có lẽ... – Sự ngập ngừng thoáng chốc của người tài xế trẻ tuổi khiến Scorpius nhướng lên một bên lông mày. – Có lẽ danh sách kế vị đang bị dòm ngó.

Một nụ cười hiện ra trên môi người phụ nữ trung niên. Nụ cười châm chọc như thể bà đã đoán được điều gì, hoặc nhìn thấu hết điều gì. Bà nhẹ nhàng nói:

– Thôi, việc ấy giờ cũng chẳng quan trọng lắm. Cậu vẫn cứ theo sát như cũ là được.

Người tài xế đáp vâng, suy nghĩ một lúc, chợt hỏi:

– Thưa bà, cậu chủ Aries thế nào rồi ạ?

– Thế nào à? Còn thế nào nữa. – Giọng Scorpius như vọng về từ một nơi xa xôi, thoáng như có cả tiếng thở dài. – Nó y hệt ông Meindert. Lạ lùng. Tay cầm máy ảnh mà tim nằm ở nơi khác. Tiệm ảnh ấy không phải là chỗ nó cựa mình được. Nhưng biết làm sao bây giờ? Cầu bình an thì phải chịu ở yên một nơi, không thể còn đòi cựa mình. Mà ta thì chỉ mong nó một đời bình an.

Bà không nói gì hồi lâu, chỉ lẳng lặng nhìn đường phố về đêm đang lên đèn. Những dãy hàng quán sáng rực. Nhưng hết thảy đều là giả tạo. Scorpius biết rõ điều đó hơn ai hết. Hết thảy những thứ rực rỡ và xa hoa này chỉ là lớp phấn che đi cái xấu xí, gớm ghiếc của Thủ Đô; để Thủ Đô vĩnh viễn là chốn đẹp đẽ, hoa lệ trong lòng những kẻ khờ còn mơ ngủ.

– Bòn rút nước bao lâu nay, nơi này sớm đã hanh khô rồi. – Người phụ nữ đột nhiên nói một điều chẳng mấy liên quan. – Một que diêm thôi, đủ để thiêu rụi tất cả. Để tất cả cùng xuống Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net