i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó là em dại khờ
Yêu một người không nên yêu

Là em ngu ngốc

Ánh mặt trời len lỏi qua từng hàng cây. Nó như muốn chạy trốn một thứ gì đó để tìm đến với em. Vậy mà em lỡ từ chối nó. Em cho rằng mặt trời thật chói chang. Để rồi cơn mưa đến bất chợt. Người em ướt đẫm và lạnh lẽo. Em cô đơn.

Em ghét người đã lừa dối em. Nhưng em vì yêu nên mới ghét. Em rất muốn băm người ta rồi ném cho chó gặm. Nhưng em lấy quyền gì để làm thế? Em đâu là gì với người ta.

Em cảm tưởng mình bị phản bội. Nhưng em với người ta có là gì.

Em khóc lóc một mình. Em thật xấu xí. Nhưng có ai quan tâm em đâu. Người ta chỉ cho rằng em là đứa xấu xí thôi. Em thật ngu ngốc phải không? Ừ. Em thật ngốc.

Em đi theo gió mang theo nắng
Để lại khoảng trời ở trong tôi

Em ngây ngốc. Em nghe người ta nói khi yêu một người sẽ thấy cuộc đời thật đẹp. Nhưng tim em đau. Nó cứ nhói từng cơn. Nó khiến em não nề. Em ghét phải thừa nhận mình thật ngốc. Nhưng em ngốc thật.

Em bước đi. Lòng em nặng trĩu. Nắng vàng mùa hạ như dạo bước sang thu. Em cười ngây ngô trong gương. Em vốn là công chúa. Vậy mà em lại tự biến mình thành con hầu xấu xí.

Em cứ mãi ngốc nghếch. Còn tôi bảo vệ em.

Tôi yêu em.

Mây của nắng.

Gió trắng em thuộc về.

Em là mảnh trời khoảng không.

Tôi yêu em.

Tôi thơ thẩn đón nắng thu. Tôi vụt mất nụ cười ngày hạ. Tôi mất em rồi.

Rốt cuộc, em là ai. Em là tôi hay chính em?

,

Ýe Pis sắp kết hôn. Và em là phù dâu. Em cùng Pis và các phù dâu mặc chiếc đầm trắng tinh khôi. Đây là lần đầu tiên em được làm phù dâu. Và người em yêu cũng đến đám cưới ấy. Em muốn mình thật xinh đẹp. Chàng trai của Ýe Pis rất điển trai. Anh ấy đẹp một cách hoàn hảo. Nếu được chọn lại, em sẽ chọn Dýe Scor - chàng trai ngày mai sẽ kết hôn cùng Pis. Nhưng chắc chắn rằng, nếu em làm vậy, Pis và bọn họ sẽ không tha thứ cho em đâu.

Em lẳng lặng một lúc. Em ngắm nhìn Ýe Pis. Rồi em nhìn lại mình. Em nghe nói, Ýe Pis và Dýe Scor đã gặp nhau lần đầu khi họ mười một tuổi. Độ tuổi thơ ngây. Lớn lên chút nữa, Ýe Pis gặp lại Dýe Scor khi anh chàng đang say giấc tại ghế đá trường đại học. Ýe Pis chẳng ngại ngần tặng anh chàng một cái hôn nhẹ. Và hình như, họ quen nhau từ đó.

Em nghĩ. Nếu em làm vậy, người em yêu có yêu em chăng. Người em yêu sẽ không lừa dối em chăng. Nhưng chỉ là em nghĩ.

Ngoài trời gió xào xạc thổi. Cơn gió cuối hạ đầu thu.

Em bước ra ngoài mở cửa sổ. Em thấy người em yêu đang rảo bước cùng cô ấy.

Cô ấy đẹp tựa mây. Gió thổi liền bay mất.

Cô ấy đẹp tựa nắng. Tỏa ánh đến với người.

Em ngây người một lúc khiến Pis phải gọi mấy hồi. Pis cùng bọn họ khen em xinh lắm. Em cười, cười thật tươi để giấu đi lòng em.

Ýe Pis cùng Dýe Scor bước ra lễ đường. Em hân hoan chúc mừng, trở thành một phù dâu xinh đẹp. Em yêu kiều như nàng tiểu thư. Em quên đi lòng mình mà tiếp chuyện với người em yêu. Và cô ấy.

Lúc ấy, em đã nói gì nhỉ?

Em nói, em muốn trở thành cô gái đẹp nhất trong hôn lễ của người. Cô ấy cười khúc khích. Nhưng em vẫn giữ lễ, vì chắc gì người ta đã mời em đến lễ cười.

Người em yêu đã lừa dối em. Em ngây ngốc cho rằng đó là sự thật. Nhưng hóa ra, đó chỉ là do người ta không thích em. Lừa em đi thật xa để có một cuộc sống yên bình.

Em thôi đi suy nghĩ. Em lại bước tiếp với ly rượu đỏ trên tay.

Có một chàng trai rất khôi ngô đã bắt chuyện với em. Chàng ấy tên gì nhỉ? À, Harosd Capt. Harosd là một quân y,  anh ấy rất điển trai. Nói chuyện với anh ấy em cười mãi thôi.

Pis nhìn em với Harosd mà mỉm cười. Nụ cười diễm lệ. Cô ấy đã lo lắng em không quên được người ta. Nhưng giờ đây em đang tươi cười cùng Harosd. Cô ấy đang hạnh phúc thay em chăng? Em nhìn Harosd Capt, anh ấy không giống người ấy chút nào. Anh ấy hài hước và dễ bắt chuyện. Nhưng em cảm giác chúng em chỉ như hai thằng bạn thân.

Một cô gái muốn bắt chuyện với Harosd đi đến và lỡ đụng vào em. Ly rượu trên tay em đổ vào chiếc đầm trắng. Cô ấy xin lỗi em và em nói rằng em không sao. Em xin phép Harosd để đi thay lại chiếc đầm và nhường lại sân khấu cho bọn họ.

Và lúc đi vào nhà vệ sinh, em đã gặp. Người ta nhìn thấy em, cũng nhìn thấy em nhìn thấy người ta. Nhưng người ta lại lơ em đi.

Em phải làm sao đây?

Em vẫn tiếp tục giả như không có gì. Em vẫn mỉm cười và đi tiếp.

Em mạnh mẽ mà?

Phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net