Chương 1 - nhân vật chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc liên hoan Violin 2017

***

King cong!

Tiếng chuông cửa vang lên như thể cắt ngang sự mơ màng của chủ nhân căn nhà. Thế nhưng, chưa đầy một phút người đợi trước cửa không chừng đã mất kiên nhẫn và quyết định bỏ đi. Tấm thiệp mời bề ngoài mang dáng vẻ cao quý, hiếm hoi khiến bất cứ ai cũng mong muốn được cầm trên tay thế mà nằm trên tấm thảm lau như cách chúng được ném qua loa dưới khe cửa nhận đồ.

Sagittarius không được tôn trọng. Nguyên nhân chắc hẳn là dù có được danh hiệu thế hệ kỳ tài nhưng chẳng có nổi một trang báo viết về mình.

"Hừ..."

Sagittarius cất tiếng thở dài não nề vào trong lòng khi biết được nội dung ghi trên nó. Phải rồi, bên tổ chức mời cô đến bữa tiệc liên hoan Violin - một Đêm hội biểu diễn phô trương và tán thưởng tài năng cùng danh tiếng. Suốt ba năm nay họ không dừng trò này lại dù biết chắc rằng nghệ sĩ bị lãng quên này sẽ không tới tham dự. Dường như họ muốn chọc vào nỗi đau mà Sagittarius không thể nào quên được vết lõm trong sự nghiệp tàn tạ của mình.

Còn nhớ, khi bước trên sân khấu của Đỉnh Lưu Violin 2014, Sagittarius Pachelbel đã trình diễn bản nhạc tự sáng tác bằng tất cả thực lực xứng danh thế hệ kỳ tài đến từ Học viện âm nhạc. Không ngờ được chính buổi biểu diễn định mệnh đã xoay chuyển bánh xe cuộc đời, biến nữ nghệ sĩ vốn có tiền đồ rộng mở trở thành vô danh tiểu tốt.

Cái ngã trên con đường biểu diễn nghệ thuật đã chấm dứt mọi hoạt động sau này của Sagittarius. Và danh ca lưu truyền ở học viện không còn nữ nghệ sĩ mang tên cô nữa. Âm nhạc khiến kẻ trên du thuyền sang trọng bị lao xuống đáy lòng đại dương không dám đối mặt với trời cao một lần nào nữa.

Thiết nghĩ, nghệ sĩ kỳ tài lại khốn cùng đến thế sao? Người phụ nữ dần dần chạm ngưỡng ba mươi nhưng chưa tìm thấy chân lí cuộc đời. Chính sự tối tăm trong hố sâu tuyệt vọng khiến cô không tài nào vực dậy để rồi đứng trên sân khấu nữa. Nhiệt huyết tuổi xuân bấy giờ cũng chỉ là quá khứ thoáng qua.

Reng!

Sagittarius sực tỉnh khỏi kí ức đau lòng. Nhìn chiếc điện thoại reo lên làm bàn tay nọ ngập ngừng vươn tới. Rõ ràng là trong lòng nửa muốn trả lời nửa không muốn gặp lại.

Chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông. Lúc lâu sau, nữ nghệ sĩ chuyển cảm giác ngập ngừng thành dứt khoát khó chịu.

"Sagi, cậu nhận được thư mời chưa? Đêm đó cậu đến được không?"

Tưởng chừng sẽ là giọng nói lớn đáp trả cho đỡ bực bội nhưng Sagittarius sau khi lắng nghe chỉ dám cúi đầu. Như thể rằng, cô chỉ là chú mèo nhỏ đối với người ở đầu dây bên kia.

"Tớ kiệt sức rồi."

"Vẫn để「Vương」chôn vùi à?"

"Ừ."

"Tớ thích nó. Và cậu cũng thế. Cho phép người bạn này biểu diễn bài đó tại đêm hội Violin năm nay nhé!"

"Nó chỉ làm tổn hại thanh danh của nghệ sĩ kỳ tài Libra. Sao cậu không trình diễn những bản nhạc của bố cậu. Như vậy sẽ xứng đáng với con trai ông hoàng Violin hơn sao?"

"Bản nhạc của cậu tuyệt vời hơn bất cứ ai, Sagittarius." — Giọng nói của Libra như cố gắng thắp đóm lửa trong nội tâm tối tăm của Sagittarius. Hoặc cũng có thể đó là tiếng lòng xuất phát từ sự ngưỡng mộ của người đã từng là bạn đồng hành của cô suốt thời gian sinh viên.

Cô gái nhà Pachelbel có một giấc mơ kì lạ. Mọi ánh đèn chỉ hướng về một nơi duy nhất - vị trí nơi cô đứng. Trước ánh mắt chờ đợi của biết bao khán giả, chiếc đàn Violin tấu lên giai điệu vừa thân thương vừa lạ lẫm. Cảm giác như có hơi gió lướt qua tai, hơi ấm của người mình yêu quý ngỡ ngàng xuất hiện ngay bên cạnh ấy chính là 「Vương」— âm hưởng của nhạc sĩ Sagittarius.

Đến đây bờ vai Sagittarius khẽ run rẩy, bàn tay cô ôm lấy khuôn mặt mình. Bởi lẽ, từng đợt khóc nấc đang cố bật ra nhưng lại bị ngăn lại. Bản nhạc có thể chạm đến lớp cảm xúc ẩn chứa, đưa con người ta trở về miền hồi ức lại không được dư luận chú ý, và cứ thế cô trở thành nghệ sĩ bị lãng quên.

"Lib này," Cô gọi. "Tớ thất vọng vì không được nổi tiếng, vì tác phẩm mình nỗ lực hết mình vì nó rốt cuộc chẳng giúp tớ nhận lại được gì. Thật sự, ba năm qua là thời gian tớ trăn trở về nỗi yếu kém không thể vực dậy. Nó là một đả kích lớn."

"Ừ. Tớ hiểu mà."

"Không, không đâu... Người có mẹ đỡ đầu là một vị thần may mắn như cậu sẽ không hiểu đâu. Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến kẻ bị thượng đế bỏ rơi để rồi phải biến chất thế này."

"Từ khi sinh ra tớ đã thành một con người của thành công. Điều đó tớ công nhận. Libra Paul này phải tự hào về gia đình giàu có, bố là ông hoàng Violin trứ danh, vị hôn thê sắp cưới môn đăng hộ đối chứ. Nhưng mà, có lẽ mẹ đỡ đầu dù hào phóng thế nào cũng không thể giúp tớ giữ mãi ánh hào quang đấy." — Cách mà giọng nói anh ấy truyền đến, Sagittarius dường như nhìn ra dáng vẻ bồn chồn và bi thương làm sao.

Trong sự ngạc nhiên, Sagittarius vô thức căng đồng tử. Cô quên mất bản thân mình trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vừa vặn với lời nói của Libra.

"Lib?"

Cạch!

Âm thanh kết thúc cuộc gọi chấm dứt sự bàng hoàng của Sagittarius. Dựa vào trực giác của mình cô cũng hiểu ra người bạn qua qua đầu dây bên kia cũng có vấn đề bất cập riêng.

Tuy nhiên, âm sắc trong dòng suy nghĩ lại trở nên ảm đạm. Pachelbel thu mình lại như mọi ngày, cô tiếp tục đắm chìm trong sự yếu đuối. Người còn không thể bảo vệ ánh hào quang chính mình thì lấy tư cách gì để giúp nhân vật sáng giá của làng Violin cơ chứ? Căn phòng tối bặt. Một chút thắp sáng cũng không thể len lỏi vào. Cô giống như một nhân vật phụ giấu mình đằng sau cánh gà. Dù nỗ lực đến thế nào Sagittarius Pachelbel cũng không thể thể thay đổi được vai trò.

『 Tôi đâu muốn ganh tị với cậu thế này』


Gần đây, dư luận trở nên xôn xao khi đồng loạt các trang tạp chí đưa lên danh sách sẽ được trình diễn tại Đêm hội Violin 2017. Khi một số hình ảnh đã rất quen thuộc thì bất ngờ tên bản nhạc 「Vương」 lạ lẫm lại sắp được biểu diễn bởi Libra Paul.

"Bài gì vậy? Tôi chưa nghe tên bao giờ."

"Thì đúng rồi. Nó có nổi đâu."

"Của ai vậy?"

"Hmm... Sagittarius Pachelbel? Nghe lạ quá. Nghệ sĩ mới hả?"

"Uh. Ồ không đâu, cô ấy là thành viên thế hệ kỳ tài. Sagittarius Pachelbel của Học viện âm nhạc."

Tin tức bản nhạc từng bị chôn vùi nay được khơi lại đã dựng lên hiệu ứng đám đông, gây ảnh hưởng nhất định đến báo chí truyền thông. Sagittarius lúc này vẫn chưa hay biết thế giới ngoài kia xoay chuyển thế nào, mặc sức vận trang phục giản đơn với chiếc áo len cao cổ, quần bó đen và chiếc áo khoác phong phanh thu đông kiểu Pháp.

Cô đơn độc xuất hiện tại cửa hàng tiện lợi gần nhà. Như thường lệ suốt ba năm ròng, nữ nghệ sĩ thanh toán thực đơn cho cả tuần lễ.

"Chị Pachelbel giờ hoạt động nghệ thuật lại ạ?"

"Nói gì thế?", Sagittarius khẽ nhíu mày đối với câu hỏi của thu ngân nhưng dường như cô nhận ra hành động vừa rồi trong vô thức hơi áp lực nên lập tức bào chữa qua loa "Tôi không."

Cô nhân viên trở nên kiêng dè và im bặt. Tiếng đóng cửa hàng tiện lợi cứ thế kêu lên mà không đi kèm nổi một câu hẹn gặp lại quý khách.

Sagittarius trong lòng không khỏi mang cảm giác nặng nề, bờ vai nhỏ tựa như đè cả quả núi ngàn cân. Ánh mắt bị dò xét, tăm tia khiến cô vô cùng lo lắng. Mọi thứ có vẻ hơi lạ từ lúc nhân viên ở cửa hàng tiện lợi cho đến sự cảnh giác như có kẻ theo dõi.

『Chuyện quái quỷ gì thế?』

Bất chợt, một người đàn ông tự xưng là phóng viên lao ra trước mặt. Anh ta vô cùng nhiệt tình trịnh trọng muốn được xin viết một bài về Sagittarius. Có lẽ tên chụp ảnh lén này cũng thấy, theo dõi cô cả ngày cũng sẽ không thu được bất cứ tin tức nào. Lập tức biểu cảm trên mặt cô trở nên hoang mang. Theo lẽ bình thường, nữ nghệ sĩ từ chối.

"Đây là cơ hội để cô quay trở lại sân khấu đấy, nghệ sĩ vô danh." — Anh ta nhấn mạnh biệt danh mà chỉ có thể là đánh giá số phận hiện tại của Sagittarius.

Trái tim trong Sagittarius dường như đã khựng lại một nhịp. Ánh nhìn không lấy vẻ dễ chịu mà vô cùng bực bội. Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Giọng nói vô cùng thanh thoát như thể không bị lay động để đáp trả phóng viên:

"Tôi có thiệp mời tham dự Đêm Hội. Điều mà bất cứ ai cũng muốn tranh giành đoạt lấy. Anh dám bảo tôi không có cơ hội?"

"Ha, đừng nói láo như vậy. Những năm gần đây đều không có tên cô trong danh sách khách mời. Dù cho bài nhạc của cô được Libra Paul trình diễn cũng không có nghĩa nó là danh tiếng thuộc về mình đâu, quý cô."

Đến đây Sagittarius khẽ cười, khóe miệng bất giác vén lên biểu cảm khinh khỉnh. Tuy giấu được sự thỏa mãn sắp tràn ngập, cô cố gắng tìm cách để rời đi.

"Tôi là người biểu diễn." — Nữ nghệ sĩ khẳng định. Đoạn, Sagittarius xoay người không quên quay lại nói lời chào "Ngày tốt lành, ngài phóng viên bịp bợm."

Và sau đó là khoảnh khắc Sagittarius Pachelbel phải hối hận vì lời nói của mình. Dẫu có gây ảnh hưởng một ít tới cánh nhà báo thì danh tiếng của nữ nghệ sĩ vẫn chưa đủ để lên mặt như thế. Đã vậy cô còn lỡ miệng rằng sẽ biểu diễn bản nhạc của mình vào Đêm Hội. Người bị công chúng lãng quên lấy đâu ra tư cách biểu diễn trên sân khấu? Trong thoáng chốc, hình ảnh Libra xẹt ngang qua đầu cô. Theo đó là cái lắc đầu ngán ngẩm. Sự thất vọng thể hiện rõ trên gương mặt mệt mỏi nhưng nét xinh đẹp chưa bao giờ vụt tắt như là khẳng định việc nhờ cậy không thể làm được. Sagittarius nãy trong lòng còn hân hoan thì bây giờ quay vào cảnh bế tắc. Tuy nhiên, không phải bế tắc trong hố sâu tuyệt vọng mà bế tắc trong rào cản cuối cùng với sân khấu!

Tin nhắn được gửi đến, từ Libra.

"Nhất định phải đến. Nhân vật chính là cậu, Sagittarius Pachelbel."

Sagittarius trợn mắt, cô nhìn chiếc điện thoại chạy dòng chữ số máy quý khách gọi hiện không trả lời mà lòng nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên sau bấy nhiêu năm, Sagittarius Pachelbel đã nhấc máy để gọi cho ai đó.

"Lib? Lạy Chúa, xin cậu đừng xảy ra chuyện gì!"

"Lib!"

Tiếng hét dài vang vọng trên con phố thưa người. Thanh âm kéo theo sự bừng tỉnh, ngỡ ngàng. Ngày một nhân vật xuất hiện là một nhân vật khác ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net