I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng 100 năm trở lại đây, thế giới đã liên tục đón nhận nhiều sự biến đổi mới, điển hình là sự xuất hiện của siêu năng lực, hay còn gọi là "dị năng".

Những đứa bé mới chào đời với chiếc đuôi dài, hay với cặp răng nanh nhọn hoắt, với tiếng khóc có thể vượt qua tần số âm thanh con người chịu đựng được... Đều được chính phủ cưỡng ép đưa đi, tất cả được phân bố vào những ngôi trường đặc biệt, được nuôi dưỡng khác biệt để tập trung phát triển tuyệt đối "dị năng" của bản thân. Đây là những yếu tố giúp thực lực của một đất nước đi lên cao so với toàn thế giới.

Trong đó, ngôi trường đào tạo dị năng Z thuộc quốc đảo Paradise là một trong những ngôi trường tập trung "dị nhân" lớn nhất thế giới, với số "dị nhân" hơn 1000 người. Đây cũng là nơi tập trung của các vương tôn công tử, các hậu nhân của hoàng tộc các vương quốc để bồi dưỡng năng lực đặc biệt.

*Lưu ý: những dòng thông tin trên tất cả đều là những lời xàm ngôn của một chiếc tác giả bị ảo ma Canada, xin quý độc giả thích thì lướt không thích thì lướt qua. Đừng đọc gì nhiều, quê lắm. Xin cảm ơn!
————————————————————————

Aquarius bừng tỉnh dậy trên chiếc giường bông của kí túc xá. Đôi mắt xanh hoảng loạn nhìn ra hướng cửa sổ. Trời mây âm u đã là một "chuyện thường ngày ở huyện" của quốc đảo này, đoán chừng vẫn còn quá sớm cho tiết học đầu tiên bắt đầu, nàng thở dài nhẹ nhõm.

Khẽ đưa tay sờ tấm lưng lạnh toát từ ban nãy của mình, nàng rùng mình, mồ hôi đã ướt đẫm, thấm qua chiếc váy ngủ từ bao giờ. Có lẽ nàng đã có một giấc mộng dài không mấy tươi đẹp.

Nhẹ nhàng đặt đôi bàn chân trắng nõn của mình xuống sàn nhà lạnh lẽo, Aquarius khẽ rít nhẹ thành tiếng. Trời chỉ mới đầu tháng 7, còn quá sớm để bắt cô phải mang những đôi tất bông để giữ ấm đấy chứ. Nàng ngán ngẩm, lật người nhìn xuống gầm giường mò mẫm tìm đôi dép bông mang trong nhà.

Mò mò mẫm mẫm, nàng tìm được hai chiếc, một chiếc hình con thỏ màu nâu sẫm, một chiếc màu tím được thêu hoa, ngâm nga vừa ý đeo vào rồi từng bước một vào nhà tắm. Không phải Aquarius không có khiếu thẩm mĩ, đồ dùng mà nàng mua về, không bị mất đi thì cũng từ một đôi thành đơn chiếc, thành thử nàng đã sớm quen với việc mỗi sáng thức dậy phải mang chiếc này lỡ chiếc kia.

Trong lúc chờ đợi nước ấm vào đầy bồn tắm, Aquarius một tay chống vào bồn rửa mặt, một tay khẽ đưa tay vuốt ve gò má mình trong gương. Gò má hồng hào lấm tấm những đốm tàn nhang không phải là nét đẹp được ưa chuộng trong môi trường này, nhưng nàng rất thỏa mãn mỉm cười, yêu thích vuốt ve những đốm tàng nhang này không thôi. Đây là thành quả sau một thời gian dài tự phẫu thuật thẩm mĩ chính mình để trông giống với người "anh hùng" của nàng.

Nhắc đến anh hùng, có lẽ cũng sắp đến giờ cậu ấy tỉnh giấc rồi.

Aquarius bỏ qua sự yêu thích vuốt ve gương mặt của mình, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, nàng thả mình vào bồn nước ấm. Mái tóc đỏ hung xoăn thành từng lọn nổi bồng bềnh trên mặt nước, dày như mây lặng lẽ che khuất đi gương mặt tàn nhang kia. Aquarius vẫn còn nhớ, lần đầu gặp nhau, anh hùng đã khen mái tóc của nàng đẹp như những đóa mây đỏ rực lúc hoàng hôn...

Aquarius ôm khuôn mặt vẫn còn đo đỏ của mình, đôi mắt xanh chứa đựng đầy tình yêu đối với anh hùng từ từ khép lại. Nàng thả mình chìm hẳn vào dòng nước ấm, tâm trí bay bổng nhớ về người thầm yêu.

Hệt như rằng cậu ấy đang chạm vào mình, chạm vào đôi gò má đầy tàn nhang này, chạm vào mái tóc xoăn đỏ này, chạm vào đôi môi mỏng này, từng ngón tay cậu ấy khẽ lướt qua, cũng khiến trái tim Aquarius phải run rẩy mãnh liệt.

"Ôi anh hùng... cậu vẫn thật dịu dàng làm sao..."

——————————————————————-

Như thường lệ, sau khi rời giường, Cancer Helen lại đi đến khuôn viên trường để chạy bộ buổi sáng. Khẽ vận động làm nóng người, cậu đưa mắt nhìn bầu trời đầy mây âm u, tròng mắt lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh.

Có lẽ sáu giờ vẫn hơi quá sớm để toàn bộ học sinh trường Z thức dậy, và đâu phải ai cũng có thói quen tập thể dục sáng. Cậu lắc đầu, mái tóc xoăn ánh xanh cũng khẽ đong đưa theo, bỏ qua cảm giác cô đơn mới hiện lên vừa nãy, cậu nhấc bước chạy nhẹ nhàng về phía trước.

Cảm giác cơn gió Bắc lạnh lẽo gắt gao cứa trên da thịt làm Cancer rùng mình. Cậu thở hắt ra một hơi, điều hoà lại nhịp thở của bản thân, mong muốn xua đi cơn lạnh lẽo cắt trên da thịt.

Đôi mắt cậu lại lơ đãng nhìn xung quanh, cậu tự hỏi hôm nay cô ấy có đến không? Cô gái nhút nhát với mái tóc xoăn đỏ. Từ đầu năm học cậu đã luôn thấy cô ấy dậy từ sớm, đi dạo trong khuôn viên sau đó tốt bụng để lại cho cậu một chai nước ấm khi cậu chạy bộ về. Mái tóc đỏ ấy luôn đọng lại trong tâm trí cậu, nó gợi cho cậu một cảm giác quen thuộc chẳng thể diễn tả bằng lời.

Và đôi mắt xanh...

Đôi mắt xanh?

Cancer giật mình, dừng bước chân lại, cậu vừa lơ đãng nhìn thấy cô gái ấy, cô gái có mái tóc xoăn đỏ và đôi mắt xanh như trời mùa hạ, cô ấy đang đứng nhìn cậu bên một gốc bạch đằng to lớn cằn cỗi. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, bóng dáng mảnh khảnh của cô ấy mờ nhạt rồi biến mất.

"Này, chờ đã!"

Khi Cancer chạy đến bên gốc cây, hình bóng của cô gái ấy cũng triệt để biến mất, cứ như hoà tan vào không khí mà đi.

Có lẽ đó là dị năng của cô ấy, cậu thầm nghĩ, cảm giác mất mát không vơi trong lòng làm cậu thấy thật khó chịu. Cậu cũng không bắt nạt cô ấy, tại sao mỗi lần gặp nhau thì lại bỏ chạy mất?

Lướt mắt qua gốc cây to lớn, như thường lệ là một chai nước nhỏ vừa tay, khi cầm lên vẫn còn cảm giác ấm áp đan xen vào bàn tay cậu, truyền đến từng đầu ngón tay, nhẹ nhàng xua đi cơn khó chịu trong lòng.

Là vị chanh mật ong.

Cancer uống một ngụm nhỏ, cảm giác ngọt ngào xen lẫn chút chua dịu dàng làm nhuận cổ họng khô rát, cậu khẽ thở dài. Mắt cậu lần nữa tập trung vào gốc cây, một mảnh giấy nhỏ được khéo léo giấu đi ở vị trí chai nước lúc nãy.

"Buổi sáng vui vẻ nhé Helen."

Cancer cầm mẩu giấy nhỏ lên, ngón tay khẽ vuốt ve từng dòng chữ trên đấy. Chữ rất đẹp, thanh mảnh mà nhỏ nhắn, nhìn là biết cô ấy rất cẩn thận khi viết. Cậu nhướng mày, trong lòng dường như có gì đó cào nhẹ làm tâm cậu nhộn nhạo lên, trên môi không tự chủ được mà vẽ nên một nụ cười.

Ngắm nghía tờ giấy thêm vài lần nữa, Cancer mới thỏa mãn mà cất nó vào túi áo, quay trở lại chạy bộ với nụ cười không thể giấu đi được.

"Tao nói, hôm nay Cancer Helen nó bị khùng đúng không?"

Taurus Henry từ xa nhìn bộ mặt cười cười dịu dàng của Cancer Helen mà rùng cả mình, quên cả cái lạnh.

Cậu ta cũng chạy bộ buổi sáng, chẳng qua tuyến đường ngược lại với Cancer, một phần vì phòng của cậu ta ở xa, một phần khác là vì cậu ta ghét cay ghét đắng Cancer nên chẳng bao giờ muốn gặp mặt.

Đúng là càng nhìn càng thấy ngứa mắt, Taurus nhất quyết đánh mắt về phía trước, mồ hôi đã sớm thấm đẫm chiếc áo ba lỗ rồi, cậu ta muốn về phòng tắm.

"Hình như cậu ta lại nhận được một mảnh giấy nhỏ đấy, có lẽ là của Aquarius."

Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh Taurus Henry khiến cậu giật bắn cả mình. Đôi mắt đỏ không tự chủ được liếc ngang qua chủ nhân của giọng nói kia, không ngoài dự đoán.

Kẻ hầu của nữ hoàng, Virgo Smith.

"Đừng có xuất hiện mà chẳng có tiếng động nào, tên khốn kinh tởm chết tiệt..."

Quên mất, ngoài Cancer Helen, Taurus còn ghét cả Virgo Smith. Taurus không chỉ ghét cái bộ mặt vô cảm của hắn ta, mà còn ghét cả cái dị năng trời phú mà chẳng biết tận dụng của hắn, ghét cả gương mặt như cún con của hắn khi ở cạnh Libra Heidilian...

Nói chung, cậu ta ghét tất cả mọi thứ, còn tất cả mọi thứ thì cứ tìm cách tiếp cận cậu ta, giống như Virgo, và cả tên khốn Cancer đang chạy đến trước mặt nữa.

Lông mày Taurus một lần nữa cau chặt.

"Hi, Taurus! Cậu cũng chạy bộ buổi sáng sao? Trùng hợp thật đấy, hôm nay cậu thế nào?"

Bộ dạng cười hớn hở của Cancer Helen dần to dần đều lại gần cậu ta.

"Này Taurus, cậu thấy kĩ năng xuất hiện không tiếng động tôi mới học được như thế nào? Nó nghĩa là tôi sẽ bảo vệ tốt hơn cho Libra không?"

Và khuôn mặt suy tư của Virgo Smith tiếp tục đập vào mắt cậu, hẳn hắn ta đang mong chờ có thể dỗ dành được người đẹp.

"Tớ không biết được là cậu cũng chạy bộ đường này đấy! Cậu có rảnh không? Tớ ấy nhé..."

"Này Taurus, có phải..."

"Taurus à..."

" Lũ chúng mày... BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TAO! Đừng có làm phiền tao nữa! ĐI CHẾT HẾT ĐI!!"

Đại não của Taurus đã bùng nổ, cậu gào lên phát tiết một câu như thế rồi xoay người, lòng bàn tay phát động một vụ nổ rồi bay về phòng của mình.

Virgo và Cancer cứ thế trơ mắt nhìn theo mà không hiểu chuyện gì...

——————————————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net