Chapter IV: Coke and beer at Illusory club

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4. Coca và bia ở câu lạc bộ Illusory
__________________________
|Characters|
Sagittarius - Christiana Olivia Alison

Virgo - Nicolas Michael Johnson
Leo - Gloria Catherine Schmidtz
Aries - Peterson Andre
Gemini - Ronald Sullivan
__________________________

Gloria thay xong bộ đồ của nó, hình như vì quá sốt ruột, cứ ba giây nó lại giục giã tôi một lần: "Mau lên nào, tụi Peterson sắp tới rồi đấy!"

Gloria chọn một bộ trễ vai màu trắng hơi bó, xung quanh có hoạ tiết hình lông chim vàng lấp lánh. Nó rất thích những bộ đồ kiểu thế này, cho dù không có hợp hoàn cảnh của nó cho lắm. Đi cùng với bộ áo liền quần của nó là chiếc ví nhỏ màu da cùng đôi giày cao bảy phân đồng màu. Nó không giỏi đi cao gót, nhưng bạn biết đấy, ai đời lại đi sneaker cùng mấy bộ hở vai bao giờ. Với người như nó, vậy là đủ, không cần thêm phụ kiện rườm rà.

Tôi thì khác nó hoàn toàn, vì đôi tay là thứ đáng tự hào nhất trên cơ thể tôi, nên tôi cần thêm vài chiếc nhẫn. Tôi chọn một bộ áo liền quần loại hai dây mang màu đen, là kiểu dáng hở lưng. Tất nhiên tôi cũng không đến mức thích ăn mặc sexy như thế, nên phần lưng này còn có dây buộc chéo để giúp tôi trông bớt bitchy. Xỏ thêm đôi giày cao gót đen bóng và đem theo chiếc ví nhỏ, tôi cùng nó đi xuống sảnh chờ hai chàng kia. Hôm nay chúng tôi sẽ tới một quán club quen thuộc của hội Peterson và Nicolas.

Cửa thang máy vừa mở, trước mắt chúng tôi đã xuất hiện hai chàng trai đẹp như tượng tạc đang diện những bộ đồ chất chơi của dân club. Cả hai đều đang mang những chiếc giày đắt đỏ từ các brand quốc tế. Đặc biệt là hắn, Nicolas Michael Johnson, con của một trong những ông chủ chuỗi khách sạn Loews năm sao trải khắp xứ cờ hoa, hiện đang mang chiếc giày phiên bản giới hạn của Nike đáng giá cả ngàn đô trông đến là nổi bật.

Không thể chịu nổi việc đứng im một chỗ cho cái chân ngày càng thêm nhức, tôi giục giã: "Chúng ta đi được chưa nhỉ?"

"Xe đang đỗ ở ngoài kia rồi, xuất phát luôn thôi." Peterson mở lời, cánh tay trái ôm lấy vòng eo Gloria, cùng hai cái đuôi nữa mang tên Christiana và Nicolas bước về phía chiếc mui trần đen bóng vừa được nhân viên khách sạn lái tới.

Đi được một đoạn đường, chiếc xe dừng lại trước một câu lạc bộ với ánh đèn neon rực rỡ sắc màu như đưa con người ta vào chốn xa hoa kì ảo. Trước cửa, hai tên vệ sĩ cao to vạm vỡ mặc vest đen chặn hai bên, như sẵn sàng tống cổ bất cứ ai không vừa mắt chúng dám đặt chân tới nơi này. Chiếc biển hiệu "illusory" nhấp nháy chập chờn, sắc đỏ như muốn cuốn trọn ánh nhìn chăm chú của từng vị khách đặt chân tới đây.

Peterson bước xuống xe, lôi từ ví ra chiếc thẻ thành viên ánh bạc, khiến một trong mấy người đó rời khỏi vị trí, tiễn chúng tôi vào tận sâu bên trong. Ngay ngoài cùng là sàn nhảy, với đủ thể loại người trong xã hội đang cùng nhau thác loạn. Tôi thấy loáng thoáng bóng dáng những nàng hot girls, và chẳng thiếu cả chục tên play boy đang lăm le cùng "con mồi" của mình.

"Chúng ta tới đâu đây?"

"Một quầy bar của VIP." Nicolas trả lời, ánh mắt dõi theo hướng khác của club, phía sâu hơn sàn nhảy kia.

Wow, tên bạn trai của bạn thân tôi cũng được đó chứ, tiểu sử rất hoành tráng, không hổ danh là người đàn ông của đứa như Gloria Catherine Schmidtz. Đối với bạn bè và người thân, nó hẳn vẫn còn đụt lắm, nhưng với người ngoài và đặc biệt là với bọn con trai, Gloria chính là một cô nàng nóng bỏng với ngoại hình hút mắt đàn ông. Cưa được những tên như Peterson chính là khả năng đặc biệt của nó, một khả năng mà chỉ có những cô nàng thật sự thu hút mới sở hữu nổi.

Chúng tôi được dẫn tới một quầy bar đặc biệt hơn hẳn, với bartender riêng và đủ mọi loại rượu quý xếp gọn trên kệ. Bartender nơi này rất nổi tiếng, nghe nói còn từng được mời trong các show lớn của các nhân vật tầm cỡ trong giới giải trí, và anh chàng bartender đêm nay chính là một trong những người đó, anh ta trông thật quen thuộc, dường như tôi đã từng gặp qua một video nào đó khá viral.

"Uống gì nào?" Nicolas đặt mông lên ghế, bộ mặt hếch lên như thể nói chuyện với một người chẳng hiểu gì về cocktail.

Nhưng hắn nhầm rồi, dù chỉ với kinh nghiệm dự tiệc trong trường của bọn học sinh tổ chức, tôi vẫn đủ tự tin đứng đây chế ra cho hắn một thứ nước như đến từ thiên đường.

"Cậu biết Sunrise Mimosa chứ? Cái mà có xoài, nước cam, 3/4 prosecco ấy." Ghé vào quầy rượu của cậu bartender kia, tôi ngỏ lời với một món uống khá phổ biến.

"Chắc chắn phải biết rồi!" Cậu ta cười, hàm răng trắng nổi bật lộ ra trên làn da đen khoẻ khoắn của cậu.

"Mà này, cậu có phải bartender cố định trong show của chị em nhà Bush không... cái gì Sullivan ấy?"

"Ronald Sullivan." Cậu ta nhếch mày nhìn tôi, trong khi trên tay vẫn đang lắc mạnh chiếc shaker.

Ồ, ấn tượng đấy! Đây là bartender có hợp đồng với show của cặp chị em đình đám của Hollywood, sở hữu kênh YouTube riêng về ẩm thực triệu subcribers. Tôi từng lướt thấy một vài bài báo ngợi ca cậu ta, một đứa nhóc 17 tuổi với những thành tựu như thế. Không ngờ rằng Gloria lại làm quen được với cả cái hội quy tụ trâm anh thế phiệt khét tiếng vậy.

Khi chiếc ly cùng chất màu vàng đỏ được phục vụ, tôi nhấc nhẹ đáy, nâng lên trước mắt Peterson: "Anh phải lái xe, loại này lại không mạnh, thử xem."

Tôi liếc nhẹ Nicolas, mục đích là để khoe mẽ cho hắn một chút hiểu biết của tôi trong ngành bartender này. Hắn đánh giá thấp tôi rồi. Trong trường tôi, ai cũng có thể uống rượu, chơi cần sa, chỉ có bọn nerd mới thấy buồn nôn khi thử nốc thứ cồn đó thôi. Tôi không phải nerd, tôi biết uống rượu, và tôi đủ tự tin để nói với hắn: nếu thi vẫn chưa biết ai sẽ thắng hay thua đâu.

"Uhm, ngon đấy." Nhấp một ngụm, Peterson gật gù. Nhấp thêm ngụm nữa, anh bắt đầu quay sang Nicolas: "Show đi chứ? Không lẽ mày thật sự không có gì để đánh bại ly cocktail này sao?"

"Ha, sao có thể? Ronald, ba ly, như cũ." Hắn nhếch mép nhìn tôi, và dựa trên cái vênh váo đó, tôi thật sự hiếu kì xem hắn sẽ đưa ra thứ gì.

Chàng trai tên Ronald kia rất trẻ, nhìn kĩ chắc chắn chưa đủ vị thành niên, nhưng hắn lại thản nhiên đi làm ở nơi như thế này, điều mà chắc chắn đâu được pháp luật cho phép. Hẳn là chủ nơi này phải sừng sỏ lắm mới kinh doanh được cái không gian mang danh "khu VIP" như thế này.

Chỉ trong 2 phút, ba ly "cocktail" cỡ lớn như những cốc bia thời Viking đã được đặt xuống một cách tàn bạo trước mặt tôi, Nicolas và Gloria. Nó có màu đen sì, trông không có vẻ gì là một loại thức uống lành mạnh. Chúng trông như thuốc độc của các phù thuỷ từ thời xa xưa cách đây cả trăm năm vậy. Nicolas Michael Johnson định đầu độc tôi bằng thứ dung dịch này sao?

"Uống chứ?"

Tôi nhấc chiếc quai to quá mức của cốc, nâng lên mũi ngửi thử. Đây chắc chắn là mùi bia, nhưng còn gì khác khiến nó biến thành cái màu đen sì kinh tởm này? Tôi không chắc nữa. Có thể là nhiều loại rượu khác nhau trộn vào? Hoặc có việt quất, vì đèn không quá sáng nên tôi nhìn thành màu đen? Không, đây chắc chắn là màu đen, tôi không nhầm.

"Sao anh không thử uống trước nhỉ?"

Nicolas thoải mái bê lên nốc một lượt, hết tới một phần ba cốc là ít. Hắn liếm nhẹ mép, nuốt cái "ực" rất rõ ràng. Lúc tôi còn đang nghi ngờ rằng liệu đây có phải thuốc độc hay không, Peterson đã gật đầu một cách chắc chắn như thể chấn an tôi rằng đây hoàn toàn là một thứ dung dịch không có hại cho dạ dày. Cặp lông mày tôi nhíu nhẹ lại gần nhau chưa thể tin tưởng, tôi bê cốc, đổ một lần đầy đủ vào khoang miệng tôi.

Shoot, damn it. Là Coca!

Tôi nhổ toẹt ngụm dung dịch đục ngầu ra nơi nó vốn thuộc về. Nhưng biết sao đây, ban nãy cách uống cái ực đã khiến một chút lọt vào cổ họng tôi mất rồi. Sặc sụa ho mấy cái, tôi khó khăn nhận lấy cốc nước Ronald vừa đưa sục rửa lại thanh quản.

Có lẽ chút sót lại ấy không đủ để làm tôi nằm viện đâu nhỉ? Nếu hồi nãy tin tưởng uống ừng ực theo sự khiêu khích của hắn, tôi chắc chắn đã lăn đùng ra đây mất rồi.

"Giấu diếm thành phần trong cocktail không phải là việc nên làm đâu." Tôi nhăn mày nhìn Nick, trong khi bàn tay vẫn chưa buông bỏ được thành quầy rượu. Tôi không thể uống được mấy thứ nước ngọt đó, vì một vài lí do y học phức tạp mà chính tôi cũng không hiểu lắm.

"Ồ, vậy là cô không biết uống bia?"

"Là nước ngọt! S-o-f-t drinks ấy! Chậm thêm chút nữa là tôi phải đi rửa ruột rồi anh có biết không?"

Hắn ta nhướng nhẹ lông mày, nhìn tôi một cách thích thú như vừa khám phá ra vật thể lạ: "Vậy mà cũng có thể uống rượu?"

Lạy Chúa! Hắn có thể bớt kiêu được không? Tôi suýt chút nữa phải truyền nước thay cơm vì hắn đấy. Hắn như sở hữu một hệ thần kinh chẳng bình thường chút nào.

Mà có lẽ hắn đang nghi ngờ về tửu lượng của tôi. Không không, tôi không muốn làm một đứa bốc phét trong mắt người khác, kể cả người đó có quan trọng hay không.

"Ronald, mang ra đây vài ly Vodka nào. Cuộc chơi bắt đầu rồi."

Nicolas nhìn tôi, nụ cười trên môi hắn bỗng cứng lại. Được rồi, đến lúc cho Truth or Dare của đêm nay. Tôi sẽ đưa hắn về với định nghĩa thật sự của Illusory - "Hư Ảo". Đêm nay, dưới những ánh đèn này, Nicolas Michael Johnson sẽ phải chìm trong mộng ảo, sẽ mất ngủ, mệt mỏi, và hứng chịu đủ mọi hậu quả từ việc cho tôi uống coca. Chờ đó, Nick!

"Ai muốn tham gia Truth or Dare không? Người thua chấp nhận uống hết một ly Vodka."

"Okay, game on." Hắn nhếch mép, như thể đang chờ xem tôi có thể làm gì được hắn vậy.

"Tao không chơi đâu, cả Peterson nữa, anh ấy phải lái xe."

Tôi xoay ghế về phía hắn, từng ngón tay lạch cạch nhẹ trên mặt phẳng bằng đá của quầy bar, nhẹ giọng nói nhỏ: "Chỉ còn anh với tôi thôi nhỉ?"

"Ugh, sao có thể bỏ sót tôi trong những cuộc chơi như này chứ?" Ronald cười nhếch một bên mép, rồi cậu ta tự nhiên xích lại gần chúng tôi hơn chút. Dù sao cậu ta cũng đang là bartender cá nhân của mấy vị khách này, tụi tôi không cần pha chế gì nữa thì Ronal muốn làm gì chẳng được.

Được, game on. Vòng đầu tiên, tôi thắng, chàng bartender thua. Truth.

"Cho tôi số điện thoại cậu đi?"

"Này, gì mà vụ lợi gớm thế? Đây là YouTuber nổi tiếng đấy, làm sao cho cô số điện thoại bừa bãi thế được?" Nick đã vội nhảy vào họng tôi ngay.

"Không sao, tôi đã nhận lời rồi mà. Với cả, tôi nghĩ cô ấy sẽ không public ra ngoài đâu!" Phải vậy chứ!

Rồi cậu ta nhập một dãy số vào điện thoại tôi, dù tôi thật ra cũng chỉ định đùa đùa vậy.

Tiếp nào. Vòng một thì qua loa vậy thôi, giờ tôi phải xử xong tên này đã, hắn vẫn chưa phải uống chút Vodka nào cả!

Có vẻ như Chúa đã ủng hộ cho tôi. Tôi vẫn là chủ cuộc chơi, còn Nick chính là kẻ thua cuộc. Với người như hắn, Dare chính là sự lựa chọn hàng đầu.

"Thấy bà chị đằng kia chứ? Ra làm quen và tạt ly này vào váy cô ấy đi." Tôi nâng lên ly Whisky lạnh ngắt rót đầy hơn nửa, không quên đệm thêm một câu: "Tạt vào bà chị đó hoặc uống hết nó."

Hắn nhận lấy ly Whisky màu hổ phách lấp lánh rồi mỉm cười: "Chắc tôi cần thêm một ly nữa để làm thử thách này nhỉ?"

Tôi mỉm cười, trong tâm đang không khỏi run lên vì phấn khích. Vụ này sẽ vui lắm lắm đây...

Nicolas với đôi sneaker nổi bần bật trong club đang tiến gần hơn về phía bà chị tầm gần ba mươi tuổi kia. Chiếc váy da bóng fancy của bà chị khiến tôi càng chờ mong vào thử thách của Nick hơn. Không lâu sau đó, người phụ nữ đối diện hắn đã tiếp nhận ngay ly Whisky lấp lánh. Thời điểm tốt là lúc này đây.

Bốp.

Tôi bật cười, đơn giản là vì hắn đã hoàn thành thử thách, và bị bà chị đó giáng cho một cái bạt tai in hẳn năm ngón đỏ lòm. Nhìn sang gương mặt nghiêm túc của Gloria cạnh mình, tôi bỗng tụt hứng. Có vẻ nó đang giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt tên bạn trai mới kia. Lần đầu yêu đương với người hơn tuổi mà, chắc nó nghĩ nó cần cư xử chín chắn để cắt đuôi mấy bà chị khác đang ngày đêm theo đuổi Peterson.

"Sao chứ? Vụ này rất vui mà?" Tôi đã chừa lại một đường sống cho hắn bằng cách chọn đối tượng mặc đồ da rồi.

"Đúng đấy, khá lắm!" Ronald cười phá lên trước trò đùa của tôi.

"Tao và Peterson ra ngoài chờ, bao giờ xong thì về nhé."

Cứ như vậy, nó cùng bạn trai khoác vai nhau ra ngoài hóng mát. Kệ đi, dù sao cặp đôi nào cũng cần không gian cả mà. Tôi vẫn nên dành thời gian xử tên khốn kia thì hơn, dù gì giờ này trở về khách sạn thì cũng sẽ phải đợi Gloria hẹn hò xong thôi.

Ly đầu tiên tôi thành công nốc vào mồm hắn chính là vào một lần Dare khác, khi tôi thách hắn ra xin Snapchat bà chị kia. Hắn vẫn cảm thấy rát bên má, vì vậy chắc chắn rằng ngoài uống hết rượu, hắn chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Chúng tôi cứ tiếp tục như thế, tới khi hắn đã say bí tỉ và không thể uống thêm một chút nào.

Đêm nay, mục tiêu hoàn thành. Một, xử hắn. Hai, làm quen với các anh chàng. Cho dù Ronald chỉ là một người, nhưng ít chỉ cần vậy là đủ, cậu ta là người nổi tiếng cơ mà. Có vẻ như chuyến đi Miami này cũng không quá tệ như tôi từng nghĩ.

__________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net