2; không gian ảo, thế giới thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa, với cái tiếng chuông nhốn nháo nhảy bần bật trên cái tủ nhỏ bên cạnh giường như một bàn mẹ khó tính khua chiêng gõ trống đánh thức đứa con dậy, Lewy bật dậy khỏi giường mà không thể kinh sợ hơn nữa. Cái sự thèm thuồng bình yên đã khiến cậu không thể ngừng lao ngay ra ngoài khi đầu chưa chải, răng không đánh, quần áo ngủ xộc xệch với đôi chân trần lao ngay xuống đường trước nhà.

Con đường vắng tanh, và nguyền rủa sự bất cẩn của cậu, nãy mấy tiếng lịch bịch cậu dẫm trên cầu thang khi chạy mà mẹ cậu không nhắc, thôi rồi cái giấc mơ đã xua đuổi mọi người, cậu đã bị nó cầm chân. Lewy hốt hoảng quay cuồng mớ hoảng loạn, chân tay bủn rủn còn chưa hết đã bị có người vỗ ở đằng sau lưng, giật nảy lên hốt hoảng ngoảnh lại, đôi mắt giãn căng cảnh giác.

"Hai cô..."

"Lan, mọi người hay gọi tôi là vậy."

"Tan, nickname."

Lan cầm trên tay chiếc máy tính, thẳng thừng kéo Tan đi vào trong nhà Lewy trước khi cho cậu hỏi thêm bất kỳ điều gì. Có tin được không khi những kẻ xa lạ lại đột ngột xông thẳng vào nhà người khác với cái đầu chẳng lấy nổi một toan tính. Cậu lười nhác thật, nhưng đến nỗi nhân từ cho người khác ngồi bệt như nhà mình, khốn nạn cam chịu chẳng nổi.

"Hai người sao lại vào nhà tôi?"

"Tôi nghĩ trong tình cảnh này thì chúng ta nên đi tìm những người trong trò chơi này tụ tập thành một nhóm sẽ dễ dàng hơn." Cô vừa nói vừa bật cái máy tính lên xem.

"Nhưng sẽ có những người không muốn theo nhóm." Tan bổ sung ý kiến.

"Vậy hãy kệ họ."

"Nên vậy."

Tan nghiêng mặt bấm cái máy chơi game của mình nhay nháy thành tạo như mấy con mọt vậy, khi đó cậu mới nhớ rằng cô nàng hôm trước ngang qua mình trong bộ đồ cosplay hôm bữa. Xỉa xói thay cái vẻ đẹp búp bê đấy, thà rằng cô cứ mặc đồ bình thường đã đủ rồi, cần gì thêm mấy bộ đồ ba lớp bảy lụa, choe choét phấn chát mặt, cậu thấy như vậy còn dễ coi hơn.

"Thế anh chàng, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?" 

Lan đảo mắt nhìn rồi thật nhanh, kẻ lật lọng lanh lợi như những con số vội vã quay vào cái máy tính xem dãy chữ và số chất chồng trên cái màn hình đen của cái laptop.

"Tôi cũng không biết nữa, tôi chẳng hiểu gì mà tham gia cả."

"Tham gia đi, tôi sẽ giải thích cho cậu tất cả những gì chúng tôi nắm bắt được qua không gian này."

"Vậy..."

Giật mình bởi cái tiếng chuông chết tiệt phá ngang, Lewy vội chân chạy ra mở cửa, và đứng trước cậu, một người đàn ông cao ráo mỉm cười niềm nở, khí tỏa nhẹ nhàng thanh toát kỳ lạ, và thoáng qua thôi, ít nhất cậu biết người đàn ông đây không phải kẻ tội đồ.

"Xin lỗi, tôi có thể vào nhà được không?"

"Vâng, xin mời."

Một căn nhà nhỏ, phòng khách vừa đủ lại có thêm hai vị khách trước, quý ngài kia không khỏi thở phào một cái nhẹ nhõm cười.

"Hân hạnh, tôi là Poldie, nhưng mọi người trong nhà thờ thường gọi tôi là Sopor."

"À, tôi là Lan, còn đây là Tan, còn anh bạn kia chúng tôi chưa biết tên."

"Law, tên tôi." Cậu đi vào gian bếp lấy bình nước kèm theo mấy cái cốc trải đều trên khay, rót cho mỗi người một ly. 

"Sao ngài lại gõ cửa nhà của tôi?"

"Nhà nào tôi cũng gõ cửa, để tôi còn tìm bạn chơi cùng."

"Thế thì tốt, chúng tôi đang tìm người đi cùng, đúng không Lan?"

Lan nhìn Tan gật đầu.

"Hai người có quen biết sao?"

"Không, chúng tôi chỉ vừa mới gặp khi đang trên đường đi loanh quanh. Và tôi thích Lan, cô ấy còn cài đặt được lại mấy cái chơi game của tôi."

"Vậy ngài Sopor, ngài làm gì trong nhà thờ?" Lewy hỏi. 

"Tôi là một mục sư." Đó là tất cả những gì Sopor có thể nói về cái nghề của mình, và để đi nhanh mọi chuyện, anh chàng mục sư trẻ bèn quay sang cậu hỏi, "Thế Law, cậu theo ngành luật sao?"

"Không, tôi là sinh viên năm hai khoa triết, theo chủ nghĩa tư bản."

"Vậy là chúng ta sẽ khó nói chuyện đấy." 

Ngài hồ hởi cười và nhìn về hai cô gái kia, bắt đầu làm quen. Hỏi rằng những câu hỏi quen thuộc đó, họ liền tự giới thiệu về bản thân, như cô nàng với cái biệt danh Lan kia chẳng hạn, từ đầu đến giờ không dán mắt vào cái laptop thì cũng phải cầm cái ipad hay smartphone lên để tra cứu đủ mọi loại hình thức từ camera, giấy tờ hành chính trong ngày của đống nội vụ sở này sở kia, hay danh sách hàng hóa siêu thị... Cô ấy nhìn thành thạo máy móc tới độ có thể đi làm một hacker tội phạm mà đáng lý các cơ sở IT không nên bỏ qua. Cơ đúng là như vậy, cô ấy thừa nhận, vì cô ấy quá chán nản với sự vội vã của thế giới, nên đã vào làm nhân viên IT của một công ty bảo hiểm xã hội, chỉ cần ngồi đấy lười nhác trước đống thời gian bạt ngàn với cô và mặc cho hàng loạt giây trôi qua ồ ạt vấn đề trong một cái máy, thỏa mãn sự lựa chọn đôi bên. 

Và dù rằng cô ấy lười, thực sự là vậy, cô ấy lười kinh khủng tới mức gõ một chữ cũng chẳng muốn nhưng vẫn lọc cọc tìm ra cả đống điều chú ý trong cái thế giới này. Một nhân viên IT hạng quèn với cái đầu óc của thiên tài, Chúa thật bất công với bao người, có đúng không? Lan dậy sớm và ra cái cửa hàng máy móc như bao ngày bình thường dù trong đầu cô đã luôn tự nhủ thế giới này mới là thế giới bình thường trong bao sự bất thường mà cô vẫn sống. Và cô phát hiện cái đống dây cáp còn mỗi hai ba cái bỗng dưng được chất chồng thêm cả tá mới mà đáng lý mỗi sáng, cô đều gặp nhân viên cửa tiệm ngay chỗ đó. 

Chưa kể điện thoại vẫn có sóng, gọi điện cho Tan được, nhưng lại chẳng thể gọi cho những người không hiện diện nơi đây, đó là điều bất khả thi trong trò chơi lố bịch mà mẹ kiếp cô vướng phải. Tuy nhiên, cái trò này cô thừa nhận người thiết kế cũng thú vị vô cùng, sống với những người đang tồn tại mà hai bên lại không nhận ra nhau, thế là rất tốt, cơ bị khép kín trong không gian nhất định, chẳng thể hack vào ngân hàng rút tiền đi nghỉ được.

"Khoan đã, sao cô biết?" 

Lewy choáng ngợp với cái thông tin tràn trề mà cô nhận được từ sớm, phi lý khi mọi thứ lại được thiết lập trong chính cái thế giới thực. Theo chủ nghĩa duy tân, mà hiếm khi cậu đảo qua để ăn điểm bài thi, có việc đề cập đến cái gọi là mọi thứ tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức, cơ cấu hiện tại của không gian mà Lan nói lại hoàn toàn khớp chuẩn nghĩa đen, phá bỏ mọi lý lẽ chủ nghĩa hiện thực đem lại. Ừ thì cậu ghét thực tế thái quá, thật đấy, nhưng dẫu sao cậu vẫn là con người của hiện thực, nên những cái cơ cấu lý tính hay một loạt ngôn từ có ý nghĩa lý luận sâu sắc, cậu phủ nhận không gian nhân tạo này.

Nhưng bác bỏ cái hiện thực đã từng tồn tại trong cậu, Lan thừa nhận hack vào mặt tối của phòng điều khiển chính chi phối toàn nước mới nhận thấy chỉ có một vùng duy nhất xem được các camera, còn các vùng còn lại đều rè rè cái màn hình nhiễu chết tiệt. Tuy nhiên, không hẳn là cả vùng, có một số không thể xem vì nó không tồn tại. 

Quên mất với sự hiện diện nhỏ bé của cô nàng cosplay, nhìn nhỏ nhắn như thế nhưng cũng là một sinh viên đại học năm cuối, chủ trương ăn bám bố mẹ trước và đi làm tính sau, cơ cũng là một kẻ có đầu óc. Khi cậu chưa suy tính đến sự tồn tại gần như bị mất tồn tại, cô đã khái quát được tầm quan trọng của những vùng trong một thành bao quát, đó là chỉ quanh quẩn nơi đây, họ sẽ tìm được thứ cô nàng tên Ophelia gọi là trái cấm.

"Liệu đó có phải là quả táo đỏ không nhỉ?" Ngài mục sư vuốt cằm suy nghĩ, "Trong Kinh thánh có nhắc đến trái táo đỏ mà Eva hái trộm cho hai người ăn, qua lời xúi dục của một con rắn quỷ quyệt."

"Tại sao không phải nho? Có thể còn là quả sung hoặc quả vải, cà chua cũng không ngoại lệ, hoặc biết đâu lại là hạt lúa mì." Tan uốn éo mấy ngón cụt lủn trên cái bàn phím chơi game, vừa nói vừa nhai tóp tép trái nho trên đĩa hoa quả chả rõ ai đã đặt nó ở đó.

Ngài mục sư quay đầu nhìn cô, vỗ tay khen, "Cô hiểu biết nhiều thật."

"Chẳng có gì, xem phim nhiều khắc ra."

"Khiêm tốn rồi."

"Nhưng tôi nghĩ đó sẽ là quả táo." 

Lao đầu vào trò chơi mà Ophelia không cho chút đường thoái lui, Lewy cam chịu nghe theo bọn họ. 

"Tại sao?" Lan ngả lưng sau ghế, liếc mắt nhìn cậu. Dù cái bản tính khó tiếp xúc khiến cậu gặp không ít khó khăn khi nhìn trực diện đôi cô, nhưng không thể phủ nhận, học từng đấy năm đâu phải để trưng. "Vì cô gái đó đã cầm quả táo đỏ."

"Vậy chúng ta phải đi tìm một quả táo đỏ sao?"

"Không, trái cấm chỉ xuất hiện ở hai chỗ. Một là khu vườn Địa Đàng của thiên đường, hai là cổ họng của Adam." Ngài mục sư ẩn ý cười, "Nói một cách khác, trong khu vực được khoanh vòng này, ta phải tìm ra một cái cây có quả táo đỏ. Hoặc, trong tất cả những anh chàng lọt vào đây, sẽ có cổ họng của một người có táo, sau khi cắt cổ anh ta ra."

Lời nói rùng mình không biết nể nang khiến những con người ngồi đó có ánh nhìn khác lạ với ngài mục sư sùng đạo con chiên.

"Tất nhiên tôi không cầm, cũng không ham hố trò chơi này, bản thân tôi đã quá hài lòng với hiện tại rồi."

"Thế chỉ cần một trong mười hai người lọt vào tìm được là những người còn lại sẽ tự do đúng không? Thế sao ta không ngồi đây đợi họ tìm thấy?" Tan hỏi.

Lan chợt hé miệng cười, "Đâu đơn giản vậy, trò chơi không luật, mà theo những gì cha Sopor nói, ngồi yên cũng có thể bị giết và chỉ khi tất cả cùng tham gia tìm kiếm, mọi thứ mới bắt đầu."

Lời lẽ cô nàng hoàn toàn đúng ý Ophelia, một nhóm đã xuất hiện, và các nhóm khác sẽ bắt đầu theo, giữa thế giới thực có một không gian ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net