Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài viết riêng tư.

- "Hey, Bảo Bình, cậu ổn chứ?"

- "Hả!? À ừ, mình ổn mà, sao cậu lại hỏi vậy"

-"Nãy giờ cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hoài đó, cậu kiểm tra được kết quả chưa? Mình không làm sai chứ?"

Hoàng Thiên mỉm cười, hai tay ngoan ngoãn khoanh tròn đặt trên mặt bàn. Nãy giờ đều như vậy, cậu ấy luôn quan tâm, từ tốn với Bảo Bình như thế. Có lẽ, chính cô gái nhỏ kia cũng cảm nhận được sự ấm áp của người trước mặt. Điều đó càng khiến cho lòng Bảo Bình thêm chột dạ, hối hận vì ban đầu đã nghi người ta đang lừa cô.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra cách nào chuộc lỗi với người ta. Trong lòng  Bảo Bình dâng lên một cõi ân hận, đầu cúi gằm xuống, mắt dưng dưng nước, chỉ trực chờ có tác động sẽ ngay lập tức trào ra.

Tận đến bây giờ, ông bà Dương vẫn luôn tự hỏi : bản thân đã dạy con kiểu gì mà một đứa thì vừa hiền khô lại mít ướt khiến họ phải dạy mãi mới đanh đá hơn chút. Một đứa thì giang hồ, lười biếng hở tí lại đi hẹn đánh nhau như thế này. Hai đứa là anh em mà hoàn toàn trái ngược, đến họ cũng phải dơ tay đầu hàng mỗi lần họ hàng hỏi đến vấn đề này.. Rõ ràng là cùng một cách dạy, mà sao hiệu quả lại khác xa như thế?

Hoàng Thiên vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ phía người đối diện. Rồi lại để ý thấy những giọt nước long lanh rơi xuống phía mặt bàn, cả người liền bối rối, không biết phải làm sao. Rõ là cậu chưa làm gì cô hết mà, sao lại khóc thế này.

- "Ấy bình tĩnh, đừng khóc mà. Nếu mình giải sai thì cho mình xin lỗi, mình sẽ kiếm một gia sư khác cho cậu. Việc học cứ từ từ, cậu rồi sẽ vượt qua được Ma Kết thôi mà, sao lại khóc thế này?"

Hoàng Thiên vội vội vàng vàng lấy giấy ra lau nước mắt cho cô. Vội thế nào lại làm bung cả hộp giấy, văng ra tứ tung. Cậu ngại chín mặt, nhưng sợ đợi thêm chút nữa cô gái trước mặt sẽ khóc thêm mất. Thế là mặc kệ đống lộn xộn trước mặt, chồm đến lau nước mắt cho cô.

Cảnh tượng lúng túng trước mắt, làm cho người phục vụ đứng canh gần đó phải phì cười. Vốn định chạy lại phụ giúp khách hàng đó, mà bị đôi nam nữ này làm cho hứng thú rồi. Đành vất bỏ uy tín người phục vụ xuống, xem cảnh này thêm chút nữa vậy. Chuyện này mà đến tai ông chủ, chắc cô sẽ sớm phải từ chức mất thôi, biết sao được, lòng đam mê ngôn tình nào có thể bỏ qua được sự dễ thương của đôi trẻ chứ! Ghen tị với hai đứa nó quá đi thôi!

Đợi đến khi Dương Phi Bảo Bình bình tĩnh lau nước mắt, Hoàng Thiên mới từ từ ngồi lụm từng miếng khăn giấy, lòng thầm nhủ chút nữa phải trả tiền giấy thôi. Để vậy người khác dùng thì có lỗi quá. Khi Hoàng Thiên còn đang lụm nhặt từng mẩu giấy, Bảo Bình bỗng lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt này :

-"Nè Hoàng Thiên, cậu làm gia sư cho mình nhé?"

-"Hả!? Không phải lúc nãy cậu khóc vì mình giải sai à?"

-"K-không có! Xin lỗi, mình thấy có lỗi quá nên không kiềm chế được.. Cậu giải đúng rồi, thậm chí cách còn hay hơn thầy giảng nữa."

-"Vậy tốt rồi, mình còn nghi do bản thân bỏ bê học hành lâu quá mà ngu đi nữa chứ!"

Không một lời trách móc. Cũng chẳng cần hỏi lý do cô thấy có lỗi. Bảo Bình cảm thấy người trước mặt thật kì lạ, lại có phần tốt bụng. Phải chăng, cậu cũng chẳng muốn bới móc xem trong lòng cô nghĩ gì, cũng chẳng muốn biết ruốc cuộc cô đã phạm phải sai lầm gì liên quan đến cậu. Chỉ cần cô đồng ý cho cậu dạy, là đã đủ vui rồi.

Giống như dáng vẻ bây giờ vậy, Hoàng Thiên cười tươi nhìn cô, nụ cười đẹp đến độ thật sự khiến người khác phải ngơ người.

-"Ừm, thế từ mai phải nhờ cậu chỉ dạy rồi!"

Âu Thu Hoàng Thiên cứ vậy bước vào cuộc đời Dương Phi Bảo Bình. Nhẹ nhàng mà để lại một dấu ấn đặc biệt. Dấu ấn riêng biệt mà chỉ Hoàng Thiên mới có thể mang lại.

Buổi trò chuyện kết thúc kèm theo là một lời hẹn gặp vào ngày mai. Bảo Bình là người chủ động mở lời muốn trả tiền nước - coi như chuộc tội. Cả hai tạm biệt nhau sau cuộc nói chuyện đầy vội vàng.

Rõ ràng là cậu muốn đưa cô về cho tiện, vậy mà Bảo Bình lại sợ công sức chuộc tội thành công cốc, quyết định tự bắt xe bus về.




...
hen.basket - captain!















...
awwa.riss - so.lonelyy














...
awwa.riss - hen.basket










"Chỉ là.. em muốn dành cho anh sự tôn trọng xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra."



____end chap 13____
- thật ra Hoàng Thiên mới là nhân

vật chính của bộ truyện này 🐧
- tui tính cho hai đứa nhóc kia nhắn
với nhau rồi đó, mà thấy mọi người chưa
hóng chúng nó nhắn với nhau lắm nên
thui, để đợt sau nhắn cho vui 🥰
- thật sự tui rất thích cách xây dựng hai
đứa Hoàng Thiên và Bảo Bình nên dường như tui để hai đứa nó có tương tác nhiều
hơn hẳn với ai đó ;-;  nhưng mà sau này
dần sẽ trở về quỹ đạo của nó thôi nên
mọi người yên tâm nhé, ai đó không phải
bị neft đâu, tại ghét quá chưa muốn cho
xuất hiện hoi 🥴
- nếu được chắc khi nào rảnh tui làm
một chap chỉ để phân tích tính cách của
các nhân vật mà tui xây dựng trong fic này,
chắc là sau khi để lộ kha khá tính cách
của chúng nó, tui sẽ viết chap đó đấy! tại tui
muốn cho mọi người coi tại sao tui thích
tính cách của Bảo Bảo và Hoàng Thiên mà.

29.6.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net