Chương 11: Người Điều Khiển Chú Thuật (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyết Tích sơn ở tận cùng phương bắc sừng sững một cõi, quanh năm tuyết phủ, sinh vật có thể tồn tại vô cùng hiếm hoi huống hồ loài người thể chất yếu nhược.

Bên cạnh hồ băng choán hết tầm mắt xây một cái đình nhỏ, tuyết rơi phủ một lớp nặng nề lên mái đình, khiến nó dường như hoà lẫn vào khung cảnh đơn bạc.

Xung quanh đình bày một hàng khối băng trong suốt tạc hình người, đều là nam tử dáng vóc cao lớn, ngũ quan tinh mĩ, mà ngay bên cạnh đó là một nữ tử, vật sống duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm gần đây.

Nàng vận y phục trắng muốt, kiểu cách đơn giản, chất liệu mỏng tang như giữa ngày hè. Mái tóc màu bạch kim dài quá gót, thậm chí dài hơn cả đuôi váy. Ngay cả làn da non mịn của nữ tử cũng trắng đến mức đáng kinh ngạc, cơ hồ không phải người.

Nàng cầm dao tỉ mẩn khắc những chi tiết cuối cùng trên khuôn mặt nam tử. Qua hồi lâu, nữ tử cũng chịu buông dao, giơ tay vuốt ve tác phẩm không nhiệt độ vừa hoàn thành.

Khối băng này đem ra so sánh với 'hàng cũ' bên cạnh thì tinh xảo hơn nhiều lần. Nữ tử cong môi, chậm rãi tận hưởng khoái cảm hiếm khi đạt được.

Trong hốc mắt nàng chứa đôi đồng tử màu lam nhạt giống như hồ băng, phảng phất phản chiếu ngũ quan vô cảm đối diện.

Đáng tiếc, nữ tử lại nhắm mắt thở dài, khoé miệng bị lệch, không đủ hoàn mĩ.

"Nha đầu, không bằng ngươi tạc ta, khẳng định sẽ thành tuyệt tác lưu truyền thiên cổ."

Giọng nam tử thanh sảng hữu lực, phá vỡ bầu không khí cô quạnh.

Mùi rượu Bạch Mai nồng mà không tục luồn vào khoang mũi, nữ tử trời sinh mê rượu lập tức nhận ra ngay.

"Cơn gió nào thổi Cửu thúc đến đây thế?"

Cửu Huyền Sư chép miệng "Nha đầu thối, mở miệng chỉ biết phun gai nhọn, tim Cửu thúc cũng là thịt đó."

Nữ tử là chủ nhân của Tuyết Tích sơn, Phong Thần Quan Tuyết Cơ Bình. Tuyết Cơ Bình rút từ thắt lưng ra một dải lụa trắng, buộc lên che giấu đôi đồng tử màu lam nhạt, lười biếng cất giọng "Khưu Uyên."

Một nam tử sắc vóc hơn người tức thì xuất hiện, hắn chắp tay cúi đầu, tự biết việc ôm từng khối băng đem cất vào trong động.

Đây là công việc hàng ngày và duy nhất của hắn.

Ngũ điện uy chấn Thần giới, song Phong điện lại có vẻ như không muốn chơi cùng, gần như biệt tích trong con mắt thiên hạ. Thế nên nói, Thần Nhân của Phong điện vô cùng ít ỏi, ít đến độ không có việc gì để mà xử lí, một gã sai vặt như Khưu Uyên cũng có thể đảm đương trọng trách Thần Giả.

Cửu Huyền Sư bày ra vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép "Còn tiếp tục thế này, Phong điện tuyệt hậu, ta mà là cha ngươi, đang ngủ đông cũng phải bật dậy đánh to đầu nghịch nữ."

"Bớt vòng vo." Tuyết Cơ Bình cướp bình rượu Bạch Mai, ngửa cổ uống chẳng được mấy giọt đã hết sạch "Cửu thúc đến nhà người ta nhờ vả thế này sao? Thành ý có nhiêu đây?"

Cửu Huyền Sư cười khẩy, hắn thừa biết Tuyết Cơ Bình bản tính đơn giản, phàm là rượu ngon và trai đẹp trong thiên hạ đều có thể đem ra mua chuộc nàng.

"Gần đây Cửu thúc nghe ngóng được Khải quốc có một chàng tuấn mĩ xé tranh bước ra, thế nào, tiểu đồ đệ thơm phức mùi thịt này có muốn hay không?"

Tuyết Cơ Bình rốt cuộc cũng chịu ngồi ngay ngắn nói chuyện "Ngũ quan cân đối, mũi cao mắt sáng, dáng vóc như tùng, khí chất như trúc, giọng như chuông đồng, đưa tay nhấc chân khuynh đảo chúng sinh, một cái cũng không thể thiếu."

Cửu Huyền Sư mặt hơi biến sắc, sớm biết nha đầu này vì hai chữ 'hoàn mĩ' mà mụ mị đầu óc, thật không ngờ đã đến độ vô phương cứu chữa.

"Tuyết nha đầu, đây chẳng phải đang tả Cửu thúc nhà ngươi sao, thiên hạ còn có kẻ thứ hai đạt cảnh giới này?"

Tuyết Cơ Bình đen mặt "Vậy thì miễn bàn."

"Ấy từ từ đừng vội, ta đã khen là thịt hảo hạng, ngươi còn nghi ngờ cái gì?"

Tự luyến thiên hạ đệ nhất chính miệng thừa nhận nhan sắc kẻ khác, ngẫm lại cũng có đạo lí, Tuyết Cơ Bình hắng giọng "Nếu như tiểu tử kia không đạt chuẩn thì thúc tính thế nào?"

"Rượu Bạch Mai của ta đều để lại cho ngươi." Cửu Huyền Sư hận không thể ngay khắc này nuốt luôn lưỡi.

'Tiên tửu' chỉ chờ có thế, đập bàn nói "Sảng khoái, cứ quyết vậy đi."

...Kinh thành Khải quốc...

Tửu lâu Hoa Nguyệt lớn nhất kinh thành hưởng ứng tinh thần tu hành của Khải quốc, hàng năm đều tổ chức Hoa Nguyệt hội đàm, quy tụ nhân sĩ khắp bốn phương tụ họp, kiểm tra xem trong thân thể ai mang khí thuật được Thần lựa chọn.

Năm nay bởi vì thanh thế của lễ tế Thần lớn mạnh, một màn giao chiến giữa Thánh Hoả lệnh và Thất Tinh trận chấn động lòng người, số lượng ghế ngồi của Hoa Nguyệt tửu lâu sớm đã bị mua sạch bách, thậm chí bái thiếp còn được rao bán trong chợ đen những mười mấy ngàn lượng.

Sáng sớm hôm nay Hoa Nguyệt tửu lâu đông nghịt người, kẻ kém may mắn hơn chỉ đành đứng ngoài cửa, leo lên mái nhà theo dõi.

Lâu chủ bước lên đài cao, hai tiểu nhị phụ hoạ khua chiêng ầm ĩ nhắc nhở mọi người giữ trật tự.

"Hoan nghênh chư vị đạo hữu tới Hoa Nguyệt tửu lâu góp vui, vì sao nói hội đàm năm nay đặc biệt phải coi trọng?" Lâu chủ vuốt chòm râu cười thần bí "Đại hội tu hành năm năm tổ chức một lần, ngũ điện bởi vậy đang ráo riết chiêu mộ Thần Nhân, lại nói mỗi đạo hữu đứng ở đây đều rất có thể mang khí thuật tiềm tàng, cơ hội hiếm có như thế há lại bỏ lỡ?"

Nhân sĩ dưới đài gật gù tán thưởng, khắp nơi nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.

Ngũ điện tuyệt ngưỡng, mỗi điện một phách chấn động Thần giới. Nếu bàn tới áp đảo về số lượng môn hạ không thể không kể đến Thổ điện, Thổ điện nằm giữa kinh thành Khải quốc, lời nói đối với hoàng thất cực kì có trọng lượng, chưa kể bên dưới Thổ điện trữ một kho vũ khí bậc nhất Thần giới – Kim xưởng, mọi người đều đồng loạt giơ ngón tay cái, nếu có thể trở thành Thần Nhân Thổ điện chính là không gì tốt hơn.

Một người khác xua tay phản bác "Tu hành há lại vì mấy thứ hư vinh đó! Đã là tu hành giả đương nhiên mục đích cao nhất vẫn là vượt cao tầng tiến nhập Thích Hải, các ngươi nhớ lễ tế Thần gần đây, thực lực của Thuỷ Thần Quan một mình phá trận Thất Tinh cứu Chấp Sự Thổ điện thật sự không cần bàn cãi, trong vòng ngũ điện hiện giờ càng chẳng có đối thủ. Theo ta thấy, Thuỷ điện vẫn là chốn đáng gửi gắm nhất."

Thấy hắn nói có lí, một bộ phận người xao động.

"Nực cười." Nhân sĩ nào đó ngồi vắt chân chữ ngũ, ngạo mạn nói "Thuỷ Thành Bái Nguyệt năm đó không phải cuối cùng cũng bị mộng cảnh của Mộc điện đánh tới nỗi hồn phi phách tán hay sao? Ai thấp ai cao còn chưa biết."

Thuỷ Thành Bái Nguyệt, nguyên là Thuỷ Thần Quan tiền nhiệm, sinh mẫu của cao thủ bậc nhất Thần giới Thuỷ Thành Ngư Uyên. Để nói về nhân vật này hẳn là nói đến ba ngày ba đêm vẫn chưa thể xong được, quan yếu đến lời nói của nhân sĩ nọ phải nhắc tới năm xưa Thuỷ Thành Bái Nguyệt bế quan tiến vào mộng cảnh, ở tầng cuối cùng bị huyễn cảnh đánh đến hồn phách thất tán, thẳng đến khi nàng nhảy xuống Thích Hải dùng thân phong ấn ma thai, hai phần hồn vẫn bị kẹt lại trong mộng cảnh kia.

Mộc điện tuy rằng nhiều năm tránh phân tranh, nhưng ẩn thuật bên trong vẫn là một dấu hỏi lớn, nhiều người nghĩ tới đây cũng cảm thấy nếu có thể khăn gói sang Dực quốc tu hành chưa hẳn đã là chuyện xấu.

"Vậy còn Hoả điện?"

Câu hỏi này vừa thốt ra khỏi miệng, xung quanh lập tức nổi lên tiếng cười nhạo.

"Đám tiểu nhân chuyên môn dùng mưu hèn kế bẩn hại người cũng đáng để nhắc tới?"

"Theo ta thấy, kể từ ngày Hoả điện bị đuổi khỏi Nhưỡng Địa, Thần giới nên đổi cách gọi rồi, phải gọi là Tứ điện mới đúng."

"Hôm nay nếu như có tên nào mang hoả khí thuật, kết quả thế nào chắc không cần nói nữa nhỉ?"

Cả tửu lâu phá lên cười.

Hoả điện dựa vào Thánh Hoả lệnh mạnh lên nhanh chóng, mà Thánh Hoả này căn nguyên đều đến từ hoả thụ ngàn năm mọc trấn giữ rừng thiêng Hoả điện. Loại thủ pháp không đứng đắn, cộng với những năm gần đây Hoả điện ráo riết truy lùng Hoả Thần Quan giết qua vô số mạng người, hảo cảm của dân chúng Thần giới đều theo đó bay sạch, đặc biệt là Khải quốc.

Tiểu nhị bưng trà đi lên sảnh trên, ngoài ý muốn bị một bà lão thấp bé kéo lại.

"Bà bà có gì sai bảo ạ?"

"Rõ ràng là ngũ điện, vì sao không thấy nhắc Phong điện?"

Nếp nhăn trên mặt bà lão xô lại cực kì doạ người, tiểu nhị đảo mắt không dám nhìn thẳng "Cái đó... Phong điện quy ẩn đã lâu, đại hội tu hành sắp tới chưa chắc đã tham gia, vả lại tiếng tăm trong giới ít ỏi, số lượng Thần Nhân bằng không, các đạo hữu ngại ngần nhắc tới cũng khó trách."

Bà lão tức giận mắng "Há lại có lí này!"

Tiểu nhị nhanh trí rót một chén trà nóng "Bà bà bớt giận, chúng đạo hữu sinh sau đẻ muộn, uy danh của Phong điện có lẽ chưa nghe qua thôi."

Lời này của tiểu nhị đại ý không sai, năm trăm năm trước trong trận quyết chiến ở Thần điện, Phong Thần Quan tiền nhiệm Tuyết Phỉ một mình đối chiến với Hoả Thần Quan tiền nhiệm Đồ Trừng, tuy rằng cuối cùng bị Đồ Trừng dùng một ngọn Thánh Hoả tối thượng thiêu đốt hồn phách, vĩnh viễn không thể siêu sinh, nhưng bản lĩnh của Tuyết Phỉ chính là một lời khó nói hết, đem theo danh tiếng Phong điện nâng thêm mấy bậc.

Đáng tiếc Phong điện hiện giờ lại ngày một lụi bại.

Lâu chủ đứng trên đài hắng giọng trấn an quần chúng, lại nói "Bên cạnh ta bây giờ là một quả cầu thuỷ tinh cảm ứng khí thuật do chính tay Bách lão gia chế tạo, mời chư vị lần lượt tiến lên chạm tay vào tinh cầu."

Tinh cầu to tròn trong suốt ước chừng bằng một cái mâm đồng, bên trong tâm cầu chứa nhân bạc hình cầu rất nhỏ, mọi người đều đoán là bộ phận cảm ứng của tinh cầu, dù là khoảng cách trên đài dưới đài nhưng khí lạnh toát ra từ tinh cầu vẫn khiến đám đông chùn bước.

Vị trí ngồi đắc địa của Hoa Nguyệt tửu lâu là ở chính giữa sảnh dưới, nơi này bày một dãy ghế nạm ngọc lót lông thú, người ngồi trên đó không phải quyền uy thiên hạ thì cũng thuộc hàng phú khả địch quốc, đương nhiên cũng là đối tượng được thử tinh cầu đầu tiên.

Nhân vật đáng chú ý nhất là hậu duệ tướng phủ, tổ phụ nhà Tư Mã mang danh khai quốc công thần, nhiều năm chinh chiến sa trường lập vô số công lao, hiển nhiên cũng là tướng phủ giàu có bậc nhất kinh thành.

Tiểu nhị để ý ánh mắt của bà lão bị cuốn theo đám đông rơi trên người Tư Mã Khanh, vội cười nói "Tư Mã công tử là con út của Tư Mã tướng quân, trời sinh tướng mạo xuất chúng, khỏi phải nói, nữ tử khắp thành đều nhận Tư Mã công tử làm phu quân."

Người bên cạnh hóng hớt nghe vậy thì bật cười "Cái mã đẹp thì có gì hay ho chứ? So với đại ca Tư Mã Dung, hắn chính là một phế vật."

Tư Mã Khanh ôm mộng tu hành, từ khi thành niên tới này đã tốn không ít tiền cho đám nhân sĩ lừa đảo, người khắp thành đều cười hắn óc bã đậu, mỗi một năm tham gia Hoa Nguyệt hội đàm là một năm tay trắng trở về.

"Loại công tử mặt trắng như Tư Mã Khanh, tốt nhất nên an phận ở nhà hưởng phúc thôi."

Bà lão xấu xí mặc kệ mấy tên nam nhân kia nói ra nói vào, ánh mắt vẫn sáng rực theo dõi nhất cử nhất động của Tư Mã Khanh, nhìn đến nỗi tiểu nhị cũng phải sởn gai ốc.

"Hừm... Đúng là xé tranh bước ra."

Bà lão nâng chén trà uống, tư thái hưởng thụ tao nhã, tiểu nhị đột nhiên cảm thấy bản thân trong khoảnh khắc hoa mắt nhìn nhầm thành một mĩ nhân kiều diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net