Chương 3: Tế Thần (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khải quốc trong thế kiềng ba chân Khải, Dực, Lang nắm quyền lực cao nhất, nhiều năm qua vẫn không ngừng bành trướng mở rộng lãnh thổ. Lễ tế Thần lần này ngoài mặt bày tỏ cầu an, thực chất là muốn chĩa mũi kiếm cảnh cáo ngoại bang chớ vọng tưởng.

Vừa sáng sớm thần dân trong thành đã lôi kéo nhau tụ tập trước cửa lớn hoàng cung, quan viên từng hàng xếp dài từ ngoài vào thềm điện Minh Loan.

Cự Linh đeo tay nải ngoan ngoãn đứng một bên chờ Thẩm Ngưu Huỳnh trả phòng. Bà chủ bỗng dưng nhận được khoản tiền lớn thì vui vẻ cười ngoác miệng, căn bản không thèm để ý Bách Bảo Miêu dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn mình chằm chặp.

"Thật là náo nhiệt."

Cự Linh cảm thán, Bách Bảo Miêu hất cằm thừa nhận "Còn phải nói, tế Thần năm nay đặc biệt mời Thủy Thần Quan đến thi pháp, đáng tiếc các ngươi gấp gáp lên đường, bằng không có thể nhân cơ hội này mở rộng tầm mắt."

Bách Bảo Miêu là một cô nương ưa nói chuyện, thời gian Cự Linh cùng nàng tiếp xúc mỗi ngày đều được nghe kể chuyện bát quái của ngũ điện, biến hắn từ kẻ ngây ngô cái gì cũng không biết thành cuốn thập toàn tri thư.

Cự Linh càng nghe càng nghiện, dần dà buông bỏ cảnh giác với Bách Bảo Miêu, đến Thẩm Ngưu Huỳnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Thủy Thần Quan - Thủy Thành Ngư Uyên là một đại nhân vật trong vòng ngũ điện, truyền nhân của Thủy Thành Bái Nguyệt - Thủy Thần Quan tiền nhiệm, hồng nhan hoạ thủy gây nên trận chiến chấn động thiên địa năm trăm năm trước.

Cố sự về Thủy Thành Ngư Uyên nếu có thể viết ra giấy chỉ sợ viết ba ngày ba đêm cũng chưa xong. Bách Bảo Miêu nhấn mạnh, thứ đáng quan tâm nhất chính là, Thủy Thành Ngư Uyên tu hành đến tầng cao nhất của Phá Thuẫn, rất có thể đã vượt cao tầng, đủ tư cách tiến vào Thích Hải.

Cục diện ngũ điện hiện giờ, hắn là người đầu tiên.

Song cái gọi là vượt cao tầng kia suy cho cùng chỉ là ý nghĩ chủ quan của Bách Bảo Miêu. Thẩm Ngưu Huỳnh lo lắng nói "Nếu đã như vậy, chọn thông đạo giữa đám đông thật quá mức mạo hiểm."

Cự Linh chưa chính thức tu hành, khí thuật trong người hoả mộc hỗn loạn, Thủy Thành Ngư Uyên chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể túm gọn hắn.

"Trước mắt đây đã là kế sách tốt nhất rồi." Bách Bảo Miêu nhún vai "Người người nhà nhà đổ về điện Minh Loan, chúng ta chạy ngược hướng chính là tìm chết."

Thẩm Ngưu Huỳnh giương mắt nhìn đoàn người vẫn đang nối đuôi nhau tiếp tục di chuyển, đột nhiên nảy ra chủ ý. Nàng cầm tay Cự Linh cẩn thận nói "Cự Linh, tiếp theo đây ta sẽ thi pháp khoá hồn ngươi vào tầng rỗng của mộng cảnh, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho ngươi. Có sợ không?"

Cự Linh lắc đầu thành thật đáp "Ta tin Thẩm tỷ tỷ."

Nói hắn là kẻ ngốc cũng được, chỉ biết kể từ khoảnh khắc lần đầu trông thấy Thẩm Ngưu Huỳnh, hắn đã toàn tâm toàn ý đem tín nhiệm của bản thân đặt lên người nàng.

Thẩm Ngưu Huỳnh mỉm cười, ngón trỏ mang theo khí lực ấn chặt mi tâm Cự Linh, chỉ thấy hắn rùng mình một cái, sau đó hai mắt trở nên đờ đẫn giống hệt kẻ ngốc. Bách Bảo Miêu tán thưởng lượn vài vòng quanh người Cự Linh, thuật pháp của Mộc điện nàng đã đọc nằm lòng, nhưng tận mắt chứng kiến thì đây vẫn là lần đầu tiên.

...

Điện Bồng Lai bố trí quan binh canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngoại trừ đệ tử chân truyền một ngày ra vào mấy lượt, Thủy Thành Ngư Uyên tuyệt đối không rời điện nửa bước.

Người canh cửa đại bộ phận đều là Thổ Thần Nhân, đối với vị khách quý này đặc biệt hiếu kì, rảnh rỗi sẽ nhỏ to thảo luận, tới tận ngày tế Thần cũng không ngoại lệ.

"Thủy Thần Quan kia không phải từng làm sư phụ của Xử Chấp Sự hay sao?"

Người nọ vừa dứt câu, người bên cạnh liền giơ ngón cái xác nhận "Xử Chấp Sự là bị người ta đá khỏi cửa mới tới tìm Thổ điện chúng ta nương thân, thảo nào lần trước sống chết không chịu đi bái phỏng."

"Xàm ngôn gì đó?" Giọng nữ tử như chuông bạc kêu đinh đang xen vào giữa tạp âm, doạ đám người Thổ điện một phen kinh hách.

Nữ tử vận lam y, thắt lưng giắt ngọc phỉ, cổ chân buộc thêm một cái chuông bạc, tuỳ theo bước chân mà phát ra tiếng kêu vui tai. Đám người Thổ điện vừa nhìn liền nhận ra nàng, chép miệng nói "Thì ra là Bạch Đàn cô nương."

Bạch Đàn là đệ tử chân truyền duy nhất của Thuỷ Thành Ngư Uyên, theo sư phụ một đường tới kinh thành Khải quốc làm lễ tế Thần. Nhìn ngoại hình tươi sáng như ánh dương quang, đám người Thổ điện vốn tưởng nàng dễ tiếp xúc, thì ra lại là nha đầu giỏi mồm mép, dây vào chính là tự mình tìm phiền phức.

Bạch Đàn hai tay bê khay ngọc đựng một bộ bạch y, không vui chau mày "Thuỷ Thần Quan ưa an tĩnh, nếu còn để ta nghe thấy các ngươi nhỏ to nhiều chuyện, đừng trách Thuỷ điện không khách khí."

Đối phương nghe nàng giáo huấn, trong lòng dù giận cũng chỉ đành nhẫn nhịn, mở cửa cho xong chuyện.

Bạch Đàn nhẹ bước tiến vào trong điện, mắt thấy sư phụ hãy còn say giấc thì cẩn thận đặt khay ngọc xuống bàn, ngoan ngoãn ngồi bên giường đợi.

Thuỷ Thành Ngư Uyên không hổ là viên ngọc tinh mĩ bậc nhất Thần giới, dẫu rằng chỉ đơn giản nhắm mắt nằm một chỗ cũng có thể khiến người nhìn hồn bay phách lạc. Tóc huyền như thác chảy, trượt từ đầu vai xuống ngọc sàng, ẩn ẩn vương vấn hương mai tao nhã. Bạch Đàn chống cằm ngắm nhìn đến nhập thần, ngón tay tham luyến vươn ra vuốt ve sống mũi thẳng tắp của sư phụ.

Thuỷ Thành Ngư Uyên bắt lấy cổ tay nàng, mắt phượng hé mở như mang theo hết thảy vũ trụ hỗn mang giam hãm.

"Sư... Sư phụ." Bạch Đàn ngập ngừng gọi, vẻ mặt so với ban nãy cùng đám người ngoài điện lớn tiếng quả thật khác một trời một vực.

Thuỷ Thành Ngư Uyên dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Bạch Đàn, nhưng giống như bản thân vừa thoát khỏi mộng cảnh, hắn hoàn toàn thanh tỉnh buông tay.

"Phía điện Minh Loan chuẩn bị tới đâu rồi?" Thuỷ Thành Ngư Uyên phối hợp để Bạch Đàn khoác thêm áo ngoài, tuỳ ý hỏi.

Bạch Đàn chăm chú chỉnh lại cánh tay và cổ áo, thầm khen sư phục phong thái bức người, càng nhìn càng thuận mắt "Đều đâu ra đấy rồi, chỉ còn chờ sư phụ thi pháp nữa thôi."

Thuỷ Thành Ngư Uyên gật đầu không nói, ngồi xuống trước gương để Bạch Đàn vấn tóc. Nàng cẩn thận vuốt mái tóc mềm như nhung, không tốn quá một nén nhang đã hoàn thành, cuối cùng mở hộp lấy thêm một cây trâm ngọc giống như bút lông cài lên, sư phụ của nàng lúc này hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ tiêu hồn mị hoặc, biến thành Thuỷ Thần Quan cao cao tại thượng trong con mắt chúng nhân.

Nếu nói thứ giúp Bạch Đàn liên kết với Thuỷ Thành Ngư Uyên là quan hệ sư đồ, thì với nàng mà nói, chân chính phải là bút ngọc cài trên tóc Thuỷ Thần Nhân. Bạch Đàn lén nhìn vào gương, ánh sáng nhàn nhạt len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng khối ngọc thanh dài nơi đỉnh đầu hai người, trộm ước khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại thì tốt biết mấy.

...

Cách điện Minh Loan không bao xa, tốp quan binh đứng gác cửa ngách bị giết sạch cướp y phục. Nhóm người thủ ác thành thạo xử lí thi thể, cầm đầu là một nữ tử.

Nữ tử xoay cổ tay thư giãn gân cốt, ánh mắt lạnh lẽo phóng về hướng điện Minh Loan, thân tín sau lưng nàng nhanh chóng chia nhau Ẩn Khí đan, đan vừa nuốt xuống, ấn kí đỏ rực trên trán bọn họ liền biến mất sạch sẽ.

Hiển nhiên, đám người cất công từ Hoang Mạc xa xôi tới Nhưỡng Địa, vầng trán khắc hoả ký chỉ có thể là Thần Nhân Hoả điện.

"Nhan Chấp Sự, hoàng cung trên dưới chẳng hề xuất hiện nửa sợi hoả khí thuật, chúng ta tìm kiếm nhiều ngày như vậy rồi, có khi nào công cốc không?"

"Ồ~" Nhan Tử Mị lười biếng kéo dài giọng, doạ thủ hạ kia cả người mềm nhũn "Ý của ngươi, thấu nhãn trong hốc mắt Thần Giả là hàng giả rồi?"

Thấu nhãn xuất hiện từ thời thượng cổ, là thần vật có thể nhìn rõ vạn sự xoay vần trong đất trời, mà vật này lưu lạc nhiều năm rốt cuộc lại rơi vào tay Hoả Thần Giả. Sở dĩ Hoả điện lần này lệnh hàng Chấp Sự dẫn một nhóm cao thủ đến Khải quốc là vì muốn nhân lễ tế Thần tìm ra Hoả Thần Quan huỷ thiên diệt địa như lời sấm truyền.

Thủ hạ nọ mặt mày tái mét quỳ sụp dưới đất, Nhan Tử Mị nâng cằm hắn trêu đùa "Uổng cho ngươi trời sinh dung mạo đẹp mắt, mà cái đầu lại toàn thứ ngu xuẩn."

Trên dưới Hoả điện không ai không biết Nhan Tử Mị nổi tiếng phong lưu đa tình, thủ hạ nghe nàng khen hắn đẹp mã liền nắm bắt cơ hội sống còn "Tiện nhân ngu ngốc vạ miệng, nguyện làm trâu làm ngựa bồi tội."

Nhan Tử Mị thấy đối phương nắm tay mình bày tỏ nguyện vọng, hai mắt lúng liếng tình thì nhướn mày, khoé miệng câu thành dáng cười yêu mị "Xem biểu hiện của ngươi."

Một lời này muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội, đám thủ hạ sau lưng chỉ đành giả điếc cúi đầu, thầm than tên dưới đất kia ngu ngốc hết thuốc chữa, rõ ràng là đi vào tử lộ lại cứ ngỡ bản thân sắp sửa lên mây.

...

Ba người Thẩm Ngưu Huỳnh khó khăn lắm mới chen vào được giữa đám đông, Bách Bảo Miêu rút túi hương bên sườn đưa lên mũi ngửi, thật là, nàng trời sinh ghét nhất tới mấy chỗ náo nhiệt.

Trước cửa điện Minh Loan xây một cái đài cao chừng mười trượng, Thuỷ Thành Ngư Uyên dẫn đầu đoàn tế sĩ chầm chậm đi lên đài. Gió ở trên cao thổi tay áo hắn bay cao như cánh chim, toàn trường chứng kiến nhất thời ngưỡng mộ ngẩn người.

Ngọc giữa nhân gian có lẽ cũng chỉ đến thế.

"Quả nhiên~" Bách Bảo Miêu đắc ý cong môi, thông đạo nàng nhắm tới hiện giờ số lượng quan binh canh giữ chưa tới năm người, chỉ cần giở chút thủ đoạn liền có thể thuận lợi chuồn êm.

Chuỗi cổ ngữ từ đài cao vang vọng tứ bề, Thuỷ Thành Ngư Uyên dang rộng cánh tay, thanh âm càng như xuyên qua tầng mây, chọc thẳng lên nơi cao nhất nơi đỉnh đầu. Không lâu sau quanh hắn xuất hiện một vòng hào quang huyễn hoặc, nhấc bổng khối thân thể lơ lửng giữa tầng không.

Chúng nhân xem một màn kinh diễm này không khỏi trầm trồ lao về phía chân đài, người nọ xô kẻ kia, Thẩm Ngưu Huỳnh bị huých một cái, quay đầu lại Cự Linh đã hoàn toàn biến mất.

Lòng nàng thầm kêu không ổn, hồn phách của Cự Linh bị nhốt trong tầng rỗng mộng cảnh, căn bản không hề có năng lực tự nhận thức thế giới xung quanh, giờ khắc này chỉ sợ sẽ biến thành đống thịt vụn dưới chân đoàn người đang kích động.

"Thẩm Chấp Sự." Bách Bảo Miêu chớp thời cơ chạy lại gọi Thẩm Ngưu Huỳnh "Mau đi thôi."

Nhưng nàng vừa nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của đối phương liền hiểu ra vấn đề, hai người hết cách đành một lần nữa chen lên trước tìm Cự Linh.

Nhan Tử Mị giống như pho tượng đứng vững theo dõi nhất cử nhất động của Thuỷ Thành Ngư Uyên, chỉ thấy hắn rút bút ngọc trên búi tóc rồi vẽ một đạo phù phức tạp. Tóc huyền không còn bút ngọc chế ngự hoàn toàn bay tán loạn theo từng đợt gió rít, khiến cho Thuỷ Thành Ngư Uyên đẹp càng thêm kinh tâm động phách.

Thuỷ điện tóc cài bút ngọc, hoạ đạo phù uy chấn Thần giới không phải nói chơi, Nhan Tử Mị lần đầu tiên chiêm ngưỡng loại thi pháp cường đại đạt ngưỡng Phá Thuẫn khó tránh nhìn đến nhập thần.

Dây chuông bạc quấn quanh thắt lưng Nhan Tử Mị bất ngờ rung động nhắc nhở nàng, hoả khí thuật xuất hiện rồi.

Hơn nữa còn ở rất gần.

Đích cuối cùng của lễ tế Thần lần này là mở cổng trời Thần giới, chiêu cáo thiên hạ, mà muốn như vậy Khải quốc thật sự đã tốn rất nhiều tâm sức.

Sáu cao thủ Thổ điện đồng thời thủ thế xung quanh Thuỷ Thành Ngư Uyên, để hắn làm trụ chính, kết hợp đạo phù và Thất Tinh trận gia tăng sức mạnh. Những người trong phạm vi điện Minh Loan, chỉ cần là tu hành giả khí thuật đều bị ảnh hưởng.

Vài người theo sau Nhan Tử Mị đã không khống chế được Ẩn Khí đan để lộ hoả ký đỏ rực. Nhan Tử Mị biết rõ thời gian có hạn, vội vàng đảo mắt tìm kiếm, trong khoảnh khắc bắt được thân ảnh một thiếu niên thần sắc đờ đẫn.

Đây rồi.

Nhan Tử Mị lắc mình một cái bèn áp sát Cự Linh, hoả khí thuật trong người hắn tuy rằng hỗn loạn còn bị kẻ khác cố tình thi pháp che giấu, nhưng cảm giác dồi dào này nàng vừa ngửi liền xác định không thể sai được.

Thủ hạ Hoả điện thức thời vác Cự Linh lên vai, chuẩn bị theo Nhan Tử Mị chạy qua thông đạo, thế nhưng đại não chỉ cảm thấy bùm một tiếng nổ tung, giây tiếp theo sống dở chết dở nằm phủ phục dưới đất.

Chiêu đánh nhanh rút gọn bất thành, Nhan Tử Mị quay đầu bốn mắt giao tiếp với kẻ địch. Đối phương là một nữ tử ôm huyền cầm, thân khoác áo lục trúc, trên đầu còn đeo một chuỗi phỉ thuý.

Xem trạng thái thủ hạ, không khó để đoán biết thân phận của nữ tử, Nhan Tử Mị nhếch miệng "Đám tự nhận nhân nghĩa các ngươi giết người không chớp mắt, đúng là chuyện nực cười."

"Hắn là của ta." Thẩm Ngưu Huỳnh thấp giọng cảnh cáo, mắt thấy Cự Linh giống như con cừu nhỏ lạc giữa bầy sói liền có xúc động muốn giết người.

'Thắt lưng quấn chuông, vầng trán ký hoả, song loan Diễm Đoá, dung mạo tựa hồ', Bách Bảo Miêu nhẩm lại mấy lời ghi chép trong sách, kinh ngạc thốt lên "Ngươi là Hoả Chấp Sự Nhan Tử Mị?"

Trọng điểm là, người của Hoả điện lại có thể ngang nhiên đột nhập kinh thành Khải quốc, còn là Minh Loan điện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net