Chương 5: Dược Cốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người Bách Bảo Miêu khó khăn lắm mới chạy khỏi kinh thành Khải quốc, theo phương hướng này chưa tròn mười ngày sẽ tới biên giới Dực quốc.

"Thẩm Chấp Sự, hay là chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát, tình hình của ngươi thật sự khó coi lắm." Bách Bảo Miêu choàng tay đỡ Cự Linh từ chỗ Thẩm Ngưu Huỳnh, ánh mắt hướng về sơn động cách đó một quãng, Thẩm Ngưu Huỳnh gắng gượng bình ổn hô hấp, cũng không phản đối.

Tranh thủ thời gian Thẩm Ngưu Huỳnh vận khí, Bách Bảo Miêu chủ động tìm kiếm ít củi khô nhóm lửa, dự tính sẽ qua đêm ở đây. Nàng đi tới đi lui, nhìn tiểu tử Cự Linh nằm một góc ngủ ngon lành không khỏi tức giận nói "Ngươi còn không mau gọi hắn dậy, thật chướng mắt!"

"Ta nhập mộng chịu phản phệ, tạm thời chưa thể tiếp tục thi pháp." Thẩm Ngưu Huỳnh giải thích, hai mắt vẫn duy trì trạng thái nhắm chặt "Cự Linh đành nhờ cậy Bách cô nương vất vả rồi."

Bách Bảo Miêu trợn mắt trắng, thôi được, coi như giữa đường làm việc tốt.

Đêm xuống, sơn động bập bùng ánh lửa hồng, cũng may Bách Bảo Miêu ra ngoài bắt được thỏ, bọn họ không tới nỗi phải ôm bụng đói đi ngủ.

"Hắn cứ như vậy... Có chết không đấy?" Bách Bảo Miêu cầm dao cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, tuỳ ý đá Cự Linh mấy cái, hắn vẫn như cũ ngủ mê mệt.

Thẩm Ngưu Huỳnh bật cười lắc đầu, hiện tại nội lực của nàng đã hồi phục bảy, tám phần, song nghĩ đến Cự Linh suốt đoạn đường từ núi Viên Tự đến nay chưa đêm nào ngủ ngon giấc, tạm thời không vội đánh thức hắn.

"Mộc điện các ngươi trước giờ không dây vào ngũ điện phân tranh, đám khỉ Hoả điện đuổi cùng giết tận thế này... Là do Cự Linh sao?" Bách Bảo Miêu đột nhiên suy nghĩ chuyện Nhan Tử Mị sống chết đòi cướp Cự Linh, Thẩm Ngưu Huỳnh không đáp, nàng tiếp tục phân tích "Ta thấy hắn chưa bước vào đường tu hành, căn bản chỉ là một kẻ phàm tục. Này! Đừng nói hắn là cái gì... Cái gì mà Hoả Thần Quan đấy nhé!"

Ai mà không biết vì một lời sấm truyền, Hoả điện ráo tiết truy tìm Hoả Thần Quan mấy năm trời. Bách Bảo Miêu vừa nghĩ đến bản thân ngồi phải thuyền thủng đáy bèn nhảy dựng lên, mạng sống ngàn vàng khó cầu, nàng còn chưa muốn chết đâu.

"Không phải." Thẩm Ngưu Huỳnh giơ tay bóp trán, Bách gia đều bổ não như vậy sao "Cự Linh là Mộc Thần Quan kế nhiệm, ta lĩnh mệnh đón hắn về bản điện. Tu hành giả Mộc điện lúc ban đầu khí thuật Hoả - Mộc hỗn loạn, huống hồ Cự Linh thể chất khác biệt, Nhan Tử Mị nhận nhầm cũng không có gì lạ."

Thịt thơm đến miệng xém chút rớt ra ngoài, Bách Bảo Miêu kinh ngạc không dám tin vào tai mình "Cự Linh? Mộc Thần Quan? Hắn sao?"

"Chuyện đã đến nước này, Bách cô nương cảm thấy ta có lí do gì để lừa gạt?" Thẩm Ngưu Huỳnh nói.

Bách Bảo Miêu nhìn Cự Linh bằng vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép, dữ kiện từng chút từng chút xâu chuỗi chứng thực lời của Thẩm Ngưu Huỳnh hoàn toàn có cơ sở, lại nói Cự Linh từng kể cho nàng chuyện cũ ở núi Viên Tự, Bách Bảo Miêu rốt cuộc chỉ có thể thở dài.

"Nhan Tử Mị bị vây trong thành, dẫu rằng thoát ra được cũng đã mất dấu chúng ta. Bổn cô nương theo các người tới Dược cốc là xong, về sau không ai nợ ai."

Mấy thứ phiền phức tốt nhất tránh xa thì hơn.

"Không nói chuyện này nữa." Thẩm Ngưu Huỳnh đứng dậy đi đến bên cạnh Cự Linh, cẩn thận đặt đầu hắn gối lên đùi, tư thế thuần thục tới mức khiến Bách Bảo Miêu ngại ngùng ho giả mấy tiếng "Bách cô nương nhất quyết đòi đi Dược cốc, là có việc tìm Cửu thúc?"

'Cửu thúc' nghe hai tiếng này cực kì thân thiết, Bách Bảo Miêu không khỏi kích động nói "Thẩm Chấp Sự quen biết Cửu Huyền Sư?"

Thẩm Ngưu Huỳnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, Bách Bảo Miêu chột dạ nghĩ, không thể thừa nhận bản thân là tới ôm đùi người ta kiếm tiền được, bèn vớ đại một lí do nói "Gia gia nhà ta năm xưa nhờ Cửu Huyền Sư giữ hộ một món đồ, nay ta du ngoạn giang hồ, thuận tiện thay gia gia qua lấy về."

Thẩm Ngưu Huỳnh không phải người hiếu kì, hỏi xong để vậy, bất luận Bách Bảo Miêu trả lời thế nào cũng chỉ giống như góp vui.

Ngoài cửa động trời càng tối, ánh trăng treo trên cao suy yếu thả xuống vầng sáng mờ ảo, trong hoàn cảnh như thế, không rõ từ đâu bay tới rất nhiều đom đóm. Chúng nối đuôi nhau bay loạn, một số đậu trên thân cây, một số vụt vào trong sơn động, ánh sáng xanh lập loè toả ra từ bụng dưới xua bớt không khí cô tịch nơi hoang dã.

Bách Bảo Miêu vươn tay chụp lấy một con, từ từ tiến ra ngoài hoà vào rừng đom đóm, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, nàng xoay người cười nói "Làm tu hành giả tự do tự tại, thật tốt."

Tự do tự tại?

Thẩm Ngưu Huỳnh ngây người giây lát, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, mà Cự Linh đang ngủ trong lòng nàng khẽ cựa quậy, rốt cuộc ôm bàn tay nàng ngủ càng sâu.

Cứ như vậy trải qua một đêm.

...

Mười ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, Bách Bảo Miêu cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt, xem non nước Dực quốc tròn méo thế nào. Thẳng thắn mà nói thì kém xa Khải quốc nhiều lắm, có điều người dân ở đây đặc biệt lương thiện lại hào phóng, bọn họ từ biên giới đi xuống phía nam, qua thôn này thành nọ đều được người ta cho tá túc, ăn uống càng không thành vấn đề. Nàng không dưới mười lần cao hứng tán thưởng với Thẩm Ngưu Huỳnh và Cự Linh.

Tuy nhiên trên đời này không có cái gọi là thuận lợi đến cùng. Chỉ còn một ngày đường tới Mộc điện, bọn họ lại bắt gặp một ổ bệnh dịch, bất đắc dĩ chậm trễ hành trình.

Thôn nọ không hiểu vì nguồn cơn gì mắc phải bệnh lạ, người đen đủi trúng phải toàn thân suy nhược, sốt cao kéo dài, cuối cùng thất khiếu xuất huyết mà chết. Nghe qua giống như mắc thương hàn, nhưng bởi lần đầu vào thôn nhìn thấy một đống xác chết bị ném đi thiêu huỷ, ba người kinh ngạc nghẹn lời, Cự Linh thậm chí chịu không nổi phải tìm gấp một chỗ nôn khan.

Trưởng thôn khổ sở giãi bày, nói Mộc điện bốn bề giăng kết giới, thôn dân dẫu muốn bái phỏng mời cao nhân về chữa bệnh cũng bó tay chịu chết.

"Hôm nay gặp được tu hành giả, đúng là Thần thương thôn chúng ta." Trưởng thôn mừng phát khóc, chỉ hận không thể dập nát đầu dưới chân Thẩm Ngưu Huỳnh.

Thẩm Ngưu Huỳnh vội đỡ trưởng thôn dậy, nói "Đạo tu hành điều đầu tiên là coi trọng mạng người, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định dốc sức mà làm."

"Gần đây người trong thôn ăn gì uống gì, kể cả làm gì đều viết hết ra đây, muốn chữa bệnh phải bắt đúng mạch mới được." Bách Bảo Miêu ngồi vắt chân chữ ngũ, tuy rằng hiện giờ dạ dày đã biểu tình kêu đói, nhưng nàng chỉ dám ăn lương khô mình đem theo, thịt lợn rừng thơm phức thôn dân bày trước mắt chỉ đành coi như không thấy.

Trưởng thôn nghe xong lập tức cùng mấy người mạnh khoẻ chạy khắp thôn thu thập thông tin, ba 'cao nhân' ở lại tốn nửa ngày trời rốt cuộc cũng phát hiện được vấn đề.

Nguồn nước.

"Mắc thương hàn xác thực phần lớn do uống phải nước nhiễm độc, nhưng những xác chết kia thất khiếu xuất huyết, máu đều biến thành màu đen, càng nghĩ càng kì quái." Cự Linh nhiều năm sống ở dưới chân núi Viên Tự, thú vui duy nhất là nghiền ngẫm chồng sách y thuật của mẫu thân, thế nên đối với triệu chứng bệnh nắm rất rõ, cái này tuyệt đối không phải thương hàn.

Thẩm Ngưu Huỳnh đồng tình gật đầu, lại hướng trưởng thôn hỏi "Người trong thôn bình thường sinh hoạt lấy nước từ đâu?"

"Sông Thuỷ Luân xa xôi, cho nên mọi người bình thường đều dùng nước giếng." Trưởng thôn thành thật đáp.

Rất nhanh mấy người bọn họ đã có mặt ở giếng lớn giữa thôn, nước này dưới ánh mặt trời càng trong sáng như gương. Bách Bảo Miêu vốc nước ngửi thử, không tanh hôi, trạng thái hoàn toàn bình thường khiến nàng nghi ngờ phán đoán ban đầu sai hướng.

Trời bỗng nổi gió thổi lá cây trên cành đứt lìa bay tán loạn, Thẩm Ngưu Huỳnh giơ hai ngón tay bắt một phiến lá xanh, lại đưa lên gần miệng thổi một cái, tiếp theo thả phiến lá xuống giếng.

Phiến lá tiếp xúc với nước, không lâu sau thì ngả màu héo khô, trưởng thôn nhìn cảnh này lông tóc trên người đều dựng ngược "Này là... Có độc?!"

Thôn dân vây xung quanh nghe vậy cũng hoảng loạn, Thẩm Ngưu Huỳnh chống tay lên miệng giếng trầm ngâm hồi lâu, nói "Nước này nhiều khả năng bị người thả trứng cá Tiềm xuống."

Trứng cá Tiềm? Bách Bảo Miêu kể lại ngày trước từng đọc qua Bách Quái Tập, có đoạn viết thế này "Cá Tiềm toàn thân óng ánh ngũ sắc, nhỏ bé trơn trượt, bản tính nhút nhát chỉ ngoi lên vào ban đêm, đẻ trứng nuôi hoa Tiềm. Lại nói hoa Tiềm sinh trưởng trên mặt nước, hình thù giống hoa sen song chỉ có năm cánh năm màu, là kì dược bách độc bất xâm." Nói đến đây thì ngừng lại giây lát "Nhưng mà trứng cá Tiềm có độc ta mới nghe thấy lần đầu."

"Cá Tiềm vô hại, nhưng trứng của nó thì không." Thẩm Ngưu Huỳnh vừa nói vừa xoay người đi thẳng về nhà trưởng thôn.

Trong nhà chỉ còn ba người bọn họ và trưởng thôn, Thẩm Ngưu Huỳnh mới đem mọi suy nghĩ nói rõ, rằng trứng cá Tiềm đi với hoa Tiềm thành cặp, cực kì hiếm thấy, lần gần nhất nàng bắt gặp là ở dưới Dược cốc, vậy nên không có khả năng xuất hiện ở trong giếng nước thôn này.

"Nói như vậy là có người cố tình thả trứng vào nước, Thẩm Chấp Sự, Dược cốc nằm trong vòng kết giới của Mộc điện các ngươi, chẳng lẽ..." Bách Bảo Miêu sợ trưởng thôn nghe thấy bèn nhỏ giọng nói.

"Nếu đúng thật do Thần Nhân Mộc điện làm, ta lập tức thanh lí môn hộ." Thẩm Ngưu Huỳnh trái lại cương quyết khẳng định.

Cự Linh nãy giờ giữ yên lặng nói "Thẩm tỷ tỷ cảm thấy động cơ của bọn họ là gì?"

"Hoa Tiềm bách độc bất xâm nhưng chưa được thực chứng, có lẽ là muốn biến thôn dân thành vật thử độc trứng cá Tiềm, sau đó lại đem hoa Tiềm ra giải độc." Bách Bảo Miêu không đợi Thẩm Ngưu Huỳnh mở miệng, trực tiếp trả lời vấn đề của Cự Linh "Chỉ là tốn công chạy một vòng như vậy có ích lợi gì đây?"

Gian nhà chìm vào tĩnh lặng, giếng nước chỉ người trong thôn mới có thể động tay động chân, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, trước tiên phải tìm ra đối phương.

...

Tối đến toàn thôn già trẻ lớn bé đều tập trung ở trước cửa nhà trưởng thôn, trên thềm kê thêm một cái bàn gỗ, Cự Linh đem lồng sắt phủ khăn trắng đặt lên đó, quần chúng ngó ngang ngó dọc, tò mò không biết bên trong là thứ gì.

Bách Bảo Miêu vỗ tay mấy cái ra hiệu mọi người giữ trật tự, sau mới dõng dạc nói "Bệnh lạ đang hoành hành trong thôn chúng ta là do nước giếng sinh hoạt bị nhiễm độc trứng cá Tiềm. Mọi người đều biết, giếng nước chỉ có thôn dân sử dụng, chắc chắn đã có người tiếp tay cho kẻ ác, thay bọn chúng thả trứng gây bệnh. Muốn trị dứt điểm, bắt buộc phải tìm ra người này."

Xung quanh nổi lên tiếng xôn xao, thôn dân không ngờ thường ngày đối xử với nhau chan hoà, sau lưng lại âm thầm hạ độc thủ, nghĩ đến mà không tiếc lời tức giận chửi mắng.

"Trong này nhốt một đàn quái trùng, cực kì nhạy cảm với vết nhầy do trứng cá Tiềm tạo ra." Nói tới đây, Bách Bảo Miêu cố tình để lộ ánh mắt lạnh lẽo "Từng người lên đây thò tay vào kiểm chứng, ai tiếp xúc qua trứng cá Tiềm, quái trùng tự khắc sẽ cắn tay người đó."

Mọi người đều biết ba người lạ tới thôn là tu hành giả, lời nói đương nhiên có trọng lượng, song nhìn lồng sắt im ắng không chút động tĩnh cũng khó tránh khỏi sợ hãi.

"Sẽ không chết người chứ?" Một người bạo dạn hỏi.

Thẩm Ngưu Huỳnh trực tiếp thò tay vào trong lồng, chỉ thấy bên trong đột nhiên nổi lên mấy đốm sáng xanh, sau đó nàng bình yên vô sự rút tay "Các vị yên tâm, quái trùng so với mầm bệnh dưới giếng kia căn bản không đáng là gì."

Thôn dân nghe nói chí phải, bảo ban nhau xếp hàng lần lượt lên kiểm chứng, mỗi một bàn tay thò vào trong, Thẩm Ngưu Huỳnh đều ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt, những thôn dân kia bị nhìn đến toát mồ hôi, chẳng còn tâm sức đi nhìn trộm xem quái trùng dáng vẻ thế nào nữa.

Chừng nửa khắc, đột nhiên có người ôm bụng kêu đau "Không được không được, ta phải đi nhà xí cái đã!" Nói xong lập tức cắm đầu chạy.

Bách Bảo Miêu nhặt một hòn đá nhỏ ném trúng mông hắn, tiếp theo xách cổ hắn kéo trở lại. Nam tử ước chừng hai mươi, mình gầy như que củi, ấn đường sạm đen, hắn bị khí thế của nàng doạ sợ, luôn miệng thanh minh "Cô nương à, ta thật sự bị đau bụng, ta... ta giải quyết xong sẽ quay về ngay, không để mọi người chậm trễ!"

Thôn dân nháo nhác cả lên, chỉ mặt nam tử gọi "A Tài", A Tài con nhà họ Vương, bôn ba bên ngoài mấy năm nay, mọi người đồn đoán hắn làm ăn thất bát nên mới phải quay đầu về thôn.

"Không sao." Bách Bảo Miêu cười quỷ dị "A Tài huynh lên kiểm chứng luôn đi, xong xuôi hẵng giải quyết nỗi buồn. Yên tâm, quái trùng chỉ cắn đứt tay kẻ thủ ác, A Tài huynh tâm sáng thì xong việc nhanh lắm~"

Cự Linh thức thời ôm lồng sắt tới trước mặt A Tài, A Tài nhìn những đốm sáng ẩn hiện sau lớp vải trắng, thần kinh liền căng như dây đàn "Ai... Ai biết được các ngươi thả thứ gì vào trong đó, tu hành giả cái con khỉ, đều là lừa người! Ta mới không thèm nghe lời các ngươi!"

A Tài van xin không được chuyển sang la lối om sòm, khoé miệng Thẩm Ngưu Huỳnh khinh miệt câu lên, đạo khí bay ra từ ống tay áo, xuyên qua đầu vai A Tài chém 'phập' một đường thật sâu lên thân cây sau lưng hắn. Ai nấy đều bị doạ bủn rủn tay chân, bao gồm cả A Tài.

"Ngươi nói chúng ta giả danh tu hành giả, một đạo khí này đủ chứng minh không?" Nàng lạnh giọng nói.

Bách Bảo Miêu nhân cơ hội bắt cổ tay A Tài dúi vào trong lồng sắt, hắn kinh hãi xém chút ngất xỉu, dùng toàn bộ sức lực giật tay lại, dập đầu khóc lóc "Ta không cố ý, ta nhất thời bị tiền làm mờ mắt, cô nương tha mạng! Cô nương tha mạng!"

Trưởng thôn không ngờ 'giặc' ở ngay bên cạnh mình, mặt mũi vì tức giận đỏ lựng như quả cà "Ngươi! Nói rõ ràng!"

A Tài thành thật khai nhận "Ta xuống trấn buôn bán bị lừa trắng tay, trên đường về thôn bắt gặp ba người, bọn họ cho ta rất nhiều tiền, bảo ta đổ cái bình này xuống giếng nước, sau mười ngày lại nói dối bọn họ là tu hành giả tới chữa bệnh, bọn họ hứa sẽ trả thù lao gấp đôi. Ta... Ta nhất thời tham lam, không ngờ sự việc lại thành ra thế này..."

Cự Linh cầm bình ngọc cỡ bằng nửa bàn tay từ chỗ A Tài đưa cho Thẩm Ngưu Huỳnh, nàng chỉ liếc mắt một cái đã biết lai lịch của nó "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"

"Đến mai là tròn mười ngày." A Tài ấp úng đáp.

Thẩm Ngưu Huỳnh và Bách Bảo Miêu trao đổi ánh mắt, Bách Bảo Miêu đỡ A Tài dậy, nói với hắn "Trước mắt trọng yếu phải trị khỏi bệnh cho mọi người, tội có đáng chết hay không phải xem biểu hiện của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net