Chương 14: Lâu Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Ngưu Linh nằm rạp trên bàn đá thở dốc, tóc tán loạn. Vốn cho rằng phá thân là một trải nghiệm đau đớn, nhưng khi nam căn tiến vào chọc thủng màng trinh, nàng mới thật sự biết kì thực so với cái chết không sai biệt lắm.

Kết Huyền bỏ qua màn dạo đầu, hoàn toàn thuận theo bản năng rong ruổi trên người nàng. Thân thể bấy giờ giống như bị xé làm đôi, nếu không có xuân dược cùng sức bền đã được rèn luyện, chỉ e với kích thước và tốc độ này sẽ hành nàng ngất xỉu.

Nhiệt độ căn mật thất tăng dần, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Không thể tiếp tục như vậy. Nguyệt Ngưu Linh hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ lại những kĩ năng Tịch Tử chỉ dạy, bờ mông vểnh cao phối hợp với Kết Huyền, quả nhiên không bao lâu sau cơn đau dịu bớt.

Nam căn mạnh mẽ rút tiến, mỗi lần đâm đều chạm tới vị trí sâu nhất, không ngừng cọ xát khiến cho miệng hoa huyệt đỏ ửng. Mùi vị dâm dục lẩn quẩn trong không khí, trước mắt Nguyệt Ngưu Linh một mảng trắng xoá, chỉ còn nghe tiếng ù ù.

Rất mau hạ thân truyền tới cơn khoái cảm, hơn cả những lần Mạch Bảo dùng tay kích thích. Nó dần lấp đầy căng trướng bụng dưới, sau cùng bục ra tràn khắp cơ thể. Dù nàng khinh ghét hắn, nhưng không thể phủ nhận lí trí đã bị hắn đánh gãy.

Một tay Kết Huyền vẫn ấn chặt gáy người con gái dưới thân, đợi nàng kiệt quệ mới buông tay, từ phía sau ôm ghì lấy nàng.

Đối với những người như bọn họ, quan hệ tình dục vốn dĩ không có ý nghĩa gì, cũng không được phép có ý nghĩa. Điều này hắn đã sớm lĩnh ngộ, còn nàng, kể từ bây giờ cũng nên hiểu rõ.

Lúc này hoa huyệt tham lam hút chặt lấy nam căn, vách trong xoắn lại, hai mép thịt kẹp chặt quy đầu, kích thích gân xanh nổi trên trán Kết Huyền. Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay giữ chặt eo Nguyệt Ngưu Linh toàn lực phát tiết. Động tác dồn dập, tiếng rên rỉ nhờ các vách đá khếch đại, sau cùng đạt cực khoái bay lên cao vút.

Cao trào qua đi, ý thức của Nguyệt Ngưu Linh đã hoàn toàn tan rã, phải tận khi Kết Huyền bế đến cửa phòng trả về vòng tay Hạo Ly mới hoàn hồn.

Nhìn tia sát ý trong mắt nàng nhưng hắn vẫn dửng dưng, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Chờ ngươi tới giết ta."

Hồi lâu không mở miệng nói chuyện, giọng có chút khàn.

Sau khi ngủ với nhau, người đàn ông thường thủ thỉ một lời hẹn, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Kết Huyền cũng hẹn, nhưng hắn hẹn một ngày nào đó sẽ chết dưới tay nàng. Khi hắn nói ra lời này, có lẽ đã tự tin cho rằng ngày đó không bao giờ tới.

Nàng im lặng, còn hắn khuất dần trong bóng tối.

Cửa đóng, tấm thẻ gỗ treo trên tường bị gió thổi kêu lộc cộc. Chủ tớ hai người đứng lặng giữa căn phòng thơm mùi hoa lan. Nguyệt Ngưu Linh mệt mỏi tựa ngực Hạo Ly.

"Ta muốn tắm."

Hắn y lời, lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, còn bản thân vẫn thẳng lưng đứng một chỗ bế nàng, để mặc nàng thiếp đi.

Canh hai.

Đốt một vốc cỏ an thần, Nguyệt Ngưu Linh tắm xong nằm trên giường. Hạo Ly quỳ gối bên cạnh tỉ mỉ kiểm tra từng tấc da của nàng, xác định không để lại dấu tích gì lớn mới yên tâm: "May mà Hoa mẫu dặn Kết thủ lĩnh dùng xuân dược, bằng không..."

"Bằng không thì thế nào?" Nguyệt Ngưu Linh cắt ngang lời hắn: "Chuyện hôm nay ngươi sớm đã biết, vì sao lại giấu?"

Hạo Ly tách hai chân nàng, cẩn thận bôi thuốc giảm sưng quanh miệng hoa huyệt: "Đề phòng người phản kháng."

Để ý nàng đau đớn đến hít thở không thông, hắn dừng một chút, lại nói: "Hoa nữ chưa phá thân sẽ không được nhận nhiệm vụ, đây là đại kị."

Chẳng biết có phải do cỏ an thần ảnh hưởng hay không, Nguyệt Ngưu Linh bình tĩnh trở lại: "Đổi cách nói khác, Hoa mẫu là đang bảo vệ ta?"

Hạo Ly không đáp, nàng đảo mắt nhìn đỉnh màn. Bỏ đi, dù sao ngày này cũng sẽ tới, không phải Kết Huyền thì là kẻ khác.

Ai cũng như nhau.

Tảng sáng khách vãn, Kết Huyền đúng giờ xuất hiện đưa Nguyệt Ngưu Linh xuống địa lâu. Lúc nàng nhấc váy bước qua bậc cửa, hắn đang ôm kiếm tựa cột, ánh mắt dừng trên người nàng đánh giá một lượt.

Nhìn xong lạnh lùng xoay gót.

Nguyệt Ngưu Linh theo sau, dọc đường không ai mở miệng nói chuyện. Dù cách nhau một sải tay, nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi nam tính trên người hắn, chốc lát, lại bất giác hồi tưởng hình ảnh hai người giao triền.

Rũ mi thở dài, thật có chút bất đắc dĩ.

Xuống tới địa lâu, vẫn là bức tường đá vẽ bách hoa cùng thiên nữ, những sợi dây xương trắng rủ từ trần, nhờ chuyển động của bọn họ mà đung đưa va chạm. Lúc này Kết Huyền đột nhiên xoay người bước tới, thấy Nguyệt Ngưu Linh giật mình thoái lui, hắn khựng lại, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp.

Rút ra dải lụa đen, ra lệnh: "Nhắm mắt."

Nguyệt Ngưu Linh cân nhắc mấy giây, cũng không hỏi nhiều mà làm theo. Dải lụa man mát bao quanh hai mắt, sau đó bàn tay chạm phải vật gì cứng rắn.

"Nắm lấy." Kết Huyền chừa cho nàng nắm phần đầu kiếm, dẫn đi tiếp. Song khả năng xác định phương hướng trong bóng tối của Nguyệt Ngưu Linh rất kém, ba bước là vấp, hắn ngứa mắt, bèn dứt khoát tóm tay nàng dắt đi.

Cảm nhận luồng nhiệt truyền qua lòng bàn tay, nàng hơi thất thần. Không ngờ tay của một kẻ chuyên giết người lại ấm như vậy.

[...]

Hầu như chẳng ai biết đường đến chỗ ở của Lâu chủ. Nguyệt Ngưu Linh được dẫn qua một tấm rèm kết bằng xương trắng.

Tháo bịt mắt, phía trước mấy chục bậc đá, hai bên xếp đầy những chiếc đầu lâu đục đỉnh, bên trong đặt nến đỏ. Ánh sáng lập lờ yêu dị lọt qua hốc mắt và đỉnh vỏ sọ, chiếu bóng bọn họ đổ dài trên đất.

Leo tới nơi trông thấy vườn hoa đỏ thẫm, từng đoá nở rộ to bằng bàn tay, cánh hoa phủ lớp băng mỏng toả hơi lạnh. Một nữ nhân bị bọc kín như kén bướm treo ngược trên trần, đầu chúc xuống.

Dù thiếu ánh sáng, Nguyệt Ngưu Linh vẫn nhìn rõ thất khiếu nàng ta đang chảy máu, từ từ rỏ tóc tách.

Rút máu tưới hoa, đợi máu chảy sạch thì lóc thịt ủ thành phân bón.

Thỉ Hình.

Không phải chưa từng thấy người chết, nhưng ghê rợn thế này thì vẫn là lần đầu. Nguyệt Ngưu Linh siết chặt tay Kết Huyền. Hắn cũng cảm nhận được, bèn kéo mạnh nàng về phía trước tiếp tục đi.

Trên chiếc giường dài đặt chính giữa điện là một người đàn ông đeo mặt nạ. Nhìn áo chùng gấm tím, mái tóc thẳng mượt như thác nước chảy xuống đệm nằm, nàng đoán ngay là Lâu chủ.

Lâu chủ ngồi tựa thành giường, bên cạnh là Tịch Tử lười biếng gối đầu trên đùi, ngửa mặt chờ hắn vẽ lên trán một đoá hoa. Lúc hai người nàng tiến vào, tuyệt tác vừa vặn hoàn thành.

"Lâu chủ thấy em đẹp không?"

Tịch Tử nhổm dậy, tấm lụa đỏ quấn quanh thân làm làn da càng thêm trắng sáng, đoá hoa giữa trán đỏ thẫm nổi bật, trông sống động như thật.

Mái tóc nàng ta buông xoã, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện tuyệt đối si mê.

Nguyệt Ngưu Linh thoáng chốc hiểu được, người mê hoa vì vẻ đẹp độ rực rỡ nhất của nó. Thiên hạ tán dương Tịch Tử không ngoa, nhưng có lẽ chính nàng ta không nhận ra khoảnh khắc đẹp nhất của mình là đây, khi ánh nhìn chất chứa khao khát yêu thương không thuộc về nơi này.

Khác xa Tịch Hoa chủ nàng gặp lần đầu.

Xem ra bộ dạng điên khùng của nàng ta, tám phần là học từ người đàn ông này.

Lâu chủ dùng cán bút nâng cằm Tịch Tử, hài lòng giãn cánh môi: "Đẹp lắm." Nhưng chỉ mấy giây, hứng thú trong hắn đã sụt giảm: "Đáng tiếc mực dễ phai, không thể giữ lại."

Cân nhắc một chút, cán bút trượt xuống giữa hai bầu ngực: "Chi bằng xăm lên đây một đoá mị huyết."

Đột nhiên Tịch Tử tóm bàn tay hắn: "Xin ngài hãy khắc cho em."

Lâu chủ nghe thế thì kích động, bàn tay run rẩy đặt ở vị trí trái tim nàng ta: "Sẽ rất đau đó."

Tịch Tử vẫn khẩn thiết: "...mị huyết phải chảy máu mới là mị huyết."

Lâu chủ cao giọng "Ồ" một tiếng, chẳng biết sau lớp mặt nạ là loại biểu cảm gì, chỉ thấy hắn úp mặt vào bầu ngực căng tròn cười khoái trí.

Tiếng cười như ma âm lọt qua tai, ai nấy đều rợn tóc gáy.

Hai người đó ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của những kẻ khác. Nguyệt Ngưu Linh quỳ dưới đất nghe tiếng cười quái dị của Lâu chủ, liền cúi thấp đầu không dám nhìn thêm nữa.

Hiếm ai biết người thật sự đứng sau Bách Hoa lâu là đàn ông. Hạo Ly nói với nàng, Lâu chủ là một kẻ âm dương quái khí, khi tiếp xúc phải tuyệt đối cẩn trọng, không bắt buộc mở miệng thì tốt nhất đừng mở miệng.

Người có thể khiến gã quái nhân này yêu thích, e chỉ có mình Tịch Hoa chủ.

Không bao lâu sau thì Kim Sam Thủy cũng tới, vừa trông thấy nàng thì sầm mặt, hẳn vẫn còn hậm hực vụ Yên Vi.

Nguyệt Ngưu Linh không thèm tính toán với nàng ta, lập tức ôm đàn dịch sang một bên.

Lâu chủ thấy người đã đến đông đủ thì rời giường.

Chân trần giẫm nền đá lạnh, đuôi áo quét đất phát ra những tiếng loạt soạt. Hắn tiến tới trước mặt hai người nàng, bàn tay gầy thò khỏi ống tay áo, móng tay nhọn hoắt như móng quỷ, đặt dưới cằm Kim Sam Thủy nâng lên.

Mùi hương trên người hắn quyến rũ mê hoặc, cùng với sát khí nồng đậm khiến người đối diện vừa dè chừng, lại vừa không thể cưỡng lại ham muốn tình dục.

Lâu chủ nâng cằm Kim Sam Thủy, hỏi tên nàng ta.

Kim Sam Thủy muốn lấy lòng chủ tử, vội ưỡn ngực nâng mắt, nũng nịu đáp: "Kim Sam Thủy bái kiến Lâu chủ."

Phí tâm tư bắt chước dáng vẻ của Tịch Tử, chẳng những không thu hút được hứng thú của Lâu chủ, ngược lại còn chọc giận hắn.

Móng tay đặt dưới cằm đột ngột ấn mạnh, đâm rách lớp da non mịn, từ miệng vết thương từ từ chảy xuống dòng máu đỏ thẫm. Giọng Lâu chủ lười biếng vang trên đỉnh đầu: "Trước đây từng có một tiện nhân dùng đôi mắt tà tâm lộ liễu như ngươi nhìn ta..."

Kim Sam Thủy bất ngờ không kịp phòng bị, sợ tới nỗi mặt tái mét.

"...thế nên ta liền móc mắt ả."

Những tiếng cuối cùng nhấn nhá rõ ràng, đến kẻ không liên quan như Nguyệt Ngưu Linh cũng bị doạ, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.

Cách đó không xa, Tịch Tử lười biếng duỗi thân trên giường, chống cằm xem Lâu chủ vờn con chồn tinh.

Thấy nàng ta kinh sợ sắp hồn lìa khỏi xác thì tốt bụng nhắc nhở: "Dùng ánh mắt như vậy hành sự, chưa cần Lâu chủ ra tay, tự ngươi đã chết trong tay con mồi của mình rồi."

Dừng một chút, cao giọng: "Còn không mau đa tạ Lâu chủ?"

May mà Kim Sam Thủy không phải đồ ngốc, mau chóng bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Đa tạ Lâu chủ chỉ điểm."

Lâu chủ cũng không chủ đích làm khó ma mới, mỉm cười hạ tay, nàng ta liền mềm nhũn ngã xuống đất.

Đối tượng tiếp theo đương nhiên là Nguyệt Ngưu Linh, có điều nàng sinh ra vốn đã chẳng phải người thường, có cốt khí lại lớn mật, vừa nâng mắt liền nhìn chằm chặp Lâu chủ.

Hắn phút trước còn lạnh nhạt, phút sau đã phấn khích hệt như đứa trẻ thấy trò vui, lập tức dí sát mặt nàng quan sát.

Nguyệt Ngưu Linh không bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, lưng vẫn thẳng, dùng ánh mắt trấn định nhìn hắn.

Hạo Ly từng khen nàng có cặp mắt khiến người khác không thể nhìn thấu, lại chẳng hay để tồn tại trong chốn thâm cung giết người không dao, nàng đã phải cực khổ thế nào mới luyện thành.

"Tên?" Lâu chủ hỏi, chất giọng so với Mạch Bảo càng câu dẫn hơn.

"A Linh."

Nàng vừa dứt lời, lớp vải trước ngực thình lình bị móng tay Lâu chủ một đường xé rách. Hắn bóp mạnh bầu ngực nàng, đôi đồng tử giấu sau mặt nạ loé tia sáng lạnh.

Cơn đau truyền thẳng lên đại não nhưng Nguyệt Ngưu Linh quyết cắn răng, thử suy nghĩ một chút.

Đối đãi với kẻ điên khùng như Lâu chủ, tự nhiên cũng không thể giống lẽ thường. Nàng nhìn đôi môi mỏng đang cong cong đắc chí, không nói hai lời, vào lúc hắn không ngờ nhất há miệng hôn lên.

Đám người xung quanh chịu một phen kinh hách, Kim Sam Thủy trố mắt, còn Tịch Tử đằng kia thì chỉ hận không thể phi tới bóp chết con tiện nô dám khi dễ Lâu chủ.

Đương sự trước mặt bị bất ngờ, ngẩn ra mấy giây, sau đó liền phản công vươn lưỡi vào trong khoang miệng Nguyệt Ngưu Linh. Hai người đấu đá một hồi, đến tận khi khoé môi Lâu chủ bị nàng cắn chảy máu mới đình chiến.

Lâu chủ đứng dậy liếm máu bên khoé miệng, tâm tình cực kì tốt: "Ta bóp ngươi một cái, ngươi liền cắn ta một ngụm, rất tốt."

Hắn thích cái cá tính này.

Tuy còn trẻ nhưng Nguyệt Ngưu Linh đã gặp qua nhiều loại người. Lâu chủ và nàng là cùng một loại, đều giấu giếm con người thật sau lớp mặt nạ, cho nên nàng không sợ hắn.

Vốn định dựa vào tiếng đàn Phục Hi gợi lại chuyện cũ, khiến Lâu chủ nể tình Hoa mẫu mà thương tiếc nàng, kết quả lại không cần động tới. Chuyện này về sau Hoa mẫu nghe kể lại liền bật cười vui vẻ, còn khen ngợi nàng giỏi ứng biến.

Trước khi rời khỏi, Lâu chủ ban cho mỗi người một hạt giống màu đỏ. Nguyệt Ngưu Linh chẳng dám nghĩ ngợi nhiều, đành bỏ vào miệng nuốt chửng.

Chuyến đi này đặt ra trong lòng quá nhiều câu hỏi, cho nên suốt buổi chiều nàng không thể tập trung đàn xong một bài. Đàm Giải ngồi hầu bên cạnh cũng lơ đễnh.

Từ ngày trở về từ dược phòng, nàng ta vẫn luôn trong tình trạng như vậy.

Đối với cô nương trẻ người non dạ mà nói, một trận kinh hách kia là quá đủ. Nguyệt Ngưu Linh quay sang Hạo Ly, bảo hắn sắp xếp một phòng đơn ở tiền lâu để Đàm Giải ở tạm, tránh phải nghe đám Hoa nô nghị luận chuyện về Yên Vi và Tinh Thu, ảnh hưởng tinh thần.

Nhưng đó không phải nỗi lo của Đàm Giải. Nghe nói hiện tại Yên Vi đã phát điên, cũng chưa rõ có thật sự phát điên hay không. Nàng muốn tự mình xác nhận.

Bởi vì nàng ta đã chứng kiến hết thảy, nếu như không điên, nàng cũng phải làm cho phát điên.

"Dù sao Yên Vi và muội từng có thời gian quen biết, nghe tin nàng ta như vậy nên muốn đi xem thử..."

Nguyệt Ngưu Linh đọc mảnh giấy Đàm Giải đưa, không có lí gì từ chối, chỉ nhắc nhở nàng ta chú ý đề phòng, người điên không thể kiểm soát hành động, ngộ nhỡ lên cơn sẽ hại đến mình.

Đàm Giải được như ý nguyện, dập đầu cảm tạ rồi thoái lui.

Trong phòng chỉ còn hai người, Hạo Ly cũng không ép chủ tử gảy đàn nữa, tiến tới đỡ nàng vào giường nghỉ ngơi. Nguyệt Ngưu Linh cảm thấy đây là cơ hội tốt, bèn đem chuyện hôm nay kể lại cho hắn.

Nhắc tới Hoa kĩ bị xử Thỉ Hình, Hạo Ly đoán là người vừa làm nhiệm vụ thất bại quá ba lần.

Trước đó nàng ta tính toán đường lui cho mình, bèn tuồn thông tin Bách Hoa lâu thích sát Tả trung doãn Lâm Khải cho phe cánh của Tam hoàng tử, hại Thịnh Mã Tiên bị quan binh giăng lưới quây bắt, khó khăn lắm mới trở về được.

Loại chuyện phản bội này, bất kể nàng ta kín kẽ đến mấy cũng không thể qua mắt Lâu chủ.

Nguyệt Ngưu Linh nghe xong căng thẳng mím môi, ở nơi này mỗi bước đều phải tính toán cẩn thận, chỉ cần sơ sảy sẽ không thể cứu vãn.

"Nhiệm vụ của nàng ta đang để trống, phỏng chừng sẽ giao lại cho người hoặc Kim Hoa nữ." Hạo Ly thấp giọng: "Nhưng dựa vào biểu hiện hôm nay của người, khả năng cao sẽ không phải nhận."

"Vậy thì tốt."

Chưa kịp thở phào, cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng, buốt lên tận não khiến Nguyệt Ngưu Linh rùng mình, vội vàng chui vào trong chăn.

Ban nãy còn bình thường, sao tự dưng lại như bị dìm xuống hồ băng vậy?

Hạo Ly vươn tay chạm lên khuôn mặt lạnh toát của nàng, xác định không quá lạnh mới nói: "Xin Hoa nữ cố chịu đựng, hạt giống vừa nảy mầm, cần thích nghi. Về sau mỗi ba tháng Lâu chủ sẽ ban thuốc giải cho người."

"Nói rõ ràng!"

Nguyệt Ngưu Linh đã lạnh tới nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập. Hắn thấy thế thì bắt đầu giải thích, phân tán sự chú ý của nàng.

"Thứ người nuốt trước khi rời địa lâu là hạt giống hoa mị huyết, là một loại cổ độc..."

Loài hoa có hình dạng quái dị được trồng quanh hậu lâu và dưới địa lâu có tên mị huyết. Mọi người chỉ biết mị huyết được nuôi dưỡng bằng máu thịt của những kẻ mang tội, lại không biết rằng nó còn được dùng làm cổ độc khống chế các Hoa kĩ và Nam khuyển cấp cao.

Đầu tiên hạt giống sẽ nảy mầm trong cơ thể người rồi từ từ lớn lên nhờ việc hút máu kí sinh. Thời gian càng lâu rễ hoa càng phát triển, bám chắc vào nội tạng, cứ mỗi ba tháng sẽ kích thích phát triển mạnh một lần. Lúc này thân nhiệt giảm nhanh chóng, nếu không kịp thời uống thuốc giải, chủ thể sẽ lạnh đến đông cứng mà chết.

Sau khi cơ thể người chết hoàn toàn, thân hoa mị huyết thông qua đường cổ họng mọc dài ra bên ngoài, cuối cùng nở rộ ngay trước miệng, còn cơ thể bị hút cạn máu chỉ còn cái xác khô.

"Sát thủ của Bách Hoa lâu đều phải nuốt hoa cổ, không có ngoại lệ."

Thì ra ba chữ "không bỏ trốn" trong miệng Hạo Ly chính là ý tứ này. Trừ khi chết, còn không cả đời nàng đều phải buộc chặt với nơi này.

Nguyệt Ngưu Linh thống khổ nắm chặt tấm chăn, hết đường chạy rồi sao? Không thể nào! Nàng không thể chết, nàng phải thoát khỏi đây, phải tới Tây Hoa tìm đồng bào!

Những ý niệm ấy quẩn quanh trong óc, tới tận khi nàng kiệt sức ngất lịm.

Thấy hai mắt chủ tử đã nhắm nghiền, Hạo Ly đắp thêm chăn, kéo lại rèm rồi mới lui ra. Bước qua bức bình phong, phát hiện bóng áo đen chờ sẵn ngoài cửa.

"Kết thủ lĩnh có gì phân phó?"

Kết Huyền ném cho hắn một bọc thuốc: "Đem sắc cho chủ tử ngươi, tạm thời có thể qua được đêm nay."

"Đợi Hoa nữ tỉnh, ta sẽ báo thủ lĩnh ghé thăm."

Hạo Ly chỉ nghĩ là ý tốt của Hoa mẫu, cũng không nghĩ nhiều.

"Không cần."

Kết Huyền lạnh lùng phất tay, nói xong lập tức rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net