Chương 2: Bách Hoa Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phong đế hiệu Phong Huyền, tuổi trạc ngũ tuần, tính tình bạo tàn lại ham tửu sắc. Kẻ sĩ khắp thiên hạ học đòi thói thiên tử mà bỏ sách yêu hoa, thanh lâu, kỹ viện cứ thế mọc lên như nấm sau mưa.

Bách Hoa lâu là toà đại lâu nằm giữa lòng Lăng thành, kinh đô đất Đông Phong. Chưa nói tới một đêm ở đây tốn bao nhiêu, chỉ nội phí vào cửa ba mươi lượng bạc trắng, phí rượu, phí xem ca vũ đã đủ đè chết đám văn nhân áo vải. Thành thử người ta chỉ thấy các bậc vương công quý tộc, phú thương là thường xuyên lui tới.

Lần đầu bước vào Bách Hoa lâu, Nguyệt Ngưu Linh bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp.

Vẫn là toà kiến trúc dạng thổ lâu* giống trường đấu giá chợ đen, nhưng cao hơn, tận chín tầng, ngẩng đầu nhìn tầng trên cùng gần như chỉ thấy những điểm sáng nhỏ do đèn lồng toả ra. Cả thanh lâu xây quây tròn quanh chiếc đài cao chừng năm thuớc, bốn bề những tấm rèm thưa đỏ son bọc kín đài, viền dập tua rua tinh xảo.

Đỉnh đầu là miệng giếng trời hứng trăng, vào ban ngày cũng là thứ duy nhất thu hút ánh sáng.

Sảnh tầng một bày cơ man là bàn, nhìn từ trên cao trông giống hệt mê cung hình xoắn ốc, mỗi bàn lại đặt một lư hương nhỏ.

Cột khói mỏng bay lên uốn lượn đủ kiểu, choán bầu không khí dệt thành màn sương mờ, cộng thêm tiếng đàn dặt dìu, ánh đèn đỏ vàng treo khắp các ngả khiến người bình thường vừa tiến vào lập tức mềm nhũn tay chân, mặt đỏ tim đập.

Kết Huyền dẫn nàng đi vòng qua dãy hành lang treo đầy đèn lồng và rèm đỏ, ngoại trừ cửa chính chỉ thấy thêm hai cửa phụ. Cánh cửa phụ bên trái nối với một toà lâu khác thông qua con đường lát sỏi trắng. Những bức tường mọc rêu xanh san sát nhau, dài mãi không thấy đích.

Đến nơi, cảnh phồn hoa biến mất sau cánh cửa vòm. Biệt lâu ba tầng tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Theo lời Kết Huyền, đây là nơi sinh hoạt của các Hoa nô.

Nàng theo hắn vào một phòng ở tập thể, tổng cộng chín hoa nô mặc áo vải thô, trông bộ dạng không khác những nha đầu thô sử ở vương cung Bắc Nguyệt là bao.

Một người trong số đó nhiệt tình chạy tới kéo tay nàng, nhưng ánh mắt chỉ chăm chăm đặt trên người Kết Huyền: "Thủ lĩnh vất vả rồi, những chuyện tiếp theo cứ để chúng em sắp xếp."

Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp xoay gót rời khỏi. Bóng áo đen vừa khuất, Nguyệt Ngưu Linh nghe giọng nàng ta thay đổi: "Tên gì?"

Nàng ngớ ra, một người khác đang vắt chân cắn hạt dưa chen vào nói: "Cẩn thận cái miệng nhỏ của ngươi, người ta là hoàng yến Hoa mẫu dùng ngàn lượng mua đứt, ta đoán cùng lắm chỉ ở lại đây dăm bữa nửa tháng. Tập nịnh nọt đi là vừa!"

Hoa nô nọ tên Yên Vi, sống ở toà hậu lâu này hơn một năm, so ra là lâu nhất trong phòng. Vốn muốn nói mấy câu thị uy với ma mới, kết quả bị Cố Hạnh cướp mất hào quang. Nàng ta tức giận dậm chân, huých vai Nguyệt Ngưu Linh chỉ tấm phản gần góc tường.

"Chỗ của ngươi, tự mình dọn dẹp đi."

Nguyệt Ngưu Linh lại gần nhìn quanh, một gối một chăn ẩm mốc, căn bản không dành cho người dùng, huống hồ trước đây nàng là công chúa, chăn ấm nệm êm chẳng thiếu thứ gì.

Ngoái đầu định nói với bọn họ đôi câu, nào ngờ Yên Vi chống nạnh trừng mắt: "Sao? Chê bẩn? Cũng không nhìn xem bản thân giờ là loại thân phận gì, có bản lĩnh thì đi tìm Hoa mẫu mà khóc!"

Những người khác sợ uy Yên Vi, vả lại cũng muốn xem kịch hay nên chẳng ai mở miệng nói giúp nàng. Cuối cùng vẫn là Cố Hạnh xua tay: "Thôi được rồi, đều làm việc đi! Còn ngươi đó, nhanh nhanh chóng chóng cho xong, lát nữa còn phải sang phòng ăn. Chậm chạp mất phần đừng trách chúng ta không nhắc nhở."

Nói xong, người tản bớt, trong phòng chỉ còn Nguyệt Ngưu Linh và một nữ tử gầy gò. Nàng ta dè dặt nhón chân tiến tới, kéo ống tay áo nàng: "Cái đó..."

Nguyệt Ngưu Linh quay sang nhìn nữ tử, một đôi mắt ướt nước phong tình và làn da trắng xanh, trông giống người bị bệnh lâu năm. Giọng nàng ta rất nhỏ, nàng phải căng tai mới nghe được.

"Mấy thứ này đều là của Hoa nô đã chết trước kia để lại, không tốt lắm."

Nguyệt Ngưu Linh đột nhiên cảm thấy khớp hàm mình cứng ngắc: "Sao?"

Nữ tử nuốt nước bọt, nói: "Tỷ đem đốt đi thì hơn. Đêm nay đắp tạm chăn với ta, chờ ngày mai tìm Quản nương xin bộ khác."

Đúng là nên như vậy, có lẽ đối phương nghĩ Hoa mẫu coi trọng nàng, thành thử đòi hỏi một chút cũng chẳng quá.

Nguyệt Ngưu Linh nhớ đến nam nhân áo đen vừa rồi, thuận miệng hỏi: "Gã đàn ông đưa ta tới, muội biết chứ?"

Nữ tử rụt rè gật đầu: "Kết Huyền, Kết thủ lĩnh."

Nữ nhân áo trắng nhiều khả năng là Hoa mẫu kia từng nói, gặp việc khó giải quyết có thể nhờ cậy người này. Nguyệt Ngưu Linh mới đến, một số chuyện, một số người cần tìm hiểu rõ ràng.

"Hắn thường xuyên qua đây sao?" Nàng hỏi.

Nữ tử lắc đầu: "Kết thủ lĩnh làm việc ở tiền lâu, rất hiếm qua."

Nàng giơ tay bóp trán, thế thì nhờ vả gì được? Lại hỏi: "Hắn làm chức vụ gì? Quyền hạn thế nào? Sức ảnh hưởng ra sao?"

Nữ tử bị hỏi dồn một lúc ba câu, mặt ngây ra, luống cuống lắc đầu.

Nguyệt Ngưu Linh thấy nàng ta như vậy cũng không tiếp tục làm khó. Loại người thụ động hỏi một câu đáp một câu, rụt rè nhát gan như tiểu cô nương đây, ở vương cung Bắc Nguyệt chẳng biết đã bị đuổi cổ bao nhiêu lần.

"Sau này gọi ta A Linh là được, muội tên gì?"

Nữ tử ngẩng phắt đầu, giống như lần đầu tiên được người hỏi tên, vui sướng đến sững sờ, lắp bắp nói: "Đàm... Đàm Giải."

Đàm Giải là con gái một nhà buôn thuốc, ngặt nỗi cha nàng ham mê cờ bạc, cách đây hai tháng đã rao bán con mình cho thanh lâu gán nợ. Trông dáng vẻ nàng có hơi đần độn, các tú bà đều tiếc rẻ từ chối, cuối cùng chỉ mình Bách Hoa lâu chịu thu nhận làm Hoa nô tam đẳng.

Vốn dĩ Nguyệt Ngưu Linh chẳng ưa người Đông Phong, nhưng Đàm Giải năm nay mười bốn tuổi, nhác trông khá giống A Linh. Mỗi khi nhìn bóng lưng tiểu cô nương này, lòng nàng lại đau nhói.

A Linh của nàng đã nhắm mắt giữa biển cỏ lau, nàng không chờ được ngày muội ấy xuất giá.

Chập tối, Nguyệt Ngưu Linh bám gót Đàm Giải đi đến nhà ăn cách phòng nửa vòng hành lang.

Dọc đường nghe Đàm Giải giới thiệu sơ qua về phân loại cấp bậc ở Bách Hoa lâu, đại khái hiểu được nơi này ngoại trừ các chủ tử sống tại tiền lâu, kẻ hầu hạ đều lui về hậu lâu, lần lượt chia làm Nam khuyển và Hoa nô. Khoan nói tới Nam khuyển, Hoa nô hiện giờ phân ba bậc:

Nhất đẳng phục vụ rót rượu, đón khách ở tiền sảnh, đãi ngộ đương nhiên là tốt nhất. Song bọn họ không có quyền làm chủ thân thể, so với kỹ nữ ở dòng kỹ viện hạ lưu e còn thấp kém hơn.

Nhị đẳng theo hầu các Hoa nữ, Hoa chủ, mấy việc đại loại như bưng trà rót nước, thậm chí biến thành công cụ phát tiết của các chủ tử đều nằm trong phạm vi công việc của bọn họ.

Nhưng dù thế nào cũng vẫn nhàn hạ hơn tam đẳng phải làm công việc nặng nhọc và bẩn thỉu nhất.

Đàm Giải nói xong, hai người vừa vặn dừng chân trước cửa nhà ăn, bên trong gần trăm bàn đều đã chật cứng. Nhìn qua đám người Yên Vi đang đắc ý gặm bánh nướng, Đàm Giải thở dài: "Sợ là hôm nay chúng ta phải nhịn đói rồi."

Nguyệt Ngưu Linh nhíu mày không nói gì.

Đầu mục công việc của nàng và Đàm Giải rất nhiều. Đống quần áo cứ vơi rồi đầy, Nguyệt Ngưu Linh chưa phải chịu khổ bao giờ, Đàm Giải thì yếu rớt, thành ra loay hoay mãi, ngẩng đầu trời đã tối đen.

Bọn họ chịu cơn đói hành hạ suốt hai ngày liên tục. Nửa đêm Nguyệt Ngưu Linh mơ màng tỉnh, lại thấy Đàm Giải chật vật bò sang chỗ Yên Vi bóp chân cho nàng ta.

Tiểu cô nương này tính tình nhút nhát, xem ra tình trạng hiện giờ không phải mới ngày một ngày hai. Nàng xưa nay quen làm chủ tử, chưa từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn giành giật lợi ích của đám hạ nhân, cho nên đối với hành động bắt nạt kẻ yếu của Yên Vi hết sức bất mãn.

Nàng chủ động khuyên Đàm Giải phản kháng, nhưng nàng ta chỉ cười nhạt: "Phận cây cỏ, không muốn bị dẫm nát thì phải biết cách cúi đầu. Nếu hôm nay tỷ phản kháng, ngày mai đợi chúng ta không chỉ là mấy chậu quần áo này đâu."

Nguyệt Ngưu Linh nhìn theo hướng mắt Đàm Giải, nhìn đến xe chở thùng phân cách đó một quãng, còn cả chục chiếc bô xếp chồng lên nhau, bỗng nhiên nghẹn lời.

Sang ngày thứ ba, bọn họ may mắn tới kịp giờ ăn, tuy chỉ còn cơm thừa canh cặn vẫn hơn là rỗng bụng.

Đàm Giải nhận khay cơm, quay sang nhìn Nguyệt Ngưu Linh cười tít mắt. Nguyệt Ngưu Linh tuy im lặng không nói, nhưng trong lòng cũng thầm cảm thấy ấm áp.

Đúng lúc bọn họ đi ngang qua dãy bàn bên trái, một cái chân bất ngờ giơ ra ngáng đường. Nguyệt Ngưu Linh chỉ kịp tóm cánh tay Đàm Giải kéo giật lại, lúc sau định thần cơm canh đã vương vãi khắp mặt đất.

Tiếng cười của đám người kia ong ong bên tai, nàng ngẩng phắt đầu chạm phải ánh mắt đắc ý treo trên mặt Yên Vi. Có điều lần này không phải đích thân nàng ta làm mà là sai khiến Hoa nô ngồi cạnh.

Nguyệt Ngưu Linh từng cho rằng khả năng nhẫn nhịn của bản thân rất tốt, nhưng thực tế chỉ là nàng chưa tự mình thể nghiệm. Đối với những loại chuyện dơ bẩn thế này, bình thường A Linh sẽ thay nàng xử lí ổn thoả, tiếc rằng giờ đây bên nàng chẳng còn ai cả.

Nguyệt Ngưu Linh chưa kịp xông ra nói lí đã thấy Đàm Giải quỳ sụp xuống, đôi bàn tay hoảng loạn nhặt cơm trên đất bỏ vào miệng.

Nhà ăn gần trăm người, nhưng dường như không gian chia làm hai nửa, một nửa nghe tiếng cười của đám Yên Vi, một nửa tĩnh lặng, hệt như đêm nọ A Linh nắm tay nàng chạy giữa đồng cỏ lau.

Rốt cuộc thế giới này khắc nghiệt tới mức nào?

Hoa nô vừa rồi thu chân, giọng õng ẹo: "Ấy chết, ta không cố ý!"

Nhưng nàng ta không có cơ hội nói câu thứ hai. Vừa há miệng cười, lập tức bị ai ấn mạnh đầu xuống, mặt úp thẳng vào khay cơm, nước canh mằn mặn ngập hết mắt, mũi, miệng.

Nguyệt Ngưu Linh trực tiếp giữ chặt gáy nàng ta, doạ đám người xung quanh sợ mất vía. Yên Vi nhìn Hoa nô nọ giãy giụa tưởng sắp chết, tức giận đứng bật dậy, mắng: "Các ngươi không ăn được còn muốn đạp đổ chén cơm người khác sao?"

Lúc này Nguyệt Ngưu Linh chịu buông tay, khoé miệng câu lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt nghiêm lạnh. Yên Vi chưa từng gặp ai có ánh mắt áp chế như vậy, bất giác lùi nửa bước.

Nguyệt Ngưu Linh cười: "Ta cũng không cố ý."

"Không cố ý? Ta thấy ngươi chính là cố ý!" Hoa nô tên Tinh Thu lau vội cơm trên mặt, điên tiết vung tay muốn tát nàng, đáng tiếc nàng ta quá chậm, ngược lại bị Nguyệt Ngưu Linh tát chảy máu miệng.

Đàm Giải thấy tình hình không ổn, vội vàng xông vào ngăn cản. Nguyệt Ngưu Linh đẩy nàng, một cước đạp văng ghế gỗ của Tinh Thu: "Không muốn gặp hoạ tốt nhất đừng đi gây hoạ, bớt nghĩ người khác là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp!"

Yên Vi gào lên: "Ngươi dám...?!"

Nguyệt Ngưu Linh nhìn nàng ta: "Sao lại không dám? Luận tuổi tác, các ngươi và ta ngang nhau, luận bối phận, cùng dòng tam đẳng, các ngươi càng không đủ tư cách chèn ép ta. Chẳng phải nói ta có chống lưng sao? Suýt thì quên mất đấy."

Đột ngột rút ngắn khoảng cách, nàng cười lạnh: "Cái thái độ hống hách thế này... Xem ra Hoa mẫu trong mắt các ngươi cũng chỉ đáng bấy nhiêu phân lượng thôi nhỉ?"

Yên Vi bị doạ sợ cứng người, cuối cùng Cố Hạnh đành phải đứng ra giảng hoà, lại chủ động nhường phần cơm của mình cho Đàm Giải mới coi như xong chuyện.

Nghe ý tứ nàng ta, rõ ràng muốn vạch ranh giới với Yên Vi. Mọi người mau chóng truyền tai nhau, tên tuổi của Nguyệt Ngưu Linh chỉ trong một đêm vù vù thăng hạng. Dù sao xưa nay ít ai dám bật thẳng mặt Yên Vi, bọn họ đoán rằng cô nương mới tới không biết Yên thị là cháu gái Quản nương.

Chuyện này Nguyệt Ngưu Linh về sau nghe lại từ Đàm Giải. Nàng chẳng tỏ vẻ nhụt chí, ngược lại nói: "Nhẫn nhịn đương nhiên là tốt, nhưng tuyệt đối không được để bản thân chịu thiệt. Muội mặc cho bọn họ hà hiếp, sợ hãi đối diện, sẽ có một ngày thật sự không thể sống như con người nữa."

Trưởng thành trong vương cung Bắc Nguyệt, nàng hiểu rõ quy tắc cá lớn nuốt cá bé. So với đầm lầy chốn thâm cung, Bách Hoa lâu chưa thấm vào đâu. Chỉ cần bọn họ có hậu sơn vững chắc, dù cho mười Quản nương cũng chẳng làm gì được.

Nguyệt Ngưu Linh tính toán, cảm thấy nên sớm ngày làm thân với Kết Huyền, sau đó thông qua hắn bám chặt lấy Hoa mẫu. Ai bảo nàng đáng giá ngàn lượng chứ.

Vốn nghĩ Quản nương sẽ gây khó dễ, nào ngờ nửa đêm Đàm Giải về phòng, trên tay ôm một bọc chăn sạch. Nàng trải chăn gối nằm thử, không có vấn đề gì.

Đàm Giải lo lắng nói: "Quản nương bình thường cái gì cũng chiều theo ý Yên Vi, tỷ đắc tội nàng ta, Quản nương lại đối tốt với tỷ, e rằng sau lưng giấu dao."

Kì thực Đàm Giải không ngốc, chỉ là vẻ ngoài trông đần độn, hoặc là bởi vì bản tính nhút nhát bào mòn nhuệ khí của nàng.

Một tuần yên bình trôi qua, Nguyệt Ngưu Linh ăn no ngủ kĩ, dần thích nghi với cuộc sống mới, nhóm Yên Vi cũng cật lực né nàng. Bọn họ càng đề phòng, nàng càng nhàn nhã, rảnh rỗi bắt đầu đi loanh quanh ghi nhớ cấu trúc toà hậu lâu.

Nơi này căn bản không thể so sánh cùng tiền lâu. Bố phòng đơn giản lại ít người canh gác, nhưng tuyệt nhiên không một ai mảy may ý định bỏ trốn. Một hôm nhân lúc giặt đồ, nàng lựa lời nhắc tới, Đàm Giải ngẫm nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói: "Tỷ nhớ Hoa nô phòng chúng ta chết cách đây nửa năm chứ?"

Nguyệt Ngưu Linh gật đầu, chỗ nàng nằm bây giờ đồng thời là chỗ cũ của Hoa nô nọ, khi đó Đàm Giải còn cùng nàng đem đống chăn gối mốc đi đốt sạch.

"Nàng ta bỏ trốn bị Kiếm vệ phát hiện, phải chịu Thỉ hình."

Nguyệt Ngưu Linh chớp chớp mắt: "Thỉ hình?"

Đàm Giải cắn môi, hít một hơi thật sâu mới dám nói tiếp: "Chính là rút máu tưới hoa, lóc thịt ủ thành phân bón. Vườn hoa tỷ thấy quanh hậu lâu đều là nhờ mấy thứ này nuôi lớn."

Chiếc áo ướt sũng nước trên tay Nguyệt Ngưu Linh rơi bụp xuống đất.

Thông thường thanh lâu, kỹ viện đều có giang hồ bảo kê, song Bách Hoa lâu không chủ động quan hệ với các bang phái bên ngoài, tự mình nuôi một đội Kiếm vệ. Gã đàn ông tên Kết Huyền kia chính là thủ lĩnh của đám người máu lạnh này.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, khó trách. Nàng chợt nhớ khuôn mặt xinh đẹp của Hoa mẫu, cánh môi đỏ mọng như máu giãn ra dưới ánh nắng nhàn nhạt, sống lưng liền truyền đến một trận lạnh lẽo.

Những ngày này ngoại trừ Đàm Giải vẫn duy trì thói quen nửa đêm dậy bóp chân cho Yên Vi, mọi sự coi như yên ổn. Nguyệt Ngưu Linh tuy rằng chướng mắt, nhưng lời cần nói đều đã nói, tiểu cô nương tự mình chuốc khổ, nàng cũng không tiện can thiệp.

Ba ngày sau, 'con dao' Đàm Giải nhắc nhở rốt cuộc kề bên cổ nàng. Mùa đông ở Đông Phong không lạnh bằng Bắc Nguyệt, nhưng vì phòng ở ẩm thấp, chất lượng cũng kém, Nguyệt Ngưu Linh cảm thấy khả năng chịu lạnh của mình sụt giảm đáng kể.

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, cộng thêm lực gió khiến nó đập mạnh một tiếng khô khốc, tất cả mọi người giật mình tỉnh giấc.

Cơn lạnh buốt xương thốc thẳng vào thái dương Nguyệt Ngưu Linh, nàng thảng thốt mở bừng mắt, thoáng như thấy A Linh ngồi bên cạnh lay cánh tay.

Dụi mắt, lại dụi tiếp, thì ra là Đàm Giải.

Quản nương đứng ngoài bậc cửa nói vọng vào, giọng lạnh lùng: "A Linh, Đàm Giải, hai ngươi theo ta tới tiền lâu."

Bà ta chỉ nói đơn giản mấy câu, bọn họ tuy rằng đầu óc mờ mịt, song vẫn mau chóng thu dọn đuổi theo sau.

Luận lí, Hoa nô nhị đẳng trở lên mới được ra tiền lâu hầu hạ. Hôm nay Quản nương chọn hai người nàng vượt cấp, người bình thường sẽ cho rằng bọn họ tốt số. Nhưng dọc đường Nguyệt Ngưu Linh càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Trước khi rời khỏi hậu lâu, Quản nương đưa hai bộ y phục mới thơm mùi huân hương, bảo bọn họ tắm rửa sạch sẽ.

Trầm mình trong hồ nước lộ thiên, trên đầu một mảnh trăng cô lạnh, Nguyệt Ngưu Linh hỏi Đàm Giải: "Muội biết vị chủ tử kia chứ?"

Đàm Giải ở sau lưng giúp nàng chà lưng, mình mẩy đều bị nước lạnh làm nổi gai ốc, thành thật đáp: "Muội cũng là lần đầu được ra tiền lâu. Có điều..."

Thấy Nguyệt Ngưu Linh ngoái lại, nàng tiếp: "Nửa đêm triệu Hoa nô hầu hạ chẳng mấy người, nếu có, vị này nhất định rất khó hầu hạ."

Khó trách Quản nương phải đích thân tìm nha đầu tam đẳng, có lẽ những Hoa nô nhị đẳng kia đều đã sống chết từ chối bà ta.

Tắm xong mặc y phục, mùi huân thảo thoảng bám trên da thịt. Nguyệt Ngưu Linh hơi ngây ngẩn, nhớ lại những ngày ở vương cung Bắc Nguyệt được chăm sóc kĩ lưỡng, giờ đây lớp da này thú thật đã sạm đi nhiều.

Đồng hành cùng bọn họ còn ba cô nương khác, tổng cộng năm người. Từ lúc bước chân qua bậc cửa tiền lâu, Quản nương tuyệt nhiên ngậm chặt miệng, trước đó chỉ nhắc nhở mọi người an phận nghe theo chỉ dẫn của bà ta.

Đảo mắt nhìn quanh, tiền lâu ban ngày trống trơn, ban đêm lại đầy ắp người ra ra vào vào. Tiếng đàn tao nhã nhảy nhót, trên đài cao có vũ nữ vung tay áo múa một khúc Nguyệt xuất. Người bên dưới đều là nam nhân ăn vận cẩm bào, tròng mắt phát sáng như sao la, cứ chốc chốc lại rộ lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Mùi rượu nồng xộc lên mũi khiến đầu óc Nguyệt Ngưu Linh choáng váng. Khắp nơi trai gái ôm ấp cười nói, toàn là cảnh cá nước thân mật, nàng không biết đặt tầm mắt ở đâu, cuối cùng đành chuyển sang nhìn chiếc gáy mụ mẫm của Quản nương.

Càng đi lên trên, người càng thưa, phẩm vị cũng cao hơn. Nguyệt Ngưu Linh để ý ngọc bội đám mặc khách treo thắt lưng, đoán rằng người tới Bách Hoa lâu không chỉ dừng lại ở có tiền không thôi.

Thanh lâu, kỹ viện trong thiên hạ chia làm ba bậc, dễ thấy Bách Hoa lâu ở mức cao cấp nhất.

Dòng suy nghĩ loé lên trong đầu nàng, những cô nương trực tiếp hầu hạ quan gia nhất định nắm bắt ít nhiều tình hình nội bộ triều đình. Nếu bản thân có thể giống như bọn họ thu thập chút tin tức, chưa biết chừng sau này giúp ích được cho Đỗ tướng quân.

Đang lúc suy nghĩ miên man thì Đàm Giải xen vào, cắt ngang luồng suy nghĩ của nàng. Nàng cảm nhận ống tay áo mình bị tiểu cô nương giật mấy lần, sực tỉnh táo lại ngẩng đầu, trước mặt đã là cánh cửa gỗ tử đàn.

Quản nương chắp tay sau lưng, nói với bọn họ: "Lát nữa vào trong, nhớ kĩ thân phận của mình, Hoa chủ bảo các ngươi làm cái gì thì các ngươi làm cái đó, tốt nhất ngậm chặt miệng mà làm. Nghe rõ chưa?"

Năm người ngoan ngoãn vâng dạ, Đàm Giải và Nguyệt Ngưu Linh thấy ba cô nương nhị đẳng bên cạnh quỳ sụp xuống dập đầu thì cũng lóng ngóng bắt chước.

Quản nương vừa đi, Nguyệt Ngưu Linh phát hiện một Hoa nô nâng tay áo quệt vội nước mắt, tim nàng bất giác đập thình thịch.

Đẩy cửa bước vào, xuyên qua ba tấm bình phong cao chạm trần, ánh nến đong đưa ủy mị chiếu căn phòng nửa sáng nửa tối. Cả năm người đều đi chân trần, dưới chân ẩm ướt, hơi nước từ thùng gỗ bốc lên phủ mờ hai mắt, một mùi thơm nồng mà không gắt vây lấy bọn họ.

Đàm Giải và nàng tiếp tục học theo ba Hoa nô nọ quỳ gối, nhiệt độ phòng tăng cao, có chút ngột ngạt. Lúc này Nguyệt Ngưu Linh mới chú ý khuôn mặt tái nhợt của Đàm Giải đỏ gay như trái gấc, không rõ là bởi vì vừa nãy trông thấy những thứ xấu hổ hay chỉ đơn giản vì nóng quá.

"A~"

Từ sâu trong phòng vọng đến tiếng nữ nhân ngâm nga, âm thanh đó giống như một khúc đàn dìu dặt mà đê mê, cứ đều đều như vậy hồi lâu.

Nguyệt Ngưu Linh sống trong cung nhiều năm, có vài chuyện chưa thể nghiệm nhưng từng nghe qua, đoán chừng tình huống bên trong, hai gò má liền ngượng ngùng ửng hồng.

Hoa nô cạnh nàng nhìn ngọn nến bên tay phải phụt tắt, vội vàng nhổm người bò vào trong, mọi người cũng bám theo nàng ta, thoáng chốc dừng trước tấm bình phong, sáu bức đều vẽ hoa mẫu đơn đỏ thẫm.

Từ khoảng cách này, lờ mờ thấy bóng một nam một nữ nằm trên chiếc ghế quý phi. Nữ nghiêng người, nam nửa quỳ, cánh tay cơ bắp săn chắc lướt trên người nàng, mùi dầu thơm càng thêm nồng đậm.

Thi thoảng hắn gập thắt lưng, thuần thục hôn cổ nữ nhân, nụ hôn kéo dần xuống dưới. Âm thanh liếm mút mị hoặc vang bên tai, nghe từa tựa tiếng nước nhỏ giọt, tách tách rơi trên vách đá buổi sớm.

Đàm Giải mặt đỏ tim đập, nửa thân trên run lẩy bẩy, phải nhờ Nguyệt Ngưu Linh giữ tay mới trụ tiếp được.

Hai người đó dường như không quan tâm trong phòng còn có năm người khác. Chừng nửa tuần hương, nữ nhân lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net