Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50.

***

ABB vừa về, DJ khác đã được chủ quán bar Sirius gọi lên thế chỗ. Nhạc trong quán bar lập tức đổi chủ đề, âm lượng vặn lên max volume, sống động như mầm cây hướng dương rũ bỏ đất lạnh mà hướng về phía mặt trời. Tâm trạng của đám người An Kim Ngưu cũng nhanh chóng được âm nhạc lây nhiễm, ai cũng quên chuyện ABB vừa rời đi.

Lam Nhân Mã gọi rượu nhẹ cho đám bạn của mình, trước cái nhìn đăm đăm của Bạch Dương, cô nàng không dám manh động gọi thức uống có cồn, yên phận uống Festive Mocktail do anh gọi. Nhân Mã cúi đầu nhấp một ngụm nước, ly Mocktail với bề ngoài màu đỏ nổi bật cùng hương vị chua ngọt đan xen xâm chiếm đầu lưỡi, cô nàng khịt mũi, len lén liếc anh người yêu đang uống ly Cocktail Pina Colada.

Hạ Thiên Yết sau lần đi bar uống nhầm vodka say bí tỉ bây giờ cô nàng đã thông minh hơn nhiều trong lựa chọn của mình. Thiên Yết còn cố thử một lúc mấy ngụm cocktail vị khác nhau xem vị nào ngon nhất, nhưng dường như cồn luôn khiến đầu lưỡi cô nàng thấy tê. Trước đó cả đám đã uống chút rượu ở quán thịt nướng, chỉ có Sư Tử và Thiên Bình tới muộn chưa có cồn trong người nên hăng hái hơn nhiều.

Vì đi đông người nên Bạch Dương không chú ý tới em gái và bà chị họ của anh, mục tiêu quan tâm đặt hoàn toàn lên người Nhân Mã, Song Tử ngồi cách xa anh trai mình, thấy Kim Ngưu gọi rượu nhẹ rồi uống hừng hực như nước lã cũng len lén rót cho mình hai ba cốc đầy ụ, ngửa cổ uống cạn, cô nàng híp mắt cười, cả người bắt đầu đung đưa theo giai điệu sôi động của âm nhạc.

Nhân Mã khều tay áo Song Tử, dặn dò chị: "Chị xíu có về ký túc xá không? Hơi muộn rồi á."

"Mấy giờ rồi nhỉ." Song Tử đang chill, kiểm tra thời gian thì giật mình trợn tròn mắt. Cô nàng kéo Thiên Yết ngồi bên cạnh, giục bé cùng phòng ký túc xá: "Thôi tiêu rồi, quá giờ giới nghiêm rồi. Thiên Yết em có về trường không?"

Hạ Thiên Yết liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay An Kim Ngưu, quay qua Song Tử, nói bằng giọng buông xuôi: "Mười một rưỡi rồi á, tầm này về trường bảo vệ mà tóm được là bị trừ điểm rèn luyện đó chị."

Nhân Mã chen lời: "Chị Song Tử về nhà em ngủ đi."

Đoạn, Nhân Mã rút điện thoại nhắn tin gửi địa chỉ cho ông anh Lam Xử Nữ của mình ngay tức thì, còn cười như vừa trúng vé số: "Em nhắn anh Xử Nữ dọn phòng cũ của chị luôn, nhé! Lâu rồi chị không về nhà, em cũng nhớ chị nữa hay tối nay chúng mình ngủ chung giường nha."

"Này, anh thì sao?" Bạch Dương không đồng ý, anh chống cằm dặn dò em gái: "Song Tử, về nhà ngủ với mẹ hôm nay đi."

"Ok. Em thì sao cũng được." Song Tử nhún vai.

"Nhưng em nhắn anh trai em đến đón chị Song Tử rồi mà." Nhân Mã cụp mắt không đồng ý.

Bạch Dương vừa nối lại tình xưa với em người yêu, trong lòng bứt rứt, một phần không muốn Nhân Mã buồn phiền, phần còn lại thì muốn có thời gian riêng tư nói chuyện nghiêm túc với em. Rồi anh ta ra quyết định, ghé sát tai Nhân Mã nói nhỏ: "Song Tử về nhà em ngủ, em thì đi theo anh được không?"

Anh hắng giọng: "Song Tử xíu về với thằng Xử Nữ đi nhé."

Nhân Mã: "..."

Song Tử: "Anh bán đứt em gái mình như thế hả?"

"Ây dà, mình cũng muốn về nhà ngủ với mẹ." Hạ Thiên Yết say rồi, nghiêng ngả lên vai An Kim Ngưu ngồi cạnh mình. Nhưng lý trí cô nàng đủ tỉnh táo để nhớ tới chuyện mình còn giận dỗi mẹ mấy bữa trước, thế là Thiên Yết kéo tay Kim Ngưu, phụng phịu: "Kim Ngưu, hôm nay cho tui ngủ nhờ nhà bà nhé?"

"Ồ. Vậy tí bà về nhà với tui." Ai đó gật gù, quay qua cậu trai ngồi đối diện, tiếp tục chủ đề dang dở của hai người: "Anh nói tiếp chuyện ở viện đi..."

Sau khi tán gẫu vài câu, Kim Ngưu biết được chuyên ngành mà Hưng theo học bên Mỹ, như dò ra tần số chung, cô nàng quên béng chuyện thần tượng của mình sang một bên. Còn hớn hở kể Hưng nghe bí mật của mình: "Ngày trước em từng theo các bạn trong lớp trộm thuốc ở trường, nào kỷ tử, hoàng kỳ, chích cam thảo, táo đỏ. Mỗi lần tới tiết thảo dược là cô đem theo cả bì tới, hết tiết một cái đám sinh viên trộm mỗi đứa một nắm về pha trà uống."

"Thế anh hay bị nóng trong, nổi mụn thì nên uống gì nhỉ?"

"Ừm, trà đào cam sả, trà bí đao, trà khổ qua, nhanh hơn thì uống nước sắn dây,... hạn chế đồ ăn có tính cay nóng chút."

Nhìn bạn mình buôn chuyện đến quên thời gian, Đỗ Sư Tử chăm chỉ diệt đồ ăn vặt, chống cằm quan sát Kim Ngưu và anh chàng ngoại quốc tôi một câu bạn một câu. Ngô Thiên Bình hích vai cô nàng, kéo Sư Tử về thực tế: "Sao vậy? Nhìn cậu ta muốn thủng tim thế?"

"Cậu bảo sao cơ?" Sư Tử giãy nảy vì câu nói gớm người của Thiên Bình: "Mình nhìn Kim Ngưu mà."

"Nhìn mình không nhìn, nhìn con nhỏ đó làm chi?" Thiên Bình cười nhếch miệng, ẩn ý sâu xa: "Kim Ngưu đẹp hay mình đẹp hơn?"

Sư Tử mím môi, chớp mắt nhìn công chúa một lúc, sau đó hai tai cô nàng đỏ lựng lên: "Sao tự nhiên cậu lại đi hỏi câu vô tri vậy, tất nhiên là cậu đẹp hơn rồi."

Lớn rồi, Đỗ Sư Tử không còn nhớ rõ lần đầu tiên hai đứa gặp mặt Thiên Bình trông như nào nữa, nhưng cô chắc chắn khi ấy trong mắt mình Ngô Thiên Bình xinh đẹp như nàng công chúa trong mấy bộ phim hoạt hình Disney. Mà Sư Tử yêu cái đẹp, vì thế nên ngay từ ánh mắt đầu tiên cô nàng đã đổ gục trước vẻ đẹp của công chúa.

Thiên Bình hài lòng trước câu trả lời của Sư Tử, cậu đưa tay xoa nhẹ lấy vành tai đỏ lựng của bạn gái, ánh mắt cậu lúc này nhìn Sư Tử dịu dàng như làn gió mùa Xuân, mơn trớn lên trái tim đang đập những nhịp thùng thùng giống trống trường trong ngực cô nàng.

Nhưng người gieo hạt giống lãng mạn là cậu, cũng chính cậu dập tắt khoảnh khắc dịu dàng nhất này, Thiên Bình cà chớn trêu cô nàng đang nhìn mình đăm đăm: "Lau nước miếng đi nào, Sư Tử."

"Khùng à..." Sư Tử giật mình, cô đưa tay đánh hụt mấy cái lên người Thiên Bình ngay tức khắc, bật chế độ sư tử Hà Đông: "Cậu chán sống rồi phải không?"

Sợ Thiên Bình phát hiện mình ghen tị với nhan sắc của chính bạn trai mình, Sư Tử hùng hổ nhào đến véo vào eo Thiên Bình mấy cái mới thôi.

Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, đám người trẻ theo lịch trình chia nhau bắt xe về nhà. Nguyễn Song Tử vừa ra tới cửa đã gặp chiếc xe quen thuộc của Lam Xử Nữ đậu gần đó. Gã đá đèn xe gọi Song Tử, cô nàng không chút do dự chạy qua mở cửa chui vào xe.

Song Tử ngồi ghế phụ lái, thắt dây an toàn xong liền liếc mắt nhìn trộm Xử Nữ một cái, vừa vặn gã cũng đương nhìn mình chằm chằm, Song Tử chột dạ: "Em... hay em ngồi ghế sau ạ?"

Trên người cô có mùi rượu thoang thoảng, đây là lần đầu tiên trong đời Song Tử được uống rượu bê tha đến thế, vì vậy cô không biết mặt mình bây giờ đỏ chẳng khác cà chua chín là mấy. Lam Xử Nữ khởi động xe ngay khi chiếc taxi đằng sau bấm còi giục, sau đó gã mím môi, khẽ trả lời câu hỏi bỏ lửng ban nãy của Song Tử: "Ghế sau của anh đựng nhiều đồ lắm, không còn chỗ trống đâu."

Gã còn bảo: "Ừm, tửu lượng của em cũng khá quá nhỉ."

"Vâng?" Song Tử lén nhìn ghế sau chiếc xe hạng sang, Lam Xử Nữ vứt áo choàng của gã ở đó, xếp gọn áo vào một góc thì vẫn đủ diện tích để cho cô ngồi duỗi được cả chân mà.

Xử Nữ kéo cô về câu hỏi tiếp theo của mình: "Hôm nào trong nhà có tiệc tất niên, em uống với anh mấy chai được không?"

"Em á?" Song Tử khó hiểu, cô quay đầu ngắm mình trong kính xe, thấy khuôn mặt đỏ ửng không hề che giấu, rõ ràng cô nhớ mình chỉ lén uống thêm có vài ly rượu nhạt của bà chị họ, trông có giống bợm rượu tí nào đâu sao Lam Xử Nữ lại rủ cô uống rượu cùng? Song Tử mím môi, phản biện: "Trông em nát rượu lắm ạ? Em chỉ uống có vài ly thôi mà."

"Ừm, nhìn hơi nát rượu thật."

Nghe gã bảo vậy, hai má Song Tử lập tức phồng lên như con cá nóc khi gặp nguy hiểm, Xử Nữ nhìn cô xù lông nhím thì nhịn cười suốt đường đi, tận đến khi xe tấp vào hầm để xe riêng nhà họ Lam, không muốn chọc cô nữa gã mới dịu giọng xua tan bầu không khí khó xử mình tạo ra: "Phòng em anh đã sai người dọn sạch rồi, ngủ ngon nhé."

"Dạ."

Song Tử đi theo Xử Nữ vào nhà, đêm muộn nên cô đi một mạch lên phòng cũ của mình luôn, còn gặp cả con chó Gem của Lam Xử Nữ nữa. Con chó nhỏ như trông thấy người quen, nó chạy tới rồi bổ nhào vào chân cô nàng, sau đó nằm lăn ra đất kêu ăng ẳng, ăn vạ như vừa bị Song Tử đá. Lam Xử Nữ nhìn nó rồi lại quay qua nhìn Song Tử, như có tật giật mình, Song Tử hét toáng lên thanh minh: "Em không đá nó, thật đó."

Chuyện là trước đây có lần con Gem cũng từng làm hành động như vậy với Song Tử, hại cô nàng bị Xử Nữ mắng, rồi còn bắt cô qua phòng gã lau dọn phòng giúp gã nữa. Bởi thế, hành động bây giờ của con Gem khiến Song Tử bỗng thấy hoảng.

"Anh biết mà." Xử Nữ nhìn cô cười, sau đó gã còn đưa tay xoa đầu Song Tử một cái: "Ngủ ngon nhé."

Tiếp đến, gã cúi người ôm con Gem bé như chiếc cốc lên, đưa tay xoa nhẹ đầu nó, chẳng những thế gã còn cười hết sức dịu dàng với con chó nhỏ.

Nguyễn Song Tử đứng ngây như phỗng trước hành động quá đỗi tự nhiên của gã, tim gan phèo phổi đều náo loạn hết cả lên, tận đến khi về phòng cô cũng chẳng biết mình đi bằng cách nào nữa. Chỉ thấy Lam Xử Nữ dịu dàng với mình như thế, cô không quen cho lắm. Nhưng Song Tử quả thực thích Xử Nữ phiên bản có tính người này hơn, giống như bức tường ngăn cách Xử Nữ với thế giới bỗng chốc sụp đổ trước mặt Song Tử, và gã bước đến thế giới mà cô đang đứng ngoài đó.

Về đến phòng của mình, Song Tử ngay lập tức đổ ập người lên chiếc giường thân quen, nhắm mắt nhanh chóng đi vào giấc ngủ, sau đó cô bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ rất đỗi quen thuộc, cô nhớ đến cảnh mình đứng trên ghế cao, tỉ mẩn dọn giá sách trong phòng Lam Xử Nữ. Gã ngồi đọc sách bên dưới, mặt thì làm ra vẻ ghét mấy quyển chiêm tinh học mà mình sưu tầm, còn hách dịch kêu Song Tử đem đống sách lớp mười hai mang về phòng hoặc bán đồng nát. À, hóa ra cách gã quan tâm người mình 'ghét' kỳ quặc đến vậy.

Song Tử cứ mơ mãi, mơ đến cả hình ảnh mình mặc váy điệu đứng đợi Lam Xử Nữ tới đón, hai người cùng nhau tới cô nhi viện nhỏ dưới quê thăm viện trưởng, thăm các em nhỏ ở đó. Mơ đến bức tường ngăn cách hai người bỗng chốc bị sụp đổ, Xử Nữ chân thực bằng da bằng thịt bước về phía cô, ôm cô một cái dưới ánh nắng dịu dàng của mùa Xuân.

Khác với Song Tử đã ngủ ngon lành, bên ngoài cửa sổ, trăng sáng bị mây mờ vây lấy, nuốt chửng rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Thành phố H chưa hết ồn ào, nhạc vẫn còn rủng rỉnh phát lên qua mấy cửa hàng tiện lợi. Con đường về nhà của Đỗ Sư Tử và Ngô Thiên Bình như bị ánh trăng mờ giấu đi một đoạn, cụ thể giấu mất đoạn nào thì hai người không rõ.

Lúc này đây, Sư Tử đi trên đá bó vỉa bồn cây, tay trái nắm lấy tay phải Ngô Thiên Bình đi bên dưới vỉa hè nhằm giữ thăng bằng. Tận đến khi về gần đến trước cổng nhà mình, Sư Tử mới thôi trò trẻ con cô đang nghịch. Cô nàng nắm lấy tay công chúa khẽ lắc lư, giọng nũng nịu: "Mình không muốn về nhà tí gì, mình muốn qua nhà cậu xem phim cơ."

"Muộn rồi đó, mẹ cậu sẽ lo lắng lắm đấy, biết không?" Thiên Bình vỗ nhẹ mu bàn tay Sư Tử, giọng cậu dịu dàng khuyên bảo.

Cô nàng nào đó vẫn không chịu nghe lời: "Mẹ không lo đâu..."

"Mẹ nào mẹ không lo?" Ngay khi giọng nói chua lảnh của bà Giải Tích vang lên, bóng đèn cảm ứng trước cửa nhà Sư Tử lập tức sáng choang. Dưới ánh điện sáng lòa, bà mẹ tuổi trung niên mặc đồ bộ, khoác thêm cái áo phao bên ngoài, thời tiết giữa mùa đông của miền Bắc lạnh đến buốt óc, cũng vì thế giọng mẹ Sư Tử có chút cộc cằn, nghiêm khắc: "Mấy giờ rồi mà mày mới chịu về? Con gái con nứa, phải biết giữ tí giá cho mình chứ. Đi chơi khuya thế mà mày coi được à?"

"Mẹ... sao giờ này mẹ chưa ngủ vậy." Sư Tử chột dạ.

Ngô Thiên Bình vội vàng nắm tay em người yêu thêm chút nữa, đứng trước mặt Sư Tử, cậu ngăn lại ánh nhìn sắc lẹm của mẹ người yêu. Giọng công chúa đều đều: "Cháu chào cô. Cháu xin lỗi vì đưa cậu ấy về nhà hơi muộn ạ."

"Cô nói thẳng nhé Thiên Bình, cô không thích hai đứa chơi thân với nhau quá mức như này đâu. Buông cái tay ra khỏi tay con gái cô đi. Chuyện cháu giả gái, cô vẫn chưa nghĩ thông suốt được, thời gian này cháu tạm thời đừng qua lại với Sư Tử nhà cô. Hàng xóm xung quanh còn tưởng hai đứa yêu nhau đó, con gái cô sau này còn phải lấy chồng nữa chứ, sao đi với cháu suốt ngày được."

Sư Tử nghe mấy lời mẹ nói, sốc đến mức định chen lên bênh vực Thiên Bình ngay lập tức nhưng công chúa đã nhanh hơn cô nàng mấy giây, cậu kéo Sư Tử đứng bên cạnh mình, vòng tay qua đan lấy những ngón tay của cô. Đêm mùa Đông ấy, giọng Thiên Bình không to không nhỏ, lại khiến bà Lưu Giải Tích trăm phần yên tâm.

"Cô yên tâm ạ, cháu sẽ chịu trách nhiệm về chuyện tương lai với cậu ấy. Thực ra, cháu và Sư Tử đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau ạ, cháu thừa nhận, mình rất thích cậu ấy, thích của cháu không giống mấy gã trẻ trâu đâu cô, thích của cháu giống như cô thích chú nhà, muốn tính chuyện tương lai với chú vậy đó ạ. Trước lúc tiến lên một bước về phía cậu ấy, cháu đã suy nghĩ rất kĩ càng, cậu ấy không phải biến số đột ngột hay lỗi phần mềm như trong chương trình máy tính cháu học ở trường, cậu ấy là nghiệm duy nhất, là đáp án duy nhất trong cuộc đời cháu từ trước đến giờ. Cháu hứa, nếu cô chấp nhận cháu, thì Sư Tử chính là công chúa duy nhất trong lòng cháu."

Ngô Thiên Bình tiếp tục: "Thực ra cháu biết cô không thích cháu và Sư Tử đến với nhau một phần cũng do hoàn cảnh gia đình cháu... không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng cháu hứa, sẽ không để cậu ấy thiệt thòi, nếu cậu ấy không thích cháu hoặc đột nhiên muốn đơn phương chấm dứt quan hệ với cháu, cháu sẽ chấp nhận buông tay để cậu ấy được hạnh phúc ạ."

"Cậu nói gì kỳ vậy Thiên Bình." Sư Tử đau lòng khi nghe thấy câu cuối cùng Thiên Bình nói, giống như bản cam kết với mẹ cô vậy. Rằng cậu như món đồ chơi, nếu cô chơi chán thì có thể mặc sức vứt bỏ, cậu sẽ không oán trách hay giận lòng chút nào.

"Cháu nói được thì làm được đấy, đừng có nói mồm rồi để đó." Bà Giải Tích nheo mắt quan sát hai đứa nhỏ, sau cùng thở dài trong lòng, bà hắng giọng giục Sư Tử vào nhà: "Trời nhiều sương thế này, Sư Tử, con còn không mau vào nhà đi ngủ đi."

Không ngăn cản là tích cực, ngăn cản là tiêu cực. Thiên Bình vội hỏi: "Vậy cô đồng ý chuyện của cháu và cậu ấy rồi ạ?"

"Tôi còn phải suy nghĩ." Mẹ Sư Tử quay người vào nhà trước, miệng tuy ghét nhưng lòng giống như bị mấy lời của Thiên Bình làm lay động.

"Cháu cám ơn cô. Cô ngủ ngon ạ." Thiên Bình cười rạng rỡ, đẩy nhẹ vai Sư Tử về phía cổng, công chúa bảo: "Sư Tử, mau vào nhà kẻo lạnh."

"Vậy,... vậy cậu cũng mau về nhà kẻo lạnh nhé." Sư Tử bối rối khi bị đẩy về phía trước, cô quay người, ra giấu cho bạn trai, rằng chút nữa về phòng hai đứa sẽ nhắn tin cho nhau được không?

Thiên Bình hiểu ý của cô nàng, gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Khác với đôi gà bông đó, xe của Kim Ngưu gọi bây giờ mới đến nơi, nhìn bạn mình có chút say xỉn, Kim Ngưu nhanh chóng kéo Thiên Yết vào trong taxi rồi đi vòng qua cửa đối diện lên xe, ngay khi Kim Ngưu đóng cửa xe Thiên Yết đã bổ nhào lấy hai chân bạn thân mà nằm xuống khiến cô nàng giật nảy mình.

Quan sát Thiên Yết một lượt, say nhưng cũng hơi tỉnh? Không nôn ói ra xe của tài xế là tốt rồi. Cô nàng quan tâm hỏi: "Bà uống nhiều rượu giờ mệt rồi hả?"

Tửu lượng Kim Ngưu khá ổn định, mặc dù trong suy nghĩ của cô em họ Song Tử thì cô uống rượu như uống nước lã, nhưng quả thực Kim Ngưu vẫn tỉnh táo chán.

Thiên Yết: "Ưm." một tiếng, tiếp tục như mèo con dụi vào bụng Kim Ngưu. Kim Ngưu đưa tay vuốt lọn tóc mái lòa xòa của cô nàng, sau đó vỗ lưng lớp trưởng: "Sao hôm nay bà không chịu về nhà vậy? Giận dỗi mẹ à?"

"Ừm."

"Thế người iu bé đâu?"

"Tui không muốn làm phiền Song Ngư, sợ anh ấy kêu tui có tính kiểm soát cao, sợ ảnh thấy tui phiền." Thiên Yết tiếp tục thủ thỉ: "Thực ra tui cũng không muốn về ký túc xá. Có lần tui về muộn, mẹ gọi điện cho thím quản lý ký túc than phiền, sáng hôm sau thím ấy mắng tui một trận. Lúc biết tui quen Song Ngư, mẹ cũng tỏ thái độ không vừa ý với anh ấy, mẹ còn xếp tui đi coi mắt nữa... mẹ kiểm soát tự do của tui, ngay cả sở thích của tui cũng bị mẹ xen vào. Kim Ngưu, tui muốn hết học kỳ này xin ra ngoài ở trọ."

"..."

"Nhưng tui không muốn ở trọ một mình tí gì..."

"Vậy tui ở chung với bà nhé."

"Được không?" Thiên Yết nhổm người dậy, khóe mắt ướt nước, vành mắt hồng hồng, cô bảo: "Thế hôm nào tụi mình đi xem phòng trọ nhé, tui có tham khảo mấy chung cư gần trường, nhưng mà thấy không ổn lắm nên chưa chốt cái nào."

"Ờm, để nào tui hỏi mẹ tui xem có căn nào đẹp không, hai đứa thuê chung."

Kim Ngưu cười híp mắt hứa hẹn với bạn thân. Sau đó Thiên Yết lại tiếp tục nghiêng đầu nằm gục lên chân cô nàng, Kim Ngưu để mặc Thiên Yết ngủ gật gù, cô thở dài, đưa mắt nhìn những ánh đèn nhiều màu sắc bên ngoài đang bị chiếc taxi bỏ rơi.

Có những rối rắm trong người, làm ta khó chịu, bứt rứt. Nhưng ta lại chẳng có cách nào để diễn tả nó một cách chân thực, cũng không dám tâm sự nó với người khác. An Kim Ngưu ôm theo nỗi muộn phiền trong lòng, cẩn thận che giấu chiếc hộp đựng cảm xúc thật của bản thân tận nơi sâu nhất trong kho tàng bộ nhớ.

Tận đến khi trông thấy thông báo trên màn hình điện thoại, hai mắt cô nàng mới sáng rực trong vài giây ngắn ngủi. Chuyện rằng, dạo này Kim Ngưu tìm được một việc làm thêm kiếm tiền khá ổn, việc nhẹ lương cao lại không phải lao động đầu óc.

Công ty giải trí Star mà Nhân Mã trước đây ứng tuyển bị trượt treo thông báo tìm người đóng giả fan để đến đón thần tượng ở sân bay. Chỉ cần có mặt, cầm theo banner, poster, gào thét cổ vũ "Em yêu anh, anh ơi cố lên!" rồi đi theo đoàn xe sắp xếp sẵn về khách sạn người đó hét tiếp một trận là có tiền lương. Triệu ba trăm nghìn một buổi, tội gì không đăng ký?

Màn hình điện thoại vẫn hiện giao diện tin nhắn vừa được gửi trong nhóm của quản lý giải trí Star: Địa chỉ: Ba giờ chiều, sân bay Z, cửa C.

Kim Ngưu lay nhẹ tay bạn thân, nhỏ giọng gọi: "Thiên Yết."

"Hửm?"

"Mai ra sân bay đón người với tui không?" Cô nàng bồi thêm: "Có tiền, một triệu ba trăm nghìn một tiếng đó."

Con ma men nào đó hai mắt mơ màng, đầu nảy số lung tung: "Làm gái à mà nhiều tiền thế. Hay bà định lừa tui sang Cam đó?"

"Trong đầu bà nghĩ huyên thuyên toàn chuyện gì vậy."

Ai đó bị ký đầu, sau đó ừm hửm kêu sẽ đi cùng Kim Ngưu. Tiếp đến, Thiên Yết lại ngáp một cái rồi mê man ngủ tiếp. Kim Ngưu nhìn cô bạn, vừa mếu vừa cười, không biết trong đầu Thiên Yết chứa những gì mà sao suy nghĩ của con nhỏ đôi lúc ở tận ngoài vũ trụ đến vậy nhỉ.

Cô nhanh chóng đăng ký cho mình và Thiên Yết hai xuất đi đón thần tượng chiều mai, Kim Ngưu sẽ không biết, ngay khi mình đồng ý nhận công việc làm thêm nhẹ nhàng này thì vũ trụ cũng lập tức vẽ một lá số cho cô, hứa hẹn một tương lai đầy biến cố.

Chúc các bà, các mẹ, các chị em xinh đẹp 8/3 vui vẻ, tươi trẻ, hạnh phúc nha!!!

[Không được phép mang truyện đi đâu khi chưa hỏi ý kiến của mình.]

By: Linh Yunki's Story.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net