Chapter 16: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chứng kiến cậu ấy như vậy, tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi chạy, chạy mà không cần suy nghĩ gì nữa. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ngang. Còn gì đau đớn hơn khi bị bạn thân mình, thậm chí là người mình yêu phản bội nữa? Tại cái nơi đầy lạnh lẽo và chết chóc này, cậu ấy là người duy nhất tôi có thể tin tưởng, có thể cho tôi bờ vai để nương tựa vào. Nhưng tất cả đã không còn nữa rồi. Sắp chết rồi còn bị bạn thân hắt hủi, bội bạc. Cuộc đời tôi sẽ chấm dứt như thế này sao?

Tôi cứ chạy mà không biết mình đã lên tầng thượng từ lúc nào. Tôi dựa đầu vào cây cột gần đó, đôi mắt nặng trĩu đau đớn. Rồi tôi quay ra đấm thật mạnh vào cây cột, vừa đấm vừa hét lên. Hét lên vì không chịu đựng được nữa, vì số phận quá nghiệt ngã, tại sao lại đẩy cả tôi và cậu ấy vào trò chơi kinh khủng này, để rồi chúng ta phải sinh ly tử biệt. Tại sao? "Tại sao hả Yết???" - Tôi hét lên đau đớn.

Tôi cứ thế đấm cho đến khi không thể đấm được nữa. Ngồi bệt xuống bên lan can, đôi bàn tay hoàn toàn rướm máu. Vết thương này, sự đau rát này có là gì so với nỗi đau mà bản thân đang phải trải qua. Tôi nhìn bàn tay mình, và chợt thấy máu của mình không còn đỏ tươi như trước nữa. Nó đã trở thêm đỏ thẫm, thâm kịt. Ha ha, đúng là đáng khinh mà. Con người thay đổi, dòng máu chảy trong cơ thể cũng thay đổi theo.

Trời bắt đầu đổ mưa. Tôi cứ ngồi đó trong làn nước xối xả, những hạt mưa đập vào mặt, vào mắt, cay đắng, rát bỏng. Có lẽ tôi đang phải trải qua giây phút kinh khủng nhất cuộc đời trước khi chết. Lôi từ trong người cái túi đựng bài, rút tấm thẻ Ma Cà Rồng ra nhìn lại, mà tôi không kìm được nước mắt. Tại sao, tại sao tôi lại làm nhân vật khốn kiếp này? Sống thì không được mà chết cũng không xong. Ban đêm thì không bị giết, ban ngày lại bị tra tấn tinh thần kinh khủng hơn cả chết. Cũng chỉ vì thế mà bạn thân, người con gái mình yêu cũng hắt hủi, quay lưng lại với mình, thêm nữa lại còn sắp bị hành quyết. Nếu như có lúc nào trong cuộc đời bạn cảm thấy cả thế giới đang quay lưng lại với mình, thì đó chính là tôi lúc này đây. Không còn một lí do gì để sống, để tiếp tục chiến đấu. Nắm chặt túi bài trong tay, tôi khóc nấc lên từng tiếng đau đớn, tuyệt vọng.

Và chợt tôi nảy ra một điều: tại sao không kết liễu cuộc đời mình ngay lúc này nhỉ? Đằng nào chả chết, thà tự tử còn hơn bị người khác giết. Tôi đứng dậy, trèo lên mép lan can. Hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mắt lại, buông xuôi cơ thể đang nặng trĩu những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần ấy...

***

Không!!! Thật sự tôi không thể. Biết là sắp chết, nhưng tự kết liễu cuộc đời mình vẫn là điều quá tàn nhẫn và kinh khủng. Tôi trèo lên rồi lại nhảy xuống trở về sân thượng. Đúng là thằng hèn nhát mà. Chẳng còn lí do gì để sống, nhưng cũng có dám chết đâu.

Cơn mưa cứ tuôn mãi không ngớt. Ngồi gục bên lan can, đôi mắt tôi mờ dần đi, tưởng chừng như sắp ngất vì lạnh. Đám thanh niên trẻ người non dạ như chúng tôi từ trước tới nay đến việc làm thế nào để sống sót còn không biết, vậy mà giờ đây lại phải đối mặt với cái chết rình rập mọi lúc mọi nơi, chẳng có cơ hội để chạy trốn, chỉ có thể đương đầu. Những người xấu số đã nằm xuống, những kẻ mạnh mẽ, bản lĩnh và may mắn hơn còn sống thì vẫn phải tiếp tục chiến đấu đến cùng. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ qua việc bản thân sẽ chết như thế nào, chỉ khi cái chết cận kề như lúc này thì mới cảm thấy sợ, một nỗi sợ hãi tột độ, choáng ngợp cả con người.

Tôi ngồi đó, suy nghĩ một điều: liệu có còn cách nào để cứu được mạng sống của mình không? Đêm qua tôi đã chọn cắn Bảo Bình, nên chỉ cần thuyết phục được một người nữa bầu theo mình là cậu ta sẽ phải chết. Lúc đó thì số lượng Sói bằng Dân, và tôi thắng. Cả Thiên Bình và Thiên Yết đều là Sói rồi, nên có lẽ bây giờ người duy nhất còn nói chuyện với mình, người duy nhất mà mình có thể thuyết phục chỉ có Xử Nữ mà thôi. Dù là rất khó, vì từ sự việc Thiên Bình xác nhận bản thân là Sói thì Xử Nữ cũng đã đoán chắc được tôi là Ma Cà Rồng rồi, nhưng... đây là con đường duy nhất của tôi.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, băng bó vết thương trên tay. Bước đến phòng 304, tôi không gõ cửa phòng mà gọi luôn:

- Xử Nữ ơi!

Mở cửa phòng, Xử Nữ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi:

- Cậu tìm tôi có việc gì?

- Tôi muốn nói chuyện với cậu, về Bảo Bình và Thiên Bình.

- Thôi được rồi, cứ vào phòng đi đã.

Ngồi xuống chiếc ghế, Xử Nữ nói với tôi bằng thái độ quả quyết:

- Còn gì để nói nữa hả Song Tử? Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Cậu là Ma Cà Rồng, Thiên Bình là Sói. Tối nay Dân Làng sẽ bầu cậu, và hôm sau sẽ bầu Thiên Bình. Đó là cách duy nhất để phe Dân có thể thắng.

- Tôi đã nói rồi, tôi mới là Sói cuối cùng, còn Bảo Bình là Ma Cà Rồng. Nếu cậu ta là Tiên Tri thật thì đêm qua đã phải bị Sói giết rồi. Không lẽ Sói lại tìm đến phòng một đứa Ma Cà Rồng như tôi để giết, trong khi chính Sói cũng chẳng biết được tôi là Ma Cà Rồng? Vì đêm qua không có ai chết mà. Đúng thế, chỉ vì Bảo Bình nhận làm Tiên Tri nên đêm qua tôi mới đến phòng cậu ta để giết, nhưng cửa lại bị khóa chặt.

- Cậu bảo cậu với Bạch Dương và Sư Tử là Sói, còn Bảo Bình là Ma Cà Rồng đúng không? Vậy thì chứng tỏ Thiên Bình phải là phe Dân Làng. Nhưng cậu ta đã xác nhận bản thân là Sói còn gì? Không có lí do gì Dân lại tự nhận mình là Sói cả.

Tôi bước đến đặt tay lên vai cậu ấy:

- Có thể đấy, nếu như đó là... tình yêu.

Xử Nữ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi nói tiếp:

- Chẳng phải cũng vì Bảo Bình yêu Thiên Bình nên dù soi được cậu ta là Sói từ đêm đầu vẫn che giấu cho cậu ta đấy thôi?

- Nhưng đấy là Bảo Bình yêu đơn phương Thiên Bình mà? Chứ Thiên Bình đâu có lí do gì để nhận bản thân là Sói?

Tôi nhìn Xử Nữ với ánh mắt bình tĩnh nhất có thể:

- Cậu thật sự nghĩ là... chỉ Bảo Bình đơn phương Thiên Bình ư?

- Ý cậu là sao?

- Bảo và Thiên, hai cậu ấy yêu nhau từ lâu rồi. Chính Thiên Bình vừa gặp tôi để nói điều đó. Cậu ta còn cười nhạo tôi vì tôi sắp chết nữa. Thật sự thì Thiên Bình chỉ là một Dân Làng thôi, còn Bảo Bình là Ma Cà Rồng. Biết là mình và người yêu mình không cùng phe, chia ly là chuyện chắc chắn, nên cậu ta mới nhận bản thân là Sói để giết tôi, vì cậu ta không muốn Bảo Bình phải chết. Hay nói cách khác, cậu ta chấp nhận hi sinh mạng sống của mình cho Bảo được sống. Nên nếu tối nay tất cả bầu tôi thì trò chơi sẽ kết thúc, Sói chết hết và Ma Cà Rồng vẫn còn. Khi đó thì cậu biết kết cục của cậu rồi chứ?

- Tôi hiểu. Vậy là tối nay, hai chúng ta sẽ bầu Bảo Bình. Nhưng làng vẫn còn 5 người. Bảo Bình và Thiên Bình cùng phe nên chỉ còn Thiên Yết là có thể nghe chúng ta thôi. Có được phiếu của cậu ấy là 3 trên 5, tối nay chắc chắn Bảo Bình sẽ bị bầu chết. Vả lại cậu là bạn thân cậu ấy, chắc sẽ dễ thuyết phục cậu ấy hơn tôi nhỉ?

Tôi gật đầu, ánh mắt quyết liệt:

- Ừ, cứ giao cho tôi. Bây giờ tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy.

Tôi đứng dậy, bước đến cửa chuẩn bị rời phòng của Xử Nữ. Cậu ta gọi với lại:

- Nhưng nếu đúng như những gì cậu nói, thì sau tối nay đến tối mai chúng tôi cũng phải bầu Sói - tức là cậu mà. Đằng nào cậu chả chết, còn cố gắng thế này làm gì?

Tôi nhếch mép cười nhìn cậu ta với gương mặt lãnh đạm:

- Nếu tôi cứ để yên thì chẳng phải Bảo Bình sẽ chiến thắng, và bạn thân tôi sẽ chết sao? Tôi cũng không muốn một cô gái tốt như cậu phải chết. Sau khi bầu Bảo Bình tối nay, đêm tôi sẽ giết Thiên Bình vì tôi không thể tha thứ cho hai kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết. Cậu và Yết hãy cùng nhau sống sót, và phải hứa với tôi là sẽ thay tôi chăm sóc cho cậu ấy nhé?

Xử Nữ gật đầu:

- Cảm ơn cậu. Tôi hứa.

Tôi mở cửa phòng bước ra ngoài. Ngay giây phút đóng cửa lại, sắc mặt tôi thay đổi. Thật sự... tôi cảm thấy sợ chính con người mình. Tôi đã nói dối không chớp mắt, không chút run sợ. Vậy là thành công rồi, chỉ cần Xử Nữ cùng vote Bảo Bình là mình sẽ thắng. Tôi nhìn về phòng của cô gái ấy, không khỏi nghẹn ngào. Xin lỗi cậu nhiều lắm Xử Nữ, nhưng sự thật thì trong 5 người mà vẫn còn 2 Sói và 1 Ma Cà Rồng, phe Dân đằng nào cũng thua thôi. Cái chết đối với Xử Nữ là đương nhiên, chẳng thể tránh khỏi. "Lợi dụng một kẻ sắp chết để giữ lại mạng sống của bản thân thì cũng không khốn nạn lắm đâu." - Tôi tự an ủi mình.

Tôi bước xuống cầu thang tầng hai, trở về phòng của mình, không biết rằng có kẻ đang đứng nép sau cây cột tầng ba nhìn lén mình với ánh mắt sắc lạnh và thâm hiểm...

***

Đứng bên khung cửa sổ, những cơn gió lạnh lùa qua bỗng khiến tôi run lên. 12 chúng tôi đã từng có quãng thời gian rất vui vẻ cùng nhau mà. Tại sao lại bị đẩy xuống địa ngục sống này cơ chứ? Cũng chỉ vì sự ngông cuồng của Song Ngư mà tất cả phải tham gia trò chơi này. Cũng chỉ vì cô ta mà mọi người đã thay đổi hoàn toàn. Từ những người bạn gắn bó thân thiết, nay trở thành kẻ thù, chỉ biết nghi ngờ, giết hại lẫn nhau, dồn bạn bè vào chỗ chết để bảo toàn mạng sống của bản thân. Và kết cục thì Song Ngư cũng đã phải trả giá đắt, bị giết bởi chính những người mình đã đẩy vào đây, nên cho dù là một Dân Làng thì cũng chẳng thể coi cái chết của cô ta là chết oan được.

Bỗng nhiên ngực tôi trở nên đau nhói, một cảm giác khó thở dâng trào. Bản thân mình cũng vừa lừa dối Xử Nữ để đẩy Bảo Bình vào chỗ chết đấy thôi. Suy nghĩ của tôi đang lên án chính con người tôi lúc này. Thiên Bình nói mình là kẻ đạo đức giả cũng chẳng hoàn toàn sai. Nhưng thôi đành kệ, mạng sống vẫn quan trọng hơn mà. Ở cái nơi này thì phẩm hạnh và đạo đức con người bị chà đạp, đẩy xuống dưới đáy của luật lệ. Tha hóa là điều không thể tránh khỏi, nhưng cho dù bản thân có thay đổi thế nào thì tình cảm của tôi dành cho Yết vẫn luôn vẹn nguyên như vậy. "Đúng là ngu ngốc mà!" - Tôi nghĩ thầm. Bản thân yêu đơn phương người ta thì làm sao có quyền đòi hỏi người ta phải thế này thế nọ với mình. Yết phũ với tôi vì suy cho cùng với cậu ấy tôi cũng chỉ là một thằng bạn thân, nên chẳng thể trách gì Yết khi thái độ cậu ấy thay đổi như vậy. Có lẽ giờ cậu ấy ghét tôi rồi, thay vào đó là nghe lời Thiên Bình răm rắp. À phải rồi, đêm qua cậu ấy bảo là có thích một người, không lẽ là Thiên Bình?

Nghĩ đến đó, tôi điên tiết đấm mạnh vào cửa sổ, nhưng vì bàn tay tôi đang bị thương nên cái cửa cũng chả hề hấn gì. Tôi ngồi phịch xuống sàn, máu từ trong băng lại rỉ ra. Không, tôi không can tâm! Chỉ cần mường tượng đến cảnh Yết thân thiết, ân cần bên con ác quỷ Thiên Bình đó là đã đủ làm tôi sôi máu lên rồi.

***

7 giờ 30 phút tối.

Tôi lặng lẽ từ phòng mình bước xuống cầu thang, bắt gặp Thiên Yết. Cậu ấy nhìn thấy tôi liền đứng chững lại, nhưng im lặng không nói gì. Tôi nghẹn ngào nói:

- Yết này... tối nay là kết thúc rồi nhỉ? Sau khi chiến thắng thì hãy sống thật tốt, và phải hứa với tôi là sẽ không được để ai bắt nạt nhé!

Yết nghe vậy, quay lưng lại nhìn tôi với một vẻ mặt rất lạ, dường như vừa là vui tươi xen lẫn đau buồn. Cậu ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười méo mó:

- Ừ, tôi hứa.

Chúng tôi cùng nhau bước xuống phòng khách. Cả căn phòng trống trải đến hiu quạnh. 5 người ngồi đó im lặng, ai cũng có những suy nghĩ riêng của mình, và có lẽ là vì đây là tối cuối cùng rồi. Cơn ác mộng này sắp sửa chấm dứt, nhưng nó chỉ mang đến kết quả tốt đẹp với một số ít người trong chúng tôi mà thôi. Và tối nay, Thiên Yết không ngồi cạnh tôi nữa, mà là Thiên Bình. Tôi quay mặt đi để không nhìn thấy cảnh tượng đau lòng ấy, cố giữ được sự bình tĩnh hết sức có thể. Và tôi quyết định sẽ mở đầu cuộc thảo luận.

Tôi:

- Mọi người ạ, hãy tin tôi. Tôi chính là Sói cuối cùng rồi. Bảo Bình là Ma Cà Rồng. Nếu tối nay mọi người bầu tôi thì Dân sẽ thua đấy.

Bảo Bình:

- Cậu thôi đi. Mọi điều rõ rành rành ra rồi, Thiên Bình là Sói và cậu là Ma Cà Rồng. Chẳng ai tin cậu nữa đâu. Xin lỗi vì sắp phải bầu chết cậu, nhưng không giết cậu thì phe Dân không thắng được!

Tôi đứng lên chỉ tay vào Bảo Bình:

- Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, tôi bỏ phiếu cậu.

Bảo Bình:

- Tất nhiên tôi bỏ phiếu cậu rồi. Tất cả mọi người cũng vậy thôi. Chuẩn bị tinh thần chết đi!

Tôi nhìn về Xử Nữ với ánh mắt đầy hi vọng. Và không nằm ngoài dự đoán của tôi, cậu ấy lên tiếng:

- Tôi cũng bỏ phiếu luôn nhé.
Ngay sau câu nói đó, Xử Nữ đứng dậy đưa tay chỉ.

Nhanh chóng niềm hi vọng của tôi dập tắt, khi chứng kiến Xử Nữ không hề bầu Bảo Bình như đã bàn trước.

Và càng kinh ngạc hơn khi cánh tay ấy lại chỉ về phía... tôi. Kèm theo đó là ánh mắt đầy thù hận, căm ghét của Xử Nữ.

Tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sang phía Thiên Bình thì thấy cậu ta nở một nụ cười nham hiểm cùng ánh mắt đầy khinh bỉ, nói với tôi:

- Game over, loser...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net