114 -120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại ca thật đáng tin!" Tề Trừng ăn nốt trái cây An Nhu còn dư lại, vui sướng nheo mắt.

"Nhu này, sao trái cây nhà cậu ngon thế nhỉ, khác hẳn loại vẫn bán bên ngoài."

"Vậy để hôm nào tôi mang cho cậu một ít nhé." Trên đùi An Nhu vẫn còn đắp áo khoác của Mạc Thịnh Hoan, cậu nhanh chóng thu dọn ba lô.

"Đại ca cầm điện thoại đi chạy giùm cậu rồi đúng không?" Tề Trừng ngó qua, cười hì hì nhìn bụng An Nhu, "Làm tôi vẫn chưa có cơ hội thể hiện mình là ba nuôi nha."

"Chờ khi chúng được sinh ra, cậu chuẩn bị quà cáp cẩn thận là được." An Nhu không hề khách khí, "Nhớ là hai phần đó nhé."

"Hai phần?" Tề Trừng còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy An Nhu khoác ba lô ra khỏi lớp rồi, trong tay còn cầm áo khoác của đại ca.

An Nhu chuẩn bị đến sân thể dục tìm anh, nhưng vừa ra khỏi lớp đã thấy Mạc Thịnh Hoan đang đứng bên cửa sổ.

Cửa sổ chỉ mở một khe hẹp, những cơn gió mùa hè thổi qua mái tóc của người đàn ông, ánh nắng chói chang bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả của học sinh ở tầng dưới theo đúng nghĩa đen.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan bước từng bước tới gần mình, hình ảnh ngược sáng, khí chất thanh lãnh xuất trần, ánh mắt nhìn cậu như có ánh sáng, nom anh hệt như một vị thần.

Hết thảy đều tốt đẹp như một giấc mộng, An Nhu sợ khi tỉnh dậy, cậu sẽ lại quay về thế giới như ác mộng kia.

An Nhu giơ tay nhéo nhéo mình, không tỉnh nha.

"Sao vậy?" Mạc Thịnh Hoan xoa xoa tóc An Nhu, giọng nói hơi nghi hoặc.

"Em muốn xem xem có phải em đang mơ không." An Nhu ngẩng đầu cười xán lạn với Mạc Thịnh Hoan, "Mạc tiên sinh đẹp trai quá đi."

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan nhu hòa, nhẹ nhàng hôn lên mặt An Nhu, trên người anh mang hương vị nhàn nhạt mát lạnh, thực sự rất cuốn hút.

An Nhu bất giác nhìn thoáng qua hành lang trường học, nhưng nghĩ nghĩ xong lại cảm thấy, mình và anh đã lãnh chứng rồi cơ mà, sợ cái gì chứ.

An Nhu nghiêng đầu, hào phóng chỉ chỉ mặt bên này với Mạc Thịnh Hoan.

"Bên này cũng muốn!"

Ánh mắt chú Mạc vô cùng dịu dàng, tiếp tục hôn lên mặt bên kia của An Nhu.

Còn không chờ An Nhu tiếp tục mở miệng, Mạc Thịnh Hoan đã hôn lên trán, chóp mũi, cằm, giống như con bướm khẽ chạm vào làn nước, cuối cùng thì dừng trên môi An Nhu.

Đôi môi thiếu niên vừa có mùi thơm của trái cây, vừa có chút ngọt của nước cốt dừa, thơm ngon như một món tráng miệng nhỏ hấp dẫn.

An Nhu cảm thấy môi mình bị Mạc Thịnh Hoan cắn nhẹ một chút, hơi tê dại, khiến cậu đỏ cả vành tai.

Tề Trừng cuối cùng cũng ăn xong trái cây An Nhu ăn còn dư lại, cậu ta ợ một cái rồi ném hộp vào thùng rác, vừa ra khỏi lớp đã thấy hai người hôn nhau trên hành lang.

Dù tan học đã lâu, cả hành lang không người, nhưng hình ảnh này quả đúng là kích thích cẩu độc thân mà.

Cảnh tượng trước mắt đẹp như tranh vẽ, thiếu niên đeo ba lô cùng người đàn ông điềm đạm đẹp trai lại hòa hợp đến không ngờ.

Tề Trừng im lặng ôm lấy chính mình, cố gắng truyền cho bản thân chút ấm áp.

Thấy mấy bạn học về muộn chuẩn bị ra khỏi lớp, Tề Trừng mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

An Nhu vừa nghe thanh âm đã lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tề Trừng và mấy bạn học chuẩn bị ra khỏi lớp, mặt cậu lập tức nóng lên.

Mạc Thịnh Hoan trả điện thoại lại cho An Nhu, một tay xách ba lô cho cậu, tay kia nắm tay thiếu niên bước ra sân trường.

"Mạc tiên sinh, hôm nay họp có thuận lợi không?" An Nhu đột nhiên nhớ tới chính sự.

Mạc Thịnh Hoan gật đầu, dường như anh không muốn nói quá nhiều về chuyện này.

Đương nhiên An Nhu hiểu, dù sao bây giờ Mạc lão gia tử đã cho Mạc Thịnh Hoan một nửa cổ phần mà ông nắm giữ rồi, chắc chắn nhà Mạc Thịnh Khang và cả Mạc Đóa Đóa đều sẽ có ý kiến.

Đều là con của Mạc lão gia tử, ông làm cha, sao có thể bất công được.

Hơn nữa công ty vẫn còn những cổ đông khác, trước kia Mạc lão gia tử vẫn luôn khẳng định người thừa kế là Mạc Thành Hoàn, giờ đột nhiên thay đổi, đương nhiên sẽ có một vài người không hài lòng.

Nhưng chú Mạc không nói gì nhiều, có thể vì không muốn mình phải lo lắng.

An Nhu mím môi, cảm thấy dù chú Mạc có nói ra thì chắc cậu cũng chẳng giúp được gì.

Việc Mạc gia thay đổi người thừa kế giống như một tảng đá ném vào mặt hồ yên ả trong giới hào môn Tấn Thành. Hơn nữa, rất nhiều người đã dự đoán được chuyện này khi Mạc Thịnh Hoan tạm thời tới Mạc gia làm việc trước đó rồi.

Gia đình Mạc Thịnh Khang im lặng rất lâu, Trương Vân không dám về nhà mẹ đẻ, Mạc Thịnh Khang cũng hơn một tuần không đi mua hàng rồi, Mạc Thành Hoàn lại càng nhốt mình trong phòng, không gặp ai cả.

Bạch gia cũng đã biết chuyện này, từ lần trước An Nhu tới đây ăn cơm rồi rời đi, Triệu nữ sĩ vẫn luôn thấy không yên lòng, gần như mỗi ngày đều nói bên tai Bạch Sùng Đức, "Sao An Nhu lại gầy như thế, cũng không biết giờ nó sao rồi."

Cảm thán nhiều tới mức Bạch Sùng Đức không còn cách nào, phải gọi điện cho An Nhu, nghe nói An Nhu đã chuyển tới sống trong căn hộ, hai vợ chồng uyển chuyển hỏi có thể đến thăm không.

An Nhu vui vẻ đồng ý.

Hai vợ chồng mang theo rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho hai người, Bạch Tiêu phụ trách xách đồ phía sau, hai cánh tay anh nặng tới mức không nhấc nổi, treo như giá treo đồ vậy.

Vội vàng mời vợ chồng Bạch gia vào, dì Dương đi rót trà rồi mang trái cây lên.

Triệu nữ sĩ vừa thấy An Nhu đã thấy cậu có da có thịt hơn lần trước chút, cũng hơi yên tâm.

"An Nhu, gần đây con ăn uống thế nào?" Bạch Sùng Đức hỏi thăm, ánh mắt vô cùng thân thiết.

"Khá hơn nhiều rồi, gần đây món gì con cũng ăn được." An Nhu cười đáp lại, khẽ nhìn Mạc Thịnh Hoan bên cạnh mình.

"Ngày nào Mạc tiên sinh cũng chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho con, con còn tăng vài cân rồi."

"Ăn được là tốt rồi." Bạch Sùng Đức gật đầu, "Sắp thi cuối kỳ rồi, con đã ôn tập chưa?"

"Có lịch rồi, tuần sau con bắt đầu thi." An Nhu chột dạ gãi gãi đầu, "Gần đây con không tập trung được, có khi thi còn không tốt bằng lần trước."

"Chỉ cần cố gắng là được." Bạch Sùng Đức rất dễ tính.

"Không tập trung được ư, tại sao?" Triệu nữ sĩ quan tâm hỏi, "Có phải con cảm thấy áp lực quá lớn không?"

An Nhu chớp chớp mắt, "Có lẽ thế ạ."

"Trước khi thi bao giờ cũng áp lực mà." Bạch Tiêu truyền kinh nghiệm cho An Nhu, "Anh sẽ chuẩn bị một ít chocolate đen, hoặc trà xanh, có thể tăng calo và tăng sự tập trung cho em."

An Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy hai đứa nhỏ giao lưu, Triệu nữ sĩ cười cười ăn trái cây trên bàn, ngoài ý muốn phát hiện hương vị rất ngon, không giống loại bình thường.

"Sùng Đức, anh thử đi." Triệu nữ sĩ đưa cho Bạch Sùng Đức một miếng, Bạch Sùng Đức nếm thử rồi cũng ngạc nhiên, "Ồ, rất ngon."

Dì Dương thấy vậy, lập tức nhiệt tình nói, "Đây là do Thịnh Hoan thiếu gia đặc biệt đặt mua từ tỉnh khác, nói là cái gì mà trái cây hữu cơ, không dùng nông dược, phân bón, thuốc trừ cỏ gì đó, cực kỳ ngon."

"Bảo sao hương vị không giống nhau." Triệu nữ sĩ gật đầu, "Trước kia ở nước ngoài tôi cũng từng ăn trái cây hữu cơ, nhưng họ không bán, chỉ chuyên cung cấp cho các khách sạn cao cấp, có tiền mà muốn mua cũng không mua được."

An Nhu thoáng nhìn Mạc Thịnh Hoan, không ngờ trái cây bình thường cậu ăn mà chú Mạc cũng lựa cẩn thận như vậy.

Người Bạch gia ở lại ăn cơm, Triệu nữ sĩ nhìn đồ ăn trên bàn, cứ cảm thấy có vấn đề gì đó nhưng không nói ra được.

Cơm nước xong, Bạch Sùng Đức nói với Mạc Thịnh Hoan về chuyện của Mạc gia, Bạch Tiêu đi xem đề cương ôn tập của An Nhu, Triệu nữ sĩ thì nói chuyện phiếm với dì Dương, còn tiện tay làm việc lặt vặt giúp dì Dương nữa.

"Bạch phu nhân, bà cứ nghỉ ngơi đi, tôi làm là được rồi mà." Dì Dương cảm giác như mình đã quay về quá khứ, khi người phụ nữ ấy cứ tranh việc bếp núc với bà.

"Tôi không ngồi yên được ấy." Triệu nữ sĩ hào phóng cười, "Lúc nhỏ, ba tôi luôn bảo tôi giúp đỡ ở phòng bếp, dạy tôi phải để ý quan sát, giờ vẫn không sửa được thói quen này, vừa thấy người khác làm việc là tôi lại muốn giúp."

"Triệu lão tiên sinh thật biết cách dạy con cái." Dì Dương cảm thán.

"Cái này để đâu?" Triệu nữ sĩ cầm nửa túi mộc nhĩ dư lại rồi hỏi.

"Để trong ngăn kia." Dì Dương chỉ chỉ một hướng.

Triệu nữ sĩ bước tới, nhưng không thấy ngăn để thức ăn đâu mà chỉ thấy có một tủ mát đựng thuốc, bên trong có rất nhiều loại thuốc.

Không phải nói sức khỏe Mạc Thịnh Hoan đã khôi phục rất tốt rồi sao?

Sao lại vẫn phải uống thuốc?

Triệu nữ sĩ bước tới xem xét thì phát hiện thuốc trong tủ mát không phải để chữa bệnh tâm thần.

"Acid folic?" Triệu nữ sĩ nhìn nhìn, "Vitamin tổng hợp?"

Triệu nữ sĩ cầm lọ acid folic lên nhìn, đã uống hết một nửa.

Triệu nữ sĩ đã từng mang thai nên bà đương nhiên biết những loại thuốc này dùng để làm gì.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Triệu nữ sĩ suýt nữa đã sợ hãi kêu lên thành tiếng, bà hít sâu mấy lần liên tục rồi cầm lọ acid folic trong tay ra ngoài liên tục khoa tay múa chân với Bạch Sùng Đức, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Bạch Sùng Đức bối rối nhìn vợ mình.

Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy lọ acid folic trong tay Triệu nữ sĩ, im lặng không nói gì.

An Nhu đang ôn tập trong thư phòng với Bạch Tiêu, hai người nói tới chuyện thi cử, vẻ mặt An Nhu đầy hâm mộ khi biết môn nào Bạch Tiêu cũng đạt A+.

"Mấu chốt của việc học vãn là động lực." Bạch Tiêu hơi ngượng ngùng nói ra bí mật đạt điểm cao của mình.

"Động lực?" Vẻ mặt An Nhu vô cùng khát vọng thành tích tốt, "Động lực như thế nào cơ?"

Bạch Tiêu hơi đỏ mặt, "Lúc anh và Hạc Minh Sơn ở bên nhau, có một chuyện rất khó quyết định, đành phải dựa vào kết quả thi."

An Nhu lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Bạch Tiêu, lập tức hiếu kỳ.

"Chuyện gì mà khó vậy?"

Bạch Tiêu nhìn An Nhu một lúc lâu, rồi mới nghẹn ra mấy chữ.

"Chuyện......vị trí."

Ban đầu An Nhu không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt Bạch Tiêu, đột nhiên linh quang chợt lóe, cậu mở to hai mắt.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, An Nhu đã có cảm giác, Bạch Tiêu và Hạc Minh Sơn, chẳng ai giống người nằm dưới cả.

Ý Bạch Tiêu là, nếu.....thi không tốt thì phải nằm dưới sao?

Vậy thì phải chăm chỉ học hành rồi!

An Nhu đột nhiên hiểu ra vì sao Bạch Tiêu luôn được A+ rồi.

Nhưng hai người không phải vừa chia tay sao, vẻ mặt Bạch Tiêu có hơi không đúng nha.

An Nhu khẽ nhướn mày nhìn Bạch Tiêu.

Trước đó, Bạch Tiêu đã chính miệng nói với mình chuyện Hạc Minh Sơn giấu anh việc bản thân là con nuôi của gia tộc Wilson, mà gia tộc Wilson đã dùng thủ đoạn vô cùng ti tiện hãm hại Bách Thụy.

Tuy lúc đó Bạch Tiêu nói chia tay, nhưng An Nhu biết, hai người này sẽ không kết thúc như vậy.

"Hạc Minh Sơn về Mỹ làm thủ tục rồi." Bạch Tiêu thở dài một hơi, nói tình hình thực tế.

"Anh ấy nói sẽ phân rõ giới hạn với ba mẹ nuôi mình, sau đó sẽ chờ anh."

An Nhu nhìn thoáng qua cửa phòng, "Bạch tiên sinh và Triệu nữ sĩ có biết không?"

"Họ đều không biết." Bạch Tiêu hạ giọng, "Trước đó anh đã nói với họ chuyện Hạc Minh Sơn là người của gia tộc Wilson, họ đều cảm thấy Hạc Minh Sơn tiếp cận anh vì có ý đồ khác nên đều bảo anh tránh xa anh ấy."

An Nhu cảm thấy suy nghĩ của vợ chồng Bạch gia có vẻ cũng có lý.

"Nhưng anh vẫn muốn thử một lần." Bạch Tiêu cúi đầu nhìn An Nhu, "Anh đã đặt vé máy bay ngày kia rồi."

An Nhu mím môi, lo lắng nhìn Bạch Tiêu, anh ấy muốn bỏ trốn sao.

"Em tuyệt đối đừng nói với......"

Bạch Tiêu còn chưa nói xong, cửa thư phòng đã bật mở, An Nhu và Bạch Tiêu sững sờ đứng tại chỗ nhìn hai vợ chồng đang kích động đứng trước cửa.

Bạch Tiêu lập tức tái mặt, mở miệng định giải thích, "Ba mẹ, con....."

"Aaaaaaa!" Triệu nữ sĩ kích động tiến lại gần ôm lấy An Nhu, "Đứa nhỏ này, sao con không nói cho chúng ta biết chứ!"

Bạch Tiêu sững sờ đứng một bên, đầu đầy dấu chấm hỏi.

115

Nhìn cảnh tượng này, Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Sùng Đức, người cha bình thường luôn hỉ nộ không hiện của anh giờ cũng đang rất kích động.

"Có chuyện, gì vậy ạ?" Bạch Tiêu cẩn thận hỏi.

"Con sắp thăng bối phận rồi." Bạch Sùng Đức nhìn con trai lớn, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.

"Thăng bối phận......" Bạch Tiêu nhìn mẹ mình đang ôm chặt lấy An Nhu, kích động tới mức nước mắt rưng rưng, còn thường cúi đầu nhìn bụng cậu.

Bạch Tiêu há hốc miệng.

"Ta nói mà, lần trước gặp con, ta cứ thấy là lạ." Triệu nữ sĩ kích động muốn rơi lệ, "Gầy thế này, vất vả lắm đúng không con?"

"Cũng tạm ạ." An Nhu hơi ngượng ngùng, so với thống khổ khi mang thai đời trước, chút vất vả đời này quả thực không đáng nhắc tới.

"Bảo sao lại muốn ăn cháo mẹ con làm, hơn nữa lúc đó còn không dám uống trà." Bạch Sùng Đức bước tới, từ ái nhìn An Nhu.

"Ta sắp làm bà ngoại rồi." Triệu nữ sĩ nhìn An Nhu, vui quá mà khóc, "Bé ngoan, ta là bà ngoại của con."

"Vẫn còn nhỏ như vậy, sao mà nghe được." Bạch Sùng Đức khẽ bật cười, rồi sau đó cúi đầu dịu dàng nói, "Bé ngoan, ta là ông ngoại."

Thấy cha mẹ đều chỉ chú ý An Nhu, Bạch Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng kích động thò lại gần, "Chào cháu ngoan!"

An Nhu bị mấy người vây quanh, áp lực lớn ghê, cậu vươn tay xin giúp đỡ với Mạc Thịnh Hoan đang đứng ở cửa.

Mạc Thịnh Hoan thấy vậy liền cầm một cái gối dựa bước qua.

"Nhu Nhu." Mạc Thịnh Hoan "không cố ý" đẩy Bạch Tiêu ra, đặt gối dựa sau lưng An Nhu, vợ chồng Bạch gia thấy thế liền biết có thể An Nhu không thoải mái, lập tức nhích ra xa chút.

"Con ra sofa ngồi đi." Triệu nữ sĩ nhìn nhìn An Nhu đang ngồi trên ghế dựa, "Cái này cứng quá, để ta dặn dì Vương đưa mấy cái đệm tới cho con, mai con mang cả đi học đi."

An Nhu bị mấy người vây quanh dẫn tới sofa, Triệu nữ sĩ lại càng cẩn thận che chở bụng thiếu niên, cực kỳ khẩn trương.

Ngồi trên sofa, Triệu nữ sĩ và Bạch Sùng Đức mỗi người ngồi một bên cạnh An Nhu, vẻ mặt đầy từ ái.

"An Nhu, đứa nhỏ được mấy tháng rồi?"

"Mười lăm tuần ạ." An Nhu sờ sờ bụng.

"Trước đó con đã đi khám thai chưa?" Vẻ mặt Bạch Sùng Đức quan tâm.

"Rồi ạ." An Nhu gật đầu, "Con đã làm xét nghiệm NT, đứa nhỏ rất khoẻ mạnh."

"Đã nghe tim thai và siêu âm B chưa?" Triệu nữ sĩ vô thức hạ giọng.

"Tuần này con đi." An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi tươi cười xán lạn, "Tới lúc đó có thể nghe rõ tim em bé đập rồi."

"Có cần ta đi cùng con không?" Vẻ mặt Triệu nữ sĩ trông mong, "Ta cũng muốn nghe."

"Ta cũng đi." Bạch Sùng Đức vui vẻ, "Thêm người cũng có thể hỗ trợ chăm sóc con."

An Nhu đỏ mặt, "Để Mạc tiên sinh đi cùng con là được rồi."

Vợ chồng Bạch gia hơi sửng sốt, hai người đều nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

"Ba mẹ cứ vậy sẽ khiến An Nhu thấy áp lực đó." Bạch Tiêu mở miệng giải vây, "Cứ thuận theo ý của An Nhu đi, người mang thai phải có tâm trạng tốt mới được."

Hai vợ chồng nhìn nhau, con trai lớn nói đúng.

"An Nhu, vậy sao lúc trước con không nói gì?" Sau giây phút kích động, Bạch Sùng Đức đột nhiên nhớ ra chuyện này, "Chúng ta đều rất mừng cho con mà."

"Một là do trước đó còn ít tháng...." An Nhu mím môi, "Còn một chuyện nữa, con không muốn để người Mạc gia biết."

Đương nhiên vợ chồng Bạch gia sẽ không quên những chuyện xấu trước đây của mấy người Mạc gia, nhưng nghĩ tới thiếu niên cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ như vậy, hai vợ chồng lại đau lòng không thôi.

"Hôm nay con phải ôn bài." An Nhu nhân cơ hội chuồn đi, "Mọi người cư từ từ nói chuyện."

Thấy thiếu niên rời đi, Bạch Sùng Đức suy tư một lát rồi nhìn sang Mạc Thịnh Hoan.

"Thịnh Hoan này, giờ con đã nắm quyền Mạc gia, có định xử lý những kẻ kia không?"

"Đang chuẩn bị." Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lạnh lùng.

"Thịnh Hoan cũng đã làm tốt rồi." Triệu nữ sĩ nghĩ An Nhu vô cùng dựa dẫm vào người đàn ông này, cha của cháu ngoại nhỏ của mình, ánh mắt cũng mang theo tán thưởng.

"Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể thâu tóm được cổ phần Mạc gia, nắm quyền tuyệt đối, cũng coi như răn đe họ."

Bạch Sùng Đức gật đầu, "Con muốn làm gì thì cứ làm, phía sau còn có chúng ta, không ai có thể động với con và An Nhu được."

Bạch Tiêu nhìn ánh mắt Mạc Thịnh Hoan, xoay người vào thư phòng.

Vất vả lắm An Nhu mới yên tĩnh được chút, vừa thấy Bạch Tiêu vào, vẻ mặt trấn định.

"Anh Bạch Tiêu, anh cứ yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói chuyện của anh ra đâu." An Nhu lập tức bảo đảm.

Bạch Tiêu nhìn An Nhu, khẽ mỉm cười.

"Tìm được em, thực tốt."

Nghe câu nói không đầu không đuôi này, vẻ mặt An Nhu khá hoang mang.

"Nếu không có em, dù thế nào anh cũng không dám bỏ lại mọi thứ mà thử một lần đến bên Hạc Minh Sơn." Bạch Tiêu ngồi xổm xuống nhìn An Nhu.

"Nói cho em một việc nhé."

"Anh không muốn thừa kế Bạch gia."

An Nhu vô thức nhướn mày, gì thế này?

"So với việc thừa kế Mạc gia, anh càng thích nghiên cứu học thuật với thầy của anh và Hạc Minh Sơn hơn." Bạch Tiêu cười cười, lệ chí nơi đuôi mắt càng đẹp.

"Dù Hạc Minh Sơn có làm thế nào thì cũng không thay đổi được việc anh ấy là người của gia tộc Wilson. Lần này anh đi gặp anh ấy, cũng có nghĩa anh đã không còn mặt mũi thừa kế Bạch gia nữa."

"Hai ngày nữa anh sẽ nói với ba mẹ, anh có việc cần đến Mỹ." Bạch Tiêu chăm chú nhìn An Nhu, "Ba mẹ đành phải làm phiền em."

"Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi." An Nhu mím môi, "Nhà em ở bây giờ cũng là do Triệu nữ sĩ cho, nếu họ có chuyện, em sẽ cố hết sức chăm sóc họ."

Bạch Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai An Nhu, trước khi ra khỏi thư phòng còn quay đầu nhìn cậu.

"Em.....có lẽ nên suy xét việc đổi xưng hô khác thay vì "Triệu nữ sĩ" và "Bạch tiên sinh" nhé."

Nhìn Bạch Tiêu ra khỏi phòng, An Nhu xoay người nhìn sách vở trên bàn, trầm tư hồi lâu.

Mấy ngày thi liên tiếp khiến An Nhu hơi mệt mỏi, đến lúc thi môn cuối cùng, không biết là do quá căng thẳng, hay là do gần đây hơi mệt, bụng An Nhu bắt đầu đau.

Cảm giác không khoẻ làm An Nhu nắm chặt bút trong tay, đời trước lúc mang thai, bụng An Nhu cũng có lúc rất đau, lúc đó cậu bị nhốt trong biệt thự, vừa đau vừa sợ, gọi đến mười mấy cuộc điện thoại cho Mạc Thành Hoàn, mãi sau đối phương mới nghe máy rồi cho phép cậu ra khỏi biệt thự.

Lúc đó An Nhu tự đi khám một mình, bác sĩ nói với An Nhu đó là do em bé đang lớn, đau bụng sinh lý thôi, không phải là vấn đề nghiêm trọng.

Lần này đau không biết có phải do sinh lý không nữa.

Thầy giám thị thấy An Nhu khác thường liền tới hỏi thăm, An Nhu cầm bút viết bài cuối cùng, chưa kịp kiểm tra lại đã xin nộp bài rồi ra khỏi lớp.

Cậu đỡ tường đứng hồi lâu rồi mới gọi điện cho Mạc Thịnh Hoan, chuông đổ hai lần thì anh bắt máy.

"Mạc tiên sinh." An Nhu cắn môi nhìn nhìn giờ, "Em đau bụng."

Đầu bên kia lập tức vang lên tiếng bàn ghế, còn có tiếng người hô lớn.

"Chờ anh."

"Anh đừng vội, có thể là do đau bụng sinh lý thôi, anh cứ từ từ tới, chúng ta cùng đi khám." Lần này An Nhu không sợ nữa, cậu còn an ủi Mạc Thịnh Hoan.

Hai người vốn định ngày mai mới đi khám, nhưng hôm nay lại bị đau bụng, để đảm bảo an toàn, tốt hơn hết là nên đi kiểm tra sớm.

An Nhu đứng dựa vào tường một lúc rồi bước ra khỏi trường, cố gắng dời đi sự chú ý của mình bằng cách chơi game, khi còn chưa làm xong nhiệm vụ hàng ngày thì một chiếc xe đã dừng trước mặt cậu.

Mạc Thịnh Hoan vội vã xuống xe, ánh mắt nhìn An Nhu đầy lo lắng.

"Giờ em đỡ hơn chút rồi." An Nhu được bế lên xe, sau khi đã thắt dây an toàn, cậu mới phát hiện chú Mạc vừa tự mình lái xe tới đây.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng cài phanh tay, kéo cần số, đạp ga nhẹ nhàng, lúc cậu mới biết Mạc Thịnh Hoan còn có thể lái xe.

Tự lái xe.....vậy có phải sẽ không say xe không?

An Nhu nắm dây an toàn, nhìn Mạc Thịnh Hoan thuần thục lái xe, chú Mạc rất may mắn, qua mấy chỗ đều gặp đèn xanh, một đường chạy thẳng tới bệnh viện, An Nhu được Mạc Thịnh Hoan bế trong ngực xuống xe, sau đó anh chạy thẳng đến phòng khám gặp bác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dm