PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Trên đỉnh Vu Tông, một người trẻ tuổi nôn ra máu, tay che ngực, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
"Đường đường là chưởng môn Vu Tông mà lại không phân biệt phải trái, không phân biệt đúng sai! Tên tặc An Lâm phá động phủ của ta, dùng ám tiến đả thương người, tội không thể tha
Bây giờ ngươi cưỡng ép xuất quan chính vì muốn bao che khuyết điểm, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma, tu vi phế hoàn toàn à!"
Sắc mặt chưởng môn Vu Tông không thay đổi, mặc áo bào trắng, đứng đón gió thổi tới, tay áo dài bị gió bay phần phật.
Dường như người này còn chưa tỉnh lại từ trạng thái vừa xuất quan, củi đầu nhìn vào lòng bàn tay, sau một hồi im lặng thì quay người lại, thấy An Lâm đang nằm trên mặt đất giả vờ chết ở sau lưng mình.
"An Lâm...!Trưởng lão, thuộc về đỉnh Vu Tông chúng ta." Chưởng môn tìm từ để nói, vẻ mặt bình tĩnh.
"Cho dù bị phạt thì cũng nên để ta phat."
"Vậy chưởng môn chuẩn bị phạt như thế nào?" Nam nhân trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Từ lâu ta đã nghe nói chưởng môn Vu Tông là sư huynh đồng môn của tên cẩu tặc An Lâm này, ngày thường rất chăm sóc quan tâm đến hắn.

Bây giờ nói là sẽ phạt hắn chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, sợ là đến cả sợi tóc cũng không nỡ động vào thôi."
"Phế bỏ tu vi, vĩnh viễn giam cầm trên đỉnh Vu Tông." Ánh mắt chưởng môn nặng nề.
"Cái gì vậy?" An Lâm đang giả chết phía sau nghe vậy lập tức hoảng sợ đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng chưởng môn
Những người còn kinh ngạc hơn cả An Lâm là đám người ở trong Vu Tông đang hóng chuyện xung quanh.
Điều quý giá nhất trong cuộc đời của một tu sĩ chính là tu vi, nếu phế bỏ tu vi thì sẽ thành một tên phế nhân.

Ngày thường trưởng lão An Lâm đã có không ít kẻ thù trên đỉnh Vu Tông, nếu như bị phế đi tu vì rồi nhốt trong Vu Tông thì kết cục thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Nam nhân trẻ tuổi hơi sửng sốt, không ngờ chưởng môn Vu Tông này lại nghiêm khắc tuyệt tình như thế.

Chẳng lẽ, sự quan tâm chăm sóc trước đây của chưởng môn đối với trưởng lão An Lâm đều là gạt người thôi, thật ra hai người lại có mối thâm thù rất sâu nặng?
"Không, không, chưởng môn! Hãy nghe ta giải thích." An Lâm bật khóc: "Ta làm như vậy là có lý do cả!"
"Lý do gì?" Nam nhân trẻ tuổi không khỏi nhíu mày.
"Ta, ta không muốn nói, nhưng..." An Lâm cắn răng nhìn nam nhân trước mặt, đây chính là Long Ngạo Thiên dưới ngòi bút của hắn.
"Sở dĩ ta phá hủy động phủ của ngươi là bởi vì có người bố trí trận pháp trong động phủ của ngươi, muốn phá hủy tụ linh trận trong động phủ của ngươi trong lúc ngươi tấn giai để ngươi không thể tấn giai.
Một khi trận pháp kia hấp thu quá nhiều linh lực thì sẽ trực tiếp bùng nổ."

Ánh mắt An Lâm hiện lên vẻ căng thẳng và lo lắng: "Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không nhận ra sao, vào lúc ngươi hấp thu linh khí trận pháp bí ẩn kia sẽ thôn phệ một phần linh khí, tích lũy cho đến khi bạo phát!"
Nam nhân trẻ tuổi khẽ giật mình, sau khi An Lâm nói xong thì hắn mới nhớ lại lúc mình đang tu luyện trong động phủ thì quả thật đã nhận thấy một phần linh khí của mình đã bị thiếu hụt.

Hắn còn tưởng rằng do linh khí tán loạn như bình thường, hóa ra lại do trận pháp bí ẩn quấy phá."
"Vậy thì ngươi giải thích thế nào về ám tiễn hại người kia?" Giọng của nam nhân đã hạ thấp xuống hơn một chút.
"Đó không phải là do ta làm!" An Lâm sắp khóc đến nơi: "Có người bắn ám tiễn muốn đánh lén ngươi, do ta ra tay ngăn cản, đến cả mình cũng bị thương!"
Vào khoảnh khắc sinh tử An Lâm không quan tâm được đến chuyện khác, cởi cúc áo bào để lộ vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu.
"Đây là vết thương người thần bí kia gây ra.

Vết thương vẫn chưa lành.

Ta đã bị đau mất hai ngày, đau đến mức không nhắm mắt nổi!"
Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, đầy vẻ không tin, thực sự bước đến gần An Lâm, cởi miếng vải quấn trên vai ra.
Vải quấn được gỡ từng lớp một ra, vết thương trên vai An Lâm thật sự đã có được một thời gian rồi, người kia cúi đầu nhìn kĩ, ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
"Đây là...!độc Ô Cốt." Nam nhân trẻ tuổi nhíu chặt lông mày.
"Cái gì? Là độc Ô Cốt không thể giải được kia sao?" An Lâm sững sờ một lúc, nghiêng người nắm chặt tay người trẻ tuổi kia, nước mắt lưng tròng: "Ta...!còn sống được mấy tháng nữa?"
Bắt gặp ánh mắt của An Lâm, người kia chợt run lên, trong đáy lòng có một thứ tình cảm kỳ lạ lan tràn.

Không có lớp vải quấn, máu lại phun ra từ chỗ vết thương chảy xuống vai An Lâm, ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi men theo những giọt máu, trượt dài trên làn da màu lúa mì của An Lâm.
Bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên kỳ quái, An Lâm nhìn nam chính Long Ngạo Thiên của mình, không hiểu vì lý do gì mà mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
"Khụ khụ." Chưởng môn họ khan vài tiếng, tiến lên đẩy người kia ra, lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật, rắc lên vết thương của An Lâm.
An Lâm đau đớn hít khí lạnh, thân thể vô thức lui về phía sau, chưởng môn nắm lấy cánh tay An Lâm, đổ cả một lọ thuốc thẳng xuống vết thương.
"Ngài...!nhẹ tay tí đi." Nam nhân trẻ tuổi nhíu chặt lông mày, nhìn không nổi.
"Làm sao?" Chưởng môn tiện tay ném bình thuốc qua, giương mắt nhìn về phía người trẻ tuổi kia: "Không phải ngươi muốn tới đây báo thù sao?"
Nam nhân trẻ tuổi lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới quay về phía An Lâm, ngượng ngùng mở miệng.

"Sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Câu hỏi này khiến An Lâm nghẹn họng, chuyện này phải giải thích như thế nào?
Thấy An Lâm không nói nên lời, người kia đột nhiên nhớ tới việc An Lâm đã từng tát mình.
Lúc đó là bởi vì nhìn thấy sư muội bên cạnh hắn...!là ghen sao?
"Ta không muốn nói cho ngươi biết nguyên nhân, dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa." An Lâm chậm rãi cúi đầu, không ngờ lần này xuyên sách lại có thể lấp cái hố này nhanh như vậy rồi "go die", quá tuyệt vời!
"Thật ra không phải không có cách giải độc Ô Cốt." Nam nhân trẻ tuổi cắn môi: "Đây là ta nợ ngươi, dù là lên trời xuống đất ta cũng sẽ dốc hết toàn lực, giải độc giúp ngươi!"
"Ta không cần ngươi giúp!" An Lâm vội nói: "Ngươi còn có huyết hải thâm cừu của cha mẹ chưa báo, nỗi nhục bị từ hôn chưa trả, ngươi nên đi làm chuyện quan trọng thì hơn!"
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy biểu cảm phức tạp nhìn An Lâm trước mắt.
Hóa ra người này cũng biết những việc kia của hắn, lại luôn âm thầm để ý tới, thậm chí dùng sinh mệnh bảo vệ hắn.
Tại sao lại tốt như vậy?
Đám đông đang hóng hớt xung quanh dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra mùi vị hơi khác thường.
"Ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải." Nam nhân trẻ tuổi nghiên răng: "Chờ ta!"
"Đừng, đừng, đừng!" An Lâm trợn to hai mắt, sao người này lại không nghe lời khuyên vậy?
"Ta từ trước đến nay luôn có thù tất báo, có ân cũng tất báo." Nam nhân trẻ tuổi ánh mắt kiên định: "Ngươi đối đãi với ta như vậy thì ta làm sao có thể làm ngươi thất vọng chứ!"
"Đó là chuyện ta nên làm!" An Lâm vội vàng giải thích.
"Đủ rồi!" Chưởng môn quát lớn một tiếng, bắt hai người cùng im lặng.
"Ngươi." Chưởng môn nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi: "Không rõ chân tướng đã tự mình tìm cách trả thù, hại ta suýt nữa phế đi tu vi của trưởng lão An Lâm, từ nay về sau cấm ngươi không được bước vào đỉnh Vu Tông nửa bước!"
"Ta..." Nam nhân trẻ tuổi có miệng mà khó trả lời nổi.
"Còn đệ!" Chưởng môn nhìn về phía An Lâm, ánh mắt không vui: "Khi về ta sẽ giáo huấn lại đệ!"
An Lâm sững sờ, nhìn biểu hiện của chưởng môn lại cảm thấy quen thuộc không hiểu nổi.
Dược của chưởng môn khá hữu dụng, An Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi một canh giờ, khi mở mắt ra thình lình phát hiện chưởng môn đang ở trong phòng mình, sắc mặt không tốt lăm.
"Chưởng môn!" An Lâm định đứng dậy quy củ hành lễ, chợt áo bào trắng từ trên người rơi xuống, An Lâm nhặt áo bào lên, bỗng nhận ra có người đắp cho mình trong lúc đang nghỉ ngơi.
"Hừ." Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, cầm tách trà trong tay xoa nắn, áo bào rộng rãi trên người không biết đã bay đi nơi nào.

An Lâm nhìn chiếc áo bào trong tay, hơi nhếch môi cười gượng vỗ nhẹ tro bụi rồi cẩn thận khoác lên người chưởng môn.

"Sư huynh, ta sai rồi."
"Tôi không phải sư huynh của cậu." Chưởng môn nhìn về phía An Lâm, lông mày nhíu lại, lộ ra cảm giác áp chế.
"Ừm..." An Lâm nhìn chằm chằm chưởng môn trước mặt, không hiểu sao lại có dự cảm bất thường, không khỏi mở miệng thăm dò: "Sin cos 90 độ không đổi?"
"Ha ha." Chưởng môn cười lạnh một tiếng, chén trà trong tay bị bóp nát.
"Lại còn sin cos không đổi cái gì hả?" Chưởng môn nói với vẻ lạnh lùng.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nhất định phải sáng tạo cái mới.

Bản thân cậu xem thử xem đã dùng cái chiêu cũ rích này bao nhiêu lần rồi, không thấy ngượng à?"
Như có tiếng sét bổ vào đầu, An Lâm kinh ngạc nhìn chưởng môn trước mặt.
Giọng điệu này, khí thế này, cách nói thế này!
"Biên, biên tập đại nhân?" Chân An Lâm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
"Cậu cũng biết tôi là biên tập của cậu đấy à?"
Ánh mắt chưởng môn lạnh lùng: "Cậu đếm thử xem bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu cái hố để đó rồi.

Người ta thì còn ba ngày làm hai ngày lười, còn cậu thì trực tiếp chơi trò mất tích với tôi, quịt bản thảo thành nghiện rồi, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả!"
An Lâm kinh ngạc tròn mắt, vụиɠ ŧяộʍ nhéo cái chân của mình, xác định không phải đang nằm mơ.
"Quịt bản thảo quyển tận thế, cậu nói xem cái thằng nhóc đặt tên ngu si này.

Cậu thật sự không nghĩ ra được tên nhân vật phản diện, tôi còn đặt cho cậu, tên là Mạc Thịnh Hoan, có nhớ không?" Quai hàm dưới của chưởng môn hơi giơ lên, ánh mắt nặng nề.
An Lâm đột nhiên nhớ lại chi tiết, mom há to.
Tôi nói mà! Sao mình lại có thể nghĩ ra một cái tên hay như vậy chứ!
"Vừa mới tiếp tục cập nhật không được bao lâu cậu lại nói là không có linh cảm, kẹt ý tưởng.

Thế là tôi liền cầm bút lên viết hộ cậu!" Chưởng môn hít sâu một hơi, đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống An Lâm.
"Gần đây nhất, truyện này vừa có khởi sắc, có bên bản quyền đến hỏi, nhưng cậu lại chơi trò biến mất.

Cậu cho là tôi thật sự không tìm được cậu sao?"

An Lâm mở to mắt, kích động ôm lấy chân chưởng môn, trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Thật sao, là thật sao?"
"Chỉ đến hỏi thôi, còn chưa chắc chắn, nhưng chỉ mấy ngày nay mà cậu cũng không đảm bảo được thì còn bán bản quyền cái rắm gì nữa!" Chưởng môn lạnh lùng nhìn An Lâm.
"Tôi lập tức trở về viết ngay!" An Lâm kích động đến mức suýt khóc, bán được bản quyền, đây là ước mơ của rất nhiều người đấy!
"Tạm thời không về được." Chưởng môn quay đầu hít một hơi: "Cậu chỉ có thể rời đi sau khi kết thúc kịch bản của cuốn truyện này.

Vừa rồi cậu lại còn mắt qua mày lại với nam chính, gây ra cho tôi rất nhiều khó khăn."
"Có trời đất chứng giám, tôi không hề mắt qua mày lại với anh ta!" An Lâm kêu oan: "Anh ta không phải gu của tôi!"
Chưởng môn khé đảo tầm mắt, quay đầu lại, âm thầm rũ mắt xuống: "Vậy cậu thích loại nào?"
An Lâm sững sờ: "Tôi...!hình như tôi còn chưa nghĩ tới."
Chưởng môn yên tĩnh hồi lâu, chậm rãi lấy một sợi xích sắt từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Anh, anh..." An Lâm sợ hãi ôm lấy mình.
"Bắt đầu từ hôm nay cậu ở đây viết bản thảo cho tôi, mỗi ngày ít nhất ba ngàn chữ mới có thể ra ngoài hoạt động." Chưởng môn không nói hai lời, buộc dây xích vào mắt cá chân An Lâm.
"Nhưng tôi chết rồi!" An Lâm nhìn cái vai bị thương của mình, tỏ vẻ đáng thương.
"Có tôi ở đây, cậu có thể chết được à?" Chưởng môn hừ lạnh: "Ở thế giới hiện thực tôi nhìn thấy tin nhắn cậu gửi tới, đến kịp thời, đưa cậu đi bệnh viện.

Bây giờ cậu còn đang nằm trong bệnh viện."
"Tôi chưa chết sao?" An Lâm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

"Nói nhảm." Chưởng môn lấy giấy bút ra ném lên bàn: "Viết cho tôi!"
An Lâm ngẩn ngơ ngồi trước bàn, nhìn bút lông trong tay, lại nhìn nghiên mực bên cạnh, cảm giác áp lực cực lớn.
Vẻ mặt chưởng môn lạnh lùng, đứng dậy mài mực: "Không cho phép lười biếng!"
An Lâm lập tức cúi thấp đầu nhìn tờ giấy trắng trước mặt, suy nghĩ một lúc lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
"Biên tập, làm sao anh lại tới được đây?"
Chưởng môn giương mắt lên, trong đầu lướt qua gương mặt tái nhợt và đôi môi không có chút huyết sắc nào của An Lâm, anh ta ôm lấy cậu mà như không có chút trọng lượng nào.
An Lâm nhìn chưởng môn nhíu mày, trong mắt có vài phần cảm giác khó mà phát hiện ra, giống như là vui mừng vì rốt cục cũng tìm được bảo bối của mình trở về.
"Tôi đến đây như thế nào không phải việc của cậu, đừng có gọi tôi là biên biên gì hết!"
"Vậy thì gọi anh là gì?" An Lâm ngoan ngoãn hỏi.
"Để tôi nghĩ." Chưởng môn mài mực, cúi đầu nhìn xuống mực nước dày đặc, trong mắt mang theo mấy phần ý cười.

2

"Ở đây có sáu chân giò hun khói, bây giờ cha ăn hai cái rồi thì còn lại mấy cái?"
An Nhu nhanh nhẹn mở bọc chân giò hun khói ra, nhanh chóng ăn mất hai cái.

"Bốn cái!" Tịch Tịch với mái đầu úp tô giơ bàn tay nho nhỏ lên, đôi mắt đen như quả nho sáng lấp lánh, khuôn mặt trẻ con bụ bẫm trắng noãn đáng yêu.

"Đúng rồi!" Mắt An Nhu đầy kích động: "Vậy 6 trừ 2 bằng mấy?"
"Bốn ạ!" Tịch Tịch cầm bút máy, cúi đầu nhanh chóng viết số 4 vào vở bài tập.

"Thành Mân thì sao?" Tâm trạng An Nhu vui vẻ nhìn bên cạnh.

Bé trai với mái tóc màu hạt dẻ xõa tung chớp chớp đôi mắt to, đầu ngón cầm chặt cây bút máy đã bị bóp tới biến dạng, ánh mắt rơi xuống bốn cái chân giò còn lại, nuốt nước miếng.

"Sáu cái chân giò hun khói cha ăn đi hai cái, vậy còn lại mấy cái?" An Nhu thấp giọng hỏi, hướng dẫn từng bước
Thành Mân nhìn mấy cái chân giò hun khói, hơi sợ hãi nhìn An Nhu.

"Không cần phải sợ, con nói đi.

" An Nhu cố gắng dẫn dắt.

"Ba, ba cái ạ?" Thành Mân yếu ớt nói.

"Tại sao lại là ba cái vậy?" An Nhu hơi nhíu mày, dạy Thành Mân đếm lại lần nữa: "Còn lại một, hai, ba, bốn! đây là mấy cái đây con?"
"Ba cái.

" Thành Mân nghiêm túc nhìn An Nhu.

An Nhu nhìn con trai ruột nhà mình, hít một hơi thật sâu.

"Cha, anh muốn nhân lúc cha không chú ý ăn thêm một cái nữa đó, cuối cùng chỉ còn lại ba cái thôi.

" Tịch Tịch bật cười, để lộ ra hàm răng trắng như trân châu.

"Vậy chúng ta không nói đến đồ ăn nữa.

" An Nhu cố gắng nhoẻn miệng cười: "Thành Mân, nhà chúng ta tổng cộng có sáu người, ba, cha, thím Dương, thím Phương, và cả con và Tịch Tịch, giờ chúng ta không tính thím Dương và chị Phương, vậy còn lại mấy người?"
Thành Mân chớp chớp mắt, lại muốn cắn bút, cậu bé nhìn An Nhu trừng mắt liền lập tức mở nắp bút.

"Còn lại mấy người?" An Nhu kiên nhẫn hỏi lại.

"Ba, ba người ạ.

" Thành Mân trừng lớn đôi mắt đầy vô tội.

Nụ cười trên mặt An Nhu dần biến mất, cậu quay đầu bóp nhân trung của mình.

"Anh, anh muốn ăn ai vậy?" Tịch Tịch tò mò nghiêng đầu.

"Không phải ăn mất, ba và cha là hai người, anh và em đều là một nửa, cộng lại chẳng phải bằng ba người sao?" Giọng Thành Mân non nớt, tốt bụng chỉ dạy Tịch Tịch.

Tịch Tịch chớp chớp mắt, cô bé nghĩ thật lâu, vậy mà lại cảm thấy anh nói thật đúng.

"Dừng lại! Dừng lại ngay!" An Nhu ôm tim, cậu cảm thấy người tiếp theo vì dạy con nhỏ học bài tức tới mức mắc bệnh tim xuất hiện trên thời sự chính là mình.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, An Nhu giống như thấy cứu tinh xuất hiện, cậu vội chạy ra khỏi phòng, nhìn Mạc Thịnh Hoan mới tan làm về nhà, 'oa một tiếng ôm chầm anh.

"Ba!"
"Ba!" Hai đứa nhỏ lập tức vứt bút chạy theo An Nhu, vui vẻ nhảy nhót trước mặt hai người.

Mạc Thịnh Hoan một tay ôm An Nhu, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ: "Các con lại chọc Nhu Nhu tức giận sao?"
"Không ạ!" Tịch Tịch nũng nịu phản bác: "Cha đang dạy chúng con học a.

"
"Dạy gì thế?" Mạc Thịnh Hoan nâng tay sờ đầu An Nhu.

"Sáu trừ hai bằng mấy.

" Thành Mân ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ba.

Bàn tay Mạc Thịnh Hoan đang sờ đầu An Nhu thoáng khựng lại, anh cười nhẹ.

An Nhu ngửa đầu, mắt tràn ngập đau khổ.

"Em đi nghỉ một lát đi.

" Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn trán An Nhu, ánh mắt ôn hòa.

"Em xem thử anh dạy thế nào.

" An Nhu cởϊ áσ khoác ngoài giúp Mạc Thịnh Hoan, hai mắt đầy ai oán.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đi tới phòng sách nhỏ của hai đứa trẻ, nhìn bài tập của Thành Mân một lượt rồi cầm dụng cụ dạy học giáo viên bảo mua ra - một hộp que tính màu sắc rực rỡ.

Mạc Thịnh Hoan lấy ra sáu que tính cùng màu xếp trước mặt Thành Mân: "Mấy que đây?"
Thành Mân và Tịch Tịch vây lại, nghiêm túc đếm một lượt: "Sáu que a.

"
Mạc Thịnh Hoan lấy bớt hai que: "Bây giờ?"
"Bốn que ạ.

" Tịch Tịch và Thành Mân đồng thanh đáp.

An Nhu đứng đằng sau, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, trên đầu dần xuất hiện vài dấu chấm hỏi.

"Viết.

" Mạc Thịnh Hoan chỉ vở bài tập.

Thành Mân ngoan ngoãn cúi đầu, viết số '4' xiêu vẹo lên vở.

An Nhu cảm thấy thất bại nặng nề, cậu hơi cúi đầu đi ra khỏi phòng sách, ngồi trong phòng sách của mình và Mạc Thịnh Hoan, thở dài một hơi thật dài.

Không bao lâu sau Mạc Thịnh Hoan đã phụ đạo bài tập cho hai đứa nhỏ xong, anh tới tìm An Nhu đang buồn rầu trong phòng ngủ.

"Đây mới là bài tập mẫu giáo thôi.

" An Nhu oan ức ôm lấy Mạc Thịnh Hoan: "Mà em đã dạy không được rồi, em cảm thấy em học đại học công cốc mất rồi.

"
Mạc Thịnh Hoan ôm vai An Nhu, cúi đầu hôn lên vầng trán cậu thiếu niên: "Em phụ đạo cho mình anh là đủ rồi.

"
"Sau này phải mời một gia sư mới được.

" An Nhu thở dài, cậu cảm nhận được nụ hôn triền miên bên má nên nghiêng mặt đáp lại Mạc Thịnh Hoan, hôn lên môi anh.

Từ khi Mạc Thịnh Hoan thăng chức lên làm Tổng giám Bách Thụy chi nhánh nước Hoa, công việc bận hơn không biết bao nhiêu lần, sau khi tốt nghiệp An Nhu liền chuyên tâm phát triển sự nghiệp livestream, bây giờ cậu cũng đã là một streamer có hơn trăm vạn người theo dõi rồi, khoảng thời gian trước cậu tham gia thịnh điển hàng năm của Mễ Tảo còn nhận được một giải nhất với tiền thưởng 50 nghìn tệ.

Đương nhiên, cũng không thể gạt bỏ động tác âm thầm của người nào đó được.

Lúc đó, khi vừa mới đọc quy tắc, An Nhu liền cảm thấy thật kỳ quái, tại sao lại có hai giải nhất, trong đó có một giải là nội bộ quyết định.

Cậu và Mạc Thịnh Hoan hôn nhau đến mức cả người nóng bừng, An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, cậu bị đè trên giường, quấn lấy eo Mạc Thịnh Hoan.

"Ba! Cha!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, An Nhu giật bắn mình, không nói hai lời liền đẩy Mạc Thịnh Hoan ra, lật người ngồi dậy, còn chùi miệng mình.

Không được mấy giây sau cửa phòng đã bị mở ra, hai đứa nhỏ vui vẻ chạy vào, tò mò nhìn hai người họ.

"Ba, sao ba lại nằm trên giường thế ạ?" Tịch Tịch vẻ mặt tò mò nhìn Mạc Thịnh Hoan vừa mới bị An Nhu đẩy ra.

"Ba mệt rồi.

" An Nhu giải thích giúp anh.

"Cha, đầu tóc cha sao lại xuề xòa thế ạ?" Thành Mân tò mò chớp mắt hỏi.

"Cha, cha mới bị đau đầu nên bóp chút ấy mà.

" An Nhu mặt không đổi sắc nói dối.

Từ sau khi hai đứa nhỏ cao lên, có thể mở được cửa phòng, An Nhu liền đề phòng mọi lúc mọi nơi, có khóa bên trong cũng vô dụng, hai đứa nhỏ sẽ ra vẻ đáng thương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi cha ơi cha à.

"Thím Dương nói giờ phải ăn cơm rồi ạ.

" Tịch Tịch nắm tay An Nhu đung đưa: "Đi thôi cha.

"
An Nhu sửa sang lại tóc tai, ngoái đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt hờ hững đang nằm trên giường.

"Ông xã, ăn cơm thôi" An Nhu ngượng ngùng kéo Mạc Thịnh Hoan dậy, sau khi có hai đứa nhỏ sức sống bừng bừng, trò chơi hai người của hai người gặp phải lực cản trước nay chưa từng có.

Mạc Thịnh Hoan nằm sõng soài trên giường, dường như đã từ bỏ giãy dụa.

tytnovel.

com
"Ông xã.

" An Nhu có hơi áy náy, hôn lên hai má Mạc Thịnh Hoan: "Đi ăn cơm được không anh?"
Mạc Thịnh Hoan từ từ thở sâu, anh ngồi dậy, tinh thần có hơi uể oải.

Nhìn dáng vẻ này của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu cũng có hơi không đành lòng, sau khi cân nhắc thật lâu, ngày hôm sau, sau khi đưa hai đứa nhỏ tới nhà trẻ về, cậu lấy giấy ra, chìm đắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dm