Chưa đặt tiêu đề 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thành màu da cam. Người qua lại trên bến tàu thưa thớt, có một người đàn ông nhã nhặn đeo kính đứng ở một bên chờ bọn họ.

" Robbie tiên sinh!"

Bùi Huyên Huyên chào và hỏi thăm người này một chút.

"Bùi tiểu thư, chào cô. Vậy chắc hẳn vị này chính là Điền tiên sinh?" Người đàn cười nói: "Mời đi theo tôi."

"Đúng rồi." Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nói: "Nếu vào trong thuyền thì cũng không tiện lắm, mấy người cũng biết, việc kinh doanh gì cũng có bí mật riêng mà, vì thế nên hai người có thể không ..."

Bùi Huyên Huyên liếc nhìn người nhϊếp ảnh gia phụ trách quay phim nói: "Nhϊếp ảnh gia tiên sinh, hay là anh đi về ăn cơm tối trước đi? Tôi và Quốc Quốc có thể tự mình về, tóm lại là đoạn này không có gì hay để ghi hình đâu."
Sau khi nhϊếp ảnh gia rời đi, người đàn ông mới dẫn theo bọn họ đi về phía thuyền hàng.

Có một tấm ván gỗ dùng để làm cầu nối thuyền hàng với bến tàu, Điền Chính Quốc cùng Bùi Huyên Huyên đi qua tấm ván gỗ, sau khi bước lên cái thuyền hàng lớn, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy bên trong một khoảng không gian tăm tối.

Không nhìn rõ được.

Điền Chính Quốc đang muốn lấy điện thoại di động ra để mở đèn flash, nhưng lại có tiếng kêu của Bùi Huyên Huyên truyền bên tai.

Bốp ——

Còn chưa kịp phản ứng lại, Điền Chính Quốc cảm thấy sau gáy bị tê rần, như là bị đánh mạnh bởi vật cứng, sau khi bị đánh trúng thì mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.



Chương 20: Thời khắc người anh hùng bảo vệ bạn" Thằng oắt con hỗn xược, tại sao mày không chết đi! Ăn chùa uống chùa, phiền muốn chết!"

Trong căn phòng nhỏ, người đàn ông trung niên cầm vỏ chai rượu tàn nhẫn đập mạnh xuống sàn nhà, một loạt âm thanh chói tai sắc bén, "Choang" bình rượu tan tành vỡ vụn.

Bé trai cuộn mình ở trong góc tường, bị âm thanh dọa sợ đến mức thân thể cứng đờ.

"Nhìn bộ dạng sợ sệt của mày xem!"

Người đàn ông lấy dây lưng ra rồi bước về phía bé trai. Be trai vùi đầu vào trong đầu gối, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng.

Người đàn ông giơ cao dây lưng đang muốn vụt về phía bé trai, bỗng nhiên có một người phụ nữ la to vội vã đến ôm lấy bé trai khóc ròng nói: "Đừng đánh con... Xin ông, đừng đánh con..."

Dây lưng liền rơi xuống người phụ nữ, phát ra âm thanh "Chan chát".

"... Mẹ!"

...

"A..."

" Quốc Quốc! Điền Chính Quốc!"

Điền Chính Quốc chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt phóng to tràn ngập sự lo lắng của Bùi Huyên Huyên.

"Quốc Quốc... cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.."

Viền mặt Bùi Huyên Huyên đỏ bừng nói: "Xin lỗi... Là do tôi sơ sẩy, tôi nên điều tra rõ ràng rồi mới dẫn anh đến... Xin lỗi! Xin lỗi..."

Hai tay Điền Chính Quốc chống xuống đất để lấy đà đứng dậy, nhìn xung quanh, mình và Bùi Huyên Huyên đang ở trong một căn phòng nhỏ trống rỗng, cửa sổ bị bịt kín bởi tấm ván gỗ đóng đinh lên trên , hoàng hôn xuyên qua khe hở chiếu vào, có thể nghe được tiếng nước mơ hồ.

Bùi Huyên Huyên giật giật mũi nói: "Sau khi anh ngất đi, người trong thuyền hàng liền mang chúng ta tới đây và nhốt lại. Hiện tại chúng ta đang bị nhột trong một căn phòng trên thuyền hàng, di động cũng bị mất ... Cũng không biết bọn họ muốn làm gì chúng ta..."

Điền Chính Quốc đứng ở trước cửa sổ nói: "Cô biết bơi không?"

"Ặc?" Đối mặt với vấn đề xuất hiện một cách bất thình lình, Bùi Huyên Huyên có chút ngây người.

"Biết không?"

"Biết."

Điền Chính Quốc gật đầu nói: "Được, vậy cô chờ một lúc rồi từ cửa sổ nhảy xuống."

"... A?" Sau khi Bùi Huyên Huyên lấy lại tinh thần lập tức lắc đầu nói: "Không được không được không được! Nơi này quá cao, hơn nữa nước rất sâu..."

Nhìn Bùi Huyên Huyên bày ra dáng vẻ muốn khóc, Điền Chính Quốc thở dài nói: "Vậy tôi sẽ tự nhảy, sau đó tìm người tới cứu cô."

"Nhưng... Anh nhảy thế nào." Bùi Huyên Huyên nhìn cửa sổ bị tấm ván gỗ ngăn chặn nói: "Không mở được."

"Tôi có cách."

Điền Chính Quốc nói xong liền tháo cái đồng hồ mà Kim Thái Hanh đưa cho cậu ra khỏi cổ tay.

Bấm mấy cái nút, liền thấy một mặt của cái đồng hồ đeo tay bỗng nhiên bắn ra một con dao nhỏ sắc bén, dao nhỏ mỏng manh gắn liền với đồng hồ đeo tay, có hình dạng uốn cong ở giữa, nói là dao nhưng thực ra càng giống móc câu của hải tặc hơn.

"... Trời ạ." Vẻ mặt Bùi Huyên Huyên thán phục mà nhìn đồng hồ đeo tay của Điền Chính Quốc rồi nói: "Từ đâu mà anh có được cái đồng hồ này..."

Điền Chính Quốc vừa dùng dao nhỏ cạy đinh sắt trên tấm ván gỗ ra vừa nói: "Là Kim Thái Hanh đưa cho tôi, trước đây anh ta làm vệ sĩ nên có những loại ám khí."

Thời gian trước Kim Thái Hanh từng biểu diễn tất cả những chức năng của cái đồng hồ đeo tay này cho Điền Chính Quốc xem, Điền Chính Quốc cũng rất kinh ngạc.

Thật vất vả mới có thể cậy hết mấy tấm ván gỗ, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện và thanh âm ồn ào.
Điền Chính Quốc lập tức tiến lên kề sát vào cửa, nhìn xuyên qua khe cửa, liền thấy mấy người đàn ông đang nói chuyện.

"Tao đã mang người đến cho chúng mày rồi đấy." Người đàn ông nhã nhặn dẫn bọn họ đến có tên là Robbie đang đứng trước mắt ba người đàn ông khác cười và nói: "Tiền công đâu?"

"Sẽ không thiếu của mày một xu nào đâu." Một người đàn ông tóc dài trong số đó đưa cho Robbie một sấp tiền dày.

Điền Chính Quốc phát hiện ra trong số ba người này có hai người cậu đã từng gặp, ngày hôm ấy là hai người này đã từng gây sự trước cửa hàng, chính là gã đàn ông đầu trọc và gã đàn ông có râu quai nón.!

Ha...

Điền Chính Quốc quay đầu lại và nói: "Huyên Huyên, cô nhảy xuống đi, tôi cản bọn họ lại."

"Không được..."

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày, ôm ngực lạnh lùng nói: "Nếu như cô không nhảy, cô biết chuyện gì đang chờ đợi chúng ta không? Trước thì hãʍ Ꮒϊếp sau thì gϊếŧ chết? Hϊếp xong thì nhốt trong thuyền hàng này rồi bị bán đi? Hoặc sẽ có một phần nội tạng trên người bị cắt..."
"Đừng nói đừng nói nữa!"

Điền Chính Quốc nói quá thẳng thắn, lần này Bùi Huyên Huyên muốn khóc cũng khóc không được, nhưng cả người cứ run rẩy không ngừng.

Hít thở sâu vài lần, Bùi Huyên Huyên mới nói: "Được! Hãy cố gắng thoát bằng bất cứ giá nào !"

——————

"Xoảng —— "

Robbie kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ.

Hình như bên trong truyền đến tiếng thủy tinh vỡ?

Gã đàn ông đầu trọc phản ứng nhanh nhất, xông lên mở cửa, nhưng lại bị một tấm ván gỗ đập trúng đầu. Vì bị choáng nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông có ngũ quan tinh xảo, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức

"Chết tiệt!" Gã đàn ông tóc dài đứng ở một bên trơ mắt nhìn đồng bạn bị đánh ngất, tức giận đến mức rút dao nhỏ cài ở bên hông ra rồi đam về phía Điền Chính Quốc.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Điền Chính Quốc đưa tay lôi kéo gã đàn ông đầu trọc che ở trước người mình, gã đàn ông tóc dài không kịp thu tay lại, con dao nhỏ lập tức đâm vào bụng gã đàn ông đầu trọc.

Gã đàn ông tóc dài giật nảy cả mình, hít vào một ngụm khí lạnh. Nhân lúc gã đang trố mắt, Điền Chính Quốc lại một lần nữa cầm lấy tấm ván gỗ sắc bén đập về phía gã đàn ông tóc dài.

Mấy gã đàn ông đã có phòng bị trước, bởi vậy thời điểm này đã né tránh đến cùng.

Gã đàn ông râu quai nón tức giận tới mức hét lên, gào to với Robbie : "Mày còn không mau gọi người đến giúp đỡ! Đứa con gái kia đã đập cửa sổ nhảy ra ngoài rồi!"

Gã đàn ông râu quai nón tàn bạo mà trừng mắt với Robbie, trong lòng nghĩ sao ban nãy đem người đến mà không trói lại? Nhìn thấy vẻ ngoài của người ta gầy yếu thì khinh địch, thật là một lũ ngu xuẩn!
Robbie cũng không ngờ rằng một người có dáng vẻ trói gà không chặt như Bùi Huyên Huyên lại có thể quyết đoán nhảy từ trên thuyền hàng xuống hồ sâu, gã lập tức hoang mang hoảng loạn chạy ra ngoài.

Nếu như Bùi Huyên Huyên thành công lên bờ, vậy thì bọn họ liền xong! Thị trấn này không lớn, chỉ cần Bùi Huyên Huyên lên bờ kêu cứu với người qua đường thì chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến.

Sau khi Robbie rời đi, gã đàn ông râu quai nón cũng rút con dao nhỏ ra tiến lên hỗ trợ đồng bọn khống chế Điền Chính Quốc.

Tất nhiên là Điền Chính Quốc không thế đấu lại hai người, lập tức quay đầu bỏ chạy về phía cửa sổ trong căn phòng để trốn thoát.

"Đừng để nó chạy!"

Điền Chính Quốc đứng ở trước cửa sổ, còn chưa l kịp nhấc chân bước ra, thì cánh tay đã bị tóm lấy. Gã đàn ông tóc dài kéo Điền Chính Quốc xuống, xoay người cậu lại và đấm một phát vào bụng cậu.
"A..."

Cơ thể Điền Chính Quốc mềm nhũn, từ từ ngã quỵ.

Lúc này từ phía bên ngoài truyền đến âm thanh báo động , gã đàn ông tóc dài nhíu mày nói: "Sẽ không phải là đứa con gái kia tìm người đến giúp đỡ đấy chứ?"

"Nếu là cảnh sát thì phải làm sao bây giờ?"

Gã đàn ông tóc dài hung ác nói: "Mặc kệ! Gϊếŧ xong rồi giấu xác nó đi, cảnh sát cũng không có năng lực nên chúng ta sẽ chẳng sao cả!"

—————

"Tổng cộng là 25 Euro."

Kim Thái Hanh đứng ở trước quầy thanh toán của một nhà hàng, sau khi trả tiền liền nhận lấy một túi nylon to từ tay cô gái phục vụ. Trong túi đựng tám hộp cơm, là bữa tối của bọn họ.

Đang muốn rời đi, đột nhiên điện thoại di động rung chuyển dữ dội.

Kim Thái Hanh kéo cái ghế tựa ở bên cạnh sang và ngồi xuống, mở di động ra xem, sau đó sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
Suy nghĩ một chút, trước tiên Kim Thái Hanh gọi cho Điền Chính Quốc một cú điện thoại.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói thông báo một cách máy móc, Kim Thái Hanh liền gọi cho Jonas.

"KIm?"

"Jonas, Quốc Quốc có ở trong cửa hàng không?"

"Điền và Bùi cùng đi ra ngoài mua nguyên liệu, hai người ấy vẫn chưa về."

Sau khi cúp điện thoại, Kim Thái Hanh đưa túi đựng hộp cơm cho nhϊếp ảnh gia và nói: "Nhϊếp ảnh gia tiên sinh, trước tiên anh cầm đồ về cửa hàng đi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Nếu ghi hình đoạn này cũng không tiện lắm, anh có thể châm chước bỏ qua được không?"

Sắc mặt Kim Thái Hanh nghiêm nghị, nhìn không giống đùa giỡn, nhϊếp ảnh gia suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Không có máy quay cản tay, Kim Thái Hanh lập tức đi đến góc tường ấn xuống một chuỗi mật khẩu, mở trang ẩn của di động ra.
Đồng hồ đeo tay mà anh đưa cho Điền Chính Quốc có phần mềm kết nối với điện thoại di động của anh, vừa rồi đột nhiên điện thoại di động nhận được một lời cảnh báo. Lời cảnh báo này chỉ xuất hiện khi nhịp tim của chủ nhân cái đồng hồ trở nên không bình thường và đang phải đối mặt với những chấn động mạnh, sóng âm và nhiệt độ cơ thể cũng không bình thường.

Cho dù là trường hợp nào, đều không phải là tình cảnh tốt.

Sau đó Kim Thái Hanh nhấn một chuỗi số hiệu lên màn hình điện thoại, trên màn hình xuất hiện một bản đồ màu đen, hiển thị trên bản đồ là những đường xanh xanh đỏ đỏ xen kẽ, mà ở trong đó có một điểm màu da cam đang lóe sáng.

... Bến tàu?

Kim Thái Hanh hơi híp mắt lại, rồi đi theo hướng dẫn.

Sau khi đi tới bến tàu, Kim Thái Hanh lập tức kinh ngạc.
Ở trong hồ nước cách đó không xa có tiếng "Bùm bùm" vang lên, giống như có người rơi xuống hồ, bọt nước cũng nổi lên, Anh nhìn thấy Bùi Huyên Huyên đang giãy giụa ở trong hồ nước, mà còn có một nhóm người vội vàng nhảy từ trên thuyền xuống, hình như muốn bắt được Bùi Huyên Huyên.

"Cứu mạng! Cứu mạng —— "

Nhìn thái độ né tránh của Bùi Huyên Huyên liền biết những người kia không phải là đang cứu Bùi Huyên Huyên, Kim Thái Hanh xông lên đẩy gã đàn ông kia ra, hỗn loạn trên bên tàu lập tức khiến người khác chú ý.

Bùi Huyên Huyên nhân cơ hội này dùng khả năng Tiếng Anh sứt sẹo hô lớn: "Hanh ca! Những người này đã bắt tôi và Quốc Quốc! Quốc Quốc còn ở bên trong... Chính là mấy gã lưu manh mấy hôm trước đã đến gây sự ở cửa hàng chúng ta!"

"Trời ạ... Đây chẳng phải mấy người nước ngoài đang kinh doanh ở cửa hàng điểm tâm ngọt đó sao?"
"Mấy hôm trước bọn họ làm 'Xích xà' phật ý!"

Một người đàn ông đi ngang qua lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, cũng có người dùng dây thừng ở thuyền khác trợ giúp kéo Bùi Huyên Huyên lên bờ.

Ở phía bên kia, Kim Thái Hanh tay không tấc sắt xông vào trong thuyền.

Robbie bảo tất cả mấy gã đàn ông còn lại trên thuyền ở lại chiến đấu với địch, nhưng giờ khắc này đôi mắt của Kim Thái Hanh đã đỏ bừng như máu, giống như con chó sói đang nổi điên, xông thẳng vào bất cứ ai cản đường, chỉ cần phất tay một cái là bên cạnh liền có người ngã xuống, kêu rên ầm ĩ.

Robbie đứng ở trên đài cao nhìn Kim Thái Hanh đang đánh đấm điên cuồng, cả người không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy. Sát khí... Người bình thường không thể có sát khí như thế này! Khí chất trên người Kim Thái Hanh khiến hai chân của Robbie nhũn ra.
Đứng ở chỗ cao có thể quan sát cuộc chiến rất rõ ràng, Robbie tận mắt tay chân của mình đông như đội quân kiến tiến về phía trước bao phủ lấy Kim Thái Hanh, nhưng bóng người của Kim Thái Hanh đã giải quyết từng chút một, khiến cho đội quân dần dần thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, số lượng người cũng không còn nhiều.

Ngơ ngơ ngác ngác móc súng lục ra, Robbie ép bản thân giơ hai tay lên, đem nòng súng nhắm vào Kim Thái Hanh — người đang giao đấu với mấy gã đàn ông còn sót lại.

" Phập."

Robbie sững sờ, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt loáng một cái đã thay đổi, sau đó ở bụng truyền đến cảm giác đau đớn.

Cúi đầu nhìn thì thấy có con dao găm đang cắm thằng vào bụng mình, máu tươi chảy ra.

... Xảy ra chuyện gì?

Robbie trợn to mắt, liền thấy mấy gã đàn ông trong một khắc trước còn đang giữ chân Kim Thái Hanh, nay đã trụ không nổi, mà Kim Thái Hanh thì đã ở ngay bên cạnh mình, đang nhíu mày nhìn mình.
"Không...có khả năng... Tại sao lại như thế được?" Sắc mặt Robbie trắng bệch.

Liếʍ liếʍ môi dưới, Kim Thái Hanh mỉm cười và thở dài nói: "Thực ra tôi có thể bay như Hoàng Phủ Hạo."

"...?"

Kim Thái Hanh cướp lấy súng của Robbie, sau đó dùng báng súng đập hắn bất tỉnh, rồi tiếp tục đi về phía trước.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net