Chưa đặt tiêu đề 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Trọng lượng của sinh mệnhNhà tiếp theo là của một cặp mẹ con, vui mừng chính là lần này gõ cửa thì có người trả lời.

"Chúng tôi là bác sĩ đến để giúp đỡ mấy người, xin hãy mở cửa."

Một lát sau, "Kẹt kẹt" một tiếng, một người phụ nữ gầy yếu có màu da trắng xám chậm rãi kéo cửa gỗ, lộ ra một khe nhỏ ngơ ngơ ngác ngác nói: "Chào mấy người..."

Trong tay người phụ nữ cầm một cái khăn tay, trên khăn tay đầy vết máu.

"Để chúng tôi vào được không?"

Người phụ nữ lắc đầu nói: "Không thể, không thể, sẽ chết..."

"Sẽ không chết, chúng tôi sẽ có cách để tránh bệnh dịch..." Christopher suy nghĩ một chút, cảm thấy người phụ nữ cũng sẽ không hiểu những này, liền dứt khoát nói: "Chúng tôi là bác sĩ, chúng tôi sẽ không bị lây bệnh, bà để chúng tôi đi vào, chúng tôi có thể cứu bà và con gái của bà nữa."

Vừa nghe đến con gái của mình, người phụ nữ mím mím môi, cuối cùng cũng chịu mở cửa.

Trong phòng rất hỗn độn, một bé gái khoảng chừng sáu, bảy tuổi ngồi ở cạnh giường, hướng về mấy người Điền Chính Quốc nhếch miệng mỉm cười.

Sau khi Christopher kiểm tra cho hai người xong, thở dài nói: "Tôi cũng không có cách nào xác nhận xem có phải là bệnh lao phổi hay không, dù sao bệnh này không có biểu hiện lâm sàng nổi bật, phải về làm kiểm tra lại đã."

"Trước đây chúng tôi đã từng làm kiểm tra, bác sĩ nói tôi sinh bệnh, tôi có ở uống thuốc." Người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Trước đây có..."

"Hử?"

Người phụ nữ lấy ra một tờ giấy và gói thuốc từ trong ngăn tủ ra.

Chris xem một chút, là báo cáo kết quả khám bệnh của bác sĩ không biên giới, mà trong báo cáo kết quả đúng là bệnh lao phổi. Là do bác sĩ Andrea kết luận từ một năm trước.

Hóa ra là người phụ nữ này truyền bệnh cho nhà sát vách, đây mới là đầu nguồn!

"Vậy bây giờ bà còn tiếp nhận quá trình trị liệu không?"

"Không... Trước đây bác sĩ Andrea sẽ đến cho tôi thuốc và cả thuốc dinh dưỡng, thế nhưng đến rồi hai lần sau anh ấy liền không đến. Tôi nghĩ có khả năng là do chính bản thân tôi không hăng hái, uống thuốc cũng vô dụng, vì lẽ đó..."

Chris suy nghĩ một chút liền hiểu rõ.

"Không phải là vấn đề của bà, Andrea đã qua đời từ một năm trước rồi."

"... A!" Người phụ nữ che miệng lại.

Chris hơi nhíu mày, nếu là dựa theo báo cáo này, trước đây người phụ nữ này cũng đã dùng ba đợt thuốc. Mà bệnh lao phổi có chịu được những loại thuốc có tác dụng mạnh, người phụ nữ này đã dừng uống thuốc một thời gian lâu như vậy, nên bây giờ đã...

Nghĩ đến cái chết của Andrea, mặc dù các nhà chức trách nhìn thấy báo cáo nhưng lại không có người nào tiếp nhận trường hợp bệnh của người phụ nữ này nguyên nhân chính là... Đã vô ích. Nhưng bọn họ không biết, người phụ nữ này còn có một đứa con gái.

Thực ra bệnh lao phổi không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất dễ dàng cướp đoạt tính mạng con người, đặc biệt là tính mạng của những người nhà nghèo, vì lẽ đó cũng gọi là bệnh hiểm nghèo. Chỉ vì nó có thể trị, nhưng nếu muốn chữa khỏi, cần phải hao phí rất nhiều tiền trong một thời gian lâu dài, kéo dài hai ba năm là chuyện bình thường, không chỉ có như vậy, còn phải có máy móc tân tiến hơn và rất nhiều đồ dinh dưỡng phụ trợ.

Mà vấn đề hóc búa nhất chính là, nếu đã dừng dùng thuốc hoặc là thời điểm phát hiện ra đã là quá muộn, virus đã có thể kháng thuốc từ lâu, như vậy thì bất kể có trị liệu như thế nào cũng không có tác dụng. Ví dụ như người phụ nữ này.
Nhiều lúc ở vào tình thế như vậy thì bệnh lao phổi và bị tuyên án tử hình không có gì khác nhau cả. Andrea đã cố gắng cứu tính mạng của người phụ nữ này, không ngại vất vả đi tới nơi xa xôi này đưa thuốc và đồ ăn, đến cuối cùng anh ấy vẫn không thể cứu vãn cái gì.

Chris đẩy gọng kính mắt một cái, trong đầu lý trí đang sắp xếp tính toán mỗi loại khả năng và biện pháp một cách rõ ràng, đến cuối cùng, chỉ thở dài và nói: "Thư, trước tiên cậu dẫn Eva Jia đi ra ngoài."

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày.

Kéo bé gái ra đến ngoài cửa, ngồi trên bậc thang, Eva Jia nhìn Điền Chính Quốc ngượng ngùng nói: "Đại ca ca, dung mạo anh thật là đẹp mắt. Trong số những người mà em từng thấy thì anh là người đẹp trai nhất."

Điền Chính Quốc đưa tay sờ sờ đỉnh đầu bé gái.
"Anh không sợ em sao?" Bé gái chớp mắt, và dường như đôi mắt tỏa sáng lấp lánh hơn với làn da sẫm màu.

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn bé gái mềm mại yếu đuối.

"Bởi vì những đứa trẻ trong làng đều không chơi với em, bọn họ nói ta là tai tinh, sẽ hại chết bọn họ." Eva Jia cúi đầu nói: "Em và mẹ bị bọn họ cô lập, nhưng là rõ ràng là mẹ với em không làm gì sai cả..."

"Hai người thật sự không sai." Điền Chính Quốc đưa tay ôm bé gái vào trong ngực.

Eva Jia sững sờ, cọ xát vào l*иg ngực Điền Chính Quốc.

Khi Chris từ trong phòng đi ra ngoài thì nhìn thấy cảnh Điền Chính Quốc ôm lấy bé gái đang gào khóc và nhẹ giọng an ủi, trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ rằng người đàn ông lạnh lùng này khi đối mặt trẻ con thì còn có một mặt ôn nhu như vậy.

Người phụ nữ đi theo Chris ra, hướng về phía Eva Jia vẫy vẫy tay nói: "Bảo bối nhi, lại đây."
Hai tay của người phụ nữ khoát lên bả vai của Eva Jia và nói: "Con theo mấy đại ca ca đi bệnh viện kiểm tra một chút, có được hay không?"

Chris cho rằng ở bên cạnh người phụ nữ trong thời gian dài, sức đề kháng lại yếu, nên có thể Eva Jia cũng bị mắc bệnh tật, nhưng nhìn mặt ngoài nên chỉ thấy triệu chứng không nghiêm trọng, sau khi kiểm tra nếu còn có thể cứu vãn được thì sẽ ở trong trụ sở điều trị lâu dài, quan trọng là cần phải trị liệu đúng thời điểm có lẽ sẽ ổn.


"Thế mẹ ở đâu?"

Người phụ nữ cúi đầu cười nói: "Mẹ ở lại đây chờ con trở về, bác sĩ lo lắng là con cũng sinh bệnh, vì thế nên muốn cho con đi bệnh viện khám."

"Con không cần..."

Người phụ nữ và bé gái đang nói chuyện ở phía bên kia, Chris nói với Điền Chính Quốc: "Trước tiên chúng ta đi tiến hành kiểm tra cho những người còn lại."
Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn cô bé nói: "Được."

Liêu Tài Tín đã căn dặn Chris phải "Nhiệt tình" một chút, để khán giả của chương trình và khách mời hiểu thêm về công việc của bọn họ, bởi vậy tuy rằng trong lòng không kiên nhẫn, nhưng vẫn chủ động giải thích: "Người mẹ kia đã không cứu được, nhưng con gái vẫn có hi vọng. Tôi định để Eva Jia theo chúng ta về tiếp nhận điều trị lâu dài."

"Chắc hẳn bệnh lao phổi không phải một hai tháng có thể chữa khỏi bệnh." Điền Chính Quốc nhíu mày nói: " Sau khi tiếp nhận điều trị dài hạn Eva Jia có thể tốt hơn, nhưng còn người mẹ của bé thì sao đây?"

Chris quay đầu không đáp.

"Anh muốn để mẹ bé ở lại trong làng một thân một mình chết đi?"

Chris nói: "Lấy đại cục làm trọng... Thư, có từ bỏ thì mới hiểu được. Nếu như muốn cứu Eva Jia thì cô bé không thể ở cùng với mẹ mình. Mà điều kiện trong làng không đủ, còn có rất nhiều trẻ em bị bệnh, còn có cả người già, phụ nữ có thai, sức đề kháng của bọn họ rất yếu, đồ ăn và thuốc đều không đủ để chia cho các gia đình, trước khi điều trị mẹ của Eva Jia đã dương tính với bệnh rồi nhưng chưa trải qua quá trình điều trị dứt điểm, chúng ta không thể thu nhận giúp đỡ bà ấy..."
Khuôn mặt Điền Chính Quốc không có cảm xúc mà cúi đầu.

Bọn họ bị ép từ bỏ một người.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc đối mặt tử vong.

Vào thời điểm bác sĩ còn chưa kịp đến đã có một người chết, còn một người thì đã ở trong tình trạng ván đã đóng thuyền.

——————

Có thể là vì môi trường sống ở ngôi làng này không tốt, người dân cũng không đủ đồ ăn, dòng sông còn bị ô nhiễm.

Bởi vì điều kiện vệ sinh kém, dẫn đến việc người dân dễ mắc phải nhiều căn bệnh và hay bị thương. Người dân nói cũng cho bọn họ biết, có hai nhà bị mắc phải bệnh lao phổi ở giai đoạn nghiêm trọng nhất, nhưng thực ra sức khỏe của mọi người cũng không quá tốt, đại đa số người đều bị mắc những bệnh lớn hoặc nhỏ.

Chẳng mấy chốc số thuốc ở trong túi thuốc sẽ cạn kiệt hết, Chris thở dài, xem ra ngày mai anh còn phải trở lại đây một chuyến.
Cậu bé phiên dịch viên ôm một cô gái trẻ cần mang về trụ sở để làm phẫu thuật đang chờ ở ngoài làng, Chris cùng Điền Chính Quốc quay lại đi đón Eva Jia.

Ở bên ngoài căn phòng nhỏ, Eva Jia nhìn mẹ của mình hỏi: "Nếu như con khỏi bệnh rồi, thì có thể trở về chứ? Mẹ sẽ ở đây chờ con?"

"Ừm..." Viền mắt của người phụ nữ hồng hồng, nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Đương nhiên! Chúng ta sẽ tốt thôi."

"Được rồi! Con sẽ là bé ngoan đi chữa bệnh, sẽ hồi phục sớm để nhanh chóng trở về." Eva Jia bước cà nhắc, đưa tay vòng qua cổ mẹ mình.

"Eva Jia, mẹ yêu con."

"Con cũng yêu mẹ."

Lúc này cô bé không hề biết khi mình đi, sau khi trở lại mẹ đã không ở đây nữa rồi.

Điền Chính Quốc nắm tay Eva Jia nói: "Nắm lấy nhé, chúng ta phải đi rất xa."

"Không sợ!" Eva Jia cười híp mắt nói: "Trước đây em thường xuyên đi đến những chỗ rất xa để tìm rau dại."
"Bác sĩ! Bác sĩ —— "

Chris và Điền Chính Quốc hướng về phía ngoài làng để đi ra ngoài, đã thấy một bé trai tầm mười một mười hai tuổi đuổi theo bọn họ.

Hai người dừng chân, bé trai cõng một làn rau dại thở hồng hộc nói: "Mọi người muốn đi chưa! Có thể đến khám cho em trai của em được không? Em mới từ bên ngoài trở về, nghe thấy bảo có bác sĩ đến. Mọi giúp em một chút có được không?"

Chris nói: "Tôi biết tôi còn có rất nhiều bệnh nhân còn chưa khám xong, ngày mai tôi sẽ trở lại."

"Không được...! Em trai em..." Bé trai lo lắng nói: "Mấy ngày nay tình huống của em ấy rất kỳ quái! Có rất nhiều nốt lan ra ở trên người. Thật khó khăn em mới chờ được bác sĩ..."

Chris thở dài nói: "Muộn mười phút cũng không ảnh hưởng."

Bé trai dẫn bọn họ đi tới một căn nhà tương đối chắc chắn và hoàn thiện hơn so với những nhà khác, dù sao thì cũng không phải ngôi nhà bị thiếu mất mấy miếng ngói lợp mái, hoặc là tường bị ít đi mấy hàng, trong nhà treo đầy da thú, còn toả ra một mùi hương quái dị.
Bé trai nói: "Ba ba và ma ma em đã đi ra ngoài săn thú, mỗi lần đi ra ngoài bọn họ đều muốn đến những nơi rất xa, vì nơi đó mới có thể có thu hoạch. Vì thế nên khi em trai bị bệnh... Em không biết nên làm gì."

Đi tới một gian phòng ở phía sau, liền thấy một bé trai tầm ba, bốn tuổi nằm ở trên giường thống khổ a a gọi, gò má đỏ bừng, hô hấp khó khăn dồn dập, phủ kín trên người là những nốt đỏ to to nhỏ nhỏ.

Chris nói: "Là bệnh thuỷ đậu."

Chris đưa tay sờ sờ trán bé trai, lông mày lập tức nhíu chặt thành hình chữ "Xuyên". Mà sau khi rút nhiệt kế đo nhiệt độ cho bé trai ra, chữ "Xuyên" ở giữa hai đầu lông mày lại càng sau hơn

"Có chuyện gì vậy?" Sắc mặt bé trai sợ hãi.

Chris nhìn nhiệt kế một chút rồi nói: "Chuyện này... Nếu như là 38.5 độ trở xuống thì là bình thường, ban đầu bệnh thuỷ đậu sẽ đi kèm theo những cơn sốt. Thế nhưng... Hiện tại nhiệt độ đang dao động ở 39 và 40 độ. Đứa bé này cần thuốc hạ sốt và kèm theo những phương pháp vật lý để hạ sốt."
Chris nhíu mày thật chặt.

Lần này nên làm gì? Bên ngoài kia trong lòng phiên dịch viên vẫn đang ôm một cô gái trẻ cần phẫu thuật gấp trong đêm nay, bọn họ không thể ở lại thêm nữa, nhưng nếu trở lại cứu cô gái ấy, vậy còn bé trai đang sốt cao thì phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này mắc bệnh thuỷ đậu, cũng không thể theo bọn họ đi vượt núi băng đèo về trụ sở được.

Chris trao đổi bằng ánh mắt với Điền Chính Quốc, hai người đi ra ngoài phòng.

"Anh... Lại muốn từ bỏ một người trong đó sao?" Trong lòng Điền Chính Quốc cảm thấy rất không thoải mái.

"Tôi không có, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi. Xưa nay bác sĩ sẽ không bỏ bệnh nhân, càng không lựa chọn cứu ai, chỉ cần là bệnh nhân, chúng ta đều sẽ cố gắng hết sức. Mẹ của Eva Jia... Không phải là tôi từ bỏ bà ấy, mà là tôi nhìn thấy rõ sự thât. Hai đứa bé này tôi đều cứu, chỉ là tôi cần phải suy nghĩ."
Chris đẩy gọng kính một cái rồi nói: "Tôi còn đang nghĩ biện pháp, hiện tại tình huống này không phải là xấu nhất, chí ít vẫn còn tốt hơn so với mẹ của Eva Jia, hai đứa bé đều còn không có nguy hiểm đến tính mạng."

Điền Chính Quốc nói: "Nếu vậy anh ở lại đây chăm sóc bé trai, chờ bác sĩ khác mang thuốc đến? Còn chúng tôi có thể mang cô gái kia về."

Chris nhíu mày nói: "Vậy vạn nhất dọc đường đi cô gái ấy xảy ra vấn đề khẩn cấp thì sao? Mấy người có thể xử lý sao?"

"Vậy thì ta ở lại đây." Vẻ mặt Điền Chính Quốc không chút thay đổi nói: "Còn mấy người trở về, chỉ là hạ sốt hạ nhiệt độ, tôi có thể làm. Tôi có kinh nghiệm trong việc chăm sóc sức khỏe."

Chris lắc đầu nói: "Cậu phải biết rằng, chăm sóc bệnh nhân không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu."
"Tôi biết, tôi đã từng làm." Điền Chính Quốc nói, ...cậu đã từng làm việc này trong một thời gian dài khi cậu còn là một đứa trẻ ....

Chris cúi đầu trầm ngâm.

"Chỉ có thể làm như vậy."

Ban đêm đường rất nguy hiểm, nói không chừng còn có dã thú. Chris và phiên dịch viên cùng nhau trở về, nhϊếp ảnh gia để lại máy thu hình ở trong phòng sau đó cũng trở về. Tóm lại là có máy thu hình, hơn nữa còn ở trong ngôi làng, Điền Chính Quốc sẽ không gặp nguy hiểm.

Bên trong phòng chỉ còn lại Điền Chính Quốc và hai bé trai, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi nói: "Nhà bếp ở chỗ nào, anh cần khăn mặt và chậu đựng nước."

Cậu có thể kiên trì chịu đựng được.



Chương 12: Sức mạnh của bờ vaiĐiền Chính Quốc nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã là nửa đêm.

Ngồi chếch ở giường, Điền Chính Quốc lắc lắc đầu để lấy lại tinh thần. Tuy rằng cậu thường xuyên bị mất ngủ, muốn ngủ mà không được, nhưng cho dù mất ngủ vẫn nằm ở trên giường nhàn nhã xuất thần, mà bây giờ thì phải tập trung tinh thần cao độ.

"Ưm..."

Bé trai đang nằm trên giường dần dần tỉnh lại.

Tay Điền Chính Quốc cũng không ngừng động tác dấp nước ấm lau người và trán cho đứa bé, chỉ nhẹ giọng nói: "Còn muốn nôn sao?"

"A..." Bé trai mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy.

Điền Chính Quốc lập tức lấy ra một cái túi treo ở tay mình, cả tối nay đứa nhỏ này vẫn luôn nôn vào đây, sau khi nôn xong lại ngất đi, cả người nóng bừng tình trạng không được tốt lắm.

Nhưng bé trai chỉ hít sâu mấy hơi sau đó liền hoãn hạ xuống, không nôn, chỉ là khóc nức nở.

"Đau... Ca ca, đau..."

Điền Chính Quốc nói: "Ca ca rất mệt, ngủ. Em đau ở chỗ nào?"

"Lưng đau. Khó chịu, lạnh..."

"Chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn thôi." Điền Chính Quốc ôm lấy đứa bé cả người lúc nào cũng nóng bừng nhưng không ngừng kêu lạnh vào trong lòng mình.

Bé trai tuyệt vọng gắng sức hướng về phía l*иg ngực của Điền Chính Quốc, mềm giọng nói: "Em muốn đắp chăn."

"Không được, em nhịn một chút có được không? Bác sĩ sẽ nhanh chóng đến thôi." Điền Chính Quốc dùng khăn lông ướt cho lau mặt bé.

"Không cần lau, lạnh! Ưm... Lạnh..."

"Được, không lau." Một tay Điền Chính Quốc ôm đứa bé, một tay vuốt nhẹ ở hắn đỉnh đầu bé.

Tại sao bác sĩ vẫn chưa tới?

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày, ngơ ngác mà nhìn cửa phòng.

Đã rất lâu rồi ...


Trong lòng Điền Chính Quốc cũng không chắc chắn, thậm chí bắt đầu hoài nghi, sẽ có người tới sao? Nếu như không có người đến, không có thuốc, không có bác sĩ, bé trai kia phải làm sao bây giờ...

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu và đứa bé suy yếu nằm ở trong lòng.

"... Đừng gãi!"

Điền Chính Quốc nắm lấy bàn tay đang duỗi ra muốn làm loạn của bé trai. Hiện tại tình trạng của bé trai không lạc quan, nếu những nốt thuỷ đậu bị vỡ chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng.

Bé trai giơ tay trái lên, hai mắt sưng đỏ nói: "Ngứa."

"Thổi thổi thì sẽ không ngứa nữa."

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nắm chặt tay của bé trai, thổi khí lên mu bàn tay của của bé.

"Em cố gắng chịu một chút."

"Sẽ có bác sĩ tới sao?"

Điền Chính Quốc chắc chắn như đinh chém sắt nói: "Sẽ tới. Chờ bác sĩ đến rồi, em sẽ không đau nữa."

"Em hơi chóng mặt, lưng cũng rất đau." Bé trai oan ức lặp lại: "Lạnh."

Điền Chính Quốc nói: "Em có muốn nghe một câu chuyện về một Hoàng Tử dũng cảm?"

Bé trai sững sờ, hỏi: "Đó là chuyện gì?"

" Hoàng Tử rất dũng cảm, cậu ấy sống ở trong một lâu đài cao cao, còn có con rồng canh gác xung quanh lâu đài của cậu ấy........"

Cứ như vậy lại qua một quãng thời gian, bé trai cứ ngủ lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Điền Chính Quốc vẫn hạ sốt cho bé bằng phương pháp vật lý chứ không ngừng lại, vì vậy nhiệt độ cơ thể bé thật sự không tăng lên nữa.

"Quốc Quốc."

Điền Chính Quốc sững sờ, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau, liền thấy Kim Thái Hanh đứng ở ngoài phòng.

... Kim Thái Hanh?

Kim Thái Hanh nhấc chân từ cửa sổ nhảy vào trong phòng nói: "Tôi có gõ cửa nhưng em không nghe thấy, tôi không thể làm gì khác hơn là làm như vậy."

Sau khi vào trong Kim Thái Hanh mới nhoài người ra kéo một túi thuốc to từ cửa sổ vào phòng.

Điền Chính Quốc hỏi: "Bác sĩ đâu?"
"Trong làng có một cô gái phải tiến hành phẫu thuật Chris không đi được, những người khác cũng rất bận, không có một người có thể đến, dù thế nào cũng phải kéo dài đến tối muộn. Cuối cùng đành phải quyết định để một người bác sĩ đang phụ trách nhiệm vụ tuần tra xung quanh đây đến giúp đỡ, đúng lúc vị bác sĩ kia cũng vừa kết thúc nhiệm vụ của mình, đang chuẩn bị trở về trụ sở. Còn tôi thì thay thế người trong bộ phận hậu cần chạy đến một chuyến để đưa đồ."

Kim Thái Hanh lấy ra một hộp thuốc, mở hộp ra và nói: "Đừng lo lắng, vị bác sĩ cách nơi này không xa, tôi nghĩ trong vòng nửa giờ là anh ta có thể đến đây."

Trước khi đến đây bác sĩ đã nói cho Kim Thái Hanh biết phải uống loại thuốc nào trước, loại thuốc nào dùng để ứng phó với tình huống khẩn cấp, bởi vậy sau khi cho bé trai uống thuốc, rốt cuộc bé trai cũng coi như là được thoải mái hơn chút.
Điền Chính Quốc nhìn vùng trán toát đầy mồ hôi của Kim Thái Hanh, nhớ tới thời điểm Kim Thái Hanh mới xuất hiện ở ngoài cửa sổ thì l*иg ngực có biên độ phập phồng khá nhanh, cậu nói: "Anh chạy đến đây?"

"Không, là vì nhìn thấy em nên tôi rất kích động, như vậy không được sao?" Kim Thái Hanh bóp bóp gò má Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc dỗ đứa bé uống thuốc, trong lúc đó Kim Thái Hanh cũng không nhàn rỗi, cậu lấy tất cả số thuốc ở bên trong bọc lớn ra, rồi phân loại, sau đó dọn bình truyền nước biển và giá treo bình.

"Đại ca ca..." Bé trai buồn ngủ, tay nhưng vẫn níu chặt góc áo của Điền Chính Quốc và nói: "Anh đừng đi mà."

"Anh sẽ không đi."

Tất cả đã sắp xếp và chuẩn bị xong, giờ chỉ chờ bác sĩ đến. Kim Thái Hanh liền lấy ra một chai nước đặt bên miệng Điền Chính Quốc và nói: "Nhìn em rất mệt mỏi."
Điền Chính Quốc nhìn làn nước sạch trong chai và Kim Thái Hanh một chút, trước đó thì không cảm thấy, nhưng hiện tại cổ họng lại có cảm giác khô rát nóng bỏng.

Bởi vì thật sự rất khát, Điền Chính Quốc cũng không khó chịu hay khách khí nữa, cúi đầu ghé lên miệng chai ngoan ngoãn uống nước.

Sau khi Điền Chính Quốc uống xong, Kim Thái Hanh cầm chai nước đóng nắp lại cẩn thận, lại lấy ra gói bánh quy bón cho Điền Chính Quốc rồi nói: "Một mình em ở chỗ này, thực sự là làm tôi lo lắng muốn chết luôn."

Không biết tại sao, Kim Thái Hanh vừa đến thì Điền Chính Quốc có cảm giác mình không mệt nữa, tâm trạng lo lắng, áp lực căng thẳng vì chờ đợi cũng biến mất gần như không còn, thậm chí có cảm giác ung dung.

Nhìn bé trai đang ngủ vẫn ôm chặt lấy Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cười nói: "Em rất biết cách dỗ đứa nhỏ và chăm sóc bệnh nhân."
Điền Chính Quốc nói: "Khi tôi còn bé mẹ của tôi đã bị bệnh trong một thời gian dài, có điều tôi không thể thành công trong việc cứu bà ấy."

Kim Thái Hanh mỉm cười, móc mấy viên kẹo từ trong túi tiền ra và nói: "Ăn không? Hay em còn muốn ăn bánh quy không?"

"Không cần nữa đâu."

"Ăn nhiều một chút. Cả đêm nay em không được ăn món gì ngon, không cẩn thận sẽ bị đau dạ dày."

"Anh đừng quản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net