👌 Sẵn Sàng Phục Vụ! 👌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Trường Sơn!

Nhật Lệ trố mắt ra nhìn, còn chưa kịp nói bất kì câu gì đã bị hắn ta chuyển từ cầm giỏ sang cầm tay. Trường Sơn mỉm cười vui vẻ, đôi mắt hổ phách cong cong như trăng non lại gian xảo vô cùng. Hắn ta xoay người một cái thật nhẹ nhàng, dễ như bỡn đè ép Nhật Lệ vào gốc cây thông gần đó, ngón tay thon dài của Trường Sơn từ từ nâng cằm cô lên, hai người đối mặt nhau trong khoảng cách gần vô cùng. Đầu mũi cũng sắp chạm vào nhau đến nơi rồi, nếu còn không tách ra kiểu gì cũng sẽ... hôn xuống!
Nhật Lệ hốt hoảng đưa tay lên đẩy Trường Sơn, bàn tay nhỏ xíu đấm vào ngực hắn chỉ càng làm hắn cảm thấy ngứa ngáy. Trường Sơn mỉm cười từ ái như thể trưởng bối trong nhà nhìn đứa nhóc nhà mình diễu võ dương oai. Sau đó mặc kệ cô yếu ớt nhìn lên, chậm rãi mà tiến hành đúng thể thức đã định khi gặp mặt: "Một nụ hôn chào hỏi!"

"Nụ hôn chào hỏi" này ban đầu cũng đúng chuẩn thật, nhẹ nhàng hạ xuống gò má phơn phớt hồng của cô. Nhưng rồi sau đó, hơi thở nóng rực kia chuyển qua bờ môi căng mọng có một lớp son mỏng của Nhật Lệ, nhâm nhi nó như báu vật trân quý nhất thế gian. Nhật Lệ không muốn hãm sâu vào nụ hôn mê hoặc của người này, cô luôn cảm thấy Trường Sơn là tay chơi đỉnh cấp, vì mỗi lần hắn ta chạm tới, cô đều kích động không thể chống cự. Cảm giác buông vũ khí đầu hàng này không hay chút nào, vậy nên cô lựa chọn phản bác.
Đáng tiếc phản bác bất thành, Nhật Lệ vừa đưa tay muốn đẩy, giơ chân muốn đá, há miệng muốn nói đã bị Trường Sơn đoán trúng hết ý đồ. Hắn kìm tay cô lại, giữ chặt chán cô, còn cố ý chơi xấu, đưa đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng cô, dây dưa đến mức khiến Nhật Lệ muốn ná thở.
Trời má!
Có nụ hôn chào hỏi nào như thế này à?
Nếu thế thì thế giới này nhất định loạn rồi!

"Tránh ra!" Nhật Lệ khó nhọc đẩy Trường Sơn ra, cô vừa hít khí trời, vừa oán hận nhìn hắn. Đôi mắt to tròn lúc này long lanh ngập nước, cái nhìn hờn dỗi này sao mà giống tình nhân nhỏ quá vậy trời? Sơn bé ơi là Sơn bé, mày đừng có mà thiếu tiền đồ, chỗ này không thể đứng bậy đâu nha!
"Cái gì của anh cọ đó? Cút ngay! Chỗ nào cũng động dục!"

"Em cũng biết anh động dục?" Trường Sơn cười gian trá, rất không khách khí mà ép vào giữa hai chân cô. Đùa giỡn lưu manh làm hai má Nhật Lệ đỏ tưng bừng. Cô trợn trắng mắt, quyết định làm cá chết để đuổi ruồi. Nhưng Nhật Lệ quá ngây thơ rồi, cô lại không biết, cá chết càng khiến ruồi hưng phấn, mùi hương ấy thực sự làm nó kiềm chế không nổi.
Chậc, kì quái, sao tự dưng lại đi liên tưởng với cá chết và ruồi chứ? Mùi mẫn quá mức!
"Đừng quậy nữa nhé, nếu không anh sẽ cho là em đang khiêu khích anh đó vợ ơi."

"Anh có biết xấu hổ không thế?" Nhật Lệ đen mặt "Lỗi của anh lại muốn người khác gánh?"
Phí công khi nãy các em gái khen anh lên trời như thế, anh xứng đáng phải xuống địa ngục!

"Em đi hái nấm hả?" Trường Sơn không đùa cô nữa, lưu luyến hôn thêm mấy cái nữa rồi mới dừng lại, trả tự di cho cô. Dù sao chỗ này cũng là khu vực tự do ra vào, nhỡ như ai đến đây bắt gặp bọn họ cũng không phải chuyện hay ho.
"Hoạt động này cũng thú vị thật nhỉ? Sau này chúng ta cùng nhau đi được không?"

"Sao tôi phải đi cùng anh?" Nhật Lệ bĩu môi, nhưng nghĩ đến cảnh gia đình nhỏ ba bốn người cùng nhau hái nấm, cắm trại giữa rừng thông, đốt lửa trại bên bờ suối... nhất là khi gương mặt người đàn ông hiện lên trong ý nghĩ ấy lại là hắn ta thì tâm tình lại không nhịn được mà kích động.
Thật ra cũng đâu có tệ?
Sinh đứa bé... Đứa bé!
"Thuốc tránh thai!"

"Cái gì cơ?" Trường Sơn bị tiếng lạo xạo dưới chân làm phân tâm, không nghe rõ tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Nhật Lệ. Hắn cúi đầu hỏi lại, gương mặt nhìn từ góc này đúng chuẩn không góc chết, đẹp đến vô thực.
Khuôn mặt góc cạnh vừa phải, đôi mắt sắc sảo, mũi cao, đôi môi nhạt màu khe khẽ nở nụ cười trung hòa cho sự sắc bén vốn có của khí chất. Mái tóc đen ngắn hôm nay không vuốt keo, tùy ý xõa bung, cuốn vào hai bên tai, lòa xòa trên trái và gò má rất có cảm giác trẻ trung và... phóng đãng? Hắn ta mặc một bộ quần áo thoải mái, giày thể thao cùng áo sơ mi và quần bò. Cảm giác thanh xuân tràn ngập mọi chỗ, nhìn qua đã thấy dễ chịu rồi.
Và đặc biệt hơn nữa.. nhìn kìa, nhìn kìa! Bộ đồ này của hắn với quần áo giày dép trên người Nhật Lệ có khác gì nhau đâu cơ chứ? Vô ý lại thành mặc đồ đôi rồi, bối rối quá đi!
"Bộ đồ này của em xinh lắm."

"Tôi có cần anh khen đâu!" Trường Sơn thấy cô nhìn quần áo của mình cũng tự giác nhìn lại quần áo của cô. Hắn lầm tưởng cô thắc mắc về chuyện "vô ý mặc đồ đôi" nên lập tức mở miệng khen ngợi, còn không ngại ngần mà cười một cái đầy ẩn ý.
"Tôi nói: tôi cần thuốc tránh thai!"

"Em xác định?" Trường Sơn nghe rõ ràng, lúc này hai người đã đi khỏi khu vực tự do. Vì là VIP nên Trường Sơn có thể tùy ý ra vào khu vực cấm. Hắn mở khóa đưa cô vào trong, sau khi cả hai xuyên qua tấm lưới bảo hộ, lại đóng lại như cũ.

"Tôi xác định!" Nhật Lệ khẳng định chắc nịch. Chuyện đến nước này còn gì để nói nữa chứ? Dù sao cũng không thể sinh con lúc này, tự dưng lớn bụng khi chưa vạch mặt Anh Hào, có mà bị điên! Khéo khi bị nó kiện ngược lại cũng nên, Nhật Lệ ngu nhưng cũng không ngu đến IQ âm thế.
"Nhưng tôi ngại mất mặt không đi mua đâu, anh phải mua!"

"Nhắm mắt lại đi!" Trường Sơn gật đầu, hắn không đợi cô đồng ý, đã đưa bàn tay to lớn của mình lên che ngang mắt Nhật Lệ. Cảm giác nóng rực và mùi hương gỗ thoang thoảng ập đến, Nhật Lệ nghe thấy tiếng sột soạt của túi giấy bị mở, sau đó, bên môi có thứ gì ấm áp chạm đến. Cô muốn tránh đi như Trường Sơn không cho phép, hắn hôn cô, trong nụ hôn ấy còn có thứ gì đó ngọt ngào dần tan ra, vị giống như kẹo sữa...
"Nuốt xuống."

"Đấy là cái gì?" Nhật Lệ nuốt xong, cảm giác ngọt ngọt vẫn còn vương trong họng. Ngon ra phết! Là kẹo à? Có nên xin thêm mấy cái ăn không nhỉ?

"Như ý em muốn."

"Thuốc tránh thai đấy à?" Thì ra thuốc tránh thai có vị như vậy. Nhật Lệ tự dưng không thấy nó ngọt nữa, mà trong lòng tràn ra vị đắng ngắt.
Biết là bản thân mâu thuẫn gần chết, nhưng cô vẫn không nhịn được ấm ức.
Tự ý nảy sinh quan hệ với cô, còn không chỉ một lần, đã thế không hề chuẩn bị chút nào đã tiến hành rồi. Hiện tại cô đòi thuốc tránh thai lại đơn giản dễ dàng, chu đáo rút ra đưa ngay cho cô được. Nhật Lệ càng có căn cứ để tin tưởng Trường Sơn không tốt với mình, nếu hắn Trường Sơn thực sự có ý với cô như hắn nói thì phải tôn trọng cơ thể cô mới phải chứ? Lần đầu phát sinh không nói làm gì, nhưng lần tiếp theo... đã vậy còn đợi cô hỏi mới đưa thuốc, nếu như cô có em bé thì sao? Nhật Lệ còn chưa chuẩn bị tinh thần để có con đâu. Lại là con với một người khác - không phải chồng sắp cưới của cô nữa chứ. Cô cần thời gian đệm được không? Cô tuy ngốc nhưng cũng có cảm xúc đấy!

"Sao em bực bội thế?" Trường Sơn điểm nhẹ vào mũi cô, hỏi với ý cưng chiều vô hạn. Đôi mắt lấp lánh ánh nắng sâu hun hút, như muốn kéo tuột linh hồn cô ra mà giam hãm vào đó. "Em không thích có thể nôn ra nha!"

"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?" Nhật Lệ không buồn nói đến chủ đề khó chịu đó, cố ý xoay sang chuyện khác "Anh Hào bảo anh đi ra ngoài làm việc, làm việc là ở đây ghẹo gái thế hả? Hay anh có hẹn với cô nào? Nếu tôi tới làm phiền anh cứ đi đi, tôi không cần anh chơi cùng đâu. Yên tâm, tôi cũng sẽ không thèm quản anh đi với ai, sau này..."

"Đây là khu vực mà mấy nữa công ti hợp tác đầu tư, anh tới để khảo sát." Trường Sơn thẳng thắn đi vào vấn đề "Vừa hay biết được chiều nay có lớp trải nghiệm, mà lớp đó có tên em nên mới cố ý nán lại thêm vài phút."

"..." Ra là vì mình mà ở lại!
Nhưng cô sẽ không vì thế mà cảm động đâu. Ai biết được mục đích của tay chơi như hắn là gì?

"Anh không có ai khác ngoài em, lấy danh dự ba chục năm nay của anh ra để thề!" Trường Sơn cong khóe mi, cười rộ lên. Nhật Lệ có cảm giác mình bị nhìn thấu, tức giận rảo bước.
Danh dự khỉ gì? Nói danh dự gì đó mà không biết xấu hổ.
"Em đang ghen với anh đấy à? Em để ý đúng không?"

"Anh bị điên à? Để ý cái quái gì?"

"Hôm qua tới đột xuất tính đưa cho em..." Trường Sơn giải thích, Nhật Lệ hiểu ngay hắn đang nói đến cái gì, cô cúi mặt, âm ừ không đáp "...Nhưng em không hỏi đến nên anh nghĩ em không cần, vả lại với anh, em có bầu là kết quả tốt nhất. Đến lúc đó em không chạy được, chúng ta có thể kết hôn rồi!"

"..."

"Nhưng hôm nay gặp nhau em hỏi, vậy anh đưa cho em thôi." Trường Sơn nói như thể một chuyện hiển nhiên. Hắn vươn bàn tay ra, nắm vào quai giỏ bên kia, đôi mắt nhìn thẳng vào cô như để chứng minh bản thân không hề giấu giếm gì hết "Anh tôn trọng quyết định của em!"

"Tôi..."

"Còn nếu như em không thích, vậy trở về chúng ta liền làm, làm đến khi nào có là được!"

"..."

"Còn nếu em vội vàng gấp gáp... Hiện tại, anh cũng có thể sẵn sàng phục vụ!"

* Em nghĩ IQ của em là bao nhiêu mà đòi thoát được khỏi anh (≧▽≦)(≧▽≦)
Phòng tắm play, nhà vệ sinh play... gì đó đều có gòi, có nên làm quả rừng rậm play cho mát mẻ, muỗi ăn no khum các cô nhỉ?? 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net