văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Đại Đường, khi Lý Thế Dân đăng cơ Hoàng đế,Trưởng Tôn hoàng hậu được sủng ái sinh hạ được ba nhi tử xuất sắc.

Con trưởng Lý Lan Tĩnh, có một thân võ nghệ cùng tài trí kiệt xuất, có tài thiện xạ, cá tính trầm ổn , sau phong Trị quốc Tương Vương.

Con thứ Lý Lan Khang, là một tài tử tài hoa hơn người, cá tính ôn hòa nho nhã, đối với đại ca thì tôn kính, đối với tiểu đệ không câu nệ phép tắc, sau phong Định quốc Tương Vương.

Con út Lý Lan Ngọc, là một người thần bí, rất ít người biết chuyện của hắn, chỉ biết là thân thể của hắn không tốt, thời gian dài đều ở trong phủ không ra ngoài, sau phong An quốc Tương Vương.

Ba người đều có một đặc điểm chung ── là đều vô cùng tuấn mỹ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.

Lúc ấy dân gian có truyền thuyết, nam nhân có vẻ ngoài như nữ nhân là họa loạn thế , nhưng ba vị hoàng tử này lại có năng lực xuất sắc vượt qua vẻ bề ngoài mỹ mạo, quan trọng hơn là bọn họ rất được hoàng thượng cùng hoàng hậu yêu thương.

Vào yến tiệc mừng sinh nhật hoàng hậu , ba vị Vương gia đều mặc trang phục vô cùng hoa lệ, chuẩn bị lễ vật trân quý đến chúc mừng, đi vào hậu hoa viên thì lại phát hiện một vật thể kì quái đang phát sáng.

Ba người sau khi nhìn chăm chú, liền tò mò tới gần ──

Đột nhiên, một trận hào quang chói mắt bao trùm ba người, không bao lâu hết thảy khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong hậu hoa viên đã không còn thấy bóng dáng ba người.

Trưởng Tôn hoàng hậu bởi vì bi thương quá độ, sau khi bệnh nặng khỏi hẳn, cư nhiên hoàn toàn quên chính mình từng có ba nhi tử mĩ lệ, mà Lý Thế Dân yêu vợ cũng không nhắc lại chuyện này.

Ba hoàng tử xuất sắc theo năm tháng dần dần bị lãng quên. . . . . .

Nắng sớm hắt qua khung cửa sổ, chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy quý khí, tràn đầy tao nhã, ngay cả khi đang ở trong mộng cũng làm cho người ta nhìn ra được khí chất bất phàm của hắn.

Mái tóc đen dài đến tận eo cũng không làm cho hắn mất đi khí khái nam tử, là bởi hắn có chiếc mũi thật anh tuấn, lại thêm có một đôi môi khêu gợi, thực thích hợp để hôn người khác, cũng thích hợp để người khác hôn.

Lúc hắn ngủ say lại có vẻ trong sáng thánh thiện, sức quyến rũ vô hình làm rối loạn lòng người.

Nên trách lông mi hắn vừa dày vừa dài, trên khuôn mặt hiện ra một bóng mờ mĩ lệ làm người ta phải say mê, hay là trách hắn nằm ngủ lại không thèm mặc áo, bóng lưng nhìn vô cùng gợi cảm?

Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền, khắp nơi đều thể hiện đêm qua nơi này đã xảy ra một hồi nam nữ kịch chiến oanh liệt.

Ai! Thật là đáng tiếc, nhìn không tới mông, bởi vì bị đầu của mĩ nữ trần truồng che lại.

Tiếng thở dài này làm người đàn ông đang ngủ bừng tỉnh, hắn đột nhiên đứng dậy, lập tức làm cho nữ nhân đang nằm trên mông hắn lăn xuống giường.

Bịch!

"Đau quá!"

Thanh âm kêu đau này làm cho ba người trong phòng cùng bất động.

Người đàn ông trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cầm quần lót của hắn; người phụ nữ cầm quần tứ giác vẻ mặt mang ý cười nhìn xuống chân giường, chiêm ngưỡng thân hình mê người của mỹ nữ; mà vị mỹ nữ lộ cảnh xuận kia lại đang kinh hoàng trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt.

"Cô cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Quan Nghênh Hạ có lòng tốt nhắc nhở người đẹp, lại được đáp trả bằng một tiếng thét chói tai, làm người đàn ông trên giường không khỏi nhíu mày.

Đêm qua còn cảm thấy thích tiếng kêu của nàng, sao hôm nay tỉnh dậy, lại cảm thấy tiếng kêu này thật khó nghe.

"Không cần ngạc nhiên." Lý Lan Ngọc lười biếng nói.

Người phụ nữ lập tức bổ nhào lên trên người hắn, cùng hắn chen chúc trong chăn ấm áp, vẻ mặt cảnh giác bất an nhìn Quan Nghênh Hạ đang bận rộn trong phòng.

"Em sợ là đám kí giả." Nàng là tiểu minh tinh mới được lăng-xê, không thể bởi vì chuyện tình một đêm nho nhỏ này, mà phá hủy sự nghiệp vừa gây dựng.

"Cô ấy không phải là kí giả gì đó đâu!" Lý Lan Ngọc lười nhác nằm lại trên giường, đem mặt vùi trong chiếc gối mềm mại thoải mái, nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần lại luôn theo sát bóng dáng đang bận rộn kia.

"Cô ta là ai?"

"Cô ấy là nữ. . . . . ."

"Tôi là quản gia." Quan Nghênh Hạ cười mị hoặc, tiêu sái đến bên giường trả lời.

"Thì ra là. . . . . ."

"Tam thiếu gia, tôi đã thu dọn phòng ngủ, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, quần áo sạch sẽ đặt ở trên ngăn tủ, về phần lễ phục dạ hội của tiểu thư tôi cũng đã giặt sạch rồi."

"Làm sao cô tìm được lễ phục dạ hội của tôi ?" Tiểu minh tinh kinh ngạc hỏi.

Quan Nghênh Hạ vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp của quản gia, vô cùng khách khí trả lời " Tôi nhìn thấy ở trong phòng khách ."

"Tức là cô thường xuyên phải giặt lễ phục sao?" Tiểu minh tinh truy vấn.

"Không nhiều lắm, một tuần bảy cái mà thôi, có đôi khi ngày nghỉ sẽ thêm vài cái."

Quan Nghênh Hạ vừa nói xong, sắc mặt tiểu minh tinh lập tức đại biến, chỉ sợ chút nữa sẽ sinh ra mưa giông bão táp, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng đương nhiên là muốn --

"Thuộc hạ cáo từ."

Cộp cộp cộp!

Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà thể hiện tâm trạng giận dữ của chủ nhân, tiếp theo là tiếng cửa lớn bị mở ra rồi đống lại thật mạnh, theo sau là tiếng xe ô tô gào thét chạy đi.

Quan Nghênh Hạ ngồi ở trước bàn ăn đợi mưa bão chấm dứt, tao nhã nhấp một ngụm cà phê rồi mới rời đi.

Nàng thật sự không muốn lãng phí một ly cà phê thơm ngon như vậy, nhưng nếu không nhanh chạy khỏi hiện trường, chút nữa người phải gánh chịu tai họa sẽ là nàng.

Đúng là tiên đoán như thần.

Khi nàng đi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe, đạp lên chân ga thì vừa vặn nghe được tiếng cửa lớn phía sau mở ra, một người đàn ông trên mặt có dấu bàn tay thật to đang vô cùng phẫn nộ nhảy vọt ra, rống to.

"Quan Nghênh Hạ!"

Xe Quan Nghênh Hạ đã nhanh như gió chạy trốn khỏi chiến trường.

Lý Lan Ngọc trợn to mắt, không thể tin được nhìn bóng chiếc xe đã chạy thật xa, nha đầu thối dám chạy đến chỗ hắn làm loạn rồi bỏ trốn, thật sự là ăn gan hùm mật gấu mà.

Nhưng mà, đừng tưởng rằng hắn thật sự không tóm được nàng.

Hắn đường đường là Tam vương gia, con trai của Lý Thế Dân , tất nhiên không thể để cho nàng giẫm lên đầu mình.

Hắn vừa khẽ nguyền rủa Quan Nghênh Hạ đáng ghét kia tổn thọ, vừa trở lại trong nhà mình. Nói là nhà, kỳ thật thoạt nhìn, chính là một Vương phủ hoa lệ, bên cạnh cũng là hai tòa nhà phong cách gần giống, nhưng đều có cổng riêng. Về phần hai tòa nhà đó, tất nhiên là Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh của hắn.

Tòa nhà Đại hoàng huynh thiết kế vừa quý khí vừa xa hoa, nhị hoàng huynh là tao nhã và hào phóng, còn của hắn đương nhiên là hoa lệ vô song .

Hắn tiến vào trong đại sảnh hoa lệ, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, đều mang phong cách Trung Quốc truyền thống, còn có thêm một số đồ nội thất trang trí đẹp mắt, cùng đồ cổ xa xỉ , làm cho bất cứ ai bước vào nhà hắn đều phải tán thưởng.

Hắn ngồi trước bàn ăn, trên bàn là bữa sang kiểu Pháp, trứng ốp-la chín một nửa vàng óng ánh, cùng một bình cà phê hương vị thơm mát, nhưng đáng tiếc là hắn không uống cà phê .

Hắn vươn tay cầm bình sữa lạnh, rót cho mình một ly, sau đó uống một ngụm, hương vị đậm đặc của sữa đậu lan tỏa trong miệng.

Mùi vị như vậy mới đúng, chỉ có hương vị này mới khiến nữ nhân thích cà phê kia chán ghét đến mức muốn khóc. Lý Lan Ngọc hung tợn nghĩ. Hắn bây giờ không còn chút hảo cảm nào với với nàng.

Lại uống một ngụm sữa, hắn bắt đầu hưởng thụ bữa sáng trước mắt, trong lòng suy nghĩ, ở Đường triều chưa bao giờ nghĩ rằng có loại món ăn như thế này , càng không nghĩ tới trứng có thể nấu thành như vậy, món trứng chiên kiểu Pháp này đã thành món hắn thích ăn nhất.

Lại nói tiếp, duyên phận thật là kỳ diệu , lúc trước hắn cùng đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh đều buồn muốn chết bởi các quy tắc trong cung, còn bởi vì mình có phụ thân là hoàng đế, từ nhỏ đến lớn trải qua cuộc sống khác biệt với gia đình thường dân.

Không biết có phải bởi vì như vậy hay không, mà ba người bọn họ bị máy thời gian hút đến tương lai, một tương lai làm cho người ta không biết phải làm sao nhưng cũng cảm thấy rất mới mẻ thú vị.

Mọi thứ đều thuận tiện, hắn có cửa hàng buôn bán 24 giờ, đương nhiên hiện tại lấy tên là cửa hàng tiện lợi, nhị hoàng huynh cũng mở một gian, buôn bán lời rất nhiều tiền, đang định tìm địa điểm mở thêm một gian nữa, nghe nói là ở gần trường học của tiểu nha đầu kia, không cần nghĩ cũng biết, nhị hoàng huynh muốn ở gần để giám thị tiểu nha đầu còn đang đi học!

Không nên nhìn vẻ ngoài nhị hoàng huynh lạnh lùng , mặt luôn không bao giờ thay đổi, gặp được tiểu nha đầu Quan gia, liền hoàn toàn biến thành một người khác.

Không chỉ có nhị hoàng huynh rơi vào tay giặc, đại hoàng huynh mới đến cái thế giới xa lạ này không đến một tháng, liền đối với đại nha đầu Quan gia nhất kiến chung tình, hai người đã kết hôn, biến thành một đôi uyên ương song túc song phi, tình cảm vô cùng tốt.

Có đôi khi hắn nghĩ, có phải hay không ông trời cố ý đem hai người bọn họ đưa tới cho tỷ muội Quan gia làm nô lệ tình yêu? Không thì tại sao bọn họ đều không thích nữ nhân khác, mà đều chỉ vừa mắt tỷ muội Quan gia ?

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác gì đối với nhị nha đầu Quan Nghênh Hạ kia, mà nếu có thì cũng là tức giận .

Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân không có một chút dịu dàng đáng yêu nào như vậy, vừa có vẻ ngoài như một tên cướp, vừa có bộ dạng của lão xử nữ, quan trọng nhất, nàng còn là một nữ nhân rất nguy hiểm. . .

Không! Căn bản không thể gọi nàng là nữ nhân, nên gọi nàng là yêu nữ .

Yêu nữ tham lam.

Bởi vì nàng chạy tới xung phong làm a hoàn hầu hạ hắn, lại tuyên bố muốn Dạ Minh Châu của hắn làm thù lao.

Viên Dạ Minh Châu này chẳng những vô giá, với hắn mà nói còn có ý nghĩa khác.

Hắn cho rằng chỉ có nữ nhân có ý nghĩa với mình mới có tư cách có được viên Dạ Minh Châu này, mà yêu nữ Quan Nghênh Hạ ưa phá đám kia lại nghĩ chỉ cần làm trâu làm ngựa là có thể có được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net