Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, đám cưới mẹ Tố Hinh diễn ra.

Tố Hinh rửa mặt xong, đi dạo một vòng quanh trọ mà vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông. Cô tức đến sôi máu, tối qua dùng xong thì ném cô sang một chỗ, sáng nay thuận đường đưa cô đến khách sạn cũng không thèm, đây là cái dạng chú gì chứ, xấu xa như vậy.

Nhìn đồng hồ trên tay thấy sắp mười giờ, hôn lễ của mẹ mình vẫn nên đi đúng giờ, cô đành phải gọi cho mẹ: "Mẹ, địa chỉ khách sạn tổ chức hôn lễ ở đâu?"

Mẹ cô đang vội vàng tiếp khách ở cửa: "Ôi, con đi theo chú đến là được, chú con biết địa chỉ mà".

"Nhưng chú không có ở đây, con không tìm thấy chú".

Mẹ cô cười cười tặng một nắm kẹo cưới cho họ hàng, nhìn thấy phía sau lưng còn có mấy đứa nhỏ, còn phải phát lì xì, bà nội nói với đầu dây bên kia điện thoại: "143xxxx682, số nó đây, con tự gọi cho chú đi".

Điện thoại bị cúp một cách vô tình, Tố Hinh nhanh chống ghi lại số. Đột nhiên hành lang truyền đến tiếng chuông, người đàn ông có khuôn mặt cau có kia mặc tây trang, đeo cà vạt, khác hoàn toàn với người đàn ông mặc áo ba lỗ, quần đùi như hôm qua. Nếu không có khuôn mặt cau có, chắc chắn cô sẽ không nhận ra anh.

"Cậu?"

Tư Nhuệ gật đầu: "Nếu đã sửa soạn xong rồi thì đi thôi, xe tôi đậu bên ngoài".

Tố Hinh "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo, cả dọc đường đều lén quan sát anh. Từ trước tới mẹ cô chỉ có duy nhất một người anh trai, nghe nói từng đi lính, sao lại thành chủ nhà trọ rồi?

Đèn đỏ, người đàn ông dừng xe, đối diện với ánh mắt của cô: "Nhìn gì?"

Tố Hinh bình tĩnh thu hồi tầm mắt: "Sáng nay, chú đi đâu thế, con tưởng chú bỏ con lại để đi trước rồi chứ".

Đèn xanh sáng lên, người đàn ông nhìn thẳng phía trước: "Tôi thấy em vẫn ngủ, nên ra ngoài chút việc, tôi đã nói với mẹ em đưa số của tôi cho em rồi mà?"

"Ồ" Tố Hinh gật đầu, vừa xoay đầu đã thấy bên đường có một tiệm thuốc, bảo anh dừng xe.

Tư Nhuệ đậu xe bên ven đường: "Muốn làm gì?"

Tố Hinh hếch cằm về phía tiệm thuốc, bĩu môi: "Mua thuốc chứ sao. Cậu chỉ quan tâm đến làm mà không để ý đến thứ khác, cẩn thận năm sau lại có một bé trai mập vay quanh gọi chú là bố". Nói xong, cô mở cửa xuống xe đi mua thuốc.

Tư Nhuệ cau mày, giữ chặt cô lại: "Không cần, sẽ không mang thai đâu".

Tố Hinh trợn tròn mắt: " Nếu có thì em gái chú sẽ đánh con chết mất. Uống thuốc rồi chú yên tâm, con cũng thế".

Tư Nhuệ trực tiếp khởi động xe: "Bao nhiêu tuổi rồi, mà đòi uống thuốc tránh thai. Thuốc đó không tốt cho cơ thể".

"Nếu chú không bắn vào trong, thì con tội gì phải uống, trước kia con cùng bạn trai cũ làm tình, bọn họ đều phải mang bao, chú nói xem chú một đống tuổi rồi, làm cũng không ít, sao chút phòng bị cũng không vậy?" Tố Hinh lảm nhảm.

Tư Nhuệ chỉ tiếc không thể khâu miệng cô lại, một đứa con gái sao có thể nói mấy lời bắn vào trong ngay giữ đường cơ chứ. Em rễ cũ đúng là không dạy dỗ được cháu gái này.

Nêu giờ giây phút này, cô biết được suy nghĩ của anh, sẽ ôm bụng cười to, chính mình còn không cho người khác biết, giả mù sa mưa.

Đáng tiếc là cô không biết, cho nên trong lòng vẫn canh cánh chuyện tránh thai.

Tư Nhuệ đánh tay lái để xe tiến vào ga ra, tắt khóa, dựa vào lưng ghế lái nhìn cô: "Tôi nói không mang thai, thì sẽ không mang, không cần lo lắng".

Tư Nhuệ tháo dây an toàn cho cô, tiện tay búng vào tráng cô một cái: "Xuống xe".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net