liên hôn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui lấy bối cảnh hoàng gia Trung Quốc nên mình lấy tên tiếng Trung của otp luôn nhe

-----------------------------

"Không, con không thể gả được!"

"Coi như con không phải vì ta, mà là vì thần dân bách tính đi. Con phải nhớ mình là một công chúa, Yên Chi à..."

Hạ quốc thịnh vượng bình yên ngày nào giờ đây đang đứng trước nguy cơ bị xâm lăng. Đó là đế chế của Bách gia mạnh mẽ, vị vua ấy chỉ cần dẫn quân đội của mình đến đâu thì nơi đó sẽ thuộc về hắn. Nhưng khi đến nước Hạ, hắn lại thủ hạ lưu tình mà cho quốc vương một cơ hội. Chỉ cần gả công chúa cho hắn, hai nước sẽ từ thù thành bạn, thậm chí con đường giao thương giữa hai nước cũng mở rộng và tự do hơn rất nhiều.

"Nhưng mà...bây giờ thân con đã bị vấy bẩn rồi thưa phụ hoàng, sợ rằng người gả con đi thì nước ta còn phải gánh chịu hậu quả nặng nề hơn nữa... Con biết con sai...nhưng...nhưng đứa bé trong bụng con không có tội..." Yên Chi ôm lấy bụng mà khóc.

Hoàng đế còn tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi thêm một lần nữa mới dám chắc.

"Nói! Ai là kẻ nghịch thần đó! Lại dám vấy bẩn công chúa hoàng tộc..."

"Là Tứ vương gia..."

Tứ Vương gia là nghĩa tử của hoàng đế, khi ngài còn là một hoàng tử hắn ta đã đi theo người. Hắn tuổi trẻ tài cao, nhìn xa trông rộng rất có tố chất của một bậc đế vương nhưng lại chỉ một lòng phò tá hoàng đế. Cho tới nay, khi hắn đã nắm quyền lực trong tay thì hắn vẫn trung thành, là một cánh tay phải đắc lực cho hoàng đế. Người như hắn mà lại dám làm chuyện động trời đó sao? Hoàng đế nhất thời không dám tin.

"Sao A Lăng có thể? Nó không dám làm chuyện đó..."

"Tứ Vương gia được người coi trọng, là vương gia nắm quyền lực nhiều nhất trong triều thậm chí còn hơn cả nhiều vị hoàng tử và các vương gia là huynh đệ ruột của người...vì vậy nên sẽ có kẻ nhắm tới với các mục đích tốt xấu. Hôm đó chàng cũng là bị bỏ thuốc, nếu không cũng không dám lỗ mãng với con như vậy..."

Gả công chúa cho Tứ vương gia cũng không phải là một ý tưởng tồi, hắn là người tốt chắc chắn sẽ lo được cho Yên Chi, có thêm quyền lực trong tay thì những kẻ khác cũng không thể đánh chủ ý lên công chúa hay Tứ vương gia... Nhưng Yên Chi công chúa chính là công chúa cao quý nhất, cũng là duy nhất của nước Hạ, mẹ ruột là đương kim hoàng hậu, cữu cữu cũng là quan lớn trong triều đình...

Ngài nhìn xuống công chúa Yên Chi vẫn còn đang quỳ dưới điện, tay vẫn còn ôm bụng không dám buông mà đau xót.

"Đứa bé đã lớn chừng nào rồi?"

"Dạ thưa...có lẽ cũng được ba tháng..."

"Ba tháng đầu thai nhi còn yếu, con về nghỉ ngơi đi."

"Thần nữ đa tạ phụ hoàng."

------------

Yên Chi về tới phòng liền ở lì trong đó, tới bữa ăn cũng không muốn ăn. Nàng cảm thấy có lỗi với phụ hoàng, có lỗi với người dân nước Hạ. Chúng nô tì hết mực khuyên ngăn nhưng nàng vẫn không chịu ăn, thậm chí nàng còn thoáng nghĩ đứa bé trong bụng mình chính là hiện thân của tội lỗi.

"A tỷ! Xem đệ mang gì về cho tỷ này!"

Người chạy đến rõ ràng là một thân nữ trang, nhưng giọng nói kia rõ ràng là của nam nhân rồi, dù khá trong trẻo và nhẹ nhàng nhưng không thể nào nhầm lẫn được.

"Ôi thất hoàng tử, người cuối cùng cũng chịu về rồi! Mau tới khuyên công chúa a~"

"A tỷ ta làm sao?"

"Nước Bách đó muốn liên hôn, công chúa vốn được chọn là người được gả đi...nhưng chuyện của công chúa...người biết rồi đó...căn bản không thể gả cho người ta được nữa."

Thất hoàng tử Kim Kiến Thành là đứa con nhỏ nhất của hoàng đế, cũng là đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ của Yên Chi vì vậy nên từ nhỏ hai người đã vô cùng thân thiết, giữa hai người cũng không hề có bí mật nào cả. Chuyện công chúa Yên Chi có thai chỉ có thất hoàng tử và nha hoàn thân cận của nàng biết.

Kiến Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa vào tay nha hoàn một bọc gà nướng cùng mấy cây kẹo hồ lô đường.

"Ngươi nói với a tỷ là ta đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, bảo tỷ ấy hãy nghĩ tới đứa bé trong bụng mà cố gắng tịnh dưỡng. Nếu như cháu ta có mệnh hệ gì ta nhất định sẽ giận tỷ ấy cả đời."

-------------

Kiến Thành một mạch tìm đến nơi ở của phụ hoàng thậm chí còn không thèm thay ra bộ y phục nữ nhi đang mặc. 

"Phụ hoàng ta đâu?"

Vị công công hầu hạ hoàng đế cũng đã cao tuổi rồi, lão ấy nheo mắt nhìn cậu một hồi rồi mới do dự hỏi: "Th...thất điện hạ?"

"Là ta, phụ hoàng có trong đó không? Ta có chuyện muốn thưa với người."

"Bệ hạ...đang đọc tấu chương trong thư phòng."

"Được rồi, cảm ơn Lưu công công."

"Ấy...thất điện hạ, ngài phải thay y phục ra đã chứ, để bệ hạ nhìn thấy có lẽ không hay lắm đâu..."

"Không sao, ta mặc như thế này người mới dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của ta. Công công cứ ra bên ngoài chờ đi."

Lưu công công hết cách cũng đành lui ra ngoài điện, Kiến Thành lại tiếp tục đi đến thư phòng.

"Phụ hoàng!"

"A...Thành...Cái quái gì đây? Ăn vận thế này còn ra thể thống gì nữa? Người đâu!"

"Ấy đợi đã phụ hoàng, con có chuyện muốn thưa với người!"

"Chuyện gì thì chuyện cứ thay y phục ra rồi nói chuyện."

"Nhưng con hỏi người một câu, nhất định người phải trả lời thật đó nha."

"Được rồi, hỏi gì thì hỏi nhanh rồi thay y phục ra cho trẫm!"

"Người cảm thấy con mặc như thế này có đẹp không?"

Hoàng đế suýt chút nữa đã ném luôn tấu chương vào người thằng quý tử nhà mình.

"Người nói xem, con như này có xinh đẹp hay không?"

Hoàng đế thở dài, quả thật khi nhìn thấy Kiến Thành như thế này, ngài có hơi mất bình tĩnh một chút. Kiến Thành rất giống mẹ ngày trẻ, mặc nữ trang vào thì đúng là như đúc ra từ một khuôn.

"Rất giống...mẹ con."

"Haha vậy là rất xinh đẹp ạ?"

"Nói mau, con đến tìm trẫm làm gì?"

"Con muốn người sắc phong con làm công chúa nước Hạ!"

Lần này Hoàng thượng muốn ném luôn cái nghiên mực vào đầu con trai ngài.

"Phụ hoàng, để con nói hết đã...Sau đó người hãy gả con sang cho Bách quốc thay a tỷ."

"Con điên rồi sao? Nếu ta gả một nam nhân sang đó...người ta sẽ càng nghĩ là chúng ta khinh thường họ."

"Người Bách Bác đó muốn cưới là con, không phải a tỷ." Kiến Thành bình tĩnh nói.

"Sao lại là con? Nước Hạ ta chỉ có duy nhất một công chúa là Yên Chi, hắn rõ ràng yêu cầu muốn liên hôn cùng công chúa."

"Ngày Bách Bác tới đại điện yêu cầu liên hôn, thực ra con cũng có mặt ở đó. Người này con từng gặp khi mặc nữ trang ra ngoài. Hôm đó con bất cẩn làm rơi ngọc bội hoàng gia trong tay hắn, vậy nên hắn nghĩ con là công chúa nước Hạ. Nước ta chỉ có một công chúa duy nhất là a tỷ, tỷ ấy lại chưa từng lộ mặt với bất kì ai, vì thế nên hắn nhầm lẫn là chuyện đương nhiên."

Chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán một phía của Kiến Thành, hoàng đế vẫn còn do dự...

"Bách Bác là một quân tử, nếu phải gả cho hắn thì Kiến Thành cũng cảm thấy không đáng tiếc. Chỉ mong a tỷ và tiểu điệt của con bình an vô sự."

*tiểu điệt: cháu* (ngựa ngựa dùng từ vậy đó)

----------

Nước Hạ sắc phong thêm một công chúa nữa, gọi là Tử Yên công chúa. Người gả đi lại vẫn là Yên Chi. Nhưng đâu có ai biết Yên Chi công chúa rốt cuộc là người nào? 

Vài ngày sau, nước Hạ có song hỉ lâm môn. Tử Yên công chúa mới sắc phong đó được gả cho Tứ Vương gia, đồng thời vị vua nước Bách kia cũng đem kiệu hoa tráng lệ tới đây rước công chúa Yên Chi về. Một vài người đã lớn tuổi kể lại rằng kiệu hoa này của nước Bách thậm chí còn hoành tráng hơn cả lễ cưới của đương kim hoàng thượng và hoàng hậu ngày trước.

"Nước Bách thật sự rất coi trọng nước Hạ chúng ta nhỉ? Lễ cưới thật lớn mà!"

Yên Chi công chúa ngồi trong kiệu hoa, len lén muốn mở rèm ra xem náo nhiệt, dù sao sau khi gả đi rồi cũng khó có cơ hội được quay về thăm mẫu quốc, nhân lúc này phải ngắm nhìn lại thật kĩ càng. Nhưng rất nhanh đã bị nha hoàn bên ngoài ngăn lại, nói rằng trước khi tân nương chính thức bái đường với phu quân thì ngàn vạn lần không được lộ mặt.

Người trong kiệu đành ngậm ngùi rụt tay lại, buồn bực mà len lén cởi khăn trùm đầu ra. Đội khăn nãy giờ khó chịu muốn chết, tháo ra cũng đâu có ai biết đâu nhỉ? Kiến Thành thở dài, rồi lại vô thức nghĩ tới chuyện sắp tới. Cậu sẽ bái đường thành thân với kẻ mình chỉ mới gặp hai lần, sau đó thì sao? Động phòng...? Lúc đó lộ ra mình là nam thì nói sao đây? Mọi thứ đều là phỏng đoán của cậu, chính Kiến Thành cũng không chắc chắn hắn có nghĩ giống mình hay không, hay hắn đơn thuần là cần một công chúa có thể sinh cho hắn nhiều hoàng tử?

Kiến Thành vô thức xoa tay vào nhau mà không để ý rằng đoàn kiệu đã đi được nửa ngày. Kiệu dừng lại, ngay sau đó đã có một bàn tay đưa vào bên trong kiệu một ít bánh ngọt và nước. Kiến Thành nhận ra là Bách Bác vì tay áo của hắn cũng là màu đỏ giống hệt trang phục cậu đang mặc.

"Nương tử đi đường xa có mệt lắm không? Mau ăn chút gì lót dạ, sau khi về nước nhất định không để nàng chịu khổ."

Kiến Thành bối rối, cố gắng gằn giọng xuống sao cho giống nữ nhân nhất: "Ta không sao. Cảm ơn ngài."

Kiến Thành mỗi lần trốn khỏi cung ra ngoài chơi đều giả nữ nhi cùng với nha hoàn, chiêu này rất khó bị phát hiện, vì dáng người cậu khá nhỏ nhắn so với nam nhi bình thường, nên nếu cải trang một chút thì mọi người khó lòng nhận ra. Lâu dần cậu cũng học được cách giả giọng nữ nhân, dù mỗi lần không thể nói quá nhiều.

Kiến Thành nhận lấy đồ ăn hắn đưa, cậu cảm giác như Bách Bác không muốn bỏ tay mình ra. Bàn tay hắn lớn hơn tay cậu một chút, lại rất thô ráp vì phải cầm kiếm chiến đấu liên tục. Có một loại cảm giác an toàn, giống như là nhà vậy, Kiến Thành mơ hồ cảm thấy như thế. Cậu vội rụt tay lại khi nhớ đến lời của nữ quan dạy lễ nghi trong triều mấy ngày trước, nam nữ thụ thụ bất thân.

"Ngài cũng nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Người kia nghe vậy cũng bỏ tay ra khỏi kiệu, Kiến Thành mới thở ra một hơi. Hình như vừa nãy mình cũng không muốn thả tay hắn ra cho lắm.

-----------

Phu thê giao bái!

Hai người đối mặt cúi người cùng lúc, từ giờ họ đã là phu thê kết tóc của nhau. Bách Bác còn phải ở lại mừng rượu với các quan đại thần, hắn tiếc nuối nhìn theo nương tử của mình được đưa về phòng tân hôn. Đâu có ai hiểu được hắn đã nóng lòng muốn nhìn lại gương mặt nương tử của hắn nhường nào. Kể từ ngày gặp nàng ngoài phố đó, hắn đã sớm phải lòng nàng.

Phải mất gần một canh giờ sau đó tiệc mới tàn, Bách Bác vội vã trở lại phòng tân hôn để gặp nương tử hắn ngày đêm mong nhớ. Nhưng vừa vào phòng đã thấy ai mặc đồ cưới nằm ngủ ngon lành trên giường, nhưng nàng vẫn không chịu tháo khăn trùm đầu ra. Bách Bác bật cười, sao lại ngoan như thế nhỉ? Hắn chậm rãi đem khăn tháo xuống, dường như có hơi xúc động vì đã nhìn thấy gương mặt hắn hằng mong.

"Ư...nóng quá..." 

Nương tử trở mình quay lưng với hắn, nhưng giọng nói mớ của nương tử lạ quá? Bách Bác nghi ngờ rằng mình đã uống quá nhiều rượu mà nghe nhầm rồi chăng?

"Này nương tử..." Bách Bác muốn gọi người ta dậy để xác nhận lại, tiện thể thay y phục cho người ta, để một đầu trang sức như thế làm sao ngủ được?

"Tiểu Lan đừng động vào ta...ta mệt lắm rồi..." Không nhầm được rồi, là nam nhân thật.

"Ngươi là ai? Lại dám giả dạng Yên Chi công chúa?" Bách Bác tức giận nắm lấy cổ áo Kiến Thành làm cậu đang buồn ngủ cũng buộc phải tỉnh.

"Haha...phu quân về rồi đó hả...? Lâu quá đó..." 

Lúc này Bách Bác mới để ý mặt người kia rất đỏ, dường như là đã uống rượu rồi.

"Ngươi là ai hả? Nói mau!" Tuy rằng nam nhân trước mắt và công chúa rất giống nhau, nhưng giọng nói rõ ràng khác nhau một trời một vực.

"Ta là công chúa Yên Chi mà, phụ hoàng mới sắc phong cho ta đó..."

"Ngươi là nam nhân, sao lại là công chúa được."

"Haha...phu quân sao lại đến muộn như vậy...người ta chờ muốn chết rồi!" 

Bách Bác sợ hãi buông tay nắm cổ áo Kiến Thành ra, giọng nói vừa rồi đúng là của Yên Chi công chúa. Người này rốt cuộc là nữ hay nam? Bách Bác vội vàng cởi áo ngoài của Kiến Thành làm cậu giật mình la lên oai oái, nhưng sức khoẻ của Bách Bác đâu phải chuyện đùa, Kiến Thành lại còn say rượu nên khó mà phản kháng. Hắn đem đai lưng trói hai tay Kiến Thành lại rồi tiếp tục lột đồ của cậu ra. Ngực phẳng...vẫn có nữ nhân ngực nhỏ mà nhỉ? Hắn hồi hộp nhìn xuống dưới rồi cởi luôn cả quần cậu xuống. Kiến Thành sợ hãi khép hai chân lại không muốn cho hắn nhìn phía dưới nhưng lại bị hắn mạnh mẽ tác hai chân rộng ra. Dương vật hồng hào mềm mại đập vào mắt hắn, là một nam nhân.

"Hức...ngài...vô liêm sỉ."

"Này tiểu tử...rõ ràng là ngươi lừa ta trước, sao lại khóc lóc ăn vạ với ta?"

"Hức...ta...hức...đâu có lừa ngài. Phụ hoàng thật sự đã phong ta là Yên Chi công chúa. Ngài cầm ngọc bội của ta nên mới nghĩ ta là a tỷ, người hôm đó ngài gặp là ta..."

"Vậy còn Yên Chi công chúa trước đó là ai?"

"Là...hức...là a tỷ đó. Người ta đã có ý trung nhân rồi lại còn bị ngươi bắt liên hôn."

Bách Bác hơi hoảng khi biết người mình thích bao lâu nay lại là một nam nhân. 

"Bây giờ ngài cũng biết rồi...hức...tha cho mẫu quốc của ta đi. Nếu ngài muốn sinh con...ta có thể sinh cho ngài."

Bách Bác cười lớn: "Có phải ngươi say rượu nên nói linh tinh đúng không? Nam nhân sao có thể..."

"Được mà, ngài cứ thử thì biết..."

Bách Bác nhìn thân hình người nằm dưới giường, da trắng eo thon, núm vú hồng hào, gương mặt vừa mới khóc xong vẫn còn đỏ ửng diễm lệ. Bây giờ hắn mới để ý tới mùi hương trong phòng có vấn đề, mà chính cơ thể hắn cũng có vấn đề. Hắn thấy người mình khô nóng, dương vật phía dưới đã trướng đau. Lại nhìn dương vật của nương tử cũng đã ngóc đầu dậy, còn miệng thì cứ ngây ngô kêu nóng, liên tục cọ vào người hắn để xua đi cảm giác nóng nực. Bách Bác liền biết là chuyện tốt thái hậu làm, vì bà ấy mong được bế cháu quá mà.

-----------------

Chap sau có H thật mà, hứa bằng danh dự. Tháng này là tháng cô hồn, không cho quỷ theo sau nó buồn á









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net