Chương 14: Kinh thành bất biến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Lạc Nha mang thai tới tháng thứ tám thì kinh thành xảy ra chuyện, tin tức truyền về, Tam Hoàng tử muốn lật đổ ngôi vị thái tử, giành lấy ngai vàng. Hiện tại hoàng cung đang lâm vào bế tắc, cục diện khó đoán.

Sở Trầm Châu gấp lại thư, ánh mắt sâu xa, nhìn nàng như không nỡ, Dung Lạc Nha cũng biết trong thư có gì, nàng an ủi hắn:" kinh thành cần chàng, đừng lo cho thiếp". Nàng biết hắn đang lo lắng cái gì. Dung Lạc Nha lại nói:" còn thái bình thì mới còn nhà, cjangf mau đi đi".

Dung Lạc Nha nói rất đúng, nếu Tam Hoàng tử giành được ngôi vua, nhà bọn họ sẽ bị tru di, không thể, sắc mặt Sở Trầm Châu âm trầm, cuối cùng hôn nàng thật sâu, dường như rất quyết tâm, hắn cắn răng nói:" đợi ta, chỉ vài ngày ta sẽ về".

" thiếp đợi chàng trở về". Dung Lạc Nha sửa viền áo cho hắn, một lời vô cùng chắc chắn.

Ngay lập tức rời đi, Dung Lạc Nha được Ô Lạp đỡ ra ngoài đưa tiễn, gió cát nổi lên vùn vụt, nàng nhìn bóng lưng phu quân đi xa, lòng đau như cắt, bây giờ nàng mới hiểu nỗi đau của Lương mẫu khi phụ thân ra chiến trận. Sở Trầm Châu ngồi trên lưng ngựa, quay đầu ngoái lại bóng hình người trong tâm, sau đó quyết tâm đánh ngựa rời đi.

Dung Lạc Nha nhìn đến khi đoàn lính khuất bóng nàng mới thu lại mi, mắt đỏ rơm rớm, trong phủ, trước khi đi Sở Trầm Châu đã ăn bài kỹ càng, lần này hắn cầm hổ phù trong tay về kinh thành, điều động binh quyền đến cứu chiến.

Mỗi một ngày Sở Trầm Châu chưa về là mỗi một ngày nàng ăn cơm không ngon, lo lắng phu quân ra trận, có lúc cũng âm thầm khóc trong chăn.

Dung Lạc Nha không biết nơi kinh thành đang xảy ra bạo loạn, hai quân đối địch với nhau, Nhị hoàng tử lại là người dẫn đầu đánh phá Tam Hoàng tử.

5 ngày trôi qua, tin tức lại biệt tích, không thấy hồi âm, Dung Lạc Nha ngày càng tồi tệ, nàng chẳng buồn ăn khiến cho mọi người ai cũng lo lắng, ở phủ cũng chỉ còn có mỗi Dung Lạc Triết, Dung Lạc Tần đã trở về kinh thành theo Sở Trầm Châu.

Dung Lạc Triết ban đầu cũng vốn muốn đi nhưng lại bị ngăn lại, bởi vì biên cương cần người trông giữ,  Dung Lạc Nha cũng cần người chăm nom.

Dung Lạc Nha uống nửa chén canh hạt sen, nửa chén còn lại nàng uống không vào, trong lòng cứ lo sợ bất an.

Ở kinh thành, Sở Trầm Châu đang ngồi trên lưng chiến mã chmaamf trường kiếm bao vây quân của Tam Hoàng tử, rốt cuộc cũng đã khống chế được cục diện, Sở Trầm Châu còn tính toán trở về gấp, vừa nghĩ vừa vui vẻ, hắn đâu biết tin vịt vớ vẩn được Tam Hoàng tử tung ra đã đến phủ vương gia phía bắc.

Dung Lạc Nha nghe tin dữ, nàng lúc đó đang may cho đứa nhỏ một chiếc áo lông, khi nghe tin bẩm báo gấp đến độ tay bị đâm tóe máu.

Tin dữ: Nhị hoàng tử tử trận.

Dung Lạc Nha nghe xong, hai mắt dường như vô thần ngất xỉu, Ô Lạp và Tích Di cũng may đỡ kịp nàng, dìu nàng lên giường. Nàng thanh tỉnh không nhiều, tỉnh dậy lại nước mắt rửa mặt, Ô Lạp hai mắt xưng đỏ đứng canh nàng, thương tâm lâu nước mắt.

" Tiểu thư, xin nén đau buồn".

Dung Lạc Nha nào còn nghe, trong mắt mờ mịt không rõ, đến nước cũng không thèm uống một ngụm, sắc mặt tiều tụy rõ hơn, nàng chỉ có ôm mặt khóc, xong lại kiệt sức mà ngất đi, ai cũng lo lắng, nhưng không thể làm gì.

Dung Lạc Triết vừa nghe tin dữ, vừa đau lòng nhìn muội muội mình thành ra như thế, đáy lòng vô cùng hận Tam Hoàng tử. Mời đại phu đến bốc thuốc cho nàng, đại phu cũng lắc đầu bảo nó là tâm bệnh không thể trị.

Cả phủ doãn nhuộm một màu u buồn.....

---------------

Sở Trầm Châu sau khi giao Tam Hoàng tử cho người xử lý xong thì ngay trong ngày hôm đó đánh ngựa cấp tốc chạy về, hắn vô cùng nhớ nàng, hắn không chịu nổi nữa, chiến loạn rối ren nay đã được giải quyết, Sở Trầm Châu trong lòng mừng rơn.

Vó ngựa chạy không ngừng hơn một ngày trời, cuối cùng cũng đến địa phận phương bắc, chiến mã có thể chất tốt, nếu là ngựa bình thường đã ngã quỵ lâu rồi.

Sở Trầm Châu vượt gió cát trở về tìm nàng....

Hắn vừa vào cửa phủ thì cũng gặp Dung Lạc Triết thần sắc u sầu đi ra, sau khi thấy hắn Dung Lạc Triết ngỡ ngàng:" Nhị hoàng tử, ngài vẫn còn sống, tốt quá....".

Sở Trầm Châu không hiểu gì cả, sau đó mới nghe kể lại, hắn mới biết, tin đồn Tam Hoàng tử lập ra nhằm chia rẽ quân ta, người cầm đầu không còn thì quân sẽ như rắn mất đầu, nhưng Tam Hoàng tử đã sai.... mà tin này lọt vào tai Dung Lạc Nha.

Sở Trầm Châu lo lắng không thôi, lúc này nhanh như chớp chạy ngay vào phủ.

Ô Lạp khuyên tiểu thư mãi mà vẫn không ăn, vừa dọn cháo vừa đau lòng khóc thút thít, bất ngờ nhìn thấy Sở Trầm Châu, khóc cũng quên mà im bặt.

Sở Trầm Châu chỉ lo Dung Lạc Nha, hắn rẽ bước vào phòng, cửa phòng chớp mắt đóng lại trước mắt Ô Lạp.

Nhị hoàng tử trở về rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net