Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm nay, khi đến công ty, Hibari nhạy cảm nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn rất vi diệu.

Hắn luôn là kẻ thu hút ánh nhìn của người khác và hắn cũng đã hoàn toàn quen với điều đó. Nhưng ánh nhìn kiểu này thì đúng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm.

Nhưng quan tâm làm gì ánh mắt của người khác chứ. Một người như hắn mà cứ luôn phải để ý người khác nhìn mình như thế nào thì có lẽ hắn đã không thể đứng ở vị trí này.

Hibari vẫn luôn bản lĩnh như vậy. Luôn bình tĩnh ngay cả khi trời nghiêng đất lệch.

Liệu sự bình tĩnh ấy sẽ tiếp tục được duy trì sau khi hắn không vô tình nghe phải mấy lời bàn tán của vài nữ nhân viên khi đi ngang qua phòng trà nước?

Này không phải là hắn nghe lén đâu nhé, là do bọn họ nói quá to nên dù không muốn nghe cũng khó.

"Này này người hôm qua đến tìm Hibari-sama là người yêu ngài ấy à?"

"Tôi cũng không biết nhưng nhìn có vẻ là như vậy." Cô gái vừa nói vừa cười khúc khích. "Tôi còn trông thấy họ ôm nhau trong xe của Hibari-sama mà."

"Đúng vậy, các cô không thấy hôm nay Hibari-sama vẫn mặc nguyên si bộ quần áo ngày hôm qua sao. Có lẽ nào bọn họ... Các cô hiểu mà." Cô gái nháy mắt.

"Có lẽ nào..."

"Ôi tôi nghe Kana ở quầy lễ tân nói đó là một cậu trai rất dễ thương đó."

"Nhưng chẳng phải Hibari-sama có vị hôn thê rồi sao?"

...

Kusakabe vừa tỉnh lại từ sự kinh hoàng sáng nay xong thì lại gần như tiếp tục rơi vào trạng thái đứng hình. Anh vội quay ra nhìn mặt của Hibari và thấy mặt hắn lạnh tanh như chưa hề nghe thấy gì.

Ôi đúng là Kyo-san có khác, chẳng điều gì có thể khiến ngài biến sắc. Nhưng nếu để những tin đồn này lan truyền thì không tốt lắm, hơn nữa nếu đến tai đối tác thì sẽ rất không hay ho gì.

"Các cô ở đây bàn tán linh tinh cái gì? Tôi không muốn nghe bất cứ một lời nói nhảm nào như thế này xuất hiện trong công ty nữa. Các cô hiểu rồi chứ!" Kusakabe ra mặt.

Các cô gái khi thấy Kusakabe bất ngờ xuất hiện thì đểu hoảng hốt sợ hãi rồi vội chuồn đi và nếu họ biết rằng Hibari cũng nghe thấy tất cả thì chắc ngất xỉu hết là điều không thể nghi ngờ.

"Kyo-san, ngài yên tâm, tôi sẽ không để những tin đồn đó ảnh hưởng đến ngài." Sau khi đến văn phòng của Hibari, Kusakabe cam đoan.

Kusakabe cứ nghĩ hẳn Hibari sẽ tức giận và ra lệnh dẹp yên tin đồn, nhưng có vẻ như hắn thật sự không quan tâm lắm.

"Cậu không cần phải để ý những chuyện nhỏ như vậy, chỉ là vài câu tán gẫu không đáng để bận tâm. Cậu đi lo công việc của mình đi."

Nếu Hibari đã nói vậy, thì Kusakabe anh cũng không nên tiếp tục chủ đề đó làm gì. Đúng là anh nên lo vào công việc của mình thì hơn.

"Vâng, tôi hiểu rồi thưa Kyo-san." Kusakabe rời khỏi văn phòng và nhường không gian yên tĩnh lại cho Hibari.

_____________________________

Nếu nói Hibari hắn không có chút suy nghĩ gì khi nghe vài tin đồn đó thì cũng không đúng.

Sự thật là hắn cũng có chút rung động.

Sáng nay, khi nhìn thấy nụ cười của Tsuna, hắn bỗng cảm thấy cậu thật dễ thương, nụ cười của cậu khiến hắn như muốn đắm chìm trong đó. Và hắn cảm thấy muốn xoa đầu cậu. Và hắn làm thật.

Hibari luôn làm những gì mà hắn muốn. Hắn muốn xoa đầu của cậu, hắn liền xoa.

Hắn biết tóc cậu mềm nhưng cảm giác khi xoa đầu của cậu lại tuyệt ngoài mức tưởng tượng. Hắn thích cảm giác đó.

Nhưng có vẻ là cậu không thích lắm khi hắn làm như vậy nhỉ, vì khi ấy, hắn trông thấy cậu mặt đỏ bừng. Hẳn là tức giận đi.

Lần sau nếu có gặp lại, hắn vẫn sẽ xoa đầu cậu cái nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net