Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi là hai người bạn thân từ nhỏ của Tsuna.

Yamamoto là người có tính cách vui vẻ cởi mở và hòa đồng nên luôn dễ kết bạn. Chưa kể cậu còn có vẻ ngoài cao ráo cùng khả năng vận động tốt nên càng được mọi người yêu thích, đặc biệt là các bạn nữ. Cậu hiện tại làm biên tập viên chuyên mục thể thao ở cùng tòa soạn với Tsuna.

Gokudera thì có tính cách ngược lại, cậu luôn cau có và dường như khó chịu với tất cả mọi người. Cậu luôn khép mình và không tin bất cứ ai. Nhưng vì có vẻ ngoài điển trai của người Ý nên tính cách ấy lại càng khiến cậu trở nên cuốn hút hơn. Gokudera cực thông minh lại có thiên phú về âm nhạc và hiện tại là một nghệ sĩ dương cầm khá nổi tiếng trong nước.

Tsuna thì lại chẳng được như hai người bạn của mình, cậu vừa nhỏ bé lại nhút nhát tự ti. Tsuna học cũng không giỏi, thể thao cũng kém, chưa kể còn có cái tính hậu đậu đụng gì hỏng nấy nên là đối tượng bị bọn bắt nạt nhắm tới.

Nhưng cho đến năm lớp ba của tiểu học, cả Yamamoto và Gokudera đồng thời chuyển đến lớp của cậu.

Người như Yamamoto chủ động làm quen với cậu thì cũng không có gì lạ, và cậu ta nhanh chóng trở thành người bạn đầu tiên của Tsuna.

Cậu cũng đã từng hỏi tại sao Yamamoto lại muốn trở thành bạn với một người như cậu và cậu ấy đã nói rằng, vì cậu ấy cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Tsuna.

Gokudera lại luôn độc lai độc vãng và rất dễ nổi cáu. Khi mới chuyển đến, đã mấy lần cậu ta lườm Tsuna vì "Cậu thật thảm hại."

Tsuna thật sự rất sợ Gokudera nhưng Yamamoto luôn nói rằng, người như Gokudera rất đáng thương và cậu ấy hoàn toàn không xấu như những gì cậu ấy thể hiện ra. Chính vì thế, cậu cũng đã cố gắng thử kết bạn với Gokudera nhưng luôn bị từ chối phũ phàng. Tsuna thật sự rất buồn vì điều đó và cậu đã nghĩ sẽ từ bỏ ý định kết bạn này.

Cho đến một hôm, Tsuna vô tình trông thấy Gokudera đuổi theo một con mèo và theo nó trèo lên cây. Trong lúc với tay để bắt con mèo đó, cậu ta đã bị trượt chân và Tsuna chẳng kịp suy nghĩ gì vội vã phi thân ra để đỡ lấy cậu.

Gokudera chính là điển hình của kiểu người trong nóng ngoài lạnh, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ vô cùng hết mình vì điều đó.

Sau khi chứng kiến Tsuna vì đỡ mình đến độ bị gãy một tay một chân, cậu ta vô cùng cảm động và quyết tâm sẽ dành toàn bộ cuộc đời còn lại của mình để bảo vệ người này.

Đối với Tsuna mà nói, việc cậu đỡ giùm Gokudera là điều hiển nhiên, chẳng có gì đáng nhắc tới. Cậu nghĩ rằng bất kì ai trong hoàn cảnh của cậu đều sẽ làm như thế, nên khi thấy Gokudera thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ thì đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng vì cuối cùng cậu cũng đã có thể trở thành bạn của cậu ấy.

Mặc dù Gokudera thừa nhận Tsuna nhưng lại chẳng ưa gì Yamamoto vì cậu ta chỉ công nhận Tsuna thôi, còn bất cứ ai khác ngoài Tsuna cậu ta chẳng buồn để vào mắt. Nhưng vì Tsuna, một mặt nào đó Gokudera cũng dần chấp nhận Yamamoto. Dù thế nhưng vẫn thỉnh thoảng tỏ thái độ khó chịu, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi và vì Yamamoto luôn là một người vô tư nên cũng không quá để tâm đến thái độ đó của cậu ta.

Ở năm lớp ba tiểu học ấy, có một bộ phim nổi tiếng được bọn trẻ con vô cùng yêu thích, nội dung về Mafia Ý.

Mặc dù về Mafia nhưng bộ phim hướng đến toàn bộ mọi lứa tuổi nên có nội dung hài hước và nói về một cậu bé vô dụng nhưng sau đó đã trở thành Đệ Thập của một gia tộc Mafia lớn mạnh.

Tsuna cực kỳ thích nhân vật chính của bộ phim và luôn ao ước mình sẽ được giống như vậy. Gokudera thì luôn cảm thấy Tsuna còn vĩ đại hơn nhân vật Đệ Thập trong bộ phim đó nhiều nhưng sau khi biết Tsuna hâm mộ nhân vật đó, cậu ấy đã gọi Tsuna là Decimo nghĩa là Đệ Thập trong tiếng Ý, còn cậu ta tự nhận mình là cánh tay phải của Tsuna.

Trẻ con mà, luôn thích đóng vai những nhân vật mà mình yêu thích. Yamamoto cũng tham dự vào trò đóng vai đó và điều đó lại càng khiến ba người bọn họ thân thiết với nhau hơn.

Có lẽ một phần từ trò chơi đóng vai ấy, mà hai người lại càng thêm bảo vệ Tsuna quá mức. Bọn họ không muốn Tsuna bị tổn thương.

Thật sự trước đó, họ đã vài lần vô tình trông thấy Tsuna bị mấy tên nhãi to lớn bắt nạt, nhưng cậu thì chẳng bao giờ chịu nói với họ. Nếu họ không tự mình chứng kiến thì chẳng biết rằng cậu lại bị như vậy.

Sau vài lần Yamamoto và Gokudera ra mặt, dần dần chẳng còn ai dám bắt nạt Tsuna nữa và điều đó khiến Tsuna càng ngày càng trở nên hoạt bát vui vẻ hơn.

Bản thân Tsuna là người luôn vì người khác nhiều hơn vì bản thân mình, chính vì thế họ lại càng trân trọng cậu hơn, đối với họ, điều mà Tsuna làm cho họ còn nhiều hơn những điều họ làm cho cậu.

Chính vì thế lần này khi trông thấy Tsuna cầm tay một người xa lạ, họ đều lo lắng sợ cậu sẽ bị tổn thương.

_________________

Hibari sau khi nghe Tsuna kêu đau cùng với tiếng hét của Gokudera, nội tâm của hắn có hơi giật mình và buông lỏng tay. Hắn không hiểu tại sao mình lại có hành động ấu trĩ như vậy.

Chỉ là hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu khi trông thấy thái độ của hai người đó dành cho cậu.

Sự đau đớn cũng khiến Tsuna tỉnh rượu hơn phần nào. Cậu quay về phía người đang nắm tay mình và trong khoảnh khắc đó, Tsuna cảm thấy hết hồn và hơi rượu cũng gần như bay biến mất.

"Hi...Hibari-san! Sao anh lại ở đây?" Tsuna hoang mang hỏi, đồng thời trông thấy bàn tay mình đang nắm lấy tay của người nào đó thì giật mình vội buông ra. "X...xin lỗi, không hiểu sao tôi lại nắm tay anh như vậy, hi vọng anh sẽ không để bụng."

Bàn tay bị buông ra trở nên trống trải khiến Hibari cảm thấy hơi hẫng.

Bàn tay của cậu nhỏ hơn của hắn, hơi mềm nhưng không giống con gái và đặc biệt là nó cực ấm áp.

Trong khi đó thì Tsuna ngồi ở bên đang xoắn xuýt về vấn đề tại sao cậu lại tự dưng đi lôi kéo Hibari về bàn của mình.

"Nè nè hai cậu, tại sao tự dưng Hibari lại có ở đây thế nhỉ?" Tsuna hướng về phía hai người bạn của mình và hỏi nhỏ.

"Haha... là cậu tự kéo anh ta về đây đó." Yamamoto cười trả lời.

"Hừ... chắc chắn là tên khốn đó đã đi theo ngài đó Decimo." Gokudera khẽ hằm hè.

"Ồ. Tôi nhớ ra là có người còn định mời tôi một ly." Bỗng một tiếng nói xen vào trong khi ba người đang khẽ thì thầm.

Tưởng chừng như cả thế giới bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường.

Yamamoto cười bối rối. Gokudera nhăn nhó và Tsuna thì muốn ngất luôn.

Cậu thích uống rượu nhưng luôn không biết tự lượng sức mình. Và khi say rượu cậu như thành một người khác vậy, trở nên bạo dạn và mạnh mẽ hơn, một người trái ngược với cậu lúc bình thường.

Tsuna của bình thường sẽ sợ hãi Hibari, nhưng Tsuna của khi say thì không.

Cậu thế mà trong lúc say rượu lại dám lôi kéo Hibari lại còn mời mọc hắn uống rượu, mà không biết cậu có lỡ làm gì mạo phạm hắn không nữa.

Chưa kể sáng nay đã xảy ra biết bao chuyện rồi nhưng may mắn hắn lại đồng ý phỏng vấn. Giờ đến tối lại tự dưng xảy ra chuyện này không biết liệu hắn có thay đổi quyết định không nữa.

Tsuna hối hận quá, nhưng trên đời này lại không có cái gọi là thuốc hối hận. Nếu có, cậu sẽ nốc cả lọ luôn huhu...

Nhận thấy sự bối rối trên gương mặt của Tsuna, bỗng nhiên Hibari lại thấy buồn cười.

Hắn không ngờ cậu của khi tỉnh và khi say như hai con người, mới phút trước còn hi hi ha ha, quay mặt một cái lại trở về sự bối rối e sợ của thường ngày.

Hibari hắn không thật sự định sẽ uống rượu, đơn giản vì hắn không biết uống. Chỉ là khi thấy ba người họ thì thầm to nhỏ trước mặt hắn, hắn bất chợt thấy khó chịu và muốn nhắc nhở cậu về sự có mặt của hắn.

Bình thường hắn không quan tâm nhiều vấn đề như vậy, nhưng hắn không thích cảm giác cậu làm lơ hắn.

Hibari quyết định không ở nơi này lâu thêm nữa, hắn sẽ lại bỏ qua cho cậu một lần nữa, sẽ không làm khó cậu nữa.

Khi hắn định nói lời tạm biệt để rời đi, thì bỗng nghe tiếng cậu đầy quyết tâm.

"Nếu tôi đã nói sẽ mời anh uống thì chắc chắn sẽ mời, coi như là xin lỗi anh."

Tsuna vừa nói vừa lấy một chiếc ly sạch trên bàn và rót đầy ly đưa đến trước mặt Hibari.

"Mời anh. Hi vọng anh sẽ không để bụng chuyện hôm nay."

"Uống rượu thì thôi đi. Còn cậu cũng không làm gì khiến tôi phải để bụng."

Nghe thấy lời từ chối của đối phương, Tsuna chỉ đành rụt rè đặt ly rượu xuống. Còn Gokudera bên kia thì tức điên lên, Decimo của cậu mời rượu hắn mà hắn lại dám có cái thái độ đó, cậu ta muốn đấm cho tên kia một cú.

Yamamoto trông thấy biểu cảm của Gokudera thì biết ngay cậu ta đang nghĩ gì, và rất nhanh chóng, cậu vội vã giữ người bạn của mình lại.

Hibari khi trông thấy biểu cảm hơi buồn của cậu thì liên tưởng ngay đến một con cún con bị chủ bỏ rơi. Và lúc này, thuộc tính ẩn 'yêu thương động vật nhỏ' của hắn trỗi dậy: hắn đã cầm ly rượu mà cậu rót cho hắn lên mà nhấp một ngụm.

Nhưng hắn đã quá coi thường tửu lượng kém cỏi của mình.

Hắn gục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net