(tt) Gia chủ đoàn lật ngược tình thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Kim Ngăn
(Lý Ngọc và Triệu Cẩm Tân / bạch liên hoa và trà xanh)

Lý Ngọc và Triệu Cẩm Tân nghĩ cũng không nghĩ tới việc bị đưa đến trường bắn, người hầu cởi dây trói cho họ, hai người tháo khăn bịt mắt ra, mờ mịt nhìn tấm bia ngắm đối diện.

"Ahahahahahahahahaha, không ngờ hai người cũng có ngày hôm nay"

Đột nhiên phía sau bia ngắm phát ra tiếng cười quái dị, Lý Ngọc chạy tới, lấy ra một cái máy tính xách tay.

“Đây là cái gì?” Triệu Cẩm Tân ngờ vực hỏi, nhìn hai người đem mặt nạ trong màn hình.

“Bạch Tân Vũ” Lý Ngọc vẻ mặt buồn bực, “Cậu làm cái gì vậy?”

Bạch Tân Vũ ỉu xìu tháo mặt nạ ra

"Sao cậu biết là tôi"

"Anh trai cậu đâu?"

"Lê thúc thúc của tôi đâu?"

Ôn Tiểu Huy cũng chậm rãi tháo mặt nạ xuống, cười với bọn họ.

"Muốn gặp anh Giản và Lê đại ca đâu có dễ vậy"

"Hai người muốn thế nào?"

"Đơn giản, trả lời câu hỏi, trả lời đúng thì thả người, nhưng nếu đáp sai thì..."

Bạch Tân Vũ vỗ tay, những người hầu bên cạnh Lý Ngọc và Triệu Cẩm Tân cầm theo hai khẩu súng sơn trên tay

"Thì ăn “đạn”!"

"Câu hỏi đầu tiên, nói tôi biết ba cái tên mà anh ấy thích nghe cậu gọi nhất"

"Bảo bối, Giản ca, Tùy Anh"

"Lê thúc thúc, cục cưng, Sweet Lamb"

"Câu hỏi thứ hai, hãy kể tên hai nơi đáng nhớ nhất của cậu và đối phương"

"Vậy thì có nhiều lắm đó!" Triệu Cẩm Tân phồng má nghĩ.

"Bắc Hải, Tam Á"

"Bùm!" Bạch Tân Vũ làm động tác bắn.

"Chị dâu, anh tôi không nói vậy"

“Cái gì?” Vẻ mặt Lý Ngọc hiện rõ sự nghi ngờ.

"Còn cậu thì sao? Bạn học Triệu"

"New York, Tam Á"

"Tiếc quá... cả hai đều sai rồi, bây giờ nhận phạt đi!"

"Cái gì? Không thể nào!"

Cả hai còn chưa kịp phòng bị thì khẩu súng sơn bên cạnh đã bắn trúng họ, Triệu Cẩm Tân không kịp né tránh, không cẩn thận ngã xuống, chân bị đá sỏi trên mặt đất cắt một vết.

"Lê thúc thúc!"

"Lê thúc thúc, em chảy máu rồi ~"

Vừa nói xong Triệu Cẩm Tân bắt đầu ôm chân kêu khóc, quả nhiên sau đó hắn liền nghe thấy âm thanh sốt ruột của Lê Sóc. Lợi dụng mấy người bên kia màn hình cãi vã, hắn vội vàng quay lại nháy mắt với Lý Ngọc, Lý Ngọc ngay lập tức hiểu ý ngồi xổm xuống ôm chân.

"A, đau quá"

"Sao vậy, Mận nhỏ"

Giản Tùy Anh vừa nghe tiếng khóc vội vã chạy đến màn hình

"Anh Giản, em ... mắt cá chân của em, đau quá"

"Này, Bạch Tân Vũ, anh bảo mày phạt, sao lại phạt thành như thế này hả?"

"Em không ... em không có... Em"

"Còn bảo không có! Chân đều hỏng rồi!"

"Em…"

"Em, em cái gì, mang bọn họ qua đây nhanh!"

"Được ... được rồi" Bạch Tân Vũ và Ôn Tiểu Huy ngước mắt nhìn nhau, hết cách đành phải để hai tên ảnh đế này thành công qua ải. . . . .
---------------------------------------------------
(Lạc Nghệ và Cung Ứng Huyền)

(Nhà bếp)
Lạc Nghệ và Cung Ứng Huyền lạnh lùng đứng nhìn đống nồi niêu xoong chảo trước mặt, đã 10 phút trôi qua kể từ khi họ được tháo bịt mắt, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, giống như hai người đều bị lãng quên vậy.

"..."

"..."

Một lát sau, chiếc TV trên tường đột nhiên sáng lên, cả hai đều bị dọa mất hồn.

"Ừm, thật ngại quá"

Trên màn hình TV là Đinh Tiểu Vỹ đang cào cào tóc, người còn lại là Chu Tường đang cầm bảng nhiệm vụ.

"Trong 20 dấu son dưới đây, hai người hãy tìm xem đâu là dấu son của vợ mình"

Lời vừa dứt, người hầu nhanh chóng mở cửa ném xuống một tấm bảng, sau đó ngay lập tức đóng cửa lại.

Lạc Nghệ bước tới nhặt lên, đưa cho Cung Ứng Huyền, cả hai lặng lẽ nhìn 20 vết son có đủ kích cỡ, màu sắc khác nhau trên bảng, điều này làm họ càng thêm phiền não.

"Hai người họ nhàm chán thật đấy"

"Ừm, không giống đang chơi trò chơi gì cả"

"Hay chúng ta qua bên kia với Thanh Bùi đi ?"

"Được đó, đi dạo xung quanh chút ~"

Đinh Tiểu Vỹ và Chu Tường rời khỏi màn hình, Lạc Nghệ cùng Cung Ứng Huyền vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bảng tội nghiệp.

Mười phút trôi qua. . . .

Mười lăm phút trôi qua. . . .

Bảng sắp bị nhìn thủng rồi!

"Anh tìm ra chưa?"

"Chưa"

"Còn cậu?"

"Chưa"
……………………

"Hai người nhàm chán thật đấy!"

Lạc Nghệ nghe được giọng nói của Ôn Tiểu Huy nhịn không được cười mỉm.

"Tiểu Huy ca, anh đang ở đâu?"

"Anh ở đây ~"

“Anh mau ra đây đi"

"Em trả lời đúng đã"

Lạc Nghệ nheo mắt cười xấu xa.

"Tiểu Huy ca? ~"

Ôn Tiểu Huy bị nụ cười đó làm cho rợn hết tóc gáy.

"Anh ... Anh là Armani 401, còn Nhậm đội là ys1407, có lần anh còn giới thiệu cho fan nữa. Anh phải đi đánh thêm chút phấn đã. Anh chỉ có thể nói cho em biết bấy nhiêu đây thôi!"

Sau khi nói nói xong Ôn Tiểu Huy liền quay đầu chạy như bay, Cung Ứng Huyền đẩy đẩy cánh tay Lạc Nghệ.

"Mấy con số này là gì? Kí hiệu nguyên tố?"

"Không phải, là mã son"

Lạc Nghệ nhớ lại có lần Ôn Tiểu Huy thử màu son trên cánh tay mình, dựa vào trí nhớ so sánh chúng, cuối cùng cũng thành công tìm ra hai dấu son khả nghi nhất. Sau khi dùng bút khoanh tròn lại, Lạc Nghệ bước tới cửa gõ cửa. Một lúc sau, Đinh Tiểu Vỹ cùng Chu Tường đi tới, liếc nhìn bảng của Lạc Nghệ.

"Là hai cái này hả?"

"Tôi nghĩ vậy”

"Tôi cảm thấy đều giống nhau mà?"

"Vẫn có chút khác biệt."

"Mặc kệ, xem đáp án của Tiểu Huy đã"

Đinh Tiểu Vỹ lấy ra tờ giấy nhỏ trong túi nhìn một chút.
"Đúng rồi, thả người đi!"
-----------------------------------------------
( Tống Cư Hàn & Thiệu Quần)

"Má nó, Tống Cư Hàn, đừng có lấn tôi nữa!"

"Anh nghĩ tôi muốn lắm sao"

"Nhích qua bên kia chút đi!"

"Cút!"

Cả đoạn đường 5 phút đồng hồ, tài xế bị hai con người đằng sau ầm ĩ đến mức đầu váng mắt hoa, vừa đến nơi liền quăng bọn họ xuống không chút lưu tình rồi leo lên xe chạy mất.

"Đệt, đây là đâu?!"

"Làm sao tôi biết được nơi này là nơi nào chứ "

Thiệu Quần hít sâu một hơi, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi phân ngựa tươi gần như làm hắn tắt thở tại chỗ.

"Chuồng ngựa? !!!"

"Tôi đệt!"

Người hầu cẩn thận tháo dây thừng cho hai người họ, Tống Cư Hàn giật phắt khăn bịt mắt ra, khuôn mặt con ngựa trắng phóng to hết cỡ trước mắt làm hắn sợ đến nhảy cẩn lên.

"Mẹ nó!"

Lúc này Thiệu Quần cũng tháo khăn bịt mắt ra, hai người nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ngoài đám ngựa trắng, còn có một cái máy tính.

"Ý gì đây?"

"Anh đến mở nó lên đi"

"Tại sao lại là tôi?"

"Anh gần hơn"

"Tôi không đi"

"Anh!"

“Đã lâu không gặp, hai người khỏe không, Thiệu tổng, Tống Minh Tinh.”

Máy tính tự động bật lên, Giản Tùy Anh và Cố Thanh Bùi dựa lưng vào ghế nhàn nhã chào họ.

"Đệt, là mày hả cháu trai, Trình Tú nhà tôi đâu!"

"Hà Cố của tôi đâu!"

"Đừng căng thẳng, chúng ta chơi một trò trước nhé?"

Cố Thanh Bùi đẩy kính cười cười với Giản Tùy Anh.

"Chơi cái gì mà chơi, mau giao Trình Tú của tôi ra đây!"

Thiệu Quần nghiến răng ken két nhìn chằm chằm Giản Tùy Anh.

"Trừng tôi làm gì? Đã nghe chưa? Nói nhiều vô ích, chơi cho tốt đi"

Cố Thanh Bùi lấy ra một tấm bảng vẽ 10 thứ trên đó, một cái xẻng, son môi, và không ngờ là cả một con lợn.

"Hà Cố và Trình Tú chọn trước rồi, hai người đoán xem họ đã chọn cái gì, chọn sai, thì sẽ có hình phạt.”

Người hầu bên cạnh đưa tờ giấy in 10 thứ đó cho họ, sau đó đeo bịt tai chạy đi.

"Còn phải nghĩ, đương nhiên Trình Tú chọn cái xẻng"

"Hà Cố tất nhiên chọn óc chó. Anh ấy thích ăn óc chó tôi đập nhất!”

"Ồ, không ngờ Tống Đại Minh Tinh lại thích đập óc chó."

"Đệt, không liên quan đến anh!"

Giản Tùy Anh nhả ra một vòng khói, cười hì hì làm một dấu gạch chéo.

"Thật không may, Tất cả đều sai!"

"Cái gì?!"

"Không thể nào! Trình Tú nhà tôi không chọn cái xẻng, chẳng lẽ lại chọn heo!"

"Có phải cậu nhớ nhầm rồi không!"

“Tôi không giống cậu, trí nhớ tôi rất tốt!” Giản Tùy Anh vỗ vỗ tay, người hầu núp bên cạnh lấy ra một chùm nho và một cây son môi.

"Trình Tú chọn nho, Hà Cố chọn son môi"

Khi hai người bọn họ nhìn thấy món đồ, biểu cảm trên khuôn mặt của họ có thể nói là rất đặc sắc.

"Thế mà cậu cũng không nghĩ ra?"

"Anh có tư cách nói câu đó với tôi sao!"

"Bớt nói nhảm, nhanh lên, chịu phạt đi"

Cố Thanh Bùi không nói gì ngồi yên lặng nhìn họ cãi nhau, y mỉm cười nhìn Thiệu Quần và Tống Cư Hàn.

Nhìn thấy nụ cười của Cố Thanh Bùi, hai người họ đều cảm thấy có điều chẳng lánh.

"Son môi rất hữu dụng, không dùng thì hơi phí"

"Đúng vậy."

"Hay là ..."

Cố Thanh Bùi ghé vào tai Giản Tùy Anh nói gì đó, Giản Tùy Anh nghe xong liền cười bỉ ổi.

"Được đó, Cố tổng, không nhìn ra anh nham hiểm như vậy"

"Đệt mẹ, muốn cái gì thì nói thẳng!"

"E hèm, Tống Đại Minh Tinh dùng son môi…trang điểm cho Thiệu tổng!"

"Hả??!"

Âm lượng của hai người họ lên cao ba nốt, tiếng hét của họ làm cho những con ngựa bên cạnh sợ hãi đại tiện tại chỗ.

"Đệt mẹ Tống Cư Hàn mày có bệnh hả! Hét to thế làm gì!"

Thiệu Quần bịt mũi gào lên.

"Mày hét còn to hơn tao!"
Tống Cư Hàn cũng bịt mũi, mặt nhăn mày nhó nhìn thỏi son trên tay.

Giản Tùy Anh và Cố Thanh Bùi nhịn không nổi cười thành tiếng, các gia chủ thấy có động tĩnh liền tiến đến bên màn hình, Tống Cư Hàn vừa nhìn thấy Hà Cố, chớp mặt một cái giở giọng làm nũng.

"Cục cưng ~ nhìn em khổ sở như vậy anh không đau lòng chút nào sao?"

Thiệu Quần lẩm nhẩm:
"Còn “cục cưng” nữa chứ, lại bảo cậu không phải trẻ con đi "

"Anh nói ai trẻ con?"

"Nói cậu đó!"

"Mẹ nó anh nói lại lần nữa xem!"

Thiệu Quần làm lơ hắn, vừa nhìn lên đã thấy nửa khuôn mặt Trình Tú hiển thị trên màn hình.

"Bà xã, bà xã ~ Anh đang ở đâu, em nhớ anh lắm, sao anh không nghe điện thoại"

"Thiệu Quần, anh…"

"Bà xã, em sai rồi, về nhà với em đi mà"

"Bà xã ~"

"Về nhà để sau đi, chuyện chính còn chưa xong, hình phạt chỉ mới bắt đầu thôi."

"Giản Tùy Anh! Khốn nạn"

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng, sau khi ồn ào làm đám ngựa lại sợ đến mức đại tiện thêm lần nữa Tống Cư Hàn và Thiệu Quần mặt đỏ tía tai nín thở miễn cưỡng chấp nhận hình phạt.

"Mày nhìn cho kỹ, đừng chọc vào mồm tao"

"Câm miệng!"

"Mày..."

Tống Cư Hàn không cẩn thận đâm cả cây son vào răng Thiệu Quần, làm nó gãy thành hai nửa. Thiệu Quần phun nửa thỏi son trong miệng ra, giận đến đầu đều đau.

"Được rồi!

"Coi như hai người các cậu qua ải”
-------------------------------------------------------
(Nguyên Dương & Du Phong Thành)

( bên ngoài bãi cỏ)
Nguyên Dương và Du Phong Thành đeo bịt mắt, cùng nhau bị đưa đến một nơi xa lạ, hai người dựa vào trực giác đi lính nhiều năm, xác định xung quanh một mảnh trống trải, không có bất kỳ nguy hiểm nào, liền thoải mái mà tháo ra dây thừng cùng bịt mắt, trước mắt xuất hiện lại không phải là bà xã mà mình thương nhớ lâu nay, mà là một đống lớn đủ mọi loại màu sắc...thảm mát xa chân.

"Cái đống này để làm cái gì vậy?"

Nguyên Dương xoay xoay cổ tay, muốn đi vòng qua, người hầu bên cạnh thấy vậy thì chỉ chỉ vào cái máy tính trước mặt, hai người chen chúc tới trước màn hình, trong đó là Hà Cố và Lê Sóc.

"Đã lâu không gặp rồi..., Nguyên tổng"

"Các anh đang muốn làm gì đây? "

"Không có gì, chỉ là muốn kiểm tra một chút.... Thành ý của các cậu thôi"

Du Phong Thành cùng Nguyên Dương mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, chả hiểu đầu đuôi ra sao.

"Rất đơn giản" Lê Sóc cầm lấy tấm bảng bắt đầu công bố quy tắc:

"Ở trên thảm mát xa làm động tác gập bụng, chúng tôi sẽ đọc câu hỏi, trả lời đúng tự nhiên sẽ tha cho các cậu"

"Cái này đơn giản thôi !"

Hai người mười phần tự tin cởi vớ, nghĩ thầm cái loại đồ vật này còn muốn làm khó được ông đây, kết quả mới vừa bước lên, đã bắt đầu ư oa tru réo.

"Đệt, cái thứ này sao mà đau quá vậy! "

Hà Cố đem màn ảnh chuyển qua cho Bạch Tân Vũ cùng Cố Thanh Bùi, hai người nghe thấy tiếng tru của ông xã nhà mình, vô cùng vui vẻ.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn.... xong rồi! Mau lên đi"

Du Phong Thành nằm ở trên thảm mát xa, Nguyên Dương giữ cho hắn. Dùng chân.

"Giản Tùy Anh cùng với Hoắc Kiều rớt xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?"

Vừa mới bắt đầu đã là cái vấn đề đòi mạng, Du Phong Thành mặt tím tím xanh xanh, gân đều nổi lên, phía sau lưng nóng rát, đầu quay mòng mòng.

"Giản Tùy Anh!"

"Vì sao?"

"Không vì sao hết"

"Giản Tùy Anh cùng Bạch Tân Vũ rớt xuống nước, cậu cứu ai?"

"Giản Tùy Anh!"

"Hả?"

"Ai cũng là Giản Tùy Anh!"

Hà Cố nhịn cười hỏi Bạch Tân Vũ:
"Đây là ông xã nhà cậu hay là nhà anh cậu vậy ?"

Bạch Tân Vũ vừa muốn trả lời, màn hình bên kia đã vang lên tiếng nức nở của Triệu Cẩm Tân.

"Lê thúc thúc, em chảy máu rồi nè~"

Lê Sóc lập tức chạy tới.

"Cẩm Tân em sao rồi ? "

"Lê thúc thúc〜 em té sấp xuống, chân chảy máu, đau quá à..."

"Em đừng cử động nữa, anh lập tức đi tới đó"

Ôn Tiểu Huy giữ chặt đang muốn chạy đi Lê Sóc, chỉ hận rèn sắt không thành thép trách cứ.

"Một chút vết thương nhỏ như vậy, không sao đâu mà "

"Cẩm Tân có bệnh máu khó đông"

"Chỉ trầy da thôi"

"Nhưng mà.... "

Trong màn hình Triệu Cẩm Tân ngồi dưới đất, cố ý điều chỉnh góc độ để Lê Sóc nhìn thấy vết thương trên chân mình, Lê Sóc khó xử nhìn Ôn Tiểu Huy.
Mà Du Phong Thành bên kia vẫn còn cố gắng gập bụng, cả buổi trời không nghe thấy âm thanh gì, hai người ngừng lại, mới phát hiện trong màn hình một bóng người cũng không có.

"Đệt! Không ai hết ? "

Một lát sau, Hà Cố cùng Bạch Tân Vũ xuất hiện, Du Phong Thành vừa nhìn thấy bà xã nhà mình, lập tức phấn chấn trở lại.

"Tân Vũ〜 anh ở chỗ nào vậy "

"Em trả lời xong rồi hả? "

"Anh hỏi đi."

"Nếu như..... "

"Giản Tùy Anh! "

"Anh còn chưa nói xong mà"

"Nói cái gì thì đáp án đều là Giản Tùy Anh, chúng ta đều nghe lời ảnh ! "

Bạch Tân Vũ phốc phốc bật cười, gật đầu với Hà Cố:

"Đổi người đi"

Nguyên Dương nhìn thấy Du Phong Thành dễ dàng như vậy là vượt qua rồi, lập tức lòng tin tăng vọt, tự giác nằm ở lên thảm mát xa tiếp nhận kiểm tra.

"Cố Thanh Bùi ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Vương Tấn, cậu phải làm như thế nào"

"Đi theo! "

"Không đúng! Tăng thêm trọng lượng"

Nói xong, người hầu bên cạnh nhanh nhẹn bỏ thêm 1 cái bao cát lên trên bụng Nguyên Dương.

"A... A... A....... Tôi.... Tôi ở nhà chờ"

"Còn gì nữa không"

"Không gọi điện thoại, không hối ảnh"

"Còn gì nữa "

"Buổi tối ít giày vò lại"

Hà Cố quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Bùi, nhìn thấy hắn gật đầu, chấp nhận cho Nguyên Dương vượt qua.

Nguyên Dương nghiến răng nghiến lợi từ trên thảm mát xa đứng lên, người hầu bên cạnh đi tới dẫn cậu và Du Phong Thành lên xe.
-------------------------------------------------
( Yến Minh Tu & Chu Cẩn Hành )

Yến Minh Tu cùng Chu Cẩn Hành mặt không đổi sắc ngồi ở trên ghế, còn màn hình lớn ở trước mặt họ thì đang mười phần sung sướng mà chiếu.... Peppa Pig

( Phòng quan sát của gia chủ đoàn)
"Cái này, làm như vậy, được chứ? "

Lý Trình Tú khó xử cầm lấy mấy tấm ảnh mà Đinh Tiểu Vĩ đưa cho, tất cả đều là hình của mấy em gái ngực bự.

"Không sao đâu"

"Được rồi"

Một tập kết thúc, ngay lúc hai người cho rằng còn phải xem tiếp, Nhậm Diệc xuất hiện trong màn hình, ho nhẹ một tiếng, nhấn mở một tấm hình.

"Yến Minh Tu tiên sinh, xin mời cậu từ 10 bóng lưng sau đây, tìm ra Chu Tường"

Bên cạnh Chu Cẩn Hành xem muốn xỉu luôn rồi, làm sao mà tìm chứ..., không lẽ đề kiểm tra đều hóc búa như vậy sao? Trong lòng yên lặng cầu phúc cho bản thân, loại độ khó này, chính mình chỉ sợ nhìn tới tối cũng không mò ra nổi..... Yến Minh Tu chăm chú nhìn xem tấm hình đó, sau một hồi thì cười nói:

"Trong đây không có bóng lưng của anh Tường"

"Thật sao? "

"Thật sự! "

"Cậu chắc chắn? "

"Tôi vô cùng chắc chắn! "

"Cậu không muốn nhìn kĩ lại hả?"

"Không cần, bóng lưng của anh Tường, tôi đây cả cuộc đời này cũng sẽ không bao giờ lại nhìn sai nữa! "

Nhậm Diệp liếc nhìn Chu Tường đang đứng cạnh mình, hốc mắt của hắn hồng hồng, tuy rằng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác những lời này đối với hắn có ý nghĩa rất quan trọng, vì vậy Nhậm Diệp vỗ vỗ vào vai anh, ý bảo Chu Tường ngồi xuống, chính mình thì đi nhìn lén Cung Ứng Huyền.

"Anh Tường, anh đang ở đâu..."

"Anh đang ở ngay đây"

"Đừng đi nữa"

"Được! "

Lý Trình Tú nhìn bọn họ, không kìm được cũng đỏ hoe vành mắt, bên cạnh bị thồn một họng cơm chó Chu Cẩn Hành rốt cục nhịn không được mở miệng cắt ngang.

"Các vị à, có phải là nên tới lượt của tôi rồi không?"

Lý Trình Tú lấy lại tinh thần, đỏ mặt giơ  lên năm tấm hình mát mẻ trong tay mình: "Tiểu Vĩ hỏi, trong đây, ảnh, ảnh thích, nhất, cái nào? "

Mặt Chu Cẩn Hành bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được biến thành màu đen, cắn răng hỏi:

"Là ảnh tự hỏi? !"

"Đúng vậy"

"ĐINH TIỂU VĨ !!!!!!!"

Đột nhiên bị réo tên họ Đinh tiên sinh nào đó lúc này còn đang uống nước xem đại chiến thế kỷ của Thiệu Quần cùng Tống Cư Hàn, cái gì cũng không biết.

"Không biết! "

"Tôi không biết!"

Ở bên cạnh, Yến Minh Tu muốn cười mà không thể cười, bả vai đều run rẩy.

"Vậy cậu chọn đại một cái đi"

"Bên trái"

"Ừm, đúng rồi"

"Tôi biết ngay mà!"

Chu Cẩn Hành hung hăng trừng mắt nhìn tấm hình bên trái, trong đó là một người mẫu có bộ ngực lớn màu hạt dẻ mặc bikini hai mảnh, trong lòng suy nghĩ sau khi về nhà, nhất định phải tổng vệ sinh một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net