vì sao dòng lệ kia vẫn rơi khi em bên người mới?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

góc nhìn bên yeonjun.

_

lắc lư vành ly rượu. đôi tai cáo và chiếc đuôi bồng bềnh cũng cụp xuống lộ rõ tâm trạng đầy ưu phiền, em say khướt đến mức đôi mắt lờ đờ chẳng mở rõ. ngồi co ro một góc bên quầy bar, hai má em vì rượu mà nóng bừng, ửng đỏ cả mặt. yeonjun khịt khịt chun mũi ngứa. gục đầu xuống chiếc điện thoại dưới đùi còn đang sáng. em nhớ choi soobin, cái tên chó sói khờ đó chết mất.

em tìm đến số máy quen thuộc. từ khi cả hai chia tay. chỉ có soobin gọi em hỏi vài thứ linh tinh em để đâu ở nhà gã mà thôi.

ban đầu em chỉ nghe một hai cuốc, rồi sau đó cảm thấy phiền nên toàn bơ đẹp. nhưng giờ em lại cần gã hơn hết. mong sao gã nghe em nói thì tốt biết mấy.

vì đang say nên không tự chủ được hành động, em thẳng thắn gọi khi thấy danh bạ gã hiện lên. nếu là em ngày thường, sẽ đấu tranh tư tưởng rất nhiều rồi lại cụp máy xuống, vì chẳng biết đối mặt thế nào cho đúng. nhưng hôm nay khác rồi, vì em đang suy tư, và em cho rằng chỉ có soobin mới ở cạnh em ngay lúc này. dù suy đi nghĩ lại, em đã bỏ đi trước. thế này có phải quá hèn hạ không?

nhưng giờ em không quan tâm, em chỉ cần một người đủ tin tưởng để tâm sự. nếu soobin không muốn gặp em. em sẽ chọn cách trở về nhà trong lẻ bóng. còn nếu soobin gặp em. thì em đâu hẳn là hèn chứ nhỉ? vì gã chấp nhận em mà.

cuộc gọi em chưa đến giây thứ ba soobin đã bắt máy. ồ, một con người nhanh nhạy. trong máy, giọng điệu em lè nhè, lúc rõ lúc to, rõ là đang nói hồ đồ.

"alo? anh đang ở đâu đấy. nghe em bảo này... gần đây em thấy mình kiểu, có tình cảm đặc biệt với anh ấy. thì anh có thể làm người yêu em lại được không? vậy mình bắt đầu nhé?"

em không ngần ngại nói lên tiếng lòng bản thân. soobin và em đã chia tay được bảy tháng. em cũng đã có người mới cùng bên nhau. còn gã vẫn độc lập và tự do tự chủ.

trong thâm tâm em. những tháng đầu yêu người mới là một trải nghiệm, phải gọi là khá nồng cháy so với tưởng tượng của em. tên người yêu mới cũng là cáo như em, mà là cáo fennec. ờm hắn có một cái lịch sử tình yêu không được đẹp mấy, hẳn là một tên trai hư. nhưng gu em là cuồng nhiệt như thế, chứ không phải sự âm trầm nhàn nhã của soobin.

tuy nhiên đó là hai tháng đầu tiên. dần dần em nhận ra chuyện tình này chỉ xoay quanh những cơn hoan lạc để thỏa mãn hai bênh. chẳng có tình yêu gì ở đây. thứ tình yêu duy nhất chỉ có của em, hoặc sự gồ ghề giữa đêm khuya khoắt thôi.

em chính là tự suy diễn chuyện tình này là chuyện tình lý tưởng em hằng mong cầu. nhưng nó thật ra quá độc hại. đến mức em còn chẳng ngờ. giận nhau, tị nạnh, cãi cọ, ghen tuông. mỗi tuần ít nhất cũng phải có 1 yếu tố ấy mới có cảnh em khóc vì tình tại quán bar như thế này. có lẽ em nói thế thì nó nhạy cảm, nhưng nó rất chân thật, em chỉ đang nói về việc, cách con người chọn tình yêu nhưng mà chẳng bao giờ thích chọn lọc.

đáng ra những câu yêu vào là mù, thấy đỏ nhưng vẫn thích đâm đầu bất chấp,... đang miêu tả chính em. ừ có lẽ sẽ có người giống em trong vụ này nhưng ít ra em thích nói mình đần hơn là người ta. khi em tự chê tình cũ em là âm trầm nhàn nhã huỵch toẹt ra là nhàm chán, đến khi em có tình mới yêu được bốn tháng mới bắt đầu biết sự nhàm chán mà em cho là vậy hóa ra là sự bình yên mà một người thật sự yêu mình mới có thể trao.

thật ra choi soobin là một con sói đầu đàn. gã gia trưởng. đúng, gã lo cho em từ A đến Z. nhưng chính cái tính gia trưởng đó gò bó em. gã luôn ghen, luôn giữ em kề bên mình, luôn đưa ra những luật lệ khó coi, yêu cầu em mặc đồ rộng và không được hở hay quá ngắn. quần áo càng dài càng tốt. nhưng với cái phong cách sành điệu bất chấp mọi quy tắc giới tính đến ngoại hình thì có mười choi soobin cũng chẳng cản xuể những lần con cáo phạm quy

nhưng tương đương với việc em phạm quy giới hạn của gã. gã luôn biết cách làm em sợ. ừm sợ việc gã không cho em ăn mint choco, cho em netflix đến mười một giờ tối, cho em đi chơi. nhất là những cái khó nói hơn chẳng hạn.

mỗi lần em giận dỗi rất ít, nhưng gã làm ngơ. chẳng dỗ dành em như bao cặp đôi khác, lâu lâu sẽ nói:"khóc cũng đừng liện ném đồ đạc lung tung chứ, lỡ va vào cái gì dễ vỡ rồi làm em bị thương thì sao. ví dụ như anh này."

khi ấy nhìn mặt tên cún chết dẫm đó là em uất ức lắm. nhưng mà giờ nghĩ lại nó lại có hàm ý. vì xung quanh nhà toàn là mấy đồ thủy tinh em thích, nên gã sợ em làm vỡ rồi lại tự trách mình thì tội.

em nấc lên trong buồn tủi, điện thoại đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu sau khi hỏi địa chỉ em. có lẽ sẽ kêu mấy đứa bạn em đến đón, nhưng em lại nghĩ đến viễn cảnh gã tới đây và chủ động bầu bạn với em.

cơ mà đúng thật, tầm lúc mười lăm phút sau chẳng thấy động tĩnh gì. em định trả tiền rồi rời đi khi uống hết ly này tới ly khách. gã lại mở toạt cánh cửa bar rồi hùng hổ xông vào mặt dù bản thân đang thở hồng hộc gấp rút. soobin nhìn chăm chăm vào em. chẳng biết nãy đến giờ em có nhận thức được hay không, chứ gã thấy em được nhìn hơi nhiều. cụ thể là mấy tên giống đực đang nhìn em rất hứng thú. vì em đáng yêu, tất nhiên rồi. gã thở dài tháo chiếc áo khoác bên ngoài choàng lên tấm lưng em nhỏ. đúng thật là gần một năm vẫn chẳng chịu trưởng thành.

gã chầm chậm ngồi lại bên em. hỏi em sao lại ra nông nổi này.

em định nhấc mông khỏi ghế, thấy gã lại quay vào rồi lại lật menu một bên ra gọi tiếp một loại cocktail nặng mùi. vươn tay đưa ra cho hắn. nhướng mày như muốn nói uống gì không. gã cũng gọi một ly rượu vang. sau đó gã quay sang em.

mắt em nhuốm một màu chứa chan đầy tâm sự.

"sao rồi?"

"anh lúc nào cũng thế... lúc em đi thì không chịu nói gì cả. lúc em rời đi thì lại làm em nhớ đến anh liên tiếp. anh còn lương tâm không thế choi soobin?"

con sói chỉ cười nhạt rồi nhìn chiếc cáo nhỏ đang hậm hực, giọng thì dẻo ngọt như mật ong. mắt thì lơ mơ rồi cau mày.

"anh luyên thuyên, anh nói hồ đồ. em yêu anh, em biết anh cũng thế. nhưng chẳng bao giờ thể hiện cách yêu giống người thường cả. anh có biết em tổn thương nhiều lắm không. cái tên người yêu mới ý. hắn lúc nào cũng về muộn, em thức khuya chẳng nhắc nhở, chỉ vô tâm đi về phòng, chẳng thèm đóng cửa nhà, cũng vứt đồ lung tung. nhiều lúc hắn buồn vì điều gì, toàn là em dỗ dành. còn lúc em buồn thì lại nói đang gặp đối tác. đối tác của hắn là mấy cô chân dài ở bar club ý. một tuần hắn với em không cãi nhau là tuần đó tận thế tới. chẳng giống choi soobin. vừa dịu dàng, ân cần, nghiêm khắc nhưng chiều chuộng em mọi thứ. lúc em bị dòm ngó sẽ chủ động răn đe mấy người nhìn em chứ không phải nói đừng để ý như tên đó. em cảm giác bản thân như một con búp bê hắn cần khi chán, lúc có hứng thú với món đồ chơi khác thì vứt vào một xó nào chẳng thèm ngó ngàn quan tâm. phải. hôm nay em phát hiện, hắn chơi cả tinder ạ. mấy cô thỏ, mèo, mọi giống loài đều ngó tới cái mã của hắn mà làm quen. còn hắn cũng phóng khoáng nhắn với từng cô một như thế chẳng có người yêu nào ở đây. tuesday, wednesday, thursday, friday, saturday, còn sunday là thời gian của hắn overtime. còn monday mới là em đó. thì đương nhiên em chỉ xếp thứ hai chứ chẳng xếp nổi lên thứ nhất."

em luyên thuyên vì thời gian chẳng mấy tốt đẹp. càng nói em càng uống nhiều hơn.

uống mãi. soobin chẳng cản em, vì gã biết đó là cách em quên đi tên đó, càng uống nhiều càng quên nhiều.

"em thì là một con cáo ngốc. chỉ luôn đua đòi đồ chơi mới thôi chứ chẳng trách ai, để khi hiểu cảm giác của anh mới biết như thế nào. anh chưa từng than thở với em câu nào. giờ xem em than thở thế thì chẳng phải em như bảo mẫu còn tên kia là đứa thiếu gia ngổ nghịch sao?"

ừ nhỉ, cũng đúng. cảm giác ấy chẳng phải tình yêu, mà đó là bạn tình.

em lại quay sang gã. người đã chịu đựng mình gần hai năm trời ròng rã giờ vẫn ở đây nghe em nói linh tinh. vẫn chạy gấp gáp đến khi nghe em cần tâm sự. thì gã là người tốt hơn. em đúng là mù lẫn ngốc.

em gãi đầu vài cái, thú nhận rằng bản thân đã hồ đồ.

nhớ lại những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống như việc soobin mua trùng hợp nửa trái dưa hấu còn lại với em ghép thành một quả, rồi lúc cả hai đi mua đồ cho nhau thì chọn trùng một kệ. bấy nhiêu cũng đủ chơi lại chuyện tình của em với tên kia rồi.

"ban nãy em nói gì?"

"hửm?"

"anh hỏi lúc gọi cho anh em nói gì?"

em chợt đơ mặt, hả. nói cái gì. à, biết rồi, tỏ tình gã... tỏ tình...

em nhớ ra bản thân đã bất ngờ nói ra mấy cái lời ngớ ngẩn đó, kí ức ùa về như một thuốc phim dù em vẫn đang mê man trong rượu. đúng là ấu trĩ.

"nhắc lại anh nghe."

"ủa, có nói gì đâu..."

em vờ đánh trống lãng, nhưng tất nhiên không qua nổi mặt hắn rồi.

"anh biết em nhớ, nói xem."

"à thì... anh làm người yêu em lại không? bắt đầu nhé..."

"ừm thì bắt đầu. nhưng em chia tay tên kia chưa ý nhỉ?"

"chưa, chưa luôn."

"đào hoa thế? con cáo này muốn yêu một lúc hai người à?"

soobin đưa tay xoa lên đầu của con cáo nhỏ. gã biết thế nào em cũng về bên gã thôi. vì em đâu biết tên người yêu của mình bị soobin quật cho tơi tả sau khi bị soobin phát hiện hắn có người thứ ba. đe dọa hắn phải cách xa rồi ghost yeonjun là vừa. còn lại để anh mày lo. không thì cái đai đen trong tay gã sẽ lên đầu ngày dỗ tên cáo fennec láo toét đấy.

cả hai lại quấn lấy nhau. ôn lại chút tình cảm mặn nồng.

.

sáng hôm sau em đã quyết định nhắn chia tay tên kia. soobin tỉnh dậy thấy người yêu khi tối còn cũ giờ ngoan ngoãn trong lòng gã không chút đề phòng.

đúng là không nên cho rời xa gã thì hơn. vì cái sự ngốc ngếch này làm hắn đau lòng nhìn em trong vòng tay người khác rồi bị chơi cho một vố đến mức nốc nhiều rượu khiến sáng đầu đau ê ẩm chẳng tỉnh dậy nổi.

cũng làm gã chua xót nhiều trong tim.

gã đặt lên trán em nụ hôn nhẹ. nhớ bài học này nhé bé con, xa anh là bão tố đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net