[R18] Bữa tối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Quan Sơn yếu ớt đẩy vai Hạ Thiên ra, không những không đẩy ra được mà ngược lại chọc giận người bên trên. Hạ Thiên khóa chặt hai tay Mạc Quan Sơn lên đỉnh đầu, một tay luồn vào trong lớp áo mỏng manh, chậm rãi vuốt ve vòm ngực hơi nhô lên.

Mạc Quan Sơn bị kích thích đột ngột, thân thể hơi run lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp, hai mắt mông lung sương mù, nước mắt khuất nhục bắt đầu trào ra.

"Hức..."

Hạ Thiên chợt cảm nhận được có gì đó ướt át nóng bỏng rơi xuống gò má mình, hắn hơi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẫm lệ vì tức giận và ủy khuất, trái tim hắn dường như bị ai đó bóp chặt. Hạ Thiên có chút luống cuống buông tay, một tay nhẹ lau đi dòng nước mắt ấm nóng, cúi xuống dịu dàng hôn lên khóe mắt đọng sương của cậu, giọng nói dịu dàng tràn đầy đau lòng.

"Mạc Tử, tiểu bảo bối, tâm can nhi, đừng khóc, ngàn sai vạn sai đều là tao sai, tao không làm nữa, mày đừng khóc..."

Mạc Quan Sơn càng được dỗ dành càng tủi thân, nước mắt ngược lại rơi xuống càng nhiều, làm cho Hạ Thiên càng thêm luống cuống chân tay không biết phải làm sao. Mạc Quan Sơn lấy hai tay che mặt, giọng nói nức nở đứt quãng.

"Mày cút...hức...đừng chạm vào tao...đồ chó..."

"Được được, tao cút, bảo bối đừng khóc."

Tuy miệng thì nói vậy nhưng Hạ Thiên vẫn không rời đi, hắn ôm Mạc Quan Sơn ngồi dậy đặt lên đùi mình, để hai chân cậu vòng qua hông hắn, một tay ôm đầu cậu vùi vào lồng ngực mình, động tác dịu dàng, giọng nói mềm mỏng dỗ dành.

"Hức..tao không khóc..mày im đi..."

"Được được, bảo bối không khóc, Mạc Tử giỏi nhất, ngoan..."

"Cút mẹ mày đi...ai là bảo bối của mày chứ..hức.."

Hạ Thiên cúi xuống đối diện với tầm mắt đẫm lệ mông lung của cậu, dịu dàng hôn xuống, một tay ôn nhu gạt nước mắt cho cậu, tay kia luồn vào trong mái tóc mềm mại khẽ xoa.

"Mày không phải bảo bối, là tiểu tâm can, tiểu Mạc Tử của tao. Xin lỗi, tao không nên ép buộc mày như vậy, đừng khóc, tao sẽ đợi tới khi mày sẵn sàng, được không?"

Không có tiếng trả lời của người kia, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở ngắt quãng không rõ ràng, ngày càng nhỏ dần rồi im bặt.

Không biết từ khi nào, thân ảnh hai người lại quấn lấy nhau, nụ hôn kịch liệt không chút cố kị, môi lưỡi giao triền hòa cùng tiếng thở dốc gấp gáp.

Mạc Quan Sơn ngồi trên đùi Hạ Thiên, tầm mắt còn đọng sương cúi xuống đối diện với đôi mắt nóng bỏng ẩn giấu dục vọng đè nén của hắn, chủ động đáp trả.

Mạc Quan Sơn đốt lửa, Hạ Thiên lại không dám tiến thêm một bước, động tác cẩn thận ẩn nhẫn.

"Mạc Tử...có thể không?"

Mạc Quan Sơn tức giận cắn mạnh vào cánh môi hắn, bóng tối che đi vành tai đỏ ửng, giọng mũi mềm mại oán giận lại mang theo chút tủi hờn.

"Nhiều lời, không làm thì cút."

Hạ Thiên cười tà, cúi xuống bên cổ Mạc Quan Sơn, khẽ mơn trớn rồi cắn xuống. Mạc Quan Sơn chỉ cảm thấy nơi Hạ Thiên chạm vào như có từng dòng điện tê giật chạy qua, làm cho cả người cậu vừa ngứa ngáy vừa nóng bỏng khó chịu, cổ không chịu khống chế hơi ngửa về sau, để lộ cần cổ trắng nõn, âm giọng kiều nị chọc người bốc hỏa.

"Ha...ưm..."

"Hạ Thiên! Mày là chó à!!"

Hạ Thiên day nhẹ vết cắn, mút xuống tới khi bên cổ hiện lên vệt đỏ rõ ràng mới hài lòng buông ra, nụ cười tà mị đầy dụ hoặc.

"Mạc Tử, mày là của tao."

Hạ Thiên một đường hôn xuống, hơi thở của Mạc Quan Sơn ngày càng gấp gáp nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng, khi chạm tới điểm hồng nhạt trước ngực thì Hạ Thiên trực tiếp ngậm xuống.

"Ha...không được...chỗ đó...ứm!"

Hạ Thiên cắn mút đầu nhũ hoa, tay kia không nhàn rỗi mà đưa lên xoa nắn bên còn lại, đầu lưỡi vân vê quanh điểm hồng nhạt nhô lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước dâm mĩ.

Mạc Quan Sơn đôi mắt ngậm nước mông lung, cả đầu trống rỗng, một tay đưa lên miệng cắn chặt không phát ra âm thanh nào, từng dòng điện khô nóng chạy qua người, cảm giác ngứa ngáy đầy xa lạ ập đến.

"Chó chết...mày...dừng lại..!! Ha..a.."

Hạ Thiên nhả ra đầu nhũ đã bị trêu chọc tới sưng đỏ, làn da trắng nõn vì xấu hổ mà hiện lên màu hồng nhàn nhạt, vô cùng hấp dẫn mê người.

Hạ Thiên cười tà, lần nữa ngậm lấy đôi môi căng mọng, một tay lần xuống bên trong cạp quần, cầm lấy tiểu ngọc hành sớm đã ngẩng đầu nóng nảy, chậm rãi vuốt động.

"Ứm...ha...đừng...ư.."

Hạ Thiên chuyên tâm khuấy đảo bên trong khoang miệng của cậu, bàn tay bên dưới vẫn cần mẫn chăm chỉ, lúc nhanh lúc chậm, ân cần săn sóc làm cho Mạc Quan Sơn cả người run rẩy. Khoái cảm xa lạ lẫn quen thuộc dâng lên từng hồi, cậu theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Hạ Thiên, hàm hồ đáp trả.

Tới lúc Mạc Quan Sơn run rẩy chuẩn bị phóng thích, Hạ Thiên đột nhiên dùng ngón cả chặn lại đầu ngọc hành, ngăn cậu xuất tinh, nhả ra bờ môi bị hôn tới sưng đỏ.

Mạc Quan Sơn bị hôn tới mơ hồ, đôi mắt ngậm sương mông lung ướt át nhìn về phía Hạ Thiên, tựa như đang hỏi, lại giống như đang trách móc, giọng nói mềm nhũn đòi hỏi.

"Ư...tại sao...tao muốn.."

Dáng vẻ tiêu hồn kia làm cho Hạ Thiên dẫn đến một trận dục hỏa đốt người, cự vật bên dưới lớp vải quần căng cứng tới phát đau, ngứa ngáy khó chịu. Hắn cố gắng đè xuống tà hỏa đang tác quái, khàn khàn nói, giọng nói từ tính nhiễm lên một tia tình dục.

"Ngoan, ra cùng nhau."

Hạ Thiên lấy từ trên tủ đầu giường ra một tuýp kem khá lớn, một chiếc hộp, Mạc Quan Sơn chỉ loáng thoáng nhìn thấy chữ XXL, cực mỏng...

Hạ Thiên bóp tuýp kem ra tay, sau đó một tay giữ chân cậu, một tay luồn xuống vị trí dưới xương cụt, đưa một ngón vào trong hậu huyệt.

"Ha...ư...chó Hạ Thiên...không muốn...a...đau...hức.."

Mạc Quan Sơn chỉ cảm thấy dịch thể lành lạnh kèm theo dị vật tiến vào trong thân thể mình, nước mắt sinh lý không nhịn được mà lăn xuống, Hạ Thiên đáy lòng mềm nhũn, cúi xuống liếm rớt giọt nước mằn mặn bên khóe mắt cậu, dịu giọng an ủi.

"Bảo bối, ngoan, cố gắng chịu một chút thôi, nếu không chuẩn bị đủ thì lúc tao tiến vào mày sẽ đau."

Mạc Quan Sơn đầu óc trống rỗng, hàm hồ hỏi lại.

"Cái gì..hức..tiến vào..?"

Hạ Thiên ngậm lấy hầu kết của cậu, giọng nói tà khí lưu manh.

"Mày đoán xem?"

Mạc Quan Sơn chưa từng tiếp xúc với mấy cái này, đương nhiên là không biết, hơn nữa đầu óc bị Hạ Thiên làm cho trống rỗng không thể tập trung, vì vậy cho tới lúc cự vật nóng bỏng ướt át cọ vào đùi mình, cậu mới đỏ mặt xù lông.

"Dume...đừng nói là mày định cho cái đó vào..."

"Tâm can nhi, hình như tao làm cho mày chưa đủ rồi, còn có hơi sức nghĩ lung tung nữa."

Hạ Thiên lại đưa vào một ngón, tràng đạo ấm nóng gấp khúc mút lấy đầu ngón tay hắn không rời, hậu huyệt căng cứng co rút dần trở nên mềm mại, lầy lội bất kham.

"Ư..ha...đừng...tao thấy lạ lắm..."

"Bảo bối, ngoan, đừng sợ, rất nhanh sẽ xong rồi."

Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng tiếng nước dâm mĩ cùng tiếng thở dốc rên rỉ làm người mặt đỏ tim đập.

Tới khi Hạ Thiên cho cả ba ngón vào, Mạc Quan Sơn đột nhiên giật bắn mình, vòng eo tinh tế cong lên, run rẩy từng đợt, ngọc hành đột nhiên bắn ra dòng dịch đặc sệt, dính đầy lên bụng cậu, cả người co giật tê dại.

"Mạc Tử, mày không ngoan nha, đã nói là cùng ra mà."

Hạ Thiên cúi xuống sát bên tai Mạc Quan Sơn, giọng nói âm u trộn lẫn từ tính dụ hoặc.

Mạc Quan Sơn ôm hai tay che lấy mặt, giọng nói nức nở.

"Nhưng...tao khó chịu..hức.."

Hạ Thiên cứ thấy nước mắt của cậu là tước súng đầu hàng, hắn ôm đầu Mạc Quan Sơn, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói cưng chiều tràn đầy dung túng bất đắc dĩ.

"Được được, tiểu tổ tông của tôi ơi, mày lớn nhất, đừng khóc, tao đau."

Mạc Quan Sơn cảm thấy tay mình chạm vào một nơi nào đó, cậu hé mắt ra, qua kẽ tay nhìn thấy người con trai trước mắt mình cầm tay cậu đặt vào bên ngực trái, nơi vị trí trái tim, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười dịu dàng.

"Đau ở đây này."

"Tiểu tâm can, thấy không? Nơi này chỉ đập vì mày thôi."

Nhưng Mạc Quan Sơn chưa kịp cảm động thì ngón tay đặt bên dưới hậu huyệt lại bắt đầu chuyển động, cậu không kịp đề phòng, âm giọng mềm mại thoát ra khỏi miệng.

"Ha a..."

Đôi mắt của Hạ Thiên dường như đen hơn mấy phần, hắn với tay lấy một chiếc gói hình vuông nhỏ, dùng miệng xé ta, thuần thục mang vào. Nhưng Hạ Thiên vẫn chưa tiến vào trong cậu, Mạc Tử là lần đầu, nếu không chuẩn bị cẩn thận sẽ rất dễ bị thương, hắn đau lòng cậu.

Mạc Quan Sơn vừa xuất ra nên cực kỳ nhạy cảm, cậu có chút không thể ngăn được giọng mình, từng tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc bật ra.

"Ha..không...đừng..."

"Ưm...hư...đau...đừng mà..."

"Hạ Thiên...ư...tha...a..."

Mãi tới một lúc sau Hạ Thiên mới dừng lại, rút ngón tay ẩm ướt sớm đã không phân biệt được dịch thể với chất bôi trơn, hắn dùng tay tuốt động vài cái trên cự vật nóng đến muốn mạng, âm thở ngày một nặng nề.

Đầu cự vật đặt bên ngoài hậu huyệt sưng đỏ chưa tiến vào, chọc vài cái như khiêu khích, lại khiến người bên trên hơi run rẩy tê dại, gấp giọng rên rỉ.

"A...chó Hạ Thiên...mày định làm gì.."

Hạ Thiên cúi xuống ngậm lấy môi cậu, giọng nói trầm khàn từ tính.

"Mạc Tử, giao cho tao."

Một khắc sau, cự vật căng trướng đi vào trong tràng đạo nóng bỏng, tiếng nước va đập đầy dâm mĩ.

Mới tiến vào một nửa Mạc Quan Sơn đã đau đớn tới không chịu nổi, nước mắt sinh lý tí tách rơi xuống, ngón tay siết chặt ga giường tới khớp tay trắng bệch.

"Đau...đau lắm đấy thằng chó, mày đi ra, bố mày không làm nữa...hức.."

Hạ Thiên thở gấp, hậu huyệt co chặt khiến hắn không cách nào tiến thêm, cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ hoa mơn trớn, giọng nói khàn khàn.

"Mạc Tử, thả lỏng nào, ngoan...đợi một lát nữa rồi chúng ta tiếp tục nhé?"

Mạc Quan Sơn đột ngột vòng tay ôm lấy cổ hắn, tìm kiếm bờ môi lung tung hôn xuống. Nụ hôn có chút hỗn loạn vụng về, hơn nửa thỉnh thoảng cậu còn bật ra tiếng nức nở khe khẽ, nhưng chỉ là cậu quá đau, theo bản năng tìm kiếm an ủi mà thôi.

Hạ Thiên cũng nhận ra điểm này nên chuyên tâm xoa dịu cho cậu, tới khi Mạc Tử thích nghi được mới tiến tiếp.

Khi cự vật hoàn toàn vào bên trong hậu huyệt, Mạc Quan Sơn không chịu được mà bật ra tiếng rên rỉ. Hạ Thiên nhẫn nại chờ thêm một lúc mới bắt đầu di chuyển, từ dịu dàng tới ân cần săn sóc, điều chỉnh tư thế giúp cậu ít đau đớn nhất.

"Ư...ha...thằng chó...bố không tha cho mày đâu...hức.."

Hạ Thiên sớm đã biết Mạc Tử nhà hắn mạnh miệng lòng mềm, dịu dàng hôn gò má cậu, giọng nói hàm chứa yêu chiều cùng sủng nịch.

"Được được, sau khi làm xong em sẽ để đại ca tùy ý xử trí."

"Đại ca, dịch vụ của em tốt chứ? Có làm đại ca hài lòng không?"

"Hư...im...mồm..ư! Đừng mà...a..."

"Mạc ca à, sao lại không trả lời em? Mạc ca phải trả lời em mới biết mà rút kinh nghiệm chứ?"

"Cút...cút đi...a..hức..cầm thú..."

Hạ Thiên lại tăng tốc độ luật động, dịch thể tràn ra ngày càng nhiều, tiếng nước va chạm đầy dâm mĩ khiến người mặt đỏ tim đập.

Mạc Quan Sơn giật nảy mình, vòng eo cong lên, phần bụng nhô lên phác họa hoàn mỹ cự vật bành trướng bên trong, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau, âm thanh cao vút.

"Ha...a..!!"

Ngọc hành tinh xảo trước bụng run rẩy một hồi rồi phóng xuất, tinh dịch đặc sệt tràn ra, bắn lên trên ga giường.

Mạc Quan Sơn thở hổn hển, Hạ Thiên lại chưa buông tha, hắn lật người cậu lại thành tư thế quỳ gối từ đằng sau, một lần nữa tiến vào.

"Ư...đừng..không muốn..."

"Tiểu bảo bối, chẳng phải mày gọi tao là cầm thú sao? Để tao cho mày biết cái gì gọi là cầm thú nhé."

Hạ Thiên ôm lấy eo cậu, dập mạnh từ phía sau, cắn nhẹ lên gáy cậu, vết đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn.

"Aaaa...không..hức..chó chết..."

"Mạc Tử, tao yêu mày."

Tuy Hạ Thiên nói rất cầm thú nhưng cũng chỉ hành hạ cậu một hiệp rồi thôi, Mạc Tử nhà hắn là lần đầu, làm quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu. Tuy vậy, Mạc Quan Sơn vẫn bị lăn lộn tới ngất lên ngất xuống, lý do bởi vì Hạ Thiên quá lâu, cậu đã xuất mấy lần mà cự vật nóng cháy bên dưới vẫn cứng như thép, như cũ tinh thần bừng bừng.

Hạ Thiên ôm Mạc Quan Sơn vào nhà tắm tẩy rửa kĩ càng, thay ga giường cẩn thận rồi mới ôm người về phòng ngủ.

"Mạc Tử, chúng ta ra nước ngoài đi."

Mạc Quan Sơn cả người rã rời, vô lực dựa vào lồng ngực Hạ Thiên, mí mắt đã rơi xuống một nửa, giọng nói mềm mại mơ hồ.

"Đi làm gì...?"

"Kết hôn."

"Trong nước không chấp nhận hôn nhân, vậy thì chúng ta ra nước ngoài."

"Mạc Tử, chúng ta kết hôn đi."

Mạc Quan Sơn đã nhắm mắt lại, mệt mỏi tới mức ý thức sắp chìm vào bóng đêm, giọng nơi người bên cạnh ngày càng xa, hàm hồ đáp một câu.

"Được..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net