Đêm ba mươi (kho quẹt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà Hạ Thiên lại thay đổi hẳn, như trở thành một con người khác, tách hẳn ra khỏi Quan Sơn. Cái này, Quan Sơn không biết nói sao...

Có khi nào Hạ Thiên buồn lòng việc gì không? Nói mới nhớ, lúc nào việc của cậu Hạ Thiên cũng đều quan tâm, chỉ cần cậu khẽ cau mày là thằng kia đã biết cậu vui hay buồn. Vậy mà, Hạ Thiên lúc nào nghĩ gì thì cậu đều không biết. Có phải cậu quá vô tâm rồi không?

Thế nên, sau khi đi tắm ra thay vì về giường ngủ như thường lệ thì cậu ra ghế sô pha định bụng hỏi thăm một chút. Hạ Thiên vẫn còn thức đang lướt điện thoại. Thấy cậu đến thì có hơi bất ngờ, để điện thoại ra sau ngồi dậy.

"Tao.. hôm nay muốn tìm mày tâm sự."

"Ừ là chuyện hồi chiều mẹ cưng nói gì với cưng à." Hạ thiên nói bằng giọng bỡn cợt, nhưng Quan Sơn cảm nhận được là nó đang quan tâm mình. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, hôm nay cậu rất có xúc động muốn ôm lấy Hạ Thiên. Nhưng.. làm sao mà chủ động được cơ chứ. Nên cậu đành ngồi co chân lên ghế, rồi tự vòng tay ôm lấy chân mình.

"Mày làm điệu bộ như vậy. Không phải là muốn tao ôm mày chứ?"

Cậu không nói gì, mặt đỏ bừng, gãi đầu, thằng này sao cái gì cũng đoán được hết vậy. Lần này chịu không được! Dĩ nhiên là Hạ Thiên, nó choàng người qua ôm lấy cả người cậu vào lòng. Quan Sơn có chút xấu hổ, nhưng vẫn có chút hài lòng.

"Không phải chuyện của mẹ tao." cậu muốn làm rõ một chuyện "mà là chuyện.. của chúng mình." Giọng cậu lí nhí.

"Mày muốn hỏi gì?" Lúc này Hạ Thiên đã vùi đầu vào vai cậu, không thấy rõ biểu cảm, nhưng nghe giọng nó không hiểu sao cậu thấy yên bình đến lạ. Cậu để mặc nó hít hơi trên cổ mình, cảm thấy quen thuộc như ngày nào.

"Sao mày tránh tao?"

"Tao.." lúc này Hạ Thiên mới ngẩng mặt lên, không biết phải do ánh trăng chiếu từ ngoài vào mơ hồ quá hay không, mà cậu thấy một biểu cảm chưa thấy bao giờ trên mặt Hạ Thiên, bất đắc dĩ, còn có chút... xấu hổ. Lúc này thì Hạ Thiên tách ra khỏi người cậu hẳn "..không có."

Lúc này còn bảo không có? Có phải là quá miễn cưỡng rồi không? Vậy nên Quan Sơn chồm người tới trước, mặt sát mặt Hạ Thiên, muốn nhìn rõ lại biểu hiện của thằng này, Hạ Thiên lại lui về phía sau một chút. Cậu lại nhích lên một chút. Cứ thế Hạ Thiên ngồi sát đến mép ghế luôn rồi. Nếu còn nhích nữa e là xuống đất luôn đi.

"Mày đừng có ép tao!"

Thật không ngờ có ngày nghe chính miệng Hạ Thiên nói ra câu này. Quan Sơn mém cười ra tiếng, thì bị Hạ Thiên vòng tay qua kéo lại. Lúc này cậu ở tư thế quỳ đứng trên ghế, Hạ Thiên vòng tay qua ôm người cậu, đùi cậu chạm vào giữa hai chân Hạ Thiên, mới phát hiện ra điểm bất thường của nơi đó, hơi ấm tỏa ra, khiến cả người cậu nóng lên, nóng đến mặt cũng đỏ lên, tay đặt trên vai Hạ Thiên cũng run lên không biết nên đẩy ra hay không.

"Tao.." Hạ Thiên lại vùi đầu vào ngực cậu giọng nói khàn khàn đầy dụ hoặc "..nói là đợi mày. Đợi mày chấp nhận. Nhưng mà mày nói đi.. nhịn nhiều năm như vậy rồi... có khi nào sẽ hư luôn không?"

Hư cái đầu mày... mặt cậu càng đỏ hơn nữa.. mẹ nó ai bắt mày nhịn đâu 'nhịn không được thì đừng nhịn' cậu hứa là cậu chỉ nghĩ như vậy trong đầu chứ không có nói lí nhí nhỏ xí như con muỗi nói ra miệng đâu. Ây mà thằng kia tai thính như chó, vậy cũng nghe thấy được, dựng đầu lên, ngước nhìn cậu.

Quan Sơn hít một hơi thở chấn kinh, không ngờ mình vậy mà nói ra mất rồi, vội bào chữa lại "Ý tao là.. là.. để tao giúp mày."

Hạ Thiên ngước mặt lên nhìn cậu ngạc nhiên, sau đỏ thì nở một nụ cười rất chi là nham nhở. Rất chi là Miếng ăn đến miệng rồi mà không ăn là bị đần đó. Cậu vội quay mặt nhìn sang chỗ khác. Sao cậu lại nhìn ra thằng này xấu hổ chứ, mặt nó hiện giờ rõ là nham hiểm mà.

"Cám ơn anh Mạc nhé, mà anh tính giúp thế nào vậy?" Hạ Thiên vừa nói vừa cạ nơi kia vào đùi cậu, sức nóng qua mấy lớp lớp vải mà cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ chân thật nơi đó, mặt cậu bây giờ sắp cháy luôn rồi.

"Thì.. dùng tay."

"À... Vậy thì cám ơn anh rồi." Nói xong đẩy cậu ngã ra sô pha, sau đó nắm lấy tay cậu kéo đi, lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã cảm nhận được một mảnh nóng rực, làm cậu tính rụt tay lại. Nhưng nghĩ nam nhi, đã hứa là phải làm, với chẳng phải chỉ là dùng tay hay sao, chẳng có gì ghê gớm cả.

Hạ Thiên đặt tay cậu ở chỗ đó xong chống hai tay bên đầu cậu, nhìn xuống thưởng thức, để mặc tay cậu vẫn còn ở nơi có sức nóng kinh người chỉ cách có một lớp vải quần kia, mẹ nó thằng này qua đó uống sữa gì mà bự lên quá vậy. Hạ Thiên cũng không để cậu bình tĩnh được lâu, cúi xuống tai cậu, thì thầm "Anh Mạc, cần em hướng dẫn không?"

Quan Sơn đá mắt lườm Hạ Thiên một cái, đánh ực một cái, rồi đưa tay luồn vào trong, nắm lấy cự vật kia, thật là cầm rồi mới thấy còn to hơn cảm nhận bên ngoài nữa. Cậu vòng bàn tay quanh "nó", lại cảm thấy như "nó" như nghạnh cứng hơn nữa. Thật ra lúc Quan Sơn cầm vào, Hạ Thiên từ chống tay thành hạ khuỷu tay xuống, người cũng có chút run lên. Mie nó thằng em, đúng là không có chút chí khí, người ta vừa cầm vào đã chịu không nổi to lên thêm một chút. Cũng là người Hạ Thiên tâm niệm nhiều năm như vậy, cứ nghĩ không biết phải chờ đợi thêm bao lâu, hôm nay lại được đáp ứng, quả thật thằng em có chút kích động không nhỏ.

"Nhóc Mạc.." Lúc này giọng của Hạ Thiên vang lên không có chất bông đùa nữa, mà là khát khao và ẫn nhẫn cùng lúc khiến âm thanh khàn đặc. Hơi thở ấm nóng phả bên tai khiến cả cơ thể cậu từ nơi cả hai tiếp xúc như có luồng điện chạy qua, run lên. Cự vật ở trong tay cậu tự ấn thêm vào, như đòi hỏi, như thúc giúc thêm.. thêm nữa.

Quan Sơn nuốt ực lần nữa, tay bắt đầu luật động lên xuống theo sự hối hả của người nọ, tiếng rên rĩ bên tai cậu càng lúc càng gấp gáp càng trầm mê "Nhóc Mạc.. Nhóc Mạc..." Cậu cảm thấy trước mắt mông lung, một tầng hơi nước trong mắt, làm mọi thứ nhòe đi, chỉ có nhiệt độ nơi tay là chân thật. Mà càng lúc càng nóng hơn. Hơi nóng tràn qua cả người cậu. Làm cả người cậu nóng lên, cảm thấy lâng lâng. Đã bao nhiêu năm kể từ lúc quen biết nhau. Cậu mới biết người này vậy mà vì mình mà ẩn nhẫn nhiều như vậy, tay cậu vuốt lộng thoáng chốc nhanh hơn, như gấp gáp, như kịch liệt. Chính cậu cũng cảm thấy có chút kích động, hơi thở hỗn loạn, nhớ lại kí ức khi xưa, bị ép buộc trên căn nhà trên núi kia. Nhưng khi đó là bị ép buộc. Với Chính Hi và Kiến Nhất còn ngủ cạnh bên, làm cậu lúc đó trong lòng chỉ có căng thẳng, còn nghĩ gì khác được nữa.

Nhưng giờ chỉ có hai người, tiếng Hạ Thiên trầm thấp nỉ non bên tai như dụ hoặc, vật dưới tay cậu lại càng lúc càng lớn thêm, đỉnh đầu như tiết ra chất dịch, dính vào tay cậu càng thêm kích thích. Quan Sơn nhắm chặt mắt lại, lần này không phải vì căng thẳng, mà vì căng lên mất rồi. Cậu như cảm giác được cảm giác của Hạ Thiên, chỉ có hai đứa như vậy, phía dưới kia khó mà bình tĩnh nổi. Nhưng Quan Sơn cũng không muốn bị phát hiện nhe.

Quan Sơn lén hé mắt ra nhìn. Hạ Thiên nhắm mắt như là đang hưởng thụ, sẽ không thấy có gì bất thường đi, chỉ cần làm nhanh rồi mình vào nhà vệ sinh là được. Đột nhiên ánh mắt Hạ Thiên mở ra nhìn lại cậu, trên môi còn nở ra nụ cười, liếm liếm môi đầy tà ác. Quan Sơn thầm mắng trong lòng không ổn, vô thức khép hai chân lại.

Hạ Thiên lúc này ngồi dậy. Phải nói là quỳ dậy mới đúng. Tách hai chân cậu ra kẹp hai bên hông mình. Quan Sơn lấy hai cổ tay che mặt. Cư nhiên là bị phát hiện rồi. Vật giữa chân cậu đứng lên, bị nhìn thấy làm nó thẹn thụng, lớn hơn nữa, quần ngoài có một chấm ướt.

"Không... tao không.." muốn. Thật sự thích nhau là một chuyện, nhưng sớm vầy đã bị một thằng con trai khác đè. Nội tâm của cậu vẫn thật sự là không tiếp thu nổi. Trước khi gặp Hạ Thiên, cậu tự nhận mình vẫn rất thẳng nhe. Vậy nên bây giờ dù cho đầu óc cậu có thích ứng đi chăng nữa, nhưng cơ thể cậu vẫn căng cứng cả lên. Cậu thật sự là chưa muốn bị thông mà!

Hạ Thiên hôn lên trán cậu để bớt căng thẳng "..đến khi nhóc Mạc thực sự sẵn sàng, tụi mình không phải làm đến mức cuối đâu." Nói xong hôn thêm lên má cậu, tách hai tay cậu ra, để cậu nhìn thấy rõ vẻ mặt của mình, vẫn là có chút ôn nhu đi "..nhưng mà cùng nhau ra đi!"

Nói xong kéo quần cậu xuống, lộ ra chỗ đã sưng lên, rồi đem cái to lớn của mình đè lên. Tay Hạ Thiên rất to. Một vòng tay có thể vòng hết cả hai chung một chỗ bắt đầu luật động. Quan Sơn vẫn là lần đầu chịu kích thích nhiều như vậy, nhịn không được rên lên, ngay lúc âm thanh phát ra khỏi miệng, lại nhịn không được xấu hổ, cắn lấy tay mình.

Hạ Thiên dùng tay còn lại kéo tay cậu ra khỏi miệng. Sau đó hôn lên môi cậu, cướp đi những tiếng rên. Cánh lưỡi mềm mại luồn vào trong khoang miệng, cẩn thận chạm qua từng ngóc ngách một, rồi quyến luyến quấn lấy lưỡi cậu, dẫn nụ hôn đi xa hơn. Hạ Thiên như có tách ra một chút, nhắc cậu thở, rồi lại đưa cả hai chìm vào say đắm. Tay cậu không tự chủ được choàng qua đầu Hạ Thiên kéo nụ hôn này sâu hơn. Rồi chính mình chủ động đưa lưỡi qua, như cơ khát đòi hỏi nhiều hơn. Bao nhiêu cũng không thấy là đủ. Cậu cảm thấy cả người căng lên, cơ thể nóng hơn bao giờ hết, mà mọi sức nóng giờ đây như lại dồn về tính phúc phía dưới.

Mà tay Hạ Thiên ở hạ thân cũng không chậm lại, càng lúc càng động nhanh hơn. Cái của Hạ Thiên thật sự là quá.. to, gây sức ép lên tiểu kê kê của cậu, làm cậu cảm nhận sung sướng chưa từng có. Đầu óc Quan Sơn trống rỗng.

Hạ Thiên trong nụ hôn bấm chặt môi lên môi cậu, gầm lên, phía dưới thật sự cũng không kiềm lại được nữa. Quan Sơn Cảm nhận được một luồn ấm nóng bao lấy, chính mình cũng rên lên, cả hai cùng lúc tiết ra.

Xong việc, cảm thấy quá mức xấu hổ, nên Quan Sơn quyết định nhắm mắt giả chết! Hạ Thiên mím môi cười, có ai ngất đi rồi lông mi còn run như thế không? Nhưng biết cậu da mặt mỏng, không dám chọc thủng. Nên lấy khăn ướt lau người cho cả hai rồi bế cậu lên giường.

Hạ Thiên đặt cậu nằm xuống, gối đầu lên tay mình, bản thân nằm sau lưng cậu, vòng tay qua người cậu, lại ghé tai cậu thì thầm: "Tao rất thích mày, tao biết mày thẳng, nhưng tao cũng không phải loại kia, chỉ là tao thích mày nên mới thế, ở bên mày.. rất thích." giọng nói không chút ngập ngừng, nếu mày giả bộ ngủ thì tao cũng không ngần ngại thổ lộ hết, xem mày có nghe được hay không, "tao mới muốn ở bên mày, suốt đời suốt kiếp này, tao sẽ là gia đình của mày."

Hạ Thiên nói xong. Thấy bắp tay mình ươn ướt, vậy mà cảm thấy có chút ngọt ngào, cúi đầu, hôn lên gáy cậu. Đêm ngon giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net