Sau Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm đó, sau khi cậu tỉnh dậy thì thấy Hạ Thiên đã đi rồi, tối qua còn thề thốt cái gì, quả nhiên chỉ là lừa dối. Cái thằng đó, không bao giờ biết nó nghĩ gì trong đầu, cũng không biết nó có thật lòng hay không. Vậy mà rất nhiều lần như thế, Quan Sơn lại luôn đặt cược là nó thật lòng và cũng rất nhiều lần như thế, cậu lại phải ôm lấy thất vọng. Mà bây giờ lại phải bắt đầu một ngày tràn ngập công việc, đâu có thời gian nghĩ về ba cái này nữa, tỉnh táo lại đi. Cậu tự tát tay lên má mình cho thanh tỉnh, vệ sinh tắm rửa rồi chuẩn bị đi làm.

Chiều đó, Quan Sơn làm thu ngân ở một cửa hàng, đang trong ca thì gặp một người không ngờ đến, Hạ Trình Nếu đối với Hạ Thiên có thể dùng hai chữ là đáng ghét, còn Hạ Trình thì là đáng sợ. Quan Sơn gặp anh trai này cũng không dám tỏ ra biểu hiện bất kính gì. Chắc là anh ta đến mua hàng, không phải tới tìm cậu. Quan Sơn mẩm vậy trong lòng để thấy an tâm.

"Quan Sơn, tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cậu!"

Đm không phải vậy chứ, tại sao số cậu lại dính vô nhà họ Hạ như thế này chứ.

"Anh Trình, em đang làm việc, có thể nào sao giờ làm..."

"Anh có đưa tiền cho cô chủ nói hôm nay đóng cửa sớm rồi." Vừa nói vừa chỉ tay vào cô chủ phía sau. Cô chủ làm một động tác tiễn biệt bye bye với cậu rất dứt khoát. Còn dùng ánh mắt, không mau đi đi.

Vậy nên cậu đành ra ngoài nói chuyện với Hạ Trình. Hạ Trình bản tính không vòng vo mất thời gian, vào thẳng vấn đề.

"Lúc trước có một lần, em bị đánh nằm viện, sau đó Hạ Thiên nghỉ học mấy ngày, em có nhớ không?"

Chuyện này hiển nhiên là cậu vẫn còn nhớ.

"Khi đó Hạ Thiên vì muốn đám người kia không đến nhà em gây phiền toái liền đáp ứng anh đi gặp ba, dù khi đó, đó là việc nó rất ghét."

Lúc này Quan Sơn mở to mắt. Hạ Trình đến tìm cậu nói những việc này không phải là.

"Việc Hạ Thiên đi du học, là cũng đáp ứng việc anh giúp nhà em. Có nhiều việc nó không nói, không có nghĩa là nó không làm, nó làm rồi cũng chưa chắc sẽ nói ra vì nó là một đứa rất cứng đầu." Nói tới đoạn này Hạ Trình bước tới xoa xoa đầu cậu "Nhưng nó cũng là em trai anh, anh không muốn em hiểu lầm nó, hôm nay, anh chỉ có thể nói đến đây thôi." Nói rồi búng lên tai cậu - nơi vẫn đeo đôi khuyên tai Hạ Thiên tặng "Khuyên tai đẹp lắm, người tặng chắc là rất có lòng."

"Quan Sơn!" Hôm nay Hạ Thiên vừa làm một chuyện tốt, vừa mới tìm Quan Sơn để báo cáo chiến tích, tối qua, Hạ Thiên đã thiết lập định vị trên điện thoại của Quan Sơn, dựa vào vị trí mà tìm đến chỗ làm cậu. Nào ngờ tới nơi đã thấy tiệm đóng cửa. Đi quanh tìm thì thấy Quan Sơn đang đứng nói chuyện với Hạ Trình. Có khi nào Hạ trình thấy không thể bắt Hạ Thiên ở nước ngoài tiếp nên tính bắt giữ Quan Sơn làm còn tin không? Hạ Thiên thấy thế vội chạy đến bên cạnh, kéo Quan Sơn vào lòng mình, nhìn Hạ Trình với ánh mắt "anh tính làm gì?".

Thật là làm chuyện tốt cũng khó, Hạ trình nghĩ nghĩ, nhưng dẫu sao anh đối với thằng em tính nết khó ưa này vẫn là yêu chiều hết mực.

"Anh không làm gì đâu, muộn rồi hai đứa về đi!" Nói rồi, xoay người lên xe riêng đi mất.

Hôm nay, Quan Sơn không đi xe máy, nên hai đứa đón taxi về, lên trên xe Quan Sơn vẫn có chút trầm mặc bởi chuyện khi nãy Hạ Trình vừa nói, Hạ Thiên cũng biết tính cậu, thích nói sẽ nói, còn không nói, Hạ Thiên cũng không muốn ép ra khi nãy hai người rốt cuộc là đã nói chuyện gì với nhau. Bởi vì, hôm nay còn việc quan trọng hơn phải nói với Quan Sơn. Do thất thần, Quan Sơn thấy xe dừng lại mới để ý đây không phải nhà cậu mà là một khu căn hộ cao cấp gần đó. Nơi này, trên đường về nhà, cậu từng đi qua rất nhiều lần, hẳn là Hạ Thiên sống ở đây đi, nên khi Hạ Thiên bước xuống, cậu cùng xuống theo nói để tao đi bộ về cũng gần.

"Lên lầu chút đi!"

Quan Sơn lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia hay đến nhà Hạ Thiên nấu ăn, thằng này, là chưa ăn cơm sao. Vẫn còn bị bối rối bởi chuyện Hạ Trình nói khi nãy nên Quan Sơn đồng ý. Tự nhiên, muốn làm cho thằng kia một buổi thật ngon rồi.. rồi xem như không nợ gì nhau, sòng phẳng đúng không?

Lên nhà, quả nhiên việc đầu tiên Hạ Thiên làm là bặt đèn bếp, "Trong nồi có sẵn đồ, mày mở ra xem xem được không."

Quan Sơn thắc mắc, vậy là hôm nay thằng này kêu cậu lên để ăn đồ ăn nó nấu à? Rồi lại thắc mắc hơn không biết đồ ăn nó nấu thì có ăn được không đây.

Trong bếp, có duy nhất một cái nồi màu cam lạnh tanh đang để sẵn, cậu mở nắp nồi ra, bên trong cư nhiên không phải đồ ăn, mà là giấy tờ nhà, trên đó giấy trắng mực đen, viết rõ ràng tên cậu.

"Mày.."

"Mày xem có được không?" Hạ Thiên dịu dàng ôm cậu từ phía sau. "Bây giờ đây là nhà mày, nếu mày không cho tao ở ké, thì tao phải ra đường ở rồi." Sau đó, thấy Quan Sơn không phản ứng, sợ cậu từ chối, Hạ Thiên kịch bản cũng đã chuẩn bị sẵn rồi bồi thêm "Nhà tao giờ giận tao lắm, ba không chu cấp cho tao nữa, tiền tao cũng dùng mua chỗ này rồi, nếu mày không thu nhận tao, không lo cho tao, cơm ăn tao cũng không có."

Quan Sơn vẫn tiếp tục im lặng, thật tâm cậu muốn từ chối, nhưng mà thằng ngốc kia nói như vậy, làm cậu không biết mở lời như thế nào.

"Quan Sơn!" Thấy Quan Sơn không đáp ứng, Hạ Thiên lại càng lo lắng, quay người cậu lại đối diện với mình, nhìn cậu bằng bộ dáng đáng thương nhất.

"Sao mày lại đối tốt với tao vậy.." từ trước đến giờ

"Mày nói xem.." Ánh mắt của Hạ Thiên, bỗng trở nên nguy hiểm, "..là tao là thích..."

Quan Sơn dùng tay che miệng Hạ Thiên lại, cái này cậu biết rồi, nhưng nghe chín miệng Hạ Thiên nói ra, vẫn không tránh khỏi có chút xấu hổ. Quả nhiên, năm đó không phải cậu bị ảo tưởng, mà là sự thật. Nghĩ tới đây, mặt cậu đỏ lên. Hạ Thiến thấy cậu đỏ mặt lại muốn trêu ghẹo thêm, nên thè lưỡi liếm lên tay cậu. Dĩ nhiên, Quan Sơn giật mình, rụt tay lại.

"..tao thích ở cạnh mày.."

"Tao biết rồi.." Quan Sơn cúi thấp đầu, Hạ Thiên không thấy được biểu cảm trên mặt cậu "..nhưng tao.." hai thằng con trai, thật sự có thể ở bên nhau hay sao?

"Không sao.. tao không ép mày.. khi nào mày có thể chấp nhận.. tao.. mày hãy nói cho tao biết nhé. Còn bây giờ, có thể để tao bên cạnh mày được không?" Hạ Thiên vựa nói, vừa lấy tay cậu đặt lên mặt mình "Tao bây giờ chỉ muốn ở cạnh mày thôi. Tao hứa mày không đồng ý, tao sẽ không làm gì bậy bạ đâu."

"Bậy bạ cái đầu mày, mày tính làm gì cơ chứ." Quan Sơn rụt tay lại.

Hạ Thiên nhìn cậu bằng ánh mắt, mày đoán xem. Quan Sơn cảm thấy thật sự là quá mức nguy hiểm mà.

"Thôi mày ở đây đi, không có tiền ăn cơm thì mỗi ngày tao mang đồ ăn qua." QUan Sơn gạt mặt thằng này ra, muốn về nhà cho rồi.

"Mày không thấy như vậy bất tiện lắm hay sao, với mày không trả tiền thuê nhà, có thể dùng tiền đó mua đồ ăn ngon hơn cho tao mà..." Vừa nói Hạ Thiên vừa kéo áo cậu "Tao hứa không làm gì mà, tao hứa sẽ ra sô pha ngủ luôn được chưa!"

Quan Sơn dùng ánh mắt không tin tưởng được nhìn Hạ Thiên, ấy vậy mà thấy thằng này biểu hiện như con cún nhỏ, với lời nó nói, xem ra cũng có lý, chứ lấy thêm tiền đâu mà nuôi thằng to xác như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net