Chương 207: Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốt Tân đã bò suốt nửa canh giờ trên mặt băng, bão tuyết lẫn với vụn băng quất vào áo giáp phát ra tràng âm thanh "lộp độp". Hắn không hề động đậy, nếu không phải đôi mắt ưng hẵng đang chớp thì Doãn Xương thật sự tưởng hắn đã chết cóng mất rồi.

Doãn Xương vùi trong tuyết nhấp từng ngụm rượu nhỏ, chẳng mấy chốc bị rượu đã cạn trơ. Lão lắc cái bị rỗng tuếch, dốc nốt mấy giọt cuối vào trong miệng. Tuyết tựa tơ bông quất vào má, cả râu lẫn tóc lão đầu đã trắng xóa, chỉ mỗi cái mũi là vẫn còn hây hây đỏ.

Gió hút trong đêm tựa quỷ khóc sói gào, khiến cho những đôi tai thính của cấm quân tê cóng cả lại. Chỗ lương khô trong bụng bọn họ chỉ còn lác đác vài miếng, nằm càng lâu chân tay càng cứng đờ, thế nhưng vẫn rất ít người cử động.

Doãn Xương ngoảnh lại liếc cấm quân, trong lòng âm thầm lấy làm lạ.

Mấy hôm trước lúc cấm quân đối diện với bọ cạp, đến cả mắt bọn họ còn chẳng mảy may chớp, lệnh của Tiêu Trì Dã chưa tới, bọn họ tuyệt nhiên sẽ không tự tiện hành động, ai mà có thể ngờ đây lại là lũ lính vô lại làm cu li ở Khuất đô cơ chứ? Nếu quân phòng vệ Từ châu có thể thống nhất đến cái mức độ này của cấm quân, đừng nói là Đoan châu, đến Cách Đạt Lặc Doãn Xương cũng còn dám đánh kia.

Buồn sao đây không phải là binh của lão.

Doãn Xương tiếc nuối chép miệng, giắt túi rượu vào lại bên hông.

Tuyết tụ thành đống trên lưng Cốt Tân, hắn không đội mũ giáp, tuyết rơi vào cổ tan thành nước, chảy men xuống. Hắn tóm gọn mọi động tĩnh nhỏ nhất giữa bể cuồng phong, vụn băng bay mòng mòng, cà qua mặt tuyết nghe lào xào. Cốt Tân bỗng siết chặt nắm tay, ánh mắt hắn xuyên thấu qua màn tuyết dày, dừng lại tại một điểm nào đó trong bóng tối.

"Tới rồi!"

Doãn Xương nằm rạp xuống, thả nhẹ hơi thở khi tiếng vó ngựa dần lại gần. Lòng bàn tay lão vã mồ hôi, lão đếm nhẩm, sợ mình hưng phấn quá mà lỡ giật chân.

Sương tuyết trên trời bị khuấy thành mây mù dày đặc, vó của đám ngựa lùn suýt chút nữa đạp thẳng lên mặt, Doãn Xương chợt quát lên một tiếng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lão đã nhảy vọt dậy.

Thế mà đối phương lại ngừng ngựa!

Đao của Doãn Xương còn chưa rút ra, chùy sắt của bọ cạp đã vung tới trước mặt. Doãn Xương không có lực cánh tay như Lịch Hùng, đương nhiên không dám đỡ mà chỉ có thể lăn xuống tuyết, tránh đi trong đường tơ kẽ tóc.

"Con chó tay khỏe gớm!" Doãn Xương đoạn ổn định lại thân mình, chửi.

Cấm quân phía sau nhào ra từ trong tuyết, mới đầu còn định bắt chước Doãn Xương ngang nhiên tiến lên, song thấy lão đầu xẹp quéo mới nhất loạt từ bỏ, lựa chọn đàng hoàng rút đao ra.

Chùy sắt của bọ cạp vừa nện vào cấm quân là biết ngay trúng kế, đây không phải là thiết kỵ Ly Bắc, mà là một đám đóng giả đội mũ sắt!

"Tháo mũ!" Cốt Tân túm lấy một con ngựa lùn lao vụt qua, víu vào yên ngựa, được con ngựa tung phóc lên, hai chân sượt qua tuyết, hắn dùng chuôi đao nện bốp vào mặt tên bọ cạp, xoay mình chiếm ngựa, rồi lại lần nữa nghiêm nghị hạ lệnh, "Tháo mũ!"

Mũ sắt quăng "coong" vào trong tuyết, cấm quân nhảy bổ vào hàng ngũ của kỵ binh, bọn họ tựa một lũ chuột, chẳng thèm đếm xỉa lũ kỵ binh Biên Sa này chạy kiểu gì, chỉ quan tâm làm ngựa bị giật mình. Tuyết dưới vó ngựa bắn tung tóe, dây thừng chăng thững lên thành búi, lật ngã một loạt kỵ binh.

Bụi tuyết tạt vào mặt, binh của A Xích lăn trong đây nốc phải mấy hớp tuyết vào mồm.

Đao của cấm quân ngắn, một khi mắc vào gần bọ cạp là chùy sắt sẽ rất khó ra đòn, bởi vì cho dù duỗi ra hay thu lại, chùy sắt cũng sẽ bị đao ngắn của cấm quân hất ra, không kịp đón đỡ.

Cốt Tân nhanh chóng quét một vòng chiến trường, không thấy bóng dáng của A Xích đâu, lòng nhất thời chùng xuống. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một nhánh kỵ binh đã xông ra từ cánh trái, nhanh đến độ Cốt Tân cũng không né kịp.

Cấm quân như bị một con ác thú nhảy ra từ giữa không trung cắn, trước sau bị cắt ngang. Nhánh kỵ binh này không dùng chùy sắt, tiến công nhanh mạnh, trực tiếp xô ngã Cốt Tân khỏi ngựa. Cốt Tân rơi xuống đất cùng lúc con ngựa hí lên, máu nóng tóe đầy đầu hắn.

"Gian xảo gớm!" A Xích dùng tiếng Đại Chu chửi Cốt Tân, hắn vung loan đao của mình, vẩy những giọt máu còn sót lên người Cốt Tân, "Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."

Loan đao mà bọ cạp tinh nhuệ của A Xích sử dụng lớn hơn loại mà kỵ binh Biên Sa thường dùng, cầm trên tay trông như một lưỡi câu bạc hầm hố, chỉ cần bị bọn chúng móc vào thì bất luận là người hay súc vật đều phải bỏ mạng.

Trong lúc lần theo dấu vết, A Xích đã mau chóng phát giác ra điều bất thường, manh mối để lại cho hắn trên chặng đường này quả thực quá nhiều, như thể đang cố tình nói cho người khác biết là ở đây vậy. A Xích bị gió thổi mau chóng tỉnh cả đầu, dùng đội tiên phong để thăm dò, quả thật tìm ra được cấm quân!

Cốt Tân nghiêng đầu lau sạch máu trên mặt, khẽ gằn: "Thật không?"

Doãn Xương bên kia ngừng chống cự, dang hai tay ra giữa vòng vây của kỵ binh, thân mình nửa ngồi xổm như đang nâng gì đó dậy, cao giọng hô: "Đứng lên--!"

Lớp băng dưới vó ngựa của kỵ binh bỗng rung mạnh mẽ, bọn chúng tưởng cấm quân toan đục một cái hố ở chỗ này, lập tức kinh hãi ghìm ngựa lui về sau. Nhưng bọn chúng vừa mới lui đã thấy Doãn Xương dẫn cấm quân đằm mình xuống mà lăn, chui tọt qua chân ngựa kéo đao chạy.

Bị chơi rồi!

Lửa giận của A Xích xộc thẳng lên đỉnh đầu, dùng cả tiếng Đại Chu lẫn tiếng Biên Sa mà chửi. Nhưng hắn không lập tức đuổi theo ngay, đến tận lúc này vẫn còn giữ được lý trí, cho là trong đó nhất định có bẫy. Kết quả Doãn Xương với cấm quân càng chạy càng xa, A Xích mới vỡ ra.

Cái con mẹ nhà chúng nó chạy thật!

"Chia ra đuổi," A Xích rút roi ngựa ra, "chém đầu chúng!"

Kỵ binh chia ra làm hai cánh, A Xích ngồi ổn ở đội trung tâm, từ trên nhìn xuống toàn quân chính là một bộ móng, dường như muốn quặp toàn bộ cấm quân ở trong. Hai cánh kia đi trước, từ hai bên trái phải vòng lên trước cấm quân, chỉ cần chặn đầu được là bọn chúng có thể tạo thành vòng vây, đến lúc đó A Xích sẽ dẫn đội trung tâm lao vào cấm quân từ phía sau, loan đao sẽ giống như xông vào lò sát sinh.

Bảy năm trước A Mộc Nhĩ dùng chính là loại trận hình này để xua quân phòng vệ Đoan châu vào hố tử thần Trà Thạch, A Xích được khai sáng, hết sức tâm đắc trận hình ấy, mấy hôm trước ở vùng gần Đoan châu, hắn cũng dùng trận hình ấy để nghiến nát cánh trái của thiết kỵ Ly Bắc.

Hai cánh thế như mãnh hổ, đã vượt qua cấm quân vòng lên trước. Bọn chúng quay đầu ngựa lại, toàn quân tựa một con rắn dài trườn về phía trung tâm, muốn khóa chết đường ra của cấm quân ở đây.

Nhưng ở giữa trung tâm lại có một bóng người quen thuộc.

Trong màn đêm, ngựa chiến không hí, hơi thở nóng rẫy vẩn đục của chúng phun ra từ dưới lớp giáp sắt, áo giáp giữa khung nền đen quạch có vẻ hung ác lạ thường. Thiết kỵ trên lưng ngựa sừng sững bất động trong gió cuồng tuyết dữ, dùng sự trầm lặng để cắt tuyệt tiếng chém giết.

Đội tiên phong của hai cánh đã từng giao thủ với thiết kỵ, bọn chúng không sợ, cho nên không ai ra lệnh dừng lại. Lũ ngựa lùn hất tóe sương tuyết, vận dụng thế đánh gọng kìm từ hai đầu, đội bọ cạp đảm nhiệm tiền phong hai cánh không hẹn mà cùng đổi sang loan đao.

Bọn chúng muốn vung ngã thiết kỵ khỏi lưng ngựa lúc va chạm, giống như vô số lần bọn chúng đã từng làm trước đây, dựa vào vó ngựa, dựa vào lực cánh tay, nện móp mũ sắt của thiết kỵ.

Tiêu Trì Dã ngồi trên lưng ngựa, Lãng Đào Tuyết Khâm đang bới móng, hắn khoác trọng giáp, sắt thép che mặt hắn, chẳng ai biết giờ phút này hắn đang mang vẻ mặt gì. Hắn đứng giữa những tiếng gào thét ngập chiến trường, tựa như cây châm thần định hải, vững vàng ổn định lòng quân từ đầu chí cuối.

Giây phút Cốt Tân trông thấy Tiêu Trì Dã, hắn thở một hơi thật dài, gần như đồng thời khựng lại với Doãn Xương, ngay sau đó, hai người cùng quay người lại, mặt hướng về phía truy binh đang tách ra của A Xích.

Kỵ binh Biên Sa mang theo cơn kình phong cuốn sạch chiến trường, loan đao và chùy sắt của bọn chúng lùa nam nhi Đại Chu, từ Ly Bắc đến Trung Bác, không một ai có thể sống sót dưới vó ngựa của bọn chúng.

Đôi môi mỏng của Tiêu Trì Dã thở ra hơi nóng.

Bọ cạp của hai cánh quân vung chùy, trong chớp mắt va chạm mùi thuốc súng xộc thẳng lên khoang mũi. Ánh lửa tức thì vỡ bùng trong cơn bão tuyết, bọ cạp không mảy may đề phòng bị hỏa đồng nổ ngã ngựa. Lũ ngựa nghe thấy tiếng động lớn, hoảng sợ đâm đầu vào nhau.

Khói nóng bốc ra từ miệng súng, Tiêu Trì Dã chỉ cầm theo ba mươi khẩu hỏa đồng, đại quân Biên Sa chính diện thì không dùng để đối phó được, nhưng lúc này nổ nát đầu rắn của hai cánh kỵ binh mới là mấu chốt. Uy lực kề sát mặt lập tức đánh lừa trót lọt hai cánh kỵ binh, khiến cho bọ cạp ở phía sau thậm chí còn không kịp phản ứng.

Tiêu Trì Dã động trước tiên, thiết kỵ Ly Bắc sau lưng hắn lôi ra răng nanh mới cứng theo. Những tấm trọng giáp này tựa như đang thả sói dữ khỏi lồng, hai con mắt đói hau háu lập lòe ánh sáng xanh, tách thành nhánh tuốt ra trường đao.

Đội trung phong của A Xích bị cấm quân ngăn cản, nhưng hắn đã trông thấy đao của thiết kỵ Ly Bắc. Hai cánh bọ cạp đã chẳng còn kịp rút chùy sắt ra, ngựa chiến hất vó giẫm lên những con người đang lăn lộn, máu nổ tóe bắn ướt thiết giáp.

Bọ cạp ở phía sau hai cánh ùa lên đánh bọc, Tiêu Trì Dã bèn co thiết kỵ Ly Bắc thành "chiến xa", vừa nhanh vừa mạnh xô tới, tạo hình tứ diện giương đao khiến cho chùy sắt không thể lại gần. Thiết kỵ lúc bứt tốc giống như "xe công" xông pha chiến trường, đứng ở mũi nhọn chính là Tiêu Trì Dã, bọn họ tụ lại thành một khối bất khả chiến bại.

A Xích siết con ngựa chiến dưới thân, khoảng cách rất xa, thở hồng hộc quát lên: "Vung chùy!"

Chỉ cần có chùy, thiết kỵ Ly Bắc vẫn sẽ chỉ là đậu hủ.

Chùy sắt của bọ cạp vung sang đầu thiết kỵ Ly Bắc ở cận kề, tránh không còn kịp nữa, thế nhưng chỉ nghe thấy một tiếng "uỳnh" nặng nề, Hải Nhật Cổ trèo lên lưng ngựa thiết kỵ Ly Bắc, dùng chùy sắt chặn lại chùy sắt!

"Quân phản bội," A Xích nghiến răng nghiến lợi, "Hải Nhật Cổ, ngươi làm nô lệ cho Ly Bắc!"

Hải Nhật Cổ nhanh tay nhanh mắt, giương chùy quật ngã đối phương, lúc đối phương rơi xuống đất cũng lăn xuống theo. Đối phương hẵng còn đang chửi đổng gì đó, Hải Nhật Cổ nhìn chẳng buồn nhìn, đã vung chùy nện chuẩn xác vào đầu đối phương.

Đội trung phong của A Xích rơi vào vòng vây, hai cánh trái phải hắn đưa lên bị chặt đứt đầu, biến thành con ruồi không đầu. Quân lệnh bị chôn vùi trước nỗ lực ngăn trở của cấm quân, hắn không thể dễ dàng điều hai cánh quay về nữa.

Ba Âm vừa mới chạy tới gần, y hiểu rõ tầm quan trọng của A Xích đối với Đoan châu, tất cả bọ cạp còn lại ở Trung Bác đều tuân theo lệnh A Xích, thế nên y không thể bỏ mặc A Xích bỏ chạy một mình.

Ba Âm thở hồng hộc trong tuyết, y nhìn bốn phía chiến trường, thúc ngựa đuổi theo A Xích, hô: "A Xích! Bỏ ngựa rút lui đi, thiết kỵ Ly Bắc không đuổi kịp chúng ta đâu!"

Chỉ cần bọn chúng rút về phía Tây theo cọc chỉ đường, muộn nhất đến sáng là có thể trở về nơi bày bố trọng binh ở phía Đông Nam Đoan châu, đến lúc đó Tiêu Trì Dã chỉ còn đường chết.

A Xích gồng sức ghìm ngựa, rút roi nghe đét một tiếng. Hắn không bác bỏ Ba Âm, dẫn bọ cạp còn thừa rút lui khỏi cấm quân.

Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu như hắn thua dưới tay Tiêu Trì Dã ở đây, A Mộc Nhĩ sẽ dành cho hắn một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, chuyện tùy tiện tiến quân chắc chắn sẽ khiến hắn bị lột da. Hắn thua trận chỉ là chuyện nhỏ, nếu bởi khinh suất mà mất Đoan châu, cho dù hắn có sống sót chạy được về Cách Đạt Lặc, A Mộc Nhĩ cũng sẽ giết hắn.

Trận này không tính.

A Xích hung hăng đánh ngựa.

Đây chẳng qua là bị lừa mà thôi!

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ii