Chương 214: Thống soái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy mặt trời tỏa cao, cổng thành Đoan châu nhốn nháo ầm ĩ. Mặt đất sũng tuyết, vó ngựa giẫm bắn tứ tung. Bánh xe tải quân nhu trượt lọc cọc qua phiến đá, kéo quá tuột làm cho lũ ngựa oằn mình hí lên, chặn tắc tịt luôn con đường, thiết kỵ Ly Bắc ở phía sau không vào được, đành phải xuống ngựa đến phụ một tay.

"Cha tiên sư thời tiết," Doãn Xương mót tiểu, đang túm đai lưng nhịn đỏ lừ cả mặt, "bảo trở trời cái là trở trời ngay tắp lự, mấy hôm trước còn rét gần chết, nay đã nóng bỏng cả đít ông."

Trên đường hằng hà những ngựa, tuyết ướt bắn bẩn hết người. Phí Thịnh túm áo choàng giắt vào trong đai lưng, giơ tay lên vừa bịt mũi vừa cằn nhằn: "Sao ngựa Biên Sa thối khiếp vậy!"

"Bọn nó quen chạy trên sa mạc rồi, buồn ỉa thì ỉa thôi," Đàm Đài Hổ đang nói, con ngựa lùn Biên Sa bên cạnh vểnh cái đuôi lên đùn ra một đống phân, phân lẫn nước tiểu trào xuống tuyết, bốc lên hơi nóng. Đàm Đài Hổ chà chà đôi ủng chiến, định kéo con ngựa này ra xa một chút, nhưng còn chưa kịp động đậy thì một đám người đã phi vụt qua, làm cho phân nóng bắn tóe lên người bọn họ.

Phí Thịnh nín thở xanh lét cả mặt, thối phát tởn mình mẩy, thấy phân sắp sửa bắn tới thì bèn nhảy phắt ra sau lưng Doãn Xương, để lão đầu hứng trọn.

"Chạy kiểu chó gì vậy!" Doãn Xương gào lên quát thiết kỵ Ly Bắc phi vụt qua, xong lại lau mặt, quay lại bảo Phí Thịnh, "ngươi tránh cái đéo gì!"

Ô Tử Dư ghìm ngựa, ngoảnh mặt lại toan quay về chỗ đó, Đàm Đài Hổ bèn vội vàng xua tay đuổi đi, mắng: "Mẹ ngươi, xuống ngựa mau!"

Ổ Tử Dư mới thay ủng xong, trông bọn họ ai nấy đều bẩn sắp hóa tượng đất thế kia thì đời nào chịu xuống, bèn cưỡi ngựa chậm lại, đi tới bên cạnh hỏi: "Sao có mỗi các ngươi vậy? Nhị gia với phủ quân đâu?"

"Vào trước rồi," Phí Thịnh không thở nổi, giọng nghèn nghẹt, "sao còn chưa dọn tuyết thế hả? Tắc hết cả đường rồi kia kìa, ngươi thấy bẩn kinh khủng thế nào chưa, đồ xanh đồ trắng của chủ tử ta mà chấm xuống đất là bét nhè ra đấy!"

Ổ Tử Dư thắng trận nên đắc ý dào dạt, đang mải nghĩ mấy hôm này lúc nào rảnh thì mời đám bọn họ đi uống rượu, bây giờ nghe chửi cũng chả giận, chỉ khoái chí buông câu: "Ta bận mà."

Hắn còn chưa cười xong, một quả cầu tuyết đã nện vào mặt.

Mũi Cốt Tân đã chào thua, mặt xanh lét, quăng xong một quả vào mặt Ổ Tử Dư mới gào lên: "Ngươi cười cái đéo gì! Trời nóng thế này tuyết trong thành tan hết cho xem, ngươi lại chờ đến lúc cống nát ở Đoan châu tắc nghẽn xong cả thành thối lừng lên đấy phỏng."

Bình thường Cốt Tân rất kiệm lời, bởi vì phải đảm nhiệm trọng trách nuôi Đinh Đào nên họa hoằn lắm mới mở miệng nói tục, năm ngoái bị Quách Vi Lễ hạ nhục ở Đồ Đạt Long Kỳ còn chả nổi giận, thế mà bây giờ đứng ở cái nơi hương bay ngào ngạt này sắp sửa xỉu rồi.

Đận trước Ổ Tử Dư làm việc cũng tương đối chu đáo, lần này là vì thắng nên đâm ra mụ đầu, để lộ vài chân tướng qua những chuyện lặt vặt. Nếu Thần Dương còn đang ở đây thì nhất định sẽ nhắc nhở hắn, nhưng giờ đổi thành Cốt Tân mắng hắn lại thẳng toẹt hơn hẳn.

Ba người đứng đằng sau đều trợn tròn mắt, Doãn Xương nhịn tiểu đứng cùng hàng với Đàm Đài Hổ, chỉ chờ Cốt Tân ra lệnh một tiếng là xả liền.

Phí Thịnh thì thào: "Nghe quen tai thế nhỉ."

Đàm Đài Hổ ậm ờ: "Lại chả."

"Hơ," Doãn Xương cúi người, "không phải ta dạy!"

Ổ Tử Dư đã ngoan ngoãn xuống ngựa.

***

Đoan châu chưa từng gặp hỏa hoạn như Đôn châu, đường xá phố phường vẫn y nguyên bảy năm trước. Hàng quán tửu lầu đã đóng cửa từ lâu, A Xích chỉ chừa lại mấy tiệm thịt, đám bọ cạp thích ăn bò kho ở đây. Trọng binh của Biên Sa trú tại nơi này một khoảng thời gian, tàn sát vô tội vạ toàn bộ dân chúng ở hai đầu Đông Tây, song lại giữ lại những cửa tiệm ở khu phố quỷ áp Bắc.

"Lôi Kinh Chập giao dịch với bọ cạp ở chính chỗ này đây," Thẩm Trạch Xuyên giẫm lên đống tạp nham, nhảy lên bức tường của căn viện đổ nát, đứng ở bên trên có thể nhìn thấy cửa tiệm ở khu phía Bắc, "ngày xưa sư phụ thích đến đây lắm, có thể mua được những thứ không có trên thị trường."

"Phía Nam là gì?" Tiêu Trì Dã sải bước lên, nhìn về phía Nam, "... Trường ngựa của Biên Sa."

Thẩm Trạch Xuyên vẳng giọng: "Thành này trống hoác."

Năm ngoái ở hai châu Từ, Trà, Thẩm Trạch Xuyên đã lo lưu dân từ thành Đan tràn tới quá đông, nhưng bây giờ, xem ra dân số điêu tàn lại biến Trung Bác thành nơi phù hợp để dung chứa lưu dân từ tám thành.

"Đến lúc phải chỉnh lý lại hoàng sách rồi," Tiêu Trì Dã nhìn Mãnh chao liệng phía chân trời, tắm dưới ánh nắng nom có vẻ lười nhác. Hôm nay hắn không mặc giáp, chỉ đeo mỗi giáp tay, "Năm ngoái chỉ có ba châu quản lý chủ yếu, Trà châu và Đôn châu thiếu lính phòng vệ, việc nhập tịch là do các tư lại cùng góp sức làm, nhưng bây giờ cả sáu châu đã thu về dưới quyền, dân tịch với quân tịch phải phân ra."

Dân tịch do bộ Hộ quản lý, không thể gộp chung với quân tịch. Tiêu Trì Dã đảm nhiệm chức Tổng đốc cấm quân ở Khuất đô, đại viện ban sai của cấm quân có một nơi chuyên tổng quản quân tịch của cấm quân, đây là một trong những lý do cấm quân và tám đại doanh không thể hòa hợp. Làm kiêu chủ Trung Bác không hề dễ, phụ tá của Từ châu đã chẳng đủ dùng thì chớ, lại còn cả sáu châu châu nào cũng cần nha môn quản chính vụ và ti chỉ huy quản quân vụ, thêm cả quan đốc sát hai bên.

"Mấy cái đó thì không khó, Dư Tiểu Tái có thể tuần tra yếu vụ của sáu châu, thế cũng tương đương với quan đốc tra rồi, ta muốn cho hắn làm nghiệt đài* Trung Bác, đánh giá đô sát của hắn ở Khuất đô đều đạt xuất sắc, chuyên môn lo liệu công tác bên ngoài, nắm rõ các thủ đoạn chiêu trò của nha môn địa phương. Tuy Thành Phong không chịu theo ta, nhưng ông ta chịu trợ giúp chính vụ của năm châu còn lại thì cũng coi như giải quyết vấn đề cấp thiết hộ ta rồi." Thẩm Trạch Xuyên nhìn Mãnh bay về, miệng nói, "Tư lại không thiếu, miễn là nha môn các châu chịu rộng đường mở lối là khắc sẽ có người tới, thiếu chính là những yếu viên có thể quản lý chính vụ trong châu kia."

(*Xem lại chú thích .)

Không chỉ vậy, Thẩm Trạch Xuyên còn thiếu tướng.

Trà châu hiện tại tạm thời do La Mục quản quân vụ, Thẩm Trạch Xuyên chắc chắn sẽ không để ông ta làm lâu dài, bởi vì La Mục bây giờ chính là đang nắm tam quyền, đô sát tả hữu là do Cẩm y vệ tạm thay, song Cẩm y vệ lại không có quyền tham gia vào chính vụ của Trà châu, giả dụ La Mục mà có tâm tư khác, chỉ cần ông ta lén lút là sẽ có thể đánh lừa được con mắt của Thẩm Trạch Xuyên. Để tránh cho chuyện này tái phát, Thẩm Trạch Xuyên phải sớm xác định nhân tuyển cho các châu.

Mãnh đậu xuống tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã nói: "Chưởng quỹ quản tiền cũng thiếu."

Tiêu Trì Dã vừa nhắc là Thẩm Trạch Xuyên nghĩ ngay đến Lương Thôi Sơn. Y nhìn Tiêu Trì Dã, nói: "Tiếc Lương Thôi Sơn thật."

"Lương Thôi Sơn đi theo Phan Lận có việc để làm, cũng không coi là lãng phí." Tiêu Trì Dã vuốt phẳng lông cho Mãnh, "Mấy hôm trước ta thấy báo tin, Tiết Tu Trác muốn điều tra ruộng đất thành Đan à? Nếu chuyện đó mà làm được thì tám thành còn lâu mới thoát nổi, thế gia ăn ngay một đòn trí mạng."

"Vẫn chưa xác minh," Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa nhảy xuống, "cụ thể thế nào phải đợi đến lúc người quay về mới biết được."

Bọn họ quay về bằng đường cũ, lúc bước chân vào trạch thì chẳng thấy đám Cốt Tân đâu, chỉ thấy mỗi Phí Thịnh đang đứng chờ.

"Đi dọn tuyết hết rồi ạ," Phí Thịnh uyển chuyển nói tiếp, "bây giờ đang đến lượt Cốt Tân với Ổ Tử Dư."

Câu này tức là hắn không có lười biếng, đúng lúc đang nghỉ giải lao mà thôi.

Thẩm Trạch Xuyên hiểu tính Phí Thịnh nên cũng chẳng có ý định truy cứu, chỉ bảo Tiêu Trì Dã: "Cống rãnh Đoan châu cũng phải kiểm tra lại đấy, chẳng biết ra cái thể thống gì rồi, chuyện này phải lên kế hoạch sớm chút."

Tiêu Trì Dã liếc Phí Thịnh nhưng không nói gì. Vụ Hoắc Lăng Vân Phí Thịnh xử lý coi như ổn, biết kiềm chế tính tình không đả kích đối phương, nhìn chướng mắt cũng không gây sự với Hoắc Lăng Vân, cho nên cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng chịu nhớ hắn.

Phí Thịnh không đám để hai người chờ ngoài cổng, bèn dẫn đường vào trong, cho phủ quân ngồi xuống trước tiên. Đây là trạch của nguyên Chỉ huy sứ Đoan châu, chính là Chu thị dòng họ của Lôi Kinh Chập, bị bỏ xó ở chỗ này, đã được Ổ Tử Dư dọn dẹp để bọn họ đón gió nghỉ chân.

Tuyết bên ngoài cổng thành dọn một mạch đến giờ Tuất, đều là người mang binh đánh giặc nên Thẩm Trạch Xuyên không để bọn họ phải làm thâu đêm. Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn cơm từ lâu, mọi người ăn tùy tiện vài ba món rồi tất tả đi nghỉ. Phí Thịnh, Doãn Xương, và Đàm Đài Hổ ở một phòng, hai người kia vừa tháo ủng ra, Phí Thịnh đã ngã ngửa tại chỗ.

Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã vừa dùng bữa xong, Cốt Tân đứng chờ bên ngoài mới tiến vào.

Tiêu Trì Dã trông biểu cảm Cốt Tân cứ sai sai, mới đặt cuốn sách giải trí trên tay xuống, hỏi: "Sao thế?"

Cốt Tân rút thư trong ngực ra trình lên cho Tiêu Trì Dã, thưa: "Ly Bắc gửi thư cho chủ tử."

Tiêu Trì Dã thấy có hai phong thư, một phong là công vụ Tiêu Ký Minh gửi, một phong là thư riêng Thần Dương gửi. Hắn đọc thư của Tiêu Ký Minh trước, đại ca bảo cuối tháng Hai là ngựa sẽ đến núi Lạc, còn nhắc Tiêu Trì Dã cuối tháng Hai phải về chiến địa, mấy việc này Tiêu Trì Dã đều rõ từ sớm rồi, song trong đó có một chuyện rất đáng lưu tâm.

Chờ Cốt Tân lui đi, Thẩm Trạch Xuyên mới ló mặt ra từ sau, tì cằm lên đỉnh đầu Tiêu Trì Dã, dòm xuống đọc thư, điềm nhiên bảo: "Tin vui bất ngờ của đại ca hửm."

Tiêu Trì Dã đọc lại đoạn đó vài lần nữa, nói: "Đại ca điều Quách Vi Lễ đến doanh Nhị của ta, thế tức là để dành doanh Tam cho sư phụ. Quách Vi Lễ đánh không quen với tiết tấu của Cáp Sâm, có để ở doanh Tam cũng dở."

Công bằng mà nói thì Quách Vi Lễ quả thực có tài dẫn quân, ông ta có thể thủ Đồ Đạt Long Kỳ lâu đến vậy là đủ để thấy bản lĩnh rồi, song tính tình ông ta nóng nảy xốc nổi, khó sống chung, đặc biệt là lúc nào không phục thì mồm miệng sẽ sặc mùi thuốc súng. Năm ngoái ông ta đả thương Cốt Tân, còn giáng luôn quân hàm của Cốt Tân, đâm ra có một mối quan hệ hết sức khó nói với Tiêu Trì Dã, sau này khi Tiêu Trì Dã đánh hạ doanh Sa Tam, cấm quân với lính của Quách Vi Lễ đã có nhiều lần cọ xát ở doanh Sa Tam.

Ba đại chiến doanh của chiến địa năm nay thay luân phiên chủ tướng, cả Tiêu Trì Dã lẫn Quách Vi Lễ đều dùng không quen binh của đối phương. Đến doanh Nhị, Quách Vi Lễ chả buồn động gì đến cấm quân, ông ta cảm thấy cấm quân vừa ranh ma lại còn vừa bết bát, cậy mình xuất thân Khuất đô nên ra chiều xấc láo hợm hĩnh. Vì chuyện của Tiêu Phương Húc, giờ ông ta có không ưa Tiêu Trì Dã đi nữa thì cũng không còn chẳng nể nang ra mặt như trước, thế nhưng chuyện của Cốt Tân vốn chưa hề qua, nó chính là cái dằm nằm giữa hai người.

Người này khó dùng.

Tiêu Ký Minh bố trí thế cũng là rất có thâm ý, hai đại chiến doanh còn lại đều có thể qua lại suôn sẻ với Quách Vi Lễ, cho dù là Tả Thiên Thu, Lục Quảng Bạch hay là Triêu Huy, đều sẽ không nảy sinh bất hòa với Quách Vi Lễ, thế nhưng Tiêu Ký Minh lại cứ phải điều ông ta đến doanh Nhị của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã trầm ngâm giây lát, nói: "Đại ca chính là đại ca."

Sau trận Đoan châu, Tiêu Trì Dã đã giành được sự công nhận ở chiến địa. Hắn không hòa hợp với thiết kỵ Ly Bắc, hai bên có thể từ từ thích ứng lẫn nhau, giống như lần này vậy, chẳng một người lính nào sẽ khước từ một vị tướng lĩnh có thể dẫn mình đánh thắng trận cả, huống hồ Tiêu Trì Dã không chỉ thưởng phạt phân minh, lại còn đã nói ắt làm. Có điều, nếu hắn muốn thu phục hoàn toàn được thiết kỵ Ly Bắc thì nhất định phải trải qua cửa ải Quách Vi Lễ, bằng không lòng tướng không tề ắt sẽ thành họa.

Thẩm Trạch Xuyên ở lâu trong phòng đâm ra buồn ngủ, y khép hờ mắt, thì thầm: "Sách An à, biển nạp trăm sông, lòng dung tức đại [1], đây là cơ hội mà đại ca cho ngươi."

Trong ánh đèn mung lung, Tiêu Trì Dã nhớ về ngọn lửa giữa cơn gió tuyết. Bàn tay siết chặt của Tiêu Phương Húc hiển hiện ngay trước mắt, cha cất tiếng hỏi hắn trong ánh lửa bập bùng.

"Con muốn vị trí này, nhưng con thật sự đủ tư cách sao?"

===

[1]《 Danh thần ba nước tự khen 》 - Viên Hoành triều Tấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ii