Chương 231: Ngụy trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phan Lận chết, Lý Kiếm Đình chỉ vừa mới chuyển nguy thành an, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện còn chưa kịp mừng phát khóc đã bị tống vào ngục. Trữ quân trúng độc, cục rượu giấm mì lập tức bị điều tra niêm phong, toàn bộ thái giám trong cục bị hạ ngục. Dựa vào tư lịch từ thời Thiên Sâm đế, Phúc Mãn được chủ lý án này, nghiêm hình tra khảo bọn họ.

"Tổ tông!" tiểu nội hoạn không chịu nổi trận đòn tàn nhẫn, nằm trên băng khế khóc vật vã, "tổ tông tha mạng!"

Phúc Mãn mặc duệ triệt* in hoa văn mãng xà, đầu đội mũ yên đôn, chắp tay sau lưng ngắm bức tranh chữ trên tường.

(*Trong truyện, 97 viết từ này là 曳撤, mình tra thì nó không ra, không biết có phải 97 viết sai chỗ này không hay là một cách phát âm khác, bởi vì đúng là có một loại Hán phục tên 曳撒 - duệ tát - chỉ khác đúng có một bộ ở trên đầu thôi. Vì phần lớn trang phục của truyện lấy từ triều nhà Minh nên mình sẽ lấy bối cảnh theo nhà Minh. Duệ tát hồi đầu là trang phục cho quân đội vì tính gọn gàng của nó với tay áo bó đặc trưng, về sau đến triều nhà Minh thì đã trở thành trang phục cho quan trong lẫn ngoài triều, bao gồm cả giáo úy của Cẩm y vệ và thái giám. Đồ của Cẩm y vệ - phi ngư phục - chính là một biến thể của nó. Các bạn tra Google sẽ ra nhiều bộ đẹp cực kỳ cực kỳ luôn, không chỉ có màu đỏ của Cẩm y vệ đâu, ví dụ nè , , .)

Thái giám cầm trượng đều là những người cũ của Đông Xưởng, tay nghề cao siêu, đánh đám nội hoạn đến nỗi sắp ngất xỉu đến nơi.

"Tổ tông tha mạng..." nội hoạn khóc không thành tiếng.

Phúc Mãn quay lại, nói: "Trữ quân gặp chuyện đúng lúc các ngươi hầu hạ, muốn sống thì phải khai rõ ràng cho bọn ta."

Những nội hoạn này vào cung sau thời Thiên Sâm đế, bây giờ đến cả trữ quân trúng độc gì còn không biết, có mà khai bằng trời.

Phúc Mãn hết sức nhẫn nại: "Những đồ mà trữ quân ăn, mặc hôm đó đều có thể nghĩ lại xem, cục rượu giấm mì tạp nham người như thế, biết đâu đấy lại có mấy kẻ mang ý đồ xấu lẻn vào thì sao, các ngươi trước giờ vẫn thân với bọn họ, sao lúc này thì lại không nghĩ ra hở?"

Nội hoạn nghe ra được chút ý, nhưng hắn không dám võ đoán, nửa nuốt nửa nôn mà vẫn nói không ra.

Phúc Mãn phất tay áo như thể hận rèn sắt không thành được thép, bảo tên thái giám già đang cầm trượng tiếp tục giã. Nội hoạn bị đánh hộc cả máu, cào băng ghế khóc tu tu: "Đừng đánh, đánh nữa! Tổ tông, tổ tông! Con nói!"

Phúc Mãn ngó lơ.

Nội hoạn nuốt máu, thưa: "Cục rượu giấm mì... cả cục ti uyển*... đều có mấy người mới không nhận ra..."

(*Phụ trách rau cỏ và hoa quả.)

Lúc bấy giờ Phúc Mãn mới nghiêng người, nhẹ nhàng khơi: "Ngươi quen?"

Nội hoạn lắc đầu quầy quậy, không dám vâng câu này. Hắn ngước mắt thử thăm dò sắc mặt của Phúc Mãn, khóc thút thít: "Con không nhận ra."

"Ngươi không nhận ra thì làm sao biết bọn họ của cục nào?" Phúc Mãn tận tâm dẫn dắt, "ắt phải có người nói cho ngươi thì ngươi mới biết."

Nội hoạn nói: "Canh, canh cửa trong điện..."

"Chà," Phúc Mãn cúi xuống, "canh cửa mà cũng được gần trữ quân ư? Bình thường ai hầu hạ trữ quân, người đó rõ nhất chứ nhỉ."

Nội hoạn không dám thở mạnh, nói theo: "Bình thường là Phong Tuyền hầu hạ..."

Phúc Mãn nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn: "Thế chẳng phải xong rồi sao."

***

Án này đã rơi vào tay Phúc Mãn là khẳng định không tra ra hung thủ. Hắn bị Hàn Thừa giật dây, nhét người vào điện Lý Kiếm Đình. Thuốc độc không liên quan tới cục rượu giấm mì, vấn đề nằm trên đôi đũa mà Lý Kiếm Đình dùng hôm ấy. Lúc trữ quân ngã xuống cả điện điên đảo, Phúc Mãn đã sớm sai người tráo đồ thu dọn sạch sẽ.

Phúc Mãn rời đường, còn chưa ra khỏi viện đã thấy mấy tên nam nhân khiêng kiệu đứng bên ngoài dưới cây hòe chờ hắn. Quan giám sát của bộ Hình vừa mới rời đi, Phúc Mãn cảnh giác vén áo choàng lên, cười giả lả: "Vị quý nhân nào tìm ta thế này? Báo một tiếng là được rồi mà, cần gì phải đặc biệt đến mời thế! Cơ mà khéo quá, bây giờ ta còn phải tra án, không phân thân ra được..."

Rèm vén lên, Hàn Thừa cười lạnh mấy tiếng: "Mấy ngày không gặp mà con chó đã vênh mặt lên với ông nội ngươi rồi đấy phỏng, sao? Ta lại chả mời nổi ngươi đấy!"

Lại thằng chó này à!

Phúc Mãn ngoan ngoãn khom lưng: "Nô tỳ tưởng là mấy lão già của nội các, nhè tôi ra đòi tra án như keo chó ấy, đang rầu hết cả lòng đây, có nghĩ là ngài đâu. Nghe ngài nói kìa, nô tỳ gặp ngài, chính là, gì nhỉ, yến non về rừng* đó!"

(*Gốc là 乳燕投林 - nhũ yến đầu lâm. Đây có vẻ không phải một thành ngữ thật của Trung Quốc vì tra không ra, nhưng từng được dùng một số lần rải rác trong một vài truyện khác. Thật sự tra không ra nghĩa nên mình đoán ý là vui mừng thôi =)))) )

Hắn giả ngu, thừa biết Hàn Thừa sẽ tin.

Quả nhiên trông Hàn Thừa bớt giận hơn chút thật, không kèo nhèo chuyện này với hắn nữa, phất rèm nói: "Đi theo."

Phúc Mãn bước một đoạn chửi một câu, đều giấu hết trong lòng. Đến lúc tới nơi thì hóa ra là nhà riêng của Hàn Thừa, biết ngay chắc chắn muốn hỏi hắn chuyện án trữ quân. Hắn bước vào cửa, còn chưa kịp nịnh đã thấy trong nhà sáng loáng ánh đao, lập tức quên tiệt luôn mình định nói gì, quỳ "bịch" xuống.

"Trông cái gan ngươi này," Hàn Thừa nhấc ấm rót trà, không bảo Phúc Mãn đứng dậy, "lại còn học đòi theo Phan Như Quý cơ đấy? Ngươi xứng chắc!"

"Không xứng, chắc chắn không xứng!" Phúc Mãn chống đất, rặn ra nụ cười xòa, "nô tỳ chính là tiện nhân, sao có thể so được với lão tổ tông? Không dám có ý đó."

Hàn Thừa đặt ấm trà xuống, nói: "Ta sai ngươi hạ độc chết Lý Kiếm Đình, ngươi hạ độc gì?"

Lưng Phúc Mãn vã mồ hôi, không thể ngập ngừng, hắn bèn nương theo đáp án mà đầu đã nghĩ qua cả trăm ngàn lần, thưa: "Nô tỳ làm như Chỉ huy sứ dặn, hạ 'Tật Truy'."

"Lạ nhỉ," Hàn Thừa khinh khỉnh, "độc này có thể giết mấy tên tráng hán, thế mà lại không giết được một đứa con gái ư?"

Phúc Mãn cảm thấy gáy vút lạnh, đó là đao thật, đã kề lên người hắn. Cơ mặt hắn nhăn rúm ró, bất thình lình đưa tay lên tát mình một cái, trở mặt khóc lóc: "Ngài nói thế là giết lòng nô tỳ rồi! Nô tỳ nào dám bắt tay với người ngoài mưu hại cha của chính mình? Đã thế đám Tiết Diên Thanh với Khổng Tưu kia đều chẳng coi hoạn quan ra gì, sai nô tỳ như gia súc không bằng. Nô tỳ thật sự hạ 'Tật Truy' mà, đũa hẵng còn giữ, không dám ẩu tả."

Phúc Mãn khóc được một nửa rồi mới gạt nước mắt.

"Nô tỳ cũng thấy khó hiểu lắm, sao lại kỳ khôi thế, đó là 'Tật Truy' cơ mà, sao trữ quân lại chỉ nôn mấy bận là khỏe rồi, vô lý quá thể!"

Mặt Hàn Thừa tái mét, Lý Kiếm Đình sống chết ra sao ảnh hưởng đến hướng đi của thế cục, hắn thậm chí còn lôi ra cả tám đại doanh cá một vố trữ quân tất chết, nào ngờ Lý Kiếm Đình lại vô sự. Bây giờ án thành Đan chưa kết thúc, tức là phải tiếp tục truy tra, Phan thị không còn, tiếp đến sẽ là Hách Liên hầu Phí thị, bảy thành toàn bộ lâm nguy.

"Chuyện hạ độc, ngươi có nhắc với ai bao giờ không?"

Phúc Mãn vội vàng kêu: "Nô tỳ sao dám!"

"Tốt nhất là ngươi chớ có dám!" Hàn Thừa đột nhiên quẳng chén trà trong tay đi, "chuyện này chính là ngươi làm hỏng, giờ cũng phải là ngươi dọn! Những kẻ trong điện ả ta đều không thể lưu, tranh thủ lúc này giết hết đi."

Nếu Lý Kiếm Đình mà trúng Tật Truy, chắc chắn nàng đã phải xong rồi. Không phải có kẻ đã đổi độc giữa đường, mà chính là Phúc Mãn không hề hạ 'Tật Truy'. Bất luận thế nào đều không thể tiếp tục lưu những người đang hầu hạ trong tẩm điện của nàng, bên trong rất có thể đã có kẻ khác trà trộn vào.

Hoạn quan xảo trá, đám hạ tiện mất gốc này là những tên ba phải nhất, Phúc Mãn cũng chẳng phải ngữ tốt lành gì. Bây giờ thế gia đang thất thế, khó mà bảo đảm Phúc Mãn sẽ không nổi tâm tư khác, tiếp tục giữ hắn sẽ chính là một mối họa.

Hàn Thừa trời sinh đa nghi, bây giờ chẳng khác gì chim sợ cành cong. Gã đứng dậy nhìn Phúc Mãn, ép tới gần vài bước, đã nổi sát tâm.

Phúc Mãn thấy đầu sắp lìa khỏi xác đến nơi, bèn cuống cuồng thất thanh: "Nguyên phụ -- lệnh tôi tra án, sự vẫn còn cơ xoay chuyển! Chỉ huy sứ không cần phải lo, tôi nhất định sẽ dọn sạch sẽ, quan giám sát của bộ Hình đều là người quen, nếu mà còn lầm lẫn gì nữa thì tôi sẽ mang đầu tới gặp Chỉ huy sứ!"

Hàn Thừa cũng không thể thật sự giết hắn lúc này nữa, trông bản mặt tái mét không tiền đồ của hắn, bèn bảo: "Nếu mà còn làm hỏng chuyện nữa, dù ta có muốn giữ ngươi, Thái hậu cũng sẽ không giữ ngươi. Muốn làm tổ tông ấy, thì ngươi phải có bản lĩnh!"

Phúc Mãn nói vâng liên hồi, hẵng còn hãi.

***

Khuất đô mưa dầm dề, chiến địa trời lại quang. Chủ tướng ba doanh luân phiên, hôm nay Tiêu Trì Dã đến doanh Nhất. Lục Quảng Bạch ra khỏi lều đón, Tiêu Trì Dã cởi mũ chào hắn.

Lục Quảng Bạch nhảy cỡn lên chụp lấy mũ giáp, thấy vết lõm bên trên, bèn bảo: "Cáp Sâm chơi máy bắn đá thạo hơn chúng ta."

Tiêu Trì Dã giao dây cương cho Thần Dương, đứng tháo giáp tay, nói: "Hôm qua chòi canh của doanh Nhị bị sập, huynh mau chuyển lời cho sư phụ, bảo quân thợ nhanh đến doanh Nhị đi."

"Ký Minh mới cử một nhóm quân thợ qua đây xong, nếu đệ không chờ được thì ta sẽ bảo quân thợ của doanh Biên Bác đi bù." Lục Quảng Bạch trả mũ cho Thần Dương, "Tường doanh Tam sửa xong lại sập, sư phụ Thiên Thu không cho đệ thêm được người nữa đâu."

Độ này Tiêu Trì Dã phơi nắng nhiều đen da, nhìn Mãnh lượn vòng quanh doanh, nói: "Kỵ binh Biên Sa đang gia tăng quân số."

Sau khi bọ cạp Đoan châu bị vây quét, Cáp Sâm bắt đầu tiến công mạnh mẽ. Tháng Ba là rõ ràng nhất, Tiêu Trì Dã nhận ra Cáp Sâm đang điên cuồng triệu tập nhân thủ ở phía Đông, kỵ binh Biên Sa tăng vùn vụt, năm ngoái bọn chúng chỉ có thể tấn công bằng chủ lực, dùng binh dư để đi vòng đánh lén, thế nhưng bây giờ, Cáp Sâm đã có thể chia binh lực để tấn công đồng thời cả hai doanh.

"A Mộc Nhĩ để Cáp Sâm ở phía Bắc, nhưng bản thân mình thì lại không xuống Nam," Lục Quảng Bạch nói, "là vì lão ta muốn khuếch trương lãnh thổ ở sâu trong đại mạc, làm sáu bộ còn lại sớm quy thuận. Bây giờ Cáp Sâm đã đủ khả năng tấn công song song kỵ binh, e là sẽ thành trợ thủ đắc lực cho A Mộc Nhĩ."

Tiêu Trì Dã lau bụi trên má, hình như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Lục Quảng Bạch nói tiếp: "Có điều, dạo này Cáp Sâm đánh rất bất ổn."

A Xích bị Tiêu Trì Dã giết, Cáp Sâm tưởng Tiêu Trì Dã quay về chiến địa sẽ đưa thiết kỵ mới ra khỏi doanh, song Tiêu Trì Dã lại không làm thế. Điều ấy đồng nghĩa với việc Cáp Sâm không thể mặt đối mặt với thiết kỵ mới của Tiêu Trì Dã, bọn họ dường như đã đổi chỗ cho nhau. Không biết tức là không thể lường nguy hiểm, Tiêu Trì Dã đang tước mất quyền chủ động của Cáp Sâm.

"Cáp Sâm toàn đánh những trận nắm chắc phần thắng ở chiến trường Nam Bắc," Tiêu Trì Dã cậy chiếc nhẫn ban chỉ, "một phần chiến thắng của hắn đến từ việc thấu hiểu chủ tướng."

Trận đánh ở chiến địa của Thích Trúc Âm chính là bằng chứng, Tiêu Ký Minh phát hiện ra điều ấy, thế nên mới đảo loạn thứ tự ở chiến địa. Đến lúc Cáp Sâm tái ngộ thiết kỵ Ly Bắc, hắn hiểu ra ngay Tiêu Ký Minh đang làm gì.

Tiêu Ký Minh là loại chỉ huy mà Cáp Sâm không ưa nhất, bởi vì dù không bắt kịp tiết tấu hắn cũng sẽ không rối, dường như hắn có thể mãi mãi duy trì bình tĩnh, đó vừa là tính cách của Tiêu Ký Minh, cũng vừa là phong cách của Tiêu Ký Minh. Hắn biết mình đánh không lại Cáp Sâm, cho nên hắn không định phân thắng bại với Cáp Sâm trên chiến trường, những việc hắn làm mấy tháng này đều là để hòa hoãn tiết tấu của Ly Bắc. Thiết kỵ đang hồi sức, dẫu không thể thắng, cũng sẽ không bị Cáp Sâm dắt mũi như lúc trước nữa.

"Cáp Sâm chầu chực ở cửa thì lo là phải," Tiêu Trì Dã trầm giọng, "dù gì hắn cũng chỉ muốn thắng thôi."

Tiêu Ký Minh phải để cơ hội cho Tiêu Trì Dã.

Lục Quảng Bạch nhìn Tiêu Trì Dã, nói: "A Mộc Nhĩ dồn tâm huyết cả đời lên hắn, chiến thắng của hắn liên quan đến tôn nghiêm của A Mộc Nhĩ trước mặt mười hai bộ, nếu không thắng trận này, hắn sẽ không thể trở thành đại quân tương lai của mười hai bộ."

Tiêu Trì Dã chẳng quan tâm vì sao Cáp Sâm phải thắng, hắn chỉ muốn đầu của Cáp Sâm.

Hình như Lục Quảng Bạch biết điều ấy nên không nói tiếp nữa, mà bảo: "Nỗi lo của Cáp Sâm cũng đến từ phía Nam, đại soái đánh bộ Thanh Thử, bọn chúng cũng phải đối mặt với áp lực từ cả hai phương."

Nhưng Cáp Sâm thật sự sốt ruột vì chiến trường Nam Bắc ư?

Tiêu Trì Dã cảm thấy khoảng thời gian này Cáp Sâm tiến công mạnh là vì ý đồ khác, có khi Cáp Sâm muốn dùng cách ấy để che giấu mục tiêu của hắn, thay vì hao tổn sức lực vào Ly Bắc và Khải Đông, Trung Bác mới là nơi nên đánh nhất.

Cáp Sâm rất giỏi ngụy trang.

Tiêu Trì Dã giống như con chó sói bò trong bóng tối, chăm chú dõi theo từng cử động của Cáp Sâm, hiểu biết của hắn về Cáp Sâm đã vượt xa hiểu biết của Cáp Sâm về hắn.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ii