Chương 282 END: Cao điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãnh lao đầu vào giữa bầy chim cắt, bị cả đám tấn công hội đồng, nó cất tiếng thét sắc ngọt. Sóng lửa cuộn trào theo từng căn lều sập liếm đến cờ xí, trong thoáng chốc cờ hồng ưng rực cháy.

Đao Lang Lệ chém xuống cự lại loan đao, phát ra những âm thanh ma sát chói tai lúc va chạm. Lưỡi đao sượt qua, tia lửa văng tóe.

Tay A Mộc Nhĩ hơi trầm xuống, nói: "Lực cánh tay của ngươi mạnh hơn cha ngươi."

Tiêu Trì Dã lợi dụng độ cao kéo đao Lang Lệ, lôi loan đao của A Mộc Nhĩ dằn xuống dưới. A Mộc Nhĩ bị dập liền mấy cái liên tục, mới chỉ vài lần mà chỗ hổ khẩu đã đau tê tái như bị xé. Lão lùi nửa bước trước thế tấn công như vũ bão của Tiêu Trì Dã, tuổi trẻ của Tiêu Trì Dã chính là lợi thế áp đảo nhất.

A Mộc Nhĩ già rồi, lúc Tiêu Phương Húc bệnh ẩn thì lão cũng đã lui về đại mạc. Bao nhiêu năm sau lại lần nữa lên chiến trường, tuy vẻ bề ngoài chẳng mấy sa sút già cỗi, song cơ thể cũng không thể nào so bì được với Tiêu Trì Dã đang ở cái tuổi trai tráng cường thịnh nữa.

"Ngươi đến đây," A Mộc Nhĩ chống loan đao, "là để trả con trai ta lại cho ta sao."

Thiết kỵ tập kích bỗng nhiên tản đi tứ phía, bên trong chiếc lều vàng kéo mở vậy mà lại có một chiếc nỏ máy. Chiến sĩ bộ Hãn Xà nhẫn nhịn chờ bao lâu nổi gân xanh rần rật, xoay chiều theo âm thanh "cạch cạch" của cơ quan, trọng tiễn ngay tức thì phi vút ra, bắn thẳng về phía thiết kỵ.

Bên trong mấy túp lều sập không có động tĩnh, Cốt Tân lập tức quay lại phản ứng cực nhanh, nói: "Lều trống."

Chuồng ngựa của bộ Hãn Xà đã sớm bị Tiêu Trì Dã tập kích đánh hạ, nhưng bất thình lình, chiến sĩ mai phục nhảy ra từ giữa cồn cát đêm, trong phút chốc, tiếng huýt sáo nổi lên khắp tứ bề.

Tiếng vó ngựa.

Cốt Tân nằm sấp áp tai xuống nghe, nhanh nhẹn báo cáo: "Bọn chúng vẫn còn ngựa."

Bộ Hãn Xà cư ngụ ở một nơi đất đai rộng thênh thang, quanh đường biên không hề bố trí bất cứ hệ thống phòng thủ nào, thậm chí còn không bằng bộ Mông Lạc ở cửa Mạc Tam Xuyên. Nhưng Cáp Sâm đã chết rồi, dưới tình hình bị kẻ thù hùng mạnh áp biên mà vẫn không bị mười một bộ còn lại tập kích, đó là bởi không có bộ tộc nào cả gan. Thời Hàm Đức, A Mộc Nhĩ đã quét sạch kho quân bị của Trung Bác. Nguồn quân nhu của Cáp Sâm là do cha tài trợ, được coi là nhà cải cách xuất sắc nhất đại mạc, sự táo bạo của A Mộc Nhĩ qua ngần ấy năm đã bỏ xa người phàm. Bộ Hãn Xà ẩn cư ở tít sâu trong đại mạc, bọn chúng có răng độc y như rắn.

Thiết kỵ Ly Bắc đã tản ra, Thần Dương ghìm cương chuẩn bị hạ lệnh, ngờ đâu một con ngựa lùn bất chợt xô tới từ bên cạnh, xung lực như chiến xa đó không cho Thần Dương thời cơ kịp trở tay, húc thẳng Thần Dương ngã ngựa.

Gã thằn lằn để trần nửa người dữ tợn lừ mắt, dùng tiếng Biên Sa đáp: "Nợ máu trả máu."

Vừa rơi xuống, Thần Dương bèn lăn mấy vòng, chùy sắt của gã thằn lằn nện xuống bên cạnh mũ hắn, tuy không trúng, nhưng rung chấn lúc sượt qua vẫn khiến Thần Dương phải choáng váng.

Đằng sau Tiêu Trì Dã có một tên thằn lằn mon men tới vây đánh, thanh đao đang giơ cao của hắn thình lình chuyển hướng, cắt xoẹt qua nách kẻ địch, đâm lủng lồng ngực tên thằn lằn. Máu phọt ra như nước bắn lên tay vai Tiêu Trì Dã, chảy tong tong men bộ giáp xuống yên ngựa.

Lưỡi loan đao bên cạnh vung xuống, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu né, bím tóc con sượt qua lưỡi đao của đối phương. Hắn không thể rút đao Lang Lệ ngay lập tức, bèn gập cùi chỏ tay trái thụi mạnh vào mặt đối phương. Tên thằn lằn không ngờ lực của Tiêu Trì Dã lại khủng khiếp đến vậy, cả bản mặt tưởng chừng như sắp nứt ra tới nơi, sống mũi gãy tức thì.

Lưỡi đao ngay trước mặt Tiêu Trì Dã đã bổ tới suýt soát, đao Lang Lệ kề sát áo giáp, tuốt ra kịp thời, "keng" một tiếng bật lại loan đao.

Lãng Đào Tuyết Khâm đột nhiên bứt tốc về phía trước, đao Lang Lệ gồng sức đẩy lực của đối phương lên, xông tiến hất ngã cơ thể đối phương. Tiêu Trì Dã không có thì giờ để xả hơi, bởi vì ngay giây phút Lãng Đào Tuyết Khâm cất vó, chiếc nỏ máy bên trong lều vàng đã chuyển động theo hắn, khoảnh khắc hắn quật ngã người, trọng tiễn xé gió lao thẳng tới.

Nỏ máy là vũ khí để công thành, trọng lượng cùng lực sát thương của nó có thể lấy một địch mười, đã từng giành về vô số chiến thắng cho Đại Chu trong những trận chiến công phòng ngày xưa. Lúc thủ Đoan châu, Thẩm Trạch Xuyên cũng lựa chọn nó làm khí giới phòng thủ, đủ để thấy sự lợi hại của nó, chỉ riêng lên dây thôi cũng đã cần mấy người hợp sức, lực bắn của trọng tiễn bọc sắt tuyệt nhiên không phải thứ một người cự nổi, kể cả có là Tiêu Trì Dã, đụng độ phải nó ở khoảng cách nghìn dặm cũng còn không thể một mình chịu thấu, nói gì là ở khoảng cách gần như thế.

Cốt Tân gần như chống đất bật dậy chạy ngay tắp, hắn chạy bằng tốc độ nhanh nhất cả đời này của mình, vừa chạy vừa gào khản giọng: "Nhị gia."

Tiêu Phương Húc không còn, chiến trường là nơi mà luân thường đạo lý chẳng được đếm xỉa gì đến nhất, đối với Ly Bắc, dù đêm nay có chết mất một nửa, cũng không thể mất Tiêu Trì Dã.

Thần Dương cách gần, lúc bật dậy lại gặp phải chùy sắt lần nữa, lần này hắn giương đao đón đỡ, chẳng biết lấy đâu ra sức mà gồng được chùy sắt của gã thằn lằn lên. Hai tay hai chân Thần Dương đều run bần bật, họng hắn bật ra một tiếng gầm trầm khản, nghiến răng nói: "Chặn tên."

Mũi tên khổng lồ bay theo gió đã đến rất gần Tiêu Trì Dã, hắn buông dây cương, Lãng Đào Tuyết Khâm hí lên khuỵu gối trước. Tiêu Trì Dã tức thì lăn khỏi ngựa, lực đạo khiếp đảm của mũi trọng tiễn bay "vút" tới, đâm thẳng vào toán người.

Đám chiến sĩ bộ Hãn Xà chạy điên cuồng nhảy phốc lên lưng ngựa, lăm le loan đao ùa tới từ khắp bốn phương tám hướng.

Tiêu Trì Dã thở phì phò như kéo bễ, mồ hôi ướt sũng tóc mai.

"Ba Nhã Nhĩ của bộ Mông Lạc là tên tạp chủng tráo trở nhất đại mạc này," A Mộc Nhĩ quẹt máu trên đao, ngón cái chậm rãi vuốt bộ râu lởm chởm, "ngươi lại đi tin chúng, đây là sai lầm mà Tiêu Phương Húc sẽ không mắc phải."

Tiêu Trì Dã lắc đầu đứng dậy, giáp tay phải bị đập lõm lúc tránh mũi tên đột xuất vừa nãy, nhưng nó chưa rách. Tiêu Trì Dã cắm đao Lang Lệ bên chân, giơ tay tháo chiếc giáp tay ra, buộc vào bên hông.

Ánh trăng bị ánh lửa khuấy nhiễu, A Mộc Nhĩ thấy cái bóng của Tiêu Trì Dã kéo dài đến tận trước người mình, đằng sau lưng là hoang mạc tĩnh mịch vô biên.

"Cấm gọi tên cha ta." Cơn phẫn nộ hòa lẫn nỗi không cam ẩn sâu trong Tiêu Trì Dã bị lời ấy châm bùng, lòng căm thù bột phát trong lồng ngực hắn, vết thương trên lưng đang hừng hực rực cháy.

Tiêu Phương Húc sẽ không mắc phải sai lầm ấy.

Tiêu Phương Húc sẽ không mắc phải rất nhiều sai lầm.

Ấy thế nhưng, Cáp Sâm lại bỏ Tiêu Phương Húc lại giữa trận bão tuyết, mỗi lần nghe A Mộc Nhĩ nói một câu, Tiêu Trì Dã lại nhớ về thân hình vùi trong tuyết của Tiêu Phương Húc.

"Tiêu Phương Húc, Tiêu Phương Húc--" hốc mắt Tiêu Trì Dã hoe đỏ, giọng khản đặc, "các ngươi mang đầu cha ta đi, giày xéo tôn nghiêm của lang vương."

Tiêu Trì Dã rút đao Lang Lệ.

"Trả lại cho ta," mặt hắn dữ dằn, guồng chân chém dồn dập tới, gầm lên với A Mộc Nhĩ, "trả lại cho ta."

Mãnh lao vù xuống, dường như không chịu nổi màn đánh hội đồng nữa. Tiếng quát mãnh liệt của Tiêu Trì Dã chấn động màn đêm, lúc sắp sửa chạm đất, Mãnh chợt vỗ cánh, ngay lập tức liệng vút lên. Bầy chim cắt bám riết sau lưng nó hẵng còn đang sà thấp, Cốt Tân quay phắt lại chụm ngón tay, huýt vang về phía bầu trời. Phút chốc, vô vàn cánh ưng đồng loạt vỗ cánh, vọt lên không trung xông vào bầy chim cắt.

Ngay từ đầu, không chiến đã là thiên hạ của ưng Ly Bắc.

Mãnh thu cánh đâm bổ vào giữa lũ chim cắt đang đấu đá loạn xạ, nó thù dai, nhắm thẳng con chim cắt truy mình dữ nhất, lượn một vòng xé tan xác đối phương ra rồi mới chịu buông tha.

Lúc thiết kỵ và kỵ binh đang giao chiến giữa đống lều đổ, Ba Âm tháo chạy, quỳ phịch xuống trước lều vàng gọi lão trí giả: "Thầy, con đưa thầy đi."

Lão trí giả vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu chắp tay, cơ thể già cỗi của ông tựa một khúc cây quắt queo, mái đầu bạc phơ tĩnh tại rủ bên trán.

Lòng Ba Âm bỗng lạnh toát, y đưa tay xuống mũi lão trí giả, mặt tức thì trắng bệch. Y không kìm được nghẹn nấc, thoáng chốc òa khóc thống thiết: "Thầy!"

Giết chóc hòa trận tắm máu tô điểm màn đêm, lều của bộ Hãn Xà sập hỏng nguyên một nửa, quân mai phục mà A Mộc Nhĩ bố trí ở vành ngoài không chiếm được lợi thế trước thiết kỵ Ly Bắc, chùy sắt của bọ cạp khó phát huy được triệt để công lực trước những thanh trường đao mới.

Tốc độ trưởng thành của Tiêu Trì Dã quá nhanh, đây là một sự thật mà ngay cả A Mộc Nhĩ cũng không thể không thừa nhận. Bộ Mông Lạc một thân một mình thủ Mạc Tam Xuyên đích xác là lũ tạp chủng trơ tráo, bọn chúng không cho Tiêu Trì Dã biết A Mộc Nhĩ vẫn còn ngựa và quân nhu, cũng không hề đến tiếp viện như đúng hẹn, song tương tự, Ba Nhã Nhĩ càng không có ý định đến đánh giặc hộ A Mộc Nhĩ, lão là ngư ông cầm dao chờ giây phút ngã ngũ, vừa sợ A Mộc Nhĩ để lại hậu chiêu, lại vừa muốn đi theo kẻ chiến thắng tuyệt đối trong trong trận quyết chiến này.

Sao điểm diềm trời, một con ngựa bỗng xông ra ở cuối miền đại mạc, tà váy Đóa Nhi Lan tung bay phấp phới giữa bể trăng rơi, nàng dẫn theo tốp chiến sĩ của bộ Hữu Hùng vừa nãy chạy tới.

Ba Âm chật vật lau nước mắt, thốt lên: "Đóa Nhi Lan, đồ khờ dại!"

Đóa Nhi Lan ghìm cương, mái tóc đen bay phấp phới, đôi mắt xanh lá xinh đẹp của nàng hắt bóng lửa, nói: "Ta đã cưới Cáp Sâm, ta thuộc về bộ tộc của Cáp Sâm, Cáp Sâm cũng thuộc về bộ tộc của ta. Cha! Người nói đúng, cường tộc có Nga Tô Hòa Nhật, Cáp Sâm chính là Nga Tô Hòa Nhật của con."

Nàng rút con dao găm của mình ra.

"Chúng ta chỉ có anh hùng tử trận, không có kẻ hèn hạ bỏ chạy rút lui! Ba Nhã Nhĩ, ngươi nghe đây," Đóa Nhi Lan quay mặt về đại mạc, cất cao giọng, "ngươi khuất phục trước kẻ mạnh, Đóa Nhi Lan không trách ngươi! Nhưng đại mạc có kẻ mạnh, mấy chục năm trước bộ Mông Lạc cũng đã từng có Nga Tô Hòa Nhật, ngươi quỳ trước thiết kỵ của Tiêu Trì Dã, là giết chết tôn nghiêm của bộ Mông Lạc!"

Trận giết chóc dưới đêm trăng hòa với tiếng quát ác liệt của người con gái, khiến Ba Nhã Nhĩ án binh bất động phải hổ hẹn, nhục nhã đến không chịu nổi.

"Ta nghe nói con gái ngươi Ô Nhã dám dùng dao hành thích Tiêu Trì Dã," mặt Đóa Nhi Lan nghiêm trang, "ta bội phục nàng, Cáp Sâm cũng bội phục nàng! Mai kia con trai ta chào đời, ta muốn nó nhận Ô Nhã làm dì, đây là xương sống của người đại mạc!" nói rồi, nàng còn vô cùng thô bạo nhổ toẹt một bãi xuống bên cạnh, "nhưng ta sẽ bảo con trai ta ghi nhớ bộ Mông Lạc là lũ người hèn nhát, thủ lĩnh Ba Nhã Nhĩ là một kẻ hèn nhát!"

Lồng ngực Đóa Nhi Lan phập phồng, nàng rút roi ngựa, dẫn chiến sĩ bộ Hữu Hùng thẳng tiến xông lên. Quân số của thiết kỵ Ly Bắc thật đáng sợ, nhưng trong ánh mắt Đóa Nhi Lan chẳng mảy may có chút sợ sệt nào, nàng là viên minh châu chói sáng nhất đại mạc, dẫu chẳng có cơ thể cường tráng của người chiến sĩ, nàng cũng vẫn sẵn sàng xông vào bức tường sắt bất khả chiến bại ấy.

Trong giây phút cuối đời, Cáp Sâm không hề quỳ trước Tiêu Trì Dã, Đóa Nhi Lan hiểu hắn. Dù cho bọn họ có chết, cũng phải đứng mà chết.

"Con ngốc," A Mộc Nhĩ phá lên cười sang sảng, sau đó nói vô cùng trang nghiêm, "con nói sai rồi, Nga Tô Hòa Nhật của bộ Hãn Xà không phải Cáp Sâm, mà là Đóa Nhi Lan!"

Sĩ khí đang sa sút của bộ Hãn Xà lại tăng vọt, Ba Nhã Nhĩ hãy còn lần chần, Ô Nhã bên cạnh đã chạy ra chỉ về đằng trước, nói với các chiến sĩ bộ Mông Lạc: "Cửa của Mạc Tam Xuyên do chúng ta canh giữ, giết Tiêu Trì Dã, thiết kỵ Ly Bắc không đánh cũng khắc tự thua! Nếu các ngươi quỳ xuống trước hắn, hai chục năm nữa cũng chẳng thể đứng lên nổi!"

Tiêu Trì Dã và A Mộc Nhĩ đạp rơi bó đuốc lúc giao chiến, giáp sắt be bét máu lẫn cát vàng, chiến sĩ bộ Hữu Hùng vọt vào trong biển lửa tuốt đao hăng hái chiến đấu, bởi vì Tiêu Trì Dã đã giết thủ lĩnh Đạt Lan Đài của chúng ở quận Biên. Giây phút bộ Mông Lạc cũng rút đao, Tiêu Trì Dã đã thực sự rơi vào vòng trùng vây.

***

Thẩm Trạch Xuyên dựa bàn chợp mắt giật mình tỉnh giấc, y dịch cánh tay bị đè tê xuống. Đèn trong sảnh đường đã tắt, phòng bên vẫn còn tiếng các tiên sinh đang bàn bạc, nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến lạ thường.

Thẩm Trạch Xuyên vịn khung cửa, gió rét bên ngoài thốc lên lưng y lạnh căm căm. Phí Thịnh nghe thấy động tĩnh, ngoái lại nhìn, không khỏi hốt hoảng: "Chủ tử, cảm mất bây giờ!"

"Đại mạc," viên ngọc bích bên tai phải Thẩm Trạch Xuyên khẽ lắc lư, y che miệng kìm nén tiếng ho khan, hỏi, "chưa có tin sao?"

***

Cốt Tân lên ngựa, Thần Dương dẫn quân tụ tập. Lấy Tiêu Trì Dã làm trung tâm, bọn họ không ngừng thu gọn. Khôi giáp của thiết kỵ Ly Bắc chịu thiệt hại nghiêm trọng, chỉ có Tiêu Trì Dã là không đội mũ.

"Ngươi muốn tập kích nên không dẫn theo đại quân." A Mộc Nhĩ thu loan đao bị Tiêu Trì Dã chém rạn về bên hông, "Tuổi trẻ lúc nào cũng dễ bị kích động."

Tiếng cơ quan "cót két" dày đặc khắp tứ phương, vì đêm nay, A Mộc Nhĩ cũng đã dốc toàn lực.

Vầng trăng bị mây mù nuốt chửng, giữa những đồi cát ngút ngàn đều là chiến sĩ của đại mạc. Những chiến sĩ bộ Hữu Hùng mà Đóa Nhi Lan hiệu triệu là tất cả lực lượng còn thừa của bộ Hữu Hùng, nhờ có Đóa Nhi Lan bảo hộ, bọn chúng đã được tu dưỡng một thời gian ở bộ Hãn Xà, nay vết thương trí mạng khi bị Tiêu Trì Dã đánh thua tan tác mấy tháng trước đã hồi phục.

"Ngươi là một thiên tài," A Mộc Nhĩ tán thưởng, "thiên tài của Ly Bắc."

Nỏ máy lên dây thẳng tắp, hàng loạt mũi trọng tiễn đồng loạt nhắm vào Tiêu Trì Dã.

Viên đá giữa trán A Mộc Nhĩ lỏng ra, lão tháo xuống, nỗi cô độc thấp thoáng. Lão trông về núi Hồng Nhạn ở phương xa, nói: "Nhưng ngươi giết con trai ta."

Đối với người Đại Chu, sông Trà Thạch chỉ là dải ngọc điểm xuyết phong cảnh nước non, nhưng đối với người đại mạc, nó là dòng sông mẹ cách xa muôn nghìn trùng. Từng có một thời, bọn họ và Đại Chu cùng hưởng núi Hồng Nhạn, thiết kỵ Ly Bắc quật khởi buộc bọn họ phải liên tục thoái lui, trở về đại mạc chỉ có thể chém giết lẫn nhau vì miếng ăn.

Cả đời A Mộc Nhĩ, đều khao khát muốn đưa mười hai bộ đến bờ Tây sông Trà Thạch.

Cướp đoạt, cướp đoạt.

Người Ly Bắc gối đầu lên non nước, người đại mạc ngủ vùi trong cát vàng. Bon họ quen nhau bằng đao kiếm, liên tiếp ba đời anh hùng hào kiệt đụng mặt nhau ở bờ Trà Thạch. Xuân tới thu qua, chẳng một ai may mắn tránh thoát.

"Dẫu sao chiến tranh cũng phải kết thúc," A Mộc Nhĩ móc dải đá vào chuôi đao, "ta sẽ trả lại đầu của ngươi cho anh ngươi."

Mãnh liệng cánh chao xuống, ưng Ly Bắc rất yên tĩnh. Tiêu Trì Dã nâng tay trái đỡ Mãnh, nói: "E là ngươi không có cơ hội đó đâu."

Đất hòa cát tung bay mù mịt, trong tiếng vi vu, đội ngũ chạy trước của bộ Mông Lạc nhìn thấy những thanh đao lưỡi ngắn cán dài.

Ba Nhã Nhĩ hối hận chẳng kịp nữa, giậm chân bành bạch kêu: "Lục Quảng Bạch, vẫn còn Lục Quảng Bạch!"

Lục Quảng Bạch từng thâm nhập đại mạc quen đường quen nẻo ở sa mạc chẳng kém gì bộ Hồ Lộc, Tiêu Trì Dã bỏ lại đại quân không phải để tập kích, mà là để dụ rắn rời hang.

A Mộc Nhĩ sẽ không chịu chủ động nghênh chiến, chỉ có Tiêu Trì Dã nóng vội đánh úp mới có thể khiến lão thấy được bình minh. Nếu Đóa Nhi Lan dẫn bộ Hữu Hùng đi, sau đêm nay, Tiêu Trì Dã sẽ phải tiếp tục tiến sâu thêm nữa, nhưng Đóa Nhi Lan lại quay lại, nàng đã hoàn thành bố trận một lưới hốt gọn của Tiêu Trì Dã.

"A Mộc Nhĩ," Tiêu Trì Dã lại lần nữa siết chuôi đao, "dẫu sao chiến tranh cũng phải kết thúc."

Cát vàng cuồn cuộn, trước khi chạy đến trước chiến sĩ của bộ Hữu Hùng, Lục Quảng Bạch chợt lui quân, thiết kỵ Ly Bắc xông lên. Hắn nhập quân với thiết kỵ Ly Bắc, lấp vào chỗ trống của thằn lằn, trường đao vung ngang tàng đỡ chùy sắt của thằn lằn.

Hai luồng lực đâm sầm vào nhau, ủng lính của Lục Quảng Bạch tức thì trượt về sau. Một tay hắn chống thân mình, vò chặt nắm cát, cười nói: "Khỏe lắm."

Thằn lằn dang hai tay, định bụng ngăn lại quân phòng vệ quận Biên.

Thanh trường đao của Lục Quảng Bạch bỗng quét qua đỉnh đầu, lúc chuyển động đánh "keng" lên chùy sắt của thằn lằn. Thằn lằn mới chỉ đánh nhau với thiết kỵ Ly Bắc thôi, chưa từng gặp thứ binh khí nào dị hợm như vậy, phần cán là phần dài của loại trường đao này, gã vung chùy mà không chạm tới được người Lục Quảng Bạch, đỡ mà không bì được tốc độ của Lục Quảng Bạch, chỉ có thể liên tục lui bước trước thế tấn công dồn dập tới tấp.

Thiết kỵ đã phá qua phòng tuyến rìa ngoài, tụ họp đến bên Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã không lên ngựa nữa, mà xông vào toán chiến sĩ Biên Sa ở bên trong để đánh giáp lá cà. Thiết kỵ Ly Bắc lần này hệt một cơn thủy triều đen sì, lấy số lượng tuyệt đối áp đảo để càn quét tới.

A Mộc Nhĩ giết vài tên, lăn lộn trong bộ áo giáp, lại lần nữa mặt đối mặt với Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bổ xuống cắt ra ngọn gió dữ, chém toạc vạt áo trước của A Mộc Nhĩ. Đao Lang Lệ găm vào vết nứt trên loan đao, Tiêu Trì Dã mạnh mẽ dồn hai bước, ép A Mộc Nhĩ lui về sau.

A Mộc Nhĩ gồng sức vung dậy hất đao Lang Lệ. Song đao Lang Lệ nhanh chóng mà mãnh liệt giáng trả, lặn lội đường trường chẳng thể tiêu hao thể lực của Tiêu Trì Dã, hắn tập trung một cách lạ thường trong thời khắc này, tập trung đến nỗi chẳng mảy may đếm xỉa những thương tích trên người mình, cặp mắt ấy tĩnh lặng đến đáng sợ.

Loan đao bị hất văng ra, nhưng nó còn chưa rời tay, A Mộc Nhĩ đã chộp loan đao về, xoay người đá vào eo Tiêu Trì Dã, vậy mà Tiêu Trì Dã không hề lui về lúc đó. Hắn dồn lực, dùng chuôi đao thụi một cú hung ác lên má A Mộc Nhĩ.

A Mộc Nhĩ không ngã, miệng lão sặc sụa mùi máu, răng bị Tiêu Trì Dã nện đau tái tê.

Lối đánh của Tiêu Trì Dã pha trộn từ trăm phái, song trước nay chưa bao giờ ly rời phái gốc, hắn là kẻ cậy mạnh mà ngang tàng như Tiêu Phương Húc, nếu đánh thật thì tám chín trên mười lần phải chết người như chơi.

Đây chính là lang vương trẻ tuổi.

Mắt trái của A Mộc Nhĩ đã hơi nhòe, lão trông thấy mặt trăng đang rực cháy, tiếng than khóc não nề của bộ Hãn Xà xuyên thấu màn đêm bất tận bao la. Muôn ngàn vì tinh tú từng thuộc về lão đã ngã trần tất thảy, bậc hào hùng bị dồn đến bước đường cùng phải thừa nhận mình đã sớm già rồi.

Cáp Sâm.

Hùng ưng kiêu ngạo của A Mộc Nhĩ.

Dường như A Mộc Nhĩ trông thấy bóng hình con trai ngày giã biệt, cũng là một đêm trăng thế này, Cáp Sâm vẫy tay, mái tóc đỏ ngượng ngùng bị đêm thâu che phủ.

Mỗi một lần Tiêu Trì Dã vung đao, loan đao của A Mộc Nhĩ sẽ phát ra âm thanh đau đớn. Nhuệ khí của Tiêu Trì Dã không còn che giấu, từng lần từng lần bổ xuống đều chém vào chỗ sắc bén nhất của loan đao.

Trận chiến này không còn tương đương lực lượng nữa, mà là một mình thiết kỵ Ly Bắc nghiền ép.

Ngựa của Đóa Nhi Lan bỗng quỵ ngã, nàng rơi xuống đất, nhìn con dao găm tuột khỏi tay rơi xuống dưới vó sắt. Trên má nàng tung tóe máu, vừa lau vừa gào khóc nức nở.

Ba Âm cầm thanh đao ngắn của mình xông vào giữa trận hỗn chiến, hô gọi Đóa Nhi Lan: "Ngựa của ta cho ngươi, Đóa Nhi Lan, chạy đi!"

Đóa Nhi Lan ôm bụng, lắc đầu nguầy nguậy: "Ngươi đi đi!"

Ba Âm thở hổn hển, bỗng nắm lấy tay Đóa Nhi Lan, khẩn thiết nói: "Ưng nhỏ phải sống," y không nén được tiếng khóc, cổ họng nấc nghẹn, "người con gái khờ dại của hồ Xích Đề, chạy--"

Máu chợt tóe, Ba Âm còn chưa dứt lời đã ngã bịch xuống vũng máu. Đóa Nhi Lan sững sờ trân trối nhìn: "Không..."

Thần Dương đẩy mũ ra, lạnh lùng nhìn Đóa Nhi Lan, buông lời bằng tiếng Biên Sa: "A Xích giết cánh trái của bọn ta ở Đoan châu, là kẻ này bày mưu, một nợ trả một nợ."

Ba Âm hãy còn đang nắm tay Đóa Nhi Lan, Đóa Nhi Lan còng mình ôm lấy thân thể của chàng thanh niên, giọng run rẩy vụn vỡ, nàng yếu ớt khẽ khàng thốt lên: "Dừng lại..."

A Xích không chỉ giết cánh trái của thiết kỵ Ly Bắc ở vùng lân cận Đoan châu, mà còn mang đi đầu của tất cả thiết kỵ trong đội ngũ. Bọn chúng hạ trại bên bờ Trà Thạch, đá những cái đầu ấy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ii