Chương 206: Nhà máy Hoa Hồng (49)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Artist: 衬衫gg(备考中)

Chương 206: Nhà máy Hoa Hồng (48)

Nếu bây giờ không nói, sẽ chẳng còn cơ hội nữa

Edit: Diệp - Beta: Huyên

Sau khi "bơm máu" cho Đường Nhị Đã thoạt nhìn không còn suy yếu nữa, khoảng chừng từ còn một hơi thở đến còn hai hơi thở, Lưu Giai Nghi kịp thời dừng tay —— vất vả lắm mới làm người này không còn sức chiến đấu, em không dám chữa trị cho tên ngốc to xác này khỏe lại.

"Rồi sau đó?" Lưu Giai Nghi nhướng mày, nhìn về phía Bạch Liễu, "Anh muốn làm gì?"

Bạch Liễu tùy tiện khoanh chân ngồi cạnh Đường Nhị Đả: "Khó được khi hắn an tĩnh thế này, chuẩn bị tâm sự với hắn thôi."

"Sau đó sẽ nói đến một giao dịch mà hai bên cùng có lợi." Bạch Liễu mỉm cười nhìn Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi vừa thấy nụ cười kia của Bạch Liễu thì yên lặng lui về sau hai bước, sau đó xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, không nén nổi sự thương hại với Đường Nhị Đả đang hôn mê.

—— tên ngốc đáng thương, lát nữa lại bị Bạch Liễu lừa rồi.

Giọng điệu hoảng sợ của Tề Nhất Phảng từ xa vọng lại, hình như hắn đang chạy về phía này, thay đổi lớn giữa Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu khi nãy làm người ngoài cuộc còn đang cố gắng ghi nhớ con số này sợ tới mức không biết chuyện gì, hiện tại mới phục hồi tinh thần lại, đi về phía hành lang bên này.

Lưu Giai Nghi cất thuốc giải, đứng dậy: "Em ra ngoài ngăn Tề Nhất Phảng lại, cho anh mười lăm phút xử lý ổn thoả Đường gì đó này, đủ thời gian rồi nhỉ?"

Bạch Liễu dựa vào tường bên hành lang, lười nhác giơ tay lên ra hiệu OK.

Lưu Giai Nghi xoay người bước đi, trước khi đi, em không thèm quay đầu lại mà ném cho Bạch Liễu một lọ thuốc giải: "Trước khi xử lý người khác thì phải chữa trị cho bản thân cái đã."

"Có giao diện kỹ năng của em mà còn bị thương như thế, mất mặt chết được."

Bạch Liêuc vươn tay lau đi vết máu chảy xuống bên khoé miệng mình, vững vàng tiếp được bình thuốc giải Lưu Giai Nghi ném sang, cười nói: "Cảm ơn."

Đúng là cậu có giao diện của Phù Thủy Lưu Giai Nghi thật, nhưng trong lúc giằng co với Đường Nhị Đả khi nãy, Bạch Liễu đã tiêu hao thể lực của mình gần về 0, chưa kịp bổ sung thể lực, không thể sử dụng kỹ năng của Lưu Giai Nghi.

Huống chi Bạch Liễu là một người chơi có tâm lý cực vững, cậu không mẫn cảm với HP của mình lắm.

Nếu không phải Lưu Giai Nghi kịp thời nhận ra HP của Bạch Liễu quá thấp, vứt thuốc giải cho cậu, rất có thể Bạch Liễu định dùng 3 điểm HP ít ỏi này để đàm phán với Đường Nhị Đả.

Nếu như Đường Nhị Đả đang cận kề cái chết này phản bội, rất có thể cậu sẽ xảy ra chuyện.

Phù Thủy Nhỏ cáu bẳn vẫy vẫy tay rời đi.

Trong hành lang tối tăm và ảm đạm chỉ còn hai người là Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đang kéo dài hơi tàn, là đối thủ từng ác đấu với nhau.

Sau khi Bạch Liễu uống xong thuốc khôi phục thể lực và thuốc giải, chờ khi giao diện của mình đều max giá trị mới nhận lại gần vỗ vỗ lên gương mặt bê bết máu của Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả bị viên đạn tự sát của mình bắn vào khiến nửa gương mặt đầy những lỗ máu, cơ thể bên dưới cũng chảy nhiều máu, tiếng thở và tiếng tim đập dường như không nghe thấy, nếu Lưu Giai Nghi không kéo HP lên cho hắn, ắt rằng bây giờ hắn đã tắt thở rồi.

Bây giờ bị Bạch Liễu không dùng sức vỗ vài cái, Đường Nhị Đả yếu ớt mở mắt ra, ánh sáng lam tối nhàn nhạt tỏa ra từ trong mắt hắn, ấy cũng chính là thứ màu sắc u ám duy nhất trong hành lang.

Thoáng thấy Bạch Liễu, ngón tay ngâm trong vũng máu của Đường Nhị Đả động đậy theo phản xạ có điều kiện, như là muốn gọi khẩu súng ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn vô lực buông lỏng tay —— hắn không còn sức để đánh nữa rồi.

Hắn chỉ có thể dùng đôi mắt màu lam nhuốm máu nhìn Bạch Liễu đăm đăm, như thể muốn nắm lấy mắt cá chân Bạch Liễu, cật lực nói rõ từng câu từng chữ: "... Buông... Tô Dạng..."

"Thực ra tôi rất tò mò." Bạch Liễu không né đi, cậu cúi đầu ghé sát bên Đường Nhị Đả, không tránh ánh mắt mà nhìn thẳng đối phương, "Tôi thấy được ở trong gương, ban đầu điều khiến anh bước lên hành trình đuổi giết tôi hẳn là Tô Dạng, người đã chết kia nhỉ, chẳng phải là cả linh hồn cũng biến mất rồi à?"

Con ngươi của Đường Nhị Đả - người đang có ý đồ bắt lấy Bạch Liễu, co rút lại.

Bạch Liễu bình tĩnh hỏi sâu thêm, "Bất kể thế nào, cho dù tất cả nguyện vọng của anh đều được thực hiện, tất cả mọi người đều được cứu vớt, trong mỗi dòng thời gian tôi đều chết, không gây ra tai hoạ cho những người khác nữa, nhưng người anh muốn cứu nhất, là Tô Dạng ấy, chẳng phải đến cuối cùng vẫn chưa về hay sao?"

"Vậy anh đuổi giết tôi có ý nghĩa gì đâu?"

Đường Nhị Đả nằm trên mặt đất cứ như một pho tượng đã chết, không nhúc nhích, chỉ có ngón tay vẫn cuộn lại, như là muốn nắm chặt tay lại nhưng giờ hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Dù chỉ là động tác siết chặt tay như thế thôi nhưng Đường Nhị Đả cũng không thể làm được, chỉ có thể hướng tầm mắt vào hư không nhìn trần nhà và hành lang thuần một sắc đen, trong đầu là những âm thanh hỗn loạn đan xen.

[... Đối thủ đáng sợ, Gánh Xiếc Lang Thang đáng sợ, bởi vì còn tồn tại của Tên Hề, cho nên rất nhiều người không có can đảm đánh với họ một trận!" Một giọng nói dõng dạc hùng hồn giải thích, "Nhưng hôm nay trong trận chung kết trên sân thi đấu, có một đội ngũ khác hẳn nhiên chẳng phải người nhu nhược như thế, họ dũng cảm đón đánh Gánh Xiếc Lang Thang!"]

[Phải biết kỹ năng của tay súng bắn tỉa Tên Hề là làm linh hồn thương tổn và vỡ vụn! Điều ấy không phải là bí mật giữa những người chơi chúng ta, đây tin tức đội trưởng Bạch Lục của bọn họ ngầm đồng ý tung ra.]

[Đây là một kỹ năng khá đáng sợ, đã khiến rất nhiều đội ngũ chống lại trước đó chọn lựa đầu hàng —— bởi một khi bị tay súng bắn tỉa Tên Hề bắn trúng, ngay cả linh hồn cũng sẽ vụn vỡ thành ngàn vạn mảnh!]

[Những người đã tự trải qua đau đớn bực này đã chẳng còn cơ hội kể cho chúng ta biết nữa, bởi vì tất cả những người ấy đều tạ từ thế giới này rồi, nhưng đấy chẳng phải điểm đáng sợ nhất của khẩu súng làm linh hồn vụn vỡ, mà điểm đáng sợ nhất của khẩu súng ấy là ——]

[—— nó sẽ hoàn toàn giết chết một người, không tồn tại bất kỳ khả năng sống lại nào, hoàn toàn, triệt để biến mất khỏi thế giới này.]

[Cho dù thời gian quay lại, cho dù núi non biển cả đảo ngược, tuyệt đối chẳng còn khả năng sống lại.]

[Bởi vì linh hồn của hắn đã hoàn toàn biến mất.]

[Hôm nay! Nhờ vào những tin tức trước đó chúng ta thu thập biết được, tay súng bắn tỉa Tên Hề của Gánh Xiếc Lang Thang chủ yếu nhắm vào đối tượng là đội trưởng của một đội khác, hay nói cách khác chính là quý ngài Thợ Săn! Xem ra chúng ta có thể thưởng thức một cuộc đối đầu và va chạm khốc liệt của những người chơi đỉnh cao có cùng kỹ năng!]

Âm thanh nền của sân thi đấu ồn ào, ánh đèn sân khấu không biết rọi xuống từ đâu, chói loá mắt, khán giả bên dưới reo hò nhảy nhót và huýt sáo, một đội khác đang đi về phía họ từ xa.

Tên Hề đeo mặt nạ cười khúc khích đứng sau lưng Bạch Lục đang mỉm cười nhã nhặn, Lưu Giai Nghi, Mục Tứ Thành, Mộc Kha đều một vẻ biếng nhác, chia nhau ra đứng ở hai bên sườn Bạch Lục.

Mà Bạch Lục lại ngắm nghía hắn với vẻ thích thú, đưa tay ra bắt tay hắn theo thói quen trước khi bắt đầu trò chơi, buông một câu khiến cho đến bây giờ Đường Nhị Đả vẫn không thể tống khứ ra khỏi đầu mình được.

Bạch Lục mỉm cười nói: "Trên người anh có thứ tôi không có, quý ngài Thợ Săn, tôi tò mò về anh lắm."

"Tôi muốn biết phải trong tình huống nào anh mới chịu vứt bỏ thứ ấy."

Đường Nhị Đả cảnh giác rút tay về, "Cho dù thứ cậu nói là gì, tôi cũng chẳng dễ dàng vứt đi đâu."

"Ồ? Phải không nhỉ?" Trên gương mặt Bạch Lục vẫn là nụ cười lễ phép mãi không thay đổi, chẳng rõ hàm ý thế nào, hắn nhìn lướt qua Tô Dạng đứng phía sau Đường Nhị Đả, ý cười trên mặt thêm sâu hơn, "Tốt nhất quý ngài Thợ Săn nên cấm yêu đương trong đội đi thôi, đối với chiến đội thì không nên chút nào."

Đường Nhị Đả ngớ ra, sắc mặt Tô Dạng đứng sau hơi thay đổi.

Bạch Lục đúng điệu gì cũng chưa nói, phất phất tay, cười tủm tỉm rời đi.

"Yêu đương trong đội?" Đường Nhị Đả nhíu mày, nghi ngờ xoay người nhìn về phía Tô Dạng, "Trong đội chúng ta toàn nam mà? Sao lại có người yêu đương trong đội được?"

Nét mặt Tô Dạng thoắt cái tái nhợt, anh ngẩng đầu nhìn Đường Nhị Đả lâu vô cùng, cuối cùng đành bất lực bật cười, như là thỏa hiệp của sự thua cuộc.

Anh nâng đôi mắt nhạt màu đầy dịu dàng nhìn Đường Nhị Đả, hít sâu một hơi rồi thở ra chầm chậm, như thể đã chuẩn bị xong tâm lý để gánh vác những điều sai lầm, nhẹ nhàng nói: "Người hắn nói chính là tôi, đội trưởng."

"Tôi thích ông, vốn sẽ chẳng nói với ông đâu, tôi vẫn định chôn vùi bí mật này cho đến khi chết đi." Tô Dạng rủ mi, trầm giọng cười, "Đáng tiếc lại bị Bạch Lục liếc mắt một cái đã nhận ra."

"Dòng thời gian thứ nhất Tô Dạng yêu thầm anh đúng không?" Bạch Liễu quan sát Đường Nhị Đả, nói: "Tôi thấy được ở trong gương, anh cũng chậm tiêu gớm nhỉ, ánh mắt thế đấy mà vẫn chẳng nhận ra là Tô Dạng thích anh à?"

Thứ mà con người sợ hãi, ngoài những thứ có thể làm hại họ, còn có những thứ ẩn sâu, ví như niềm hạnh phúc mà trước đó họ đã bỏ lỡ.

Đôi mắt nhạt màu vĩnh viễn chăm chú vào Đường Nhị Đả của Tô Dạng, trên sân thi đấu luôn luôn là người hỗ trợ công kích cho Đường Nhị Đả nhanh nhất, hơi đỏ mặt một chút, rồi lại nhìn thoáng vẻ mặt bối rối không biết giải thích thế nào của Đường Nhị Đả.

Họ là bộ đôi xuất sắc nhất đã càn quét hết mọi thứ trong cuộc thi năm ấy, sự ăn ý của họ thậm chí còn đánh bại cả đội của đôi vợ chồng luôn đứng nhất mọi năm, vào lúc Đường Nhị Đả ôm bả vai Tô Dạng cười tươi đứng trên bục nhận thưởng, hắn nghiêng đầu hỏi Tô Dạng muốn khen thưởng gì không.

Đường Nhị Đả biết Tô Dạng vì có thể thắng, vì có thể theo bước hắn mà trả giá quá nhiều rồi, tự huấn luyện bản thân suốt thời gian dài, có lần Đường Nhị Đả thấy khi Tô Dạng đang ăn cơm, ống tay áo tuột xuống, trên tay đều là những vết thương cũ do huấn luyện mà nên.

Theo lẽ thường, Đường Nhị Đả cảm thấy bản thân nên khen thưởng cho đội phó ưu tú của mình.

Tô Dạng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu, như thể thắng lợi cũng chẳng thể hấp dẫn hắn hơn sườn mặt của Đường Nhị Đả, sau đó Tô Dạng cong mắt, gương mặt ngập những hạnh phúc và ý cười xán lạn, hắn nói ——

—— khắc này được đứng chung một chỗ với đội trưởng chính là khen thưởng lớn nhất của tôi.

—— hy vọng lần sau đội trưởng gặp chuyện gì khó khăn, thì đừng gánh vác một mình, nhớ đến tôi là tốt rồi.

[Tôi muốn luôn được là đội phó mà đội trưởng tin cậy.]

Tô Dạng luôn nói như thế đấy, luôn lặng yên chẳng một tiếng động theo sau Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả muốn trốn cũng không được, bỏ lại cũng chẳng xong, lúc nào hắn ngoảnh đầu lại luôn thấy Tô Dạng phía sau dùng ánh mắt hỏi hắn có yêu cầu gì chăng.

Tô Dạng vĩnh viễn là đội phó tốt nhất của hắn, mà hắn chưa từng tự hỏi ấy là vì lý do gì.

Mà khi Đường Nhị Đả hiểu ra thì đã muộn mất rồi, lúc Tô Dạng tỏ tình đầu óc hắn trống rỗng hết cả, tuy rằng hắn dùng nét mặt nghiêm túc nói rằng sẽ nghiêm túc cân nhắc nhưng trong lòng đã rối một nùi rồi.

Tô Dạng xua tay, như chẳng sao mà cười bảo đội trưởng không cần phải để ý, coi như tôi chưa nói lời ấy đi, nếu Bạch Lục không cố ý nhắc đến, bây giờ tôi cũng chẳng mở miệng.

—— chờ sau này ông có thời gian, thì hãy cân nhắc lại nhé, tôi chỉ cảm thấy...

Giữa tiếng reo hò, trên sân thi đấu, Tô Dạng quay đầu trong ánh sáng hắt ngược, trên gương mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng trong nét cười ấy chẳng hiểu sao lại chất chứa những đau thương chẳng dứt ra được.

—— chỉ là trong một thoáng ấy, lúc đội trưởng hỏi tôi, tôi bỗng cảm thấy nếu bây giờ tôi không cho ông biết có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Trên sân thi đấu Gánh Xiếc Lang Thang đang dồn ép rất mạnh, hơn nữa còn có Tên Hề bắn tỉa ở đó, bên này họ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, Đường Nhị Đả vốn đã định dùng bản thân làm mồi dẫn hướng Tên Hề bắn tỉa nổ súng.

Chỉ cần Tên Hề bắn một lần, họ sẽ có thời gian ít nhất là mười lăm phút để đối phương làm lạnh kỹ năng, khi ấy họ có thể hành động tùy thích.

Nhưng Tên Hề không biết đã tiếp nhận mệnh lệnh gì của Bạch Lục, tên này lúc nào cũng xúc động điên cuồng, nhưng lần này thì cho dù Đường Nhị Đả khiêu khích hgã ắn thế nào gã cũng chỉ quanh quẩn bên ngoài thôi, tạo ra áp lực không nhỏ lên bọn Đường Nhị Đả.

Chẳng mấy chốc, Đường Nhị Đã đã hiểu được ý đồ của Bạch Lục —— tên này đang chuẩn bị đánh kéo dài thời gian!

Đội viên bên Bạch Lục đều có giao diện cao hơn so với bên Đường Nhị Đả, trong trận kéo dài thời gian này không hề có ưu thế và sau đó thể lực sẽ giảm về 0.

Đường Nhị Đả nghiến răng dựa vào bên tường, hắn đã bị đối phương nghiền ép HP của hai đội viên, nếu cứ giảm xuống nữa ——

Nhưng mồi không đủ, Tên Hề không cắn câu!

"Đội trưởng." Tô Dạng trầm mặc nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên, anh nói: "Để tôi cùng làm mồi nhử đi."

"Không được." Đường Nhị Đả một lời phản bác, "Ông không làm mồi nhử được, Tên Hề chủ yếu sẽ lảng vảng quanh tôi, ông ra sân hắn cũng không nổ súng đâu."

"Mục tiêu của họ là đội trưởng ông." Tô Dạng nở nụ cười, anh giơ lên thẻ kỹ năng của Hearts có bảng giao diện cấp A, "Nhưng đâu phải tôi không có cách hoàn toàn biến thành đội trưởng ông đâu, đây là đạo cụ tôi thắng được từ chỗ người chơi Hearts, hoàn toàn có thể biến thành người... trong lòng tôi, sẽ không để bất cứ ai nhìn ra sơ hở."

Loại đạo cụ ngụy trang cao cấp kiểu này đều có một điểm giống nhau là điều kiện sử dụng đều rất khắc nghiệt, Đường Nhị Đả nhíu mày: "Điều kiện sử dụng của đạo cụ này là gì?"

"Gương." Tô Dạng rủ mi, lông mi anh run rẩy khe khẽ, "Tôi chỉ cần một chiếc gương để tôi có thể phản chiếu bản thân mình, tôi sẽ có thể trở thành ông."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net