Chương 224: Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 224: Hiện thực

Có một thứ khác nữa khiến người ta thần hồn điên đảo

Edit: Chu - Beta: Chó của Bạch Liễu

"Lập tức bắt giữ dị đoan số hiệu 0006 Bạch Liễu!"

Tô Dạng lấy bộ đàm ra nghiêm túc hạ lệnh: "Tổng bộ đang vận chuyển số lượng lớn mặt nạ phòng độc và quạt hút mùi đến, các đội viên còn lại ra bên ngoài dùng quạt hút mùi bao vây nhà máy lại."

"Cần khống chế mùi hương lan tràn ngay khi vụ nổ xảy ra trong một phạm vi nhất định!"

Các đội viên nghiêm chào, quay người rời đi.

Trên khoảng đất trống dưới nhà máy chỉ để lại vài đội viên cầm súng nhắm thẳng vào Bạch Liễu, Tô Dạng và Lục Dịch Trạm vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, anh không thể tin mà nhìn Bạch Liễu đang phất phơ vạt áo trong gió đêm.

Bạch Liễu hãy còn ung dung phất phất tay với anh, không có lấy tí ti tự giác của người đang phạm phải tội lớn tày trời phải nhanh chân chạy trốn, cười híp mắt nhìn Lục Dịch Trạm: "Nhớ mời tôi ăn lẩu ba mươi năm đó nhé, Lục Dịch Trạm."

Tư duy Lục Dịch Trạm vô thức bị những lời này của Bạch Liễu cuốn đi, trong đầu bật ra suy nghĩ không phải chỉ mời lẩu có mười năm thôi sao?!

Sao đột nhiên lại tăng giá lên ba mươi năm hả?!

Nhưng ngay trước khi Lục Dịch Trạm hỏi ra những lời này, Bạch Liễu đã giơ hai tay lên làm thành tư thế đầu hàng, dường như cậu có thể nhìn thấy các đội viên đang vòng ra từ sau lưng chuẩn bị bắt giữ mình, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng buông tay chịu trói.

Các đội viên sững sờ không quá một giây, nhanh chóng tiến lên bắt chéo hai tay Bạch Liễu ra sau lưng, dùng còng tay cứng nhất bền nhất còng chặt hai tay cậu.

Lúc này, âm thanh nhắc nhở nghiêm túc của Tô Dạng truyền ra từ bộ đàm đeo trên vai của một đội viên: "Cẩn thận đừng giao tiếp với cậu ta! Đội trưởng Đường từng nói cậu ta có năng lực dùng lời nói mê hoặc người lạ rất mạnh! Vô cùng am hiểu việc sai khiến người khác làm việc cho mình!"

"Phải vậy không, đội phó Tô?" Bạch Liễu bị còng lại chậm rãi tới gần đội viên đang giữ bộ đàm, không đợi người đó phản ứng đã dùng cằm nhấn nút trả lời, vừa cười vừa nói vào trong bộ đàm: "Nếu tôi nói tôi có cách giải quyết nước hoa hoa hồng trên người anh, anh cũng không cho phép nói luôn à?"

Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của các đội viên đều thẳng tắp nhìn về phía Bạch Liễu, có đội viên không kiềm chế được, thậm chí trực tiếp bước lên một bước túm cổ Bạch Liễu ép cậu nói ra cách giải quyết cụ thể là gì!

Đây là cách có thể cứu đội phó Tô cùng hàng ngàn người bình thường khác khỏi Cục Quản Lý Dị Đoan!

Hô hấp Tô Dạng khẽ ngừng trong giây lát, sau đó lạnh lùng ra mệnh lệnh: "Đeo xích cho cậu ta, trước khi Tổng bộ tới đưa cậu ta đi, cấm bất kỳ ai âm thầm tiếp xúc!"

"Tất nhiên nếu cậu bằng lòng khai ra địa điểm mình thiết lập vụ nổ, tôi có thể để cậu mở miệng nói chuyện." Giọng điệu Tô Dạng chậm lại, đây là cách bọn họ thường dùng để tạo áp lực tâm lý khi tiến hành thẩm vấn.

Bạch Liễu thở dài, thành thật trả lời: "Tôi thật sự đã ngăn lại rồi, nhưng quả nhiên chỉ có nổ tung một trận mới giải quyết được hết thảy."

Tô Dạng dừng không đến một giây: "Bịt miệng cậu ta lại, cấm tuyệt đối cậu ta giao tiếp với bất kì ai, không nên để bất cứ lời nói nào của cậu ta dắt mũi."

Các đội viên đeo một chiếc cùm hình tròn lớn lên răng hàm ở cả hai bên miệng của Bạch Liễu, đồng thời mở hàm trên và hàm dưới của cậu ra - thứ này thường được sử dụng với những kẻ dị đoan để ngăn những kẻ dị đoan này tấn công hoặc cắn người trong quá trình vận chuyển, khá giống mấy dụng cụ banh miệng của nha sĩ.

* Khi tôi tra baidu cụm từ 强制开口, tôi đã được mở ra một chân trời mới về dụng cụ BDSM. :))))))

Nhưng nhìn chung so với dụng cụ banh miệng thì trông khủng khiếp hơn nhiều.

Bạch Liễu giữ nguyên tư thế bị bắt hé miệng không thể nói chuyện bị người ta áp giải từ trên sân thượng xuống, lúc đi ngang qua Lục Dịch Trạm Bạch Liễu liếc mắt nhìn anh, bàn tay bị trói ở sau lưng giơ lên làm kí hiệu số ba mươi.

Mà Lục Dịch Trạm ngơ ngơ ngác ngác nhìn Bạch Liễu lướt qua mình, bị bắt bỏ lên xe.

Thời khắc đó Lục Dịch Trạm cảm thấy đầu gối mình mềm đi, anh hít sâu hai cái tự ổn định cơ thể, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dạng cũng đang tính leo lên xe: "Mấy người... muốn mang Bạch Liễu đi đâu làm gì?"

"Thẩm vấn." Một chân Tô Dạng giẫm lên xe, quay người nhìn Lục Dịch Trạm phía sau mình, "Giao cho nhân viên chuyên nghiệp, dùng phương pháp thẩm vấn dị đoan thật sự mà tra khảo."

Nói xong thì kéo cửa xe lên.

Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu lần cuối, người kia ngước mắt lên nhìn anh, bên trong đôi mắt tĩnh lặng như nước.

— Tựag như đã liệu trước được tất cả chuyện này.

————————

Mộc Kha lái xe đuổi theo với tốc độ cao nhất, khi tới nhà máy thì đánh tay lái quẹo một cái, lao theo một hướng khác, để lại vết lốp xe màu đen trên mặt đường.

"Điện thoại của Bạch Liễu không gọi được thật sao?" Hai mắt Mộc Kha nhìn chằm chằm đường đi, nhưng cả cơ thể lại hoàn toàn ngả về phía sau, giọng điệu nặng nề như có thể vắt ra nước, "Lúc Bạch Liễu đưa ra tuyên bố không hề tắt điện thoại, đội trưởng Đường, anh biết Bạch Liễu làm như vậy là vì anh đúng không?"

"Chắc anh ấy đã bị mấy người bên Cục Quản Lý Dị Đoan bắt đi rồi, tốt nhất anh nên có qua có lại cứu anh ấy ra ngoài." Ánh mắt Mộc Kha âm trầm đến cực điểm, "Bằng không nếu Bạch Liễu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai trong Cục Quản Lý Dị Đoan mấy người."

"Bao gồm cả anh, đội trưởng Đường." Mộc Kha thâm trầm nhìn lướt qua kính chiếu hậu.

Ngồi ở ghế sau, đầu óc Đường Nhị Đả bây giờ cũng không vững hơn bột nhão là bao, những lời Bạch Liễu vừa nói khiến hắn rối tung cả lên — rõ ràng cách làm giống hệt dòng thời gian khác, nhưng mục đích lại hoàn toàn không hề giống nhau.

Điều này khiến Đường Nhị Đả không khỏi hoài nghi, có khi nào Bạch Lục ở dòng thời gian khác kia cũng là vì cứu người không?

Nhưng rất nhanh Đường Nhị Đả đã phủ định suy nghĩ ấy — Bạch Lục vốn dĩ không phải đi cứu người, gã vốn chỉ đến nhà máy để xem, hay nói đúng hơn, là đến thưởng thức vụ nổ khiến thế giới sụp đổ.

Bạch Lục hiểu rất rõ giám đốc nhà máy nhiệm kỳ đầu lúc nào sẽ cho nổ nhà máy, lúc đó gã sẽ cố ý dụ một bên thứ ba khác tới nhà máy Hoa Hồng, sau đó tìm một nơi cao nhất có tầm nhìn tốt nhất, chỉ để đặt một cái ghế có thể ngồi thưởng thức tất cả mọi người bị tai nạn này tra tấn ở khoảng cách gần mà thôi.

Nhưng Bạch Liễu lại hoàn toàn khác biệt — người này được những thứ đổ nát này tìm được cảm hứng, dùng những phương pháp không chừa đường lui, làm được những chuyện trước giờ hắn chưa bao giờ làm được.

Từ trước đến nay Đường Nhị Đả chưa từng nghĩ sẽ có người trực tiếp giả lập vị trí của bản thân để uy hiếp những người khác dựa theo từng bước đi của mình mà hành động, nhưng đây quả thật là phong cách làm việc của Bạch Liễu.

Quá trình bi thảm, thủ đoạn không theo lẽ thường, cái giá phải trả cũng đắt — đây không phải phương pháp mà một người bình thường có thể nghĩ ra.

Nhưng Bạch Liễu thực sự đạt được mục đích.

Cảnh báo trên bầu trời một lần lại một lần lại vang vọng bên tai, lúc này đèn trong các ngôi nhà hai bên đường cũng bắt đầu lục tục sáng lên, Đường Nhị Đả thấy những nhóm người hoảng loạn từ trong nhà chạy ra, hãy còn mặc đồ ngủ vội vội vàng vàng lái xe đi, trong tiếng còi hụ không ngừng chạy về hướng ngoại thành.

Đồng thời trong tiếng cảnh báo cũng có khá nhiều cảnh sát võ trang đầy đủ, Đường Nhị Đả còn thấy một vài đội viên cũng đi cùng.

Bọn họ đeo mặt nạ và găng tay, từ đầu tới chân được bọc vô cùng kín kẽ, trong tay mỗi người đều cầm một cái quạt thông gió lớn bằng tấm khiên, được huấn luyện bài bản mà xếp chồng lên nhau, tạo thành một vòng vây đảo ngược hướng gió trong phạm vi 5km bên ngoài nhà máy.

Con đường vốn yên tĩnh trong phút chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đường Nhị Đả duy trì sự bình tĩnh cơ bản, cố gắng hết sức nắm bắt manh mối từ trong tình huống kỳ lạ này.

"Điện thoại Bạch Liễu tắt máy, hẳn là cậu ấy đã bị đội viên khống chế, điện thoại Mục Tứ Thành lại ngoài vùng phủ sóng, tạm thời chưa nắm rõ được tình hình, nếu Bạch Liễu và Mục Tứ Thành cùng bị Cục Quản Lý Dị Đoan bắt giữ, hai dị đoan nguy hiểm cấp cao, rất có thể bọn họ đã bị đưa đến Tổng bộ để thẩm vấn."

Đường Nhị Đả thở dài một hơi: "Nếu Bạch Liễu yểm hộ cho Mục Tứ Thành, bị bắt một mình — tôi biết một cứ điểm của Cục Quản Lý Dị Đoan cách đây 3km."

" — chuyên dùng để xử lý dị đoan sắp được đưa tới Tổng cục, bây giờ vụ nổ còn chưa xảy ra, để tìm hiểu thông tin về vụ nổ, rất có thể người của Cục Quản Lý Dị Đoan sẽ đưa Bạch Liễu tới đó để tiếp nhận thẩm vấn."

"Nếu như trong lúc thẩm vấn, Bạch Liễu cái gì cũng không nói, cứ giả vờ làm người tạo ra vụ nổ để đảm bảo hoạt động sơ tán toàn thành phố được tiếp tục thì sao?" Mộc Kha tỉnh táo hỏi lại.

Giọng Đường Nhị Đả có chút khàn khàn: " ... Chúng tôi có thể sử dụng một vài phương pháp chuyên môn dùng để thẩm vấn dị đoan..."

Bàn tay nắm vô lăng của Mộc Kha siết chặt: "Ví dụ như Gương ma thuật Murphy, đúng không?"

Đường Nhị Đả nhắm mắt lại, không lưu loát đáp: "... Đúng vậy."

Mộc Kha nghiến răng, đạp thật mạnh chân lên chân ga.

— — — —

Bạch Liễu bị phủ một tấm vải đen đưa vào phòng thẩm vấn, đợi đến khi cậu ngồi vững rồi, tấm vải đen phủ trên mặt cậu mới được lấy xuống.

Nhìn người đối diện, Bạch Liễu có hơi ngạc nhiên khẽ nhíu mày.

Đôi mắt Tô Dạng sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu, đưa tay vào miệng cậu, chạm lên móc treo hai bên răng hàm của Bạch Liễu, đầu ngón tay Tô Dạng nhẹ móc, cái xiềng xích khiến Bạch Liễu không thể nói chuyện phát ra tiếng "cùm cụp", được lấy ra khỏi mặt cậu.

Trong nháy mắt gông cùm ép chặt vòm họng được gỡ xuống, khóe miệng Bạch Liễu đã rớm máu tươi.

Cậu hờ hững liếm vệt máu đượm mùi gỉ sét trên khóe miệng, ngước mắt nhìn thẳng vào Tô Dạng, như cười như không: "Thật không thể ngờ được, đội phó Tô vẫn còn hứng thú thẩm vấn tôi lần thứ hai."

"Đây không phải điều cậu muốn thấy à?" Tô Dạng cũng không né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Liễu, "Cậu chỉ ra được tôi là người bị trúng độc nước hoa hoa hồng, còn dùng điều này để mê hoặc đội viên của tôi, nếu để bọn họ đến thẩm vấn cậu, trong tình huống lo lắng cho tôi, bọn họ rất dễ bị cậu đoạt đi mất."

Hai tay Bạch Liễu bị bắt chéo còng lại sau lưng nghiêng người dựa vào ghế, ý cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, "Cho nên vì bảo vệ cho các đội viên không bị tôi hãm hại, anh lựa chọn tự mình tới, đội phó Tô ạ, anh đúng là một vị đội trưởng tốt đó."

" — khiến tôi nghĩ tới một vị đội trưởng khác không được hoan nghênh cho lắm."

"So với anh." Bạch Liễu mở mắt ra, cười nhìn về phía Tô Dạng, "Hắn bị đội viên của mình đối xử rất tội nghiệp, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không ai quan tâm hắn đang ở nơi nào."

Nghĩ đến Đường Nhị Đả khăng khăng muốn bắt giữ Bạch Liễu lại luôn bị chất vấn, trái tim Tô Dạng nhất thời chua xót, hai tay siết chặt đầu gối, nhưng anh nhanh chóng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, không được để Bạch Liễu làm phân tâm, tiếp tục trầm ổn giằng co với Bạch Liễu.

Đội trưởng nói quả nhiên không sai, Bạch Liễu quá am hiểu cách thao túng tâm lý người khác, năng lực này giống như năng lực dị đoan vậy.

"Cậu muốn tôi thẩm vấn cậu, giờ cậu đã đạt được mục đích rồi đó." Tô Dạng nhìn thẳng Bạch Liễu, "Bây giờ cậu bằng lòng nói cho tôi biết vị trí vụ nổ ở đâu chưa?"

"Không, tôi không bằng lòng." Bạch Liễu nhẹ giọng đáp.

Tô Dạng đăm đăm nhìn Bạch Liễu: "Tại sao cậu phải làm vậy? Nếu cậu có nguyện vọng gì, có thể nói với chúng tôi, Cục Quản Lý Dị Đoan chúng tôi có thể dùng cách càng hợp lý hơn để giúp đỡ cho cậu."

"Không có lý do gì cả." Bạch Liễu đầy hứng thú nhìn Tô Dạng, "Nếu nhất định phải nói, tôi chỉ muốn nói cho những người khác trên thế giới này, ngoại trừ thuốc lá và men rượu, còn có một thứ khác nữa khiến người ta thần hồn điên đảo."

"Bọn họ nên nếm thử một chút vị hoa hồng." Bạch Liễu nghiêng người về phía trước, tới gần bên tai Tô Dạng khẽ cười nói nhỏ. "Bởi vì nó thật sự rất tuyệt."

"Tôi tin chắc rằng đội phó anh, cũng rất đồng ý với tôi."

Đồng tử Tô Dạng khẽ co rút.

Tác giả:

Buổi phỏng vấn nho nhỏ:

Tôi (nâng micro): Gần đây có độc giả bảo rằng bạn học 86 diễn vai phản diện rất là vui vẻ? Xin hỏi đây có phải là sự thật không?

2 (giận): Cậu ấy không có diễn! Cậu ấy đang cứu người mà!

Mộc Kha (tức): Anh ấy không hề diễn! Anh ấy rất là nguy hiểm á!

6 (cười tủm tỉm): Tôi có diễn tí nào đâu.

2, Mộc Kha: ...?????

+1: ...= = Tôi biết ngay mà.

Hôm nay không thêm chương, mọi người đừng đợi nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net