Chương 275: Rừng rậm biên thùy (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 275: Rừng Rậm Biên Thùy (3)

Edit: Dú của Mục Tứ Thành - Beta: vcmk

Vương Thuấn đang sứt đầu mẻ trán sửa sang lại tài liệu cho chiến đội trước khi thi đấu thì cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, một vật thể nhìn không ra hình người bị quấn trong mớ lưới thép và còng tay loạn xà ngầu lảo đảo lết vào, gắng hết sức ngã vào cái ghế salon đối diện Vương Thuấn, dọa Vương Thuấn giật hết cả mình.

Cái thứ miễn cưỡng lắm mới có thể coi ra hình người kia chầm chậm giơ bàn tay run lẩy bẩy lên, trên đó treo ít nhất tám, chín cái còng tay với ba bốn lớp lưới thép, giọng mệt lả: "... Là tôi, Mục Tứ Thành đây."

Vương Thuấn hết hồn nói: "Cậu thế này... là sao đây?"

"Đen đủi gặp trúng một tên thích chõ mũi vào chuyện của người khác."Mục Tứ Thành chật vật lắc lắc lưới thép phủ đầy trên mặt mình.

Nhưng cái lưới thép kỳ lạ này có tính co dãn và kết dính, Mục Tứ Thành chẳng những không tháo xuống được mà còn bị bật chan chát vào mặt, giọng điệu của hắn càng thêm bực bội: "... Là cái tên Armand bên Bình Minh Ánh Kim ấy, nhằm vào tôi mà thiết kế ra cái thứ đồ bắt trộm gì gì đó."

"Cho nên cậu bị cậu ta biến thành thế này à?" Vương Thuấn vừa nói vừa rúc đầu vào đống tài liệu tìm kiếm thông tin liên quan đến Armand.

Vương Thuấn đẩy kính nhìn lướt qua nội dung trên tài liệu, giật mình bảo: "— Cậu rơi vào tay cậu ta cũng không oan, cậu ta là đội viên của một tổ chức đặc biệt, chịu trách nhiệm cất giữ một số đồ quý giá và vật phẩm nguy hiểm, tuổi còn trẻ mà đã lên được chức đội phó rồi."

Vương Thuấn nhìn về phía Mục Tứ Thành: "— Nghe nói là chuyên tấn công mấy tên đạo tặc đấy."

Mục Tứ Thành khinh thường cười nhạo: "Cái kiểu nghe nói chuyên tấn công đạo tặc này nọ ấy tôi gặp vô số rồi, cũng chẳng có mấy người làm được gì tôi."

Vương Thuấn dùng ánh mắt ra hiệu Mục Tứ Thành nhìn lại "đồ trang trí" trên người mình đã rồi gáy tiếp.

Mục Tứ Thành chú ý tới ý của Vương Thuấn, không khỏi phiền muộn hơn, hắn lắc lắc cái còng treo hai bên cánh tay, hiếm khi trưng vẻ mặt u ám.

"Này thì khác hẳn." Mục Tứ Thành nói, hắn nhíu mày, "Cái tên Armand này,cho tôi cảm giác rằng cậu ta hiểu tôi rất rõ."

"Cậu ta biết thói quen tấn công của tôi, phương pháp và điểm liên kết giữa những kỹ năng tấn công, cũng từ đó ra tay chặn trước, thậm chí tên Armand này còn biết được một vài —" Mục Tứ Thành hơi ngừng, "— điều mà chỉ tôi mới biết, chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai khác cả."

"Cứ như là, cậu ta đã quen tôi từ rất lâu rồi, hiểu tôi như chính bản thân tôi hiểu mình vậy..."

Mục Tứ Thành càng nói càng thấy cáu, hắn điên cuồng kéo đám lưới thép dính trên tóc mình: "Mẹ nó chứ, vừa nghĩ đến việc phải làm đối thủ với loại người này là ông đây lại khó chịu đến muốn nổ tung lên đi được!!"

Nói xong, Mục Tứ Thành cảnh giác quay đầu nhìn Vương Thuấn: "Lúc này đừng có xài cái kỹ năng【Biết Tuốt】đó của anh với tôi nghe chưa!"

Vương Thuấn giơ hai tay lên tỏ vẻ mình không có giấy bút, bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ không làm mấy chuyện như thế với đồng đội của mình đâu."

Mục Tứ Thành vi diệu nhìn chằm chằm vào Vương Thuấn hồi lâu, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống, hai tay khoát lên thành ghế sofa, cằm thì đặt trên mu bàn tay: "Nè, Vương Thuấn, anh có biết người nào có kỹ năng nhìn trộm ký ức của người khác không? Ví dụ như kiểu của anh ấy."

Hắn cau mày nhớ lại: "Cái tên Armand đó nhìn vào mặt tôi rồi nói đã lâu không gặp với tôi, nếu không phải tôi vẫn nhớ mình mới chỉ gặp cậu có một lần, có khi tôi đã bị cậu ta hù rồi ấy chứ."

Vương Thuấn do dự một lức: "Theo như tôi biết thì không có người chơi nào như thế cả."

Mặc dù có loại đạo cụ có thể đạt được hiệu quả tương tự như cộng hưởng trí nhớ, anh ta nhớ hội trưởng hội Người Săn Hươu có một cái như thế, nhưng hoàn toàn không giống cái kiểu nhìn trộm mà Mục Tứ Thành đang nhắc tới.

"Chậc." Mục Tứ Thành đứng dậy, mất kiên nhẫn phất phất tay, "Vậy thì anh vô dụng rồi."

Nói xong quay người định đi, ai ngờ chưa đi được hai bước đã vấp phải còng chân và lưới thép quấn trên mắt cá một cái, trực tiếp quỳ rạp xuống ngay cửa luôn, sau đó tức tối chỉ tay vào đống còng tay còng chân đó, vừa chỉ vào chúng nó vừa chửi đổng lên.

Vương Thuấn ở đằng sau: "..."

Anh ta đỡ trán thở dài: "Ngồi xuống sofa, gỡ hết cái đống đồ trên người cậu xuống trước đi rồi chúng ta nói tiếp."

Vương Thuấn lục ra một cái kéo và một cái kìm, nhưng chúng chỉ giải quyết được vấn đề lưới thép, còng tay thì làm kiểu gì cũng không xong, cuối cùng anh ta thở dài: "Chỉ đành chờ Bạch Liễu về thôi, cậu ấy có dung nham đúc vũ khí, nói không chừng có thể trực tiếp luyện hóa thứ đồ này của cậu đấy."

Mục Tứ Thành hít một hơi thật sâu như sắp bùng nổ, nhưng có người còn gào sớm hơn cả hắn.

"A a a a —!!" Mắt Đỗ Tam Anh sưng húp lên như quả trứng nướng vì khóc, cậu ta kéo Mộc Kha máu me bê bết rũ đầu vọt vào văn phòng Vương Thuấn, "Cứu mạng với —!!"

Trong vòng một ngày Vương Thuấn đã phải nhận lấy hai lần kinh hoảng: "Lại như nào nữa?!"

Đỗ Tam Anh luống cuống tay chân thất kinh chỉ vào Mộc Kha, sợ đến độ nói năng lộn xộn: "Anh, anh ấy gặp một tên điên, cầm súng bắn tỉa bắn ảnh, nhưng may mắn của tôi vẫn còn nên tên điên đó không bắn trúng được hai chúng tôi!"

Vương Thuấn khó hiểu: "Không bắn trúng hai người, thế sao Mộc Kha lại thành ra như vầy?"

Đỗ Tam Anh nói tới đây thì lại suy sụp, cậu ta dang hai tay ra hệt như một con sóc đất hét ầm lên: "— Cái tên đó nhận ra mình không thể dùng súng bắn tỉa được, bèn nói cái gì mà【Nếu anh ấy đã chọn mày làm người ở bên cạnh, vậy cứ tạm thời coi mày như thứ đồ nhái sở hữu ký ức của tao mà đi theo phía sau anh ấy đi, một ngày nào đó tao sẽ lấy lại vị trí của tao từ tay mày về.】

"Sau đó gã dùng một đạo cụ gì đó vô cùng kỳ lạ với Mộc Kha, nói rằng đã cấy ký ức của gã vào trong đầu Mộc Kha xong thì đi mất."

"Sau khi Mộc Kha bị bắt dùng đạo cụ đó thì phát điên, anh ấy dùng dao chém thật nhiều quái vật mới khôi phục lại một chút lý trí, bằng lòng đăng xuất khỏi trò chơi cùng tôi, nhưng vừa ra khỏi trò chơi thì đã hôn mê rồi."

Đỗ Tam Anh rưng rưng nước mắt: "... Mộc Kha ở trong game thật sự đáng sợ lắm..."

"Có thể kịp thời rời khỏi trò chơi trong Hồ Trò Chơi." Mục Tứ Thành liếc nhìn Mộc Kha đang nằm trên đất một cái, kéo còng trên chân tới đỡ cậu dậy, "Tại sao Mộc Kha lại nhất quyết ở lại đó dây dưa với một kẻ điên chứ?"

"Mộc Kha ở lại là có nguyên do cả." Đỗ Tam Anh nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng giải thích, "Vì cái tên đó nói, gã là con trai của Bạch Liễu..."

Mục Tứ Thành: "..."

Vương Thuấn thì lại há hốc mồm.

Mục Tứ Thành sụp đổ: "?!? Cái quái gì cơ?!"

Trong trò chơi.

Bạch Liễu, người không hề hay biết mình vừa có thêm một đứa con trai, đang ngồi xếp bằng trên giường, vô cảm nhìn Spade ngồi trên sàn nhà tự băng bó vết thương, khi có khi không dùng lòng bàn tay vuốt ve họng súng trên ngực.

... Cái người này chảy nhiều máu đến thế, vậy mà chẳng thấy bị làm sao, hồi phục nhanh thật.

Spade thẳng lưng, nhíu mày — y cảm nhận được luồng sát khí khó chịu.

Y cởi trần nửa thân trên băng bó vết thương do đạn bắn, từ góc độ của Bạch Liễu, eo, bụng và lưng của Spade đều vô cùng rắn chắc và khỏe mạnh, nhưng cơ bắp lại không bị nhô ra, cân xứng đắp nặn trên khung xương hữu lực, thắt lưng chuyển động theo động tác đưa tay băng bó, cơ bắp cũng căng lên dưới lớp da trắng lạnh, mang một vẻ đẹp mượt mà.

Dường như Spade nhận ra ánh mắt của Bạch Liễu, y nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi.

Bạch Liễu không một tiếng động dời tầm mắt đi, thôi vuốt ve họng súng, đột ngột nói một câu: "Dáng người của anh không tệ, khó trách lại nổi tiếng đến thế."

Spade chậm rãi: "?"

Y không rõ lắm về mối quan hệ của cả hai, song Spade nhận thức sâu sắc được rằng bây giờ tâm trạng Bạch Liễu không được tốt cho lắm...

Thế là để tránh xảy ra xung đột một lần nữa, Spade lựa chọn đồng ý với quan điểm của Bạch Liễu, để củng cố sự thuyết phục của mình, y còn gật đầu "ồ" một tiếng.

Bỗng ánh mắt Bạch Liễu lại trở nên bất thiện, cậu mỉm cười: "Thì ra quý ngài Spade vô địch mùa trước thật sự dựa vào con đường này để đi lên, đúng là tôi kiến thức hạn hẹp."

Spade: "..."

Y cảm thấy mình đáp sai rồi.

Ngay khi Spade chuẩn bị mở miệng trả lời câu hỏi một lần nữa, phía bìa rừng bỗng truyền đến âm thanh lắc lư khe khẽ.

Spade thu thập tất cả đạo cụ chỉ trong nháy mắt, ánh mắt lóe lên, vung roi lên thu trở về, cũng trong nháy mắt đó túm Bạch Liễu lên ôm vào lòng mình, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai trốn xuống gầm giường, còn kéo hai cái thùng thuốc phía trước che lại ngăn người bên ngoài phát hiện ra.

"Đồng đội của tôi tới rồi." Spade ôm lấy từ phía sau, hay nói đúng hơn là kẹp lấy thắt lưng Bạch Liễu, "Nếu để bọn họ phát hiện ra thì tôi lại bị nghi là đả thương cậu, sẽ bị phạt lần nữa mất."

Trên mặt đất có vết máu, dấu vết từng xảy ra xung đột trong phòng cũng rất rõ ràng, kèm theo phong cách thường ngày và lịch sử đen của Spade, trăm phần trăm y sẽ bị phán là "bên gây án".

"Xin lỗi, tạm thời phối hợp với tôi chút nhé." Spade vây kín Bạch Liễu vào trong lòng mình.

Cái gã Spade này không hề có một chút tính tự giác nào, hình như là sợ Bạch Liễu thoát khỏi mình nên vẫn ôm lấy cậu, khoảng cách như vậy thật sự quá gần, sau cái lần Bạch Liễu ngủ cùng với Tạ Tháp trong trại mồ côi, đã tròn mười năm ròng cậu không có tiếp xúc với tên này gần đến thế này.

Cảm giác hoàn toàn khác xa với khi còn bé, cơ thể trưởng thành rất nhiều, rất có tính xâm lược...

Bạch Liễu rướn cổ về phía trước, cố gắng kéo dài khoảng cách với Spade, hơi thở dồn dập: "... Tôi không chạy đâu, anh thả lòng tay ra một chút đi."

"Tôi không tin cậu đâu." Giọng Spade bình tĩnh, bàn tay y từ cổ Bạch Liễu dọc theo yết hầu trượt lên trên, bắt lấy cằm Bạch Liễu xoay lại đè vào vai mình, dựa sát vào cơ thể không có lấy một kẽ hở — y cứ luôn cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế được Bạch Liễu.

"Cậu rất thông minh, có thể sử dụng bất kỳ đạo cụ nhỏ để thoát khỏi sự không chế của người khác." Ánh mắt Spade nghiêm túc, hai tay đè Bạch Liễu lại, nhưng giọng điệu lại không mảy may chút dục vọng nào, "Tôi đã xem video của cậu rồi, nói không chừng cậu đang giấu đạo cụ gì đó trên người để thử phản kháng tôi."

Nghịch Thần là một chiến thuật gia khó đối phó, Spade cũng chẳng muốn bị anh tìm ra trong trò chơi, nếu thế thì cái trò chơi đua tốc độ này sẽ trở nên phiền phúc hơn rất nhiều.

Vốn Bạch Liễu không có ý định trốn thoát, song Spade lại dồn sức giam cầm cậu như vậy, Bạch Liễu vô thức phản kháng, nhưng sức lực của cái cậu chàng này phải nói là quá lớn, Bạch Liễu giãy dụa mấy bận cũng chẳng thoát được khỏi ngực y, lúc này hai mắt cũng đỏ hoe.

Nhịp thở của cậu dồn dập, giọng cũng khàn đi, lời nói ra lại mang theo ý cười: "Nếu tôi muốn giấu cái gì..." Cậu nghĩ mình có thể tìm được tôi trốn ở đâu ư?

Bạch Liễu chưa kịp dứt lời, nhưng rõ ràng Spade ở sau lưng cậu đã hiểu sai ý, do dự một hồi, lại lễ phép nói một câu xin lỗi — đây là phép tắc xã giao mà Nghịch Thần đã dạy cho y, lúc làm chuyện có lỗi với người ta thì phải nói xin lỗi.

Nhưng lúc Nghịch Thần dạy dỗ đoán chừng cũng không thể ngờ Spade suy một ra ba, vừa làm chuyện có lỗi với người ta vừa xin lỗi.

Ví dụ như bây giờ.

Spade không chút do dự thò tay vào trong vạt áo sơ mi ướt sũng của Bạch Liễu, con ngươi Bạch Liễu co rút lại, không nhịn được run bắn lên, xoay khuỷu tay thụi một cú rõ ác, Spade phản xạ mau lẹ đè khuỷu tay Bạch Liễu xuống, không chút suy suyển tiếp tục thò vào trong tìm kiếm.

Y có thứ áp bức tuyệt đối về sức mạnh và tốc độ với Bạch Liễu, khoảng cách gần như thế, Spade muốn làm gì đó với Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng khó lòng phản kháng.

Lòng bàn tay Spade có một lớp chai rất mỏng, do nhiều năm cầm roi tạo nên.

Bạch Liễu cong người lại, da cậu sau khi bị lớp chai đó ma sát thì ửng đỏ, cậu cúi đầu thở dốc, xương bả vai mảnh khảnh cũng run lên.

Cuối cùng Spade cũng kiểm tra xong, y nhìn Bạch Liễu co thành một cục trong lòng mình, có chút áy náy, lại nói một câu: "Xin lỗi nhiều lắm."

Bạch Liễu cúi đầu không đáp, tiếng hít thở vừa nặng nề vừa gấp gáp, Spade có thể nghe được tiếng tim đập dồn của Bạch Liễu, có thể cảm nhận được thứ tâm trạng kỳ lạ trên người Bạch Liễu — tựa như đang tức giận, nhưng so ra thì càng...

"Cậu vẫn còn thấy giận chuyện lúc nãy à?" Spade cố gắng trấn an Bạch Liễu đang im như thóc, y lựa chọn một câu trả lời khác, "Dáng người của tôi không đẹp mà."

Bạch Liễu im lặng thật lâu, Spade cho rằng cậu sẽ cho y một phát súng.

Nhưng Bạch Liễu chỉ đợi đến khi nhịp thở bình thường trở lại, khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý: "Không, dáng người của anh đẹp lắm."

"Tôi rất thích."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý ngài xét duyệt ơi, đây chỉ là lục soát cơ thể và kiểm tra khoang miệng thôi, tui thề với giời cao là chẳng có cái quái gì xảy ra hết á!

Giao thừa rồi, mọi người ăn ngon uống khỏe, năm mới vui vẻ nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net