Chương 279: Rừng rậm biên thùy (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 279: Rừng rậm biên thùy (7)

Edit: Lam - Beta: Amka, vcmk

Bạch Liễu theo bản năng muốn đẩy Spade ra, nhưng khi thấy Gaye đang nhìn rồi cười thích thú và Alex ngượng ngùng quay mặt đi, chớp mắt cậu đã tỉnh táo lại.

Cậu như đang thẹn thùng thuận đà cúi đầu xuống, tách khỏi môi Spade, vùi đầu lên xương quai xanh của Spade rồi chôn trong lòng ngực y.

Bạch Liễu hít thở dồn dập, cậu siết tay thành nắm đấm, nhấp môi, lúc mở miệng giọng nói đã cực kỳ bình tĩnh.

“... Lần sau trước khi làm mấy chuyện này thì nói với tôi một tiếng.”

Spade thu lại bàn tay đang đặt trên vai Bạch Liễu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó hình như mơ hồ nhận ra cảm xúc của Bạch Liễu, bất tri bất giác nói: “Có phải lần này tôi cũng nên hỏi cậu trước không?”

“Thành thật xin lỗi.” Y cực kỳ thành khẩn, “Cậu giận rồi sao?”

Bạch Liễu đột nhiên bật cười, cậu ngẩng đầu nhìn Spade, ánh mắt kia làm Spade bất động một lúc.

Không khí nóng bỏng tràn trong đôi mắt đen nhánh, mờ mờ ảo ảo, ánh mắt đó rõ ràng đang phản chiếu chính y, lại giống như đang cất giấu một người mà Bạch Liễu đang hoài niệm.

Bạch Liễu đặt đầu lên ngực Spade, cậu vẫn còn ngửi được mùi máu tươi.

Cậu vừa mới nhắm thẳng Spade bắn hụt hai viên đạn, còn đào tim của y ra.

Cảm xúc dâng trào lại chậm chậm rãi bình lặng.

Bạch Liễu nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt vẫn là nụ cười rời rạc: “Điểm này vậy mà vẫn không thay đổi, làm xong rồi mới nói xin lỗi.”

Khi Tạ Tháp và cậu vẫn ở bên nhau, từ mà y nói nhiều nhất chính là “xin lỗi”.

Người này có một loại dục vọng cầu sinh không nói thành lời, mỗi lần đều có thể nhạy bén nhận ra điềm báo chỉ số tức giận của Bạch Liễu tăng lên, luôn kịp thời nói xin lỗi…

… Lần sau vẫn dám nữa.

“Lần này bỏ qua.” Bạch Liễu đứng dậy từ lòng ngực Spade, mỉm cười gật đầu chào hỏi Gaye và Alex, nhẹ nhàng liếc mắt Spade bên cạnh, cười cực kỳ thân thiện, “Nhưng tôi hy vọng không có lần sau.”

Spade: “...”

Cứ cảm thấy mình lại làm sai nữa rồi.

Hai người đi theo Gaye đến phía sau doanh trại, trong quá trình đi còn phải ngồi xe lửa một đoạn.

Nhưng đây là đoạn đường sắt rất kỳ quái, chỉ có mấy chục dặm đường, cũng chỉ có thể đi lại giữa tiền tuyến và trấn nhỏ đằng sau.

Ngồi trong xe, Gaye bất đắc dĩ giải thích với bọn họ: “Kỳ lạ lắm đúng không? Có rất ít đoạn đường sắt như vậy, nhưng vì trận chiến này đã đánh một năm rưỡi, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, sau lại vì phương tiện vận chuyển binh lính và vật tư nên sửa lại đường sắt thành thế này.”

Bạch Liễu thu lại ánh mắt đang nhìn rừng cây rậm rạp bên ngoài cửa sổ xe, tại một mảnh đất ẩm ướt làm một đường sắt như thế cũng không dễ dàng gì.

Tiêu tốn sức lực lớn như vậy cho một đoạn đường, chỉ cho thấy người chỉ huy trận chiến này lên kế hoạch không nhỏ.

Bạch Liễu nhìn Gaye: “Vì sao lại dậm chân ở đây một năm rưỡi?”

Gaye thật thà thở dài một hơi: “Bởi vì ở phía trước cách hơn hai mươi kilomet có một vị trí chiến lược cực quan trọng, là hồ Pluto.”

Bạch Liễu nhướng mày: “Pluto, người cai quản địa ngục trong thần thoại Hy Lạp? Sao lại gọi cái hồ này như thế?”

Gaye giải thích: “Chỗ này mùa hè mưa nhiều, lúc mưa nhiều nhất có thể đạt trên 10000 mm/năm.”

“Vào mùa hè, nước trong cái hồ này ở trong khu vực địa thế thấp nhất sẽ dâng lên vì lượng mưa lớn, tạo lũ bất ngờ, mỗi năm sẽ làm chết đuối không ít cư dân gần đây, vậy nên người ở đây gọi cái hồ này là【Tử thần mùa hạ nổi giận】, đặt tên là Pluto.”

“Không chỉ vậy.” Alex nghiêm túc bổ sung, “Một khi mặt nước của Pluto dâng lên, nước sẽ tràn ra, tự động đổ vào các sông xung quanh, rừng mưa dày đặc ở đây hình thành lấy Pluto làm trung tâm, đan xen các đường sông võng xiên ngang.”

Gaye hít sâu một hơi: “Ở một khu rừng mưa khó sửa đường vận chuyển thì đường sông chính là đường sắt tự nhiên, khi bên nào chiếm được Pluto trước mùa mưa là có thể lợi dụng đường sông và thuyền vận chuyển vật tư, vũ khí và binh lính về bốn phía, chiếm ưu thế hẳn trong chiến tranh.”

Bạch Liễu hiểu ra: “Nói cách khác, ai chiếm được Pluto trước mùa mưa là có khả năng thắng trận chiến này.”

“Nhưng nếu là thế, vậy mấy người đã ở đây một năm rưỡi, ít nhất cũng trải qua hai mùa mưa rồi.” Bạch Liễu suy tư hỏi dò, “Hai mùa mưa kia không phân được thắng bại à?”

Gaye lắc đầu cười khổ: “Năm kia bọn tôi chiếm được Pluto, nhưng lượng mưa năm đó không nhiều, phạm vi vận chuyển được hình thành không rộng lắm.”

Gaye nhìn Alex, ánh mắt phức tạp: “... Chính Alex lúc đó đã đi vào tiền tuyến.”

Alex gật đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Mùa mưa năm trước quân địch chiếm Pluto, lượng mưa lúc ấy cũng khả quan… Ưu thế ở chiến trường của bọn họ vẫn luôn duy trì đến năm nay, bọn tôi sau đó thất bại lui về, nhưng vẫn ngoan cố chống lại, mỗi ngày thi thể trên chiến trường ngày một nhiều…”

Cấp trên không ngừng gia tăng binh lực cho tiền tuyến, để chúng tôi không thể thua, nhất định phải thắng…”

Gaye vỗ vai Alex, thở dài: “Loại chuyện này, kiểu gì cũng không đến lượt bọn tôi chỉ đạo.”

Cậu ta cười mua vui: “Trên chiến trường, điều duy nhất chúng ta có thể làm cũng là chết.”

Alex cúi đầu, nhỏ giọng: “Có đôi khi tôi cảm thấy, nếu như chúng tôi thua có thể để chiến tranh kết thúc thì tốt quá.”

Gaye nghiêm mặt, anh ta nhìn trái ngó phải, bất đắc dĩ gõ đầu Alex: “Lời này nói ra trên xe lửa mà bị nghe thấy sẽ bị phạt đấy.”

Alex vẫn cúi đầu, nắm tay anh ta đặt trên đầu gối siết chặt, không nói.

Gaye dùng sức ôm bờ vai cậu, đặt cằm lên đầu Alex, giọng nói thật dịu dàng: “Không sao, trận chiến này sẽ kết thúc vào mùa mưa sau thôi.”

Alex yên lặng nắm chặt tay Gaye.

“Sao lại nói trận chiến này sẽ kết thúc vào mùa mưa năm sau?” Bạch Liễu nhìn Gaye.

Gaye im lặng một lúc: “Mai hai người đi tòng quân là hiểu.”

Nói xong câu đó, Gaye xuất thần nhìn ra ngoài xe lửa, tay ôm Alex siết càng chặt, ảnh ngược trong mắt là bóng râm và chiến hỏa.

“... Ở quê tôi có một câu ngạn ngữ, thời gian người yêu ở bên nhau còn quý hơn vàng.” Gaye tự lẩm bẩm.

Anh ta cười, quay đầu nhìn Bạch Liễu và Spade, chiến hỏa và bóng râm trong đôi mắt đã phai nhạt, chỉ có ánh sáng ẩm ướt động lòng người như ảnh chụp, trên mặt là nụ cười không giấu được niềm hâm mộ, tự hào và hạnh phúc.

Gaye cười lớn: “Vậy chẳng phải lúc bốn người chúng ta ở bên nhau thì chúng ta là người giàu nhất trên thế giới sao?”

Đoàn người Bạch Liễu nhảy từ xe lửa xuống, xa xa đã thấy dòng người chen chúc xô đẩy đi tòng quân.

Có người giơ loa đứng lên bàn hét lớn, cực kỳ phẫn nộ, có người giơ poster tuyển binh lên cao hô phát, còn có người quỳ trên đất nhặt cái bút bi đã bị bẩn không biết ở đâu rồi điền vào phiếu báo danh bị giẫm qua.

Toàn bộ hội trường loạn như cái nồi cháo.

“Xem ra hôm nay người báo danh không ít.” Gaye tấm tắc, “Muốn lấy được hai tờ giấy báo danh ở đây nghe có vẻ hơi khó á.”

“Xem ra tôi phải thể hiện lễ nghĩa của bên chủ nhà rồi.” Gaye kéo tay Alex vẫn chưa phản ứng lại, huýt một tiếng sáo vui vẻ rồi lao vào đám người, “Tôi giúp hai người lấy giấy báo danh.”

Sau mười phút, người bị ép đến mức mặt biến dạng – Alex ngồi dại ra dưới đất, Gaye khấn khích phẩy phẩy phiếu báo danh cho Bạch Liễu: “Tôi lấy được rồi!”

Gaye lấy hai cái bút trong túi, đặt phiếu báo danh trước mặt Bạch Liễu và Spade, cười tủm tỉm hướng dẫn bọn họ báo danh.

Lúc Bạch Liễu cầm được tờ phiếu đã chú ý đến trên đó có một chỗ không hợp lý – có ô lựa chọn đã bị gạch trước.

Cái này do ai gạch rất rõ ràng.

Bạch Liễu nhìn Gaye, cậu lấy bút chỉ vào ô đó: “Đây là gì? Tôi không thể chọn sao?”

Nét cười trên mặt Gaye giảm đi: “Cái này sao… Cái này là lựa chọn cậu có chấp nhận gia nhập đội đột kích hay không.”

“Đội đột kích?” Tiếng Alex khó hiểu truyền đến từ sau lưng Gaye, “Gần đây nhất có tổ chức đột kích nào hoạt động sao? Sao em không nhận được thông báo?”

Người trên bàn giơ loa cao đột ngột lên tiếng: “Mọi người, tướng quân của chúng ta đã tập kết hơn một nghìn trọng pháo kéo đến trấn nhỏ này, hôm nay vẫn tiếp tục bài bố lên tiền tuyến.”

Người này cảm xúc trào dâng, nước miếng văng tứ tung:

“Tin tưởng mọi người đều biết, nếu mùa mưa này chúng ta thua, chúng ta sẽ bị chôn vùi trong Tử thần Pluto! Mưa to hai ngày nay cho thấy quân địch rất có thể nhận được ưu thế lớn ở mùa mưa này.”

Bên dưới vốn đang ầm ĩ cũng yên tĩnh lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn về người đang đứng trên bàn.

Người nọ đau khổ nói tiếp: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thất bại trong trận chiến vì vinh quang này, nhường lãnh thổ của ta cho đám nô lệ không biết liêm sỉ vẫn chưa thỏa mãn bên hồ kia ư!”

“Quyền lợi chúng ta cho bọn họ còn chưa đủ nhiều sao?”

“Dùng người ở khu vực bần cùng lạc hậu như bọn họ, ngày ngày phát tiền lương, cơm ba bữa, vậy mà bọn họ còn đòi có tài sản riêng, yêu cầu dùng sức lao động đổi lấy đất, muốn bản thân trở thành thượng đẳng như chúng ta!”

“Đám người này ăn cơm của chúng ta, vậy mà dám nói mảnh đất đông đúc giàu có mới phát triển của chúng ta là của bọn họ, muốn chúng ta cho chúng!”

“Không biết xấu hổ!” Người này cao giọng, phẫn nộ, “Nếu bọn họ có nghĩa khí, vậy lúc chúng ta vừa bắt đầu phát triển giúp bọn họ, sao bọn họ không mở miệng đuổi chúng ta đi?”

“Lúc chúng ta ký kết hiệp nghị, sau khi có được sự đồng ý của bọn họ để có được mảnh đất này, sau đó phát triển mảnh đất này trở nên giàu có, bọn họ liền nảy lòng tham cắm cờ chủ quyền đuổi chúng ta đi!”

Gaye nhỏ giọng giải thích cho Bạch Liễu: “Rừng mưa này có rất nhiều gỗ, khoáng sản và tài nguyên nước, nhưng cư dân ở đây thì cực kỳ nghèo khổ, thế nên lúc đám quan viên tìm được mảnh đất này thì đã ký kết hiệp nghị với những người dân, dùng tương lai một trăm năm cho bọn họ công việc, tài sản, để bọn họ này nào cũng có cơm ăn no đổi lấy quyền sở hữu thuộc địa vĩnh viễn.”

Bạch Liễu cảm thấy thú vị nên dừng lại một chút.

Cậu cảm thấy cậu làm làm việc đã đủ tệ rồi, không nghĩ đến còn có người tệ hơn – đổi lãnh thổ vốn dĩ là của người ta thành sức lao động rẻ tiền.

Đây không phải là một vốn bốn lời nữa, đây là không vốn vô hạn lợi.

Gaye thở dài một hơi: “Cậu cũng thấy rồi, đây là ngân phiếu khống, nhưng những người dân bản xứ đó không hiểu được, với lại thì đúng là họ ăn không đủ no, nên đồng ý hết.”

“Bọn họ đã xây được phần lớn nhà máy, dựa vào đất và sức lao động có được sự giàu có, nhưng tiền lương nhà máy cấp cho công nhân ngày càng thấp, giờ làm việc ngày càng dài, bọn họ không quan tâm những cư dân đó là một chuyện, thậm chí còn coi họ như nô lệ mà lăng nhục đùa cợt, nên đã xảy ra tranh chấp.”

“Trong quá trình đó, một người dân đã giết giám đốc nhà máy, bạn bè người thân của giám đốc nhà máy vì để hả giận nên giam giữ những người dân tham gia tranh chấp vào nhà máy bỏ hoang, sau đó thiêu sống.”

Gaye trầm mặc rất lâu: “Một tuần sau thì chiến tranh phát động.”

“Lúc đó mọi người không nghĩ rằng có thể đánh lâu như thế, những người dân bản xứ kia rất rõ về địa hình địa phương, hơn nữa rất nhiều người trên thế giới viện trợ cho bọn họ, nói đây là một cuộc chiến giải phóng tự do chân chính, có rất nhiều quân sĩ quốc gia tình nguyện gia nhập với họ.

Gaye cô đơn bật cười: “Ha, lại nói nữa chắc là cậu cũng không tin, tôi vốn dĩ định trở thành quân tình nguyện của họ, nhưng trước khi tôi báo danh, gia tộc đã đi trước một bước để tôi vào đây.”

Bạch Liễu nhìn người đang đứng trên bàn vẫn hùng hồn giải thích: “Câu chuyện này chắc là vẫn còn một phiên bản khác nhỉ? Tôi nhìn nguyên nhân chiến tranh trên quảng cáo tuyển binh không phải thế này.”

“Đúng.” Gaye nhìn Bạch Liễu, “Chính phủ trong nước tuyên truyền phiên bản là bọn họ vô tư giúp những người dân thoát nghèo vượt khó, khi có được văn minh dân chủ tự do thì bị người dẫn đầu của những người dân bản xứ lạc hậu với lòng tham vô đáy tấn công, trong quá trình đó còn giết chết một giám đốc nhà máy đã từng giúp đỡ họ vô điều kiện.”

Gaye nhìn những tấm poster quảng cáo rơi đầy trên đất, thở ra một hơi: “Cậu biết tình hình phức tạp nhất là thế nào không? Quảng cáo tuyển binh này thật sự không nói dối, giám đốc nhà máy kia thật sự vô tội.”

“Đó là một người đàn ông tốt.” Gaye hoài niệm, “Anh ấy tuy xuất thân quý tộc, nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh của nơi này, lại muốn giúp họ mà thật tâm thành lập nhà máy của chính mình, thoát khỏi khống chế của những kẻ “thượng đẳng”.”

“Anh ấy hòa nhập với những người dân, tiêu tốn tiền bạc giúp đỡ họ, thậm chí bị người nhà và bạn bè phản đối cũng không dừng lại.”

“Nhưng có những người dân không tin anh ấy, hơn nữa họ còn cảm thấy anh ấy giả nhân giả nghĩa giúp để áp bức bọn họ, vì thế trong tranh chấp, anh ấy đã bị một người dân bản xứ luôn thù hận mình đánh chết.”

“Nhà nước tuyên truyền chuyện này, rất nhiều người đi vào chiến trường này vì anh ấy, bọn họ cảm thấy tức giận và phẫn nộ, cảm thấy người như thế không nên chết, bao gồm cả Alex.”

“Bọn họ tâm tốt, nhưng mà quá ngây thơ, bọn họ cho rằng bản thân bước vào đây chỉ vì một câu xin lỗi, nhưng chiến tranh tàn khốc hơn bọn họ nghĩ nhiều.”

Gaye nói đến đây thì im lặng.

Bạch Liễu nhìn anh ta: “Anh biết giám đốc nhà máy này đúng không?”

“Tôi có thể nói cho cậu, nhưng đây sẽ là bí mật nhỏ của hai chúng ta, cậu đừng để Alex biết, em ấy sẽ ghen.” Gaye chớp mắt một cái rồi cười, nhưng nụ cười chẳng giấu nổi bi thương, “Anh ấy là mối tình đầu của tôi.”

“Vận may của tôi không tệ đúng không, hai bạn trai đều tốt như vậy.”

Người trên mặt bàn lớn giọng, át đi tiếng của Gaye: “Để kết thúc hẳn trận chiến này giằng co hơn một năm rưỡi này, cưỡng chế tất cả những quân địch thấp kém tham lam trong mùa mưa, hai ngày sau chúng ta tổ chức một trận đánh bất ngờ, vì vậy nên chúng tôi tuyển những binh lính lão luyện, lập thành một tổ đội đột kích tinh nhuệ.”

“Hai ngày sau họ sẽ tiến hành cuộc tấn công nguy hiểm nhất sau trận pháo kích, chúng ta hãy hoan hô cho những binh lính dũng cảm trong đội đột kích đi!”

Người này lấy ra một danh sách dài, mỗi khi đọc một cái tên đều sẽ có một binh sĩ bước lên đài cao trong sự reo hò.

Gaye nhìn danh sách kia, im lặng chờ đợi.

Alex hình như nhận ra điều gì, cậu ta không tin nổi quay đầu nhìn Gaye, sau đó quay đầu lại, hình như muốn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn xuyên qua danh sách.

“Gaye Davis!”

Alex theo bản năng bắt được cánh tay Gaye, hốc mắt cậu ta đỏ bừng nhìn Gaye, giọng nói nghẹn lại, không thốt nên lời.

Gaye cười, tách ngón tay cậu ta khỏi tay mình, kề sát tai Alex dịu dàng nói nhỏ: “Chiến tranh sẽ kết thúc ngay thôi, cục cưng.”, sau đó trong tiếng hò reo đinh tai nhức óc, Gaye xuyên qua tầng người nhốn nháo đi theo đài cao.

Alex không chút nghĩ ngợi chạy theo Gaye, nhưng đám người reo hò kia cản cậu ta lại, làm cậu không đi nổi.

Người trên bàn vỗ tay nhiệt liệt nói: “Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón tướng quân đến khen ngợi những người dũng cảm này!”

Một người trung niên mặc quân trang sáng màu dựng cổ, bộ dáng uy nghiêm một bên vỗ tay, một bên cười cực kỳ hòa nhã đi lên đài cao.

Hắn khen ngợi những binh lính này – dùng một huy chương chưa đến năm đồng đeo lên cổ của những người sắp chết vì hắn.

Xong xuôi, vị tướng quân này quay đầu, thấp giọng: “Phiền mọi người hãy nhớ rõ mặt của họ, nếu bọn họ chết, bọn họ là vì viện chính nghĩa nhất trên thế giới này mà chết, họ là liệt sĩ đáng để toàn nhân loại khắc ghi.”

“Trận đột kích này là tôi khởi xướng, tôi biết nó sẽ gây ra hậu quả cực đau lòng, nhưng đây là vì trừng trị những kẻ hạ đẳng…”

Alex nghiến răng nghiến lợi nhìn tướng quân đang thao thao bất tuyệt: “Hắn ta vì quân công nên mới đột ngột khởi xướng trận đột kích này.”

Bạch Liễu nhìn qua, ánh mắt dò hỏi.

Alex hít sâu, cố gắng duy trì sự bình tĩnh giải thích cho Bạch Liễu: “Tướng quân này xuất thân bình dân, dựa vào việc cưới con gái của quan lớn nên mới bước chân vào tầng quản lý quân sự, vẫn luôn bị giai cấp tự xưng là quý tộc thượng đẳng khinh thường, nhưng vẫn không ngừng chứng minh vị trí của bản thân trong chiến tranh.”

“Nhưng so với chiến tranh, tôi thấy hắn ta càng am hiểu chính trị.”

Alex ngẩng đầu nhìn Gaye trên đài cao, tiếng hít thở chợt nặng.

“Lúc này tập kích bất ngờ chẳng qua là để báo cáo tốt nếu như thất bại thôi, dù sao nếu như thua mà trước đó vẫn dựa vào tập kích bất ngờ gây ra thương vong, còn có thể dùng sự hy sinh của họ tuyên truyền sẽ càng thu hút được nhiều quân lính vì phẫn nộ mà đến thôi.”

Đôi mắt Alex đổ sẫm: “Bọn họ đã dùng màn xiếc này lừa rất nhiều người.”

Tướng quân vẫn diễn thuyết trên đài cao:

“Họ là đội một gánh vách nhiệm vụ quan trọng nhất, chỉ những binh lính tinh nhuệ nhất mới có thể đi vào…”

Phía dưới có người giơ tay hỏi: “Tân binh không thể vào sao?”

Tướng quân cười lớn: “Không thể, nhưng sự nhiệt tình của cậu rất đáng khen, cậu có thể vào đội đột kích 2 hoặc 3, để vào đội một thì yêu cầu tổng hợp tố chất của binh lính rất cao.”

Có người giơ tay lên, giọng không lớn, nhưng lại vững vàng có lực: “Tôi thấy tôi có tố chất đó.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn lại.

Người này vóc dáng cao, cho dù đứng giữa những binh lính sàng lọc vẫn cao hơn một cái đầu, giơ tay lên là thấy được, đặc biệt là trên tay hắn cầm súng lục màu bạc vừa nhìn là thấy chế tác rất xa xỉ.

Đường Nhị Đả bất giác giơ tay, hắn vừa nhận được mệnh lệnh của Bạch Liễu, yêu cầu hắn gia nhập đội 1, không thể không mạo hiểm giơ tay.

Bạch Liễu ở phương xa mỉm cười với hắn, giơ tay làm động tác “Cố lên, tôi tin anh làm được!”.

Đường Nhị Đả: “...”

Tên này quả thật là đang hóng hớt mà còn chê chuyện chưa đủ lớn đây mà.

Tướng quân có vẻ không vui khi thấy một tân binh khiêu khích hắn ta, giọng nói và biểu cảm cũng trầm xuống: “Chiến tranh không phải trò chơi bắn tỉa của quý tộc, cậu muốn vào đội một thì phải trải qua huấn luyện lớn, ít nhất phải thành thạo kỹ năng bắn súng với độ chính xác cao.”

Ánh mắt hắn ta mang theo khinh miệt và bất mãn nhìn súng lục màu bạc trên tay Đường Nhị Đả – vũ khí như vậy, chỉ có những con cháu của gia tộc lớn có tiền an nhàn quen thói mới có thể mang đến chiến trường.

“Cậu cầm khẩu súng này…” Tướng quân trêu đùa châm chọc, hắn ta đoan trang nhấc huy chương trong tay, “Bạn nhỏ, tôi hiểu cậu muốn hướng đến vinh quang, nhưng tôi cảm thấy cậu sẽ thích hợp với việc cưỡi ngựa cái bắn một mục tiêu cố định cách mười centimet hơn…”

Đường Nhị Đả giơ súng lên đạn, hạ kính bảo vệ mắt tối màu trên đầu xuống, sau đó ánh mắt lạnh lẽo giơ tay cho tướng quân trên đài một viên đạn, không lệch một li đục một cái lỗ trên huy chương trong tay hắn ta.

Tướng quân trên đài cứ như đông cứng lại, thật lâu sau mới chậm rãi buông lỏng tấm huy chương bị bắn xuyên qua khỏi đôi tay run rẩy của bản thân.

Huy chương rơi xuống đấy, mọi người xung quanh hồn vẫn chưa về nhìn tân binh dưới đài có kỹ năng dùng súng siêu quần này.

Đường Nhị Đả nhẹ nhàng bâng quơ thu súng: “Bây giờ tôi đã có tư cách tham gia đột đột kích một chưa?”

“Đương nhiên là có!” Gaye trên đài ồn ào huýt một tiếng sáo, anh ta nhướng mày, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn Đường Nhị Đả từ trên xuống dưới, “Cậu bé ngoan, dáng người và kỹ năng dùng súng của cậu lóa mắt thật đấy!”

Đường Nhị Đả sửng sốt ngẩn ra một lúc, sau đó bình tĩnh nói cảm ơn, thế mà lại nghe được thông báo của hệ thống:

【Hệ thống thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net