Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói, chỉ cần có niềm tin và cố gắng thì mọi chuyện đều đạt được....... kể cả trong tình yêu.

Có thật chỉ cần có niềm tin và cố gắng yêu thì sẽ được đáp lại như bản thân đã mong không?

Tại sao, hắn không được như vậy?

Quang Nhật đứng trước vách núi, vài bước tiếp theo là biển.

Từ mặt nước biển đến chổ hắn đứng cách rất cao, ngã xuống không biết còn nguyên vẹn hay không lại cộng thêm các đợt sóng đập mạnh mẽ vào vách núi.

Tại sao một nam nhân 31 tuổi khoẻ mạnh như hắn lại chọn nơi nguy hiểm thế này để ngắm cảnh bình minh?

Chính Quang Nhật cũng tự cười khổ.

Vì sao nhỉ?

Cảm giác lạnh lẽo thổi vào từng mảng thịt trên cơ thể làm hắn lạnh rung lên nhưng hắn vẫn cứ đứng như thế. Từ chút từ chút nhớ lại những kí ức đẹp nhất mà hắn có.

Hắn kẽ quay đầu nhìn căn nhà gỗ sau lưng, trong căn phòng trên cao có thanh niên vẫn còn say giấc ngủ, không hay biết người bên cạnh đã đi ra ngoài.

Người đó là người yêu của hắn, phải...là một thanh niên.....một thanh niên nhỏ hơn hắn 5 tuổi.

Hít một hơi thật sau và thở ra. Hắn đang nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu.

Đó là một buổi chìều mùa thu mát mẻ của một năm trước.

Khi đó cậu là một giám đốc trẻ đầy triển vọng còn hắn chỉ là một bảo vệ gác cổng nhỏ bé mà thôi. Hai thế giới tưởng chừng song song lại chạm nhau.

Hắn không cha không mẹ không hiểu mình tại sao lại sinh ra. Sự tồn tại của hắn là mờ nhạt, mờ đến có thể so với không khí.

Hắn sống và lớn lên trong cô nhi viện, nhưng không có bạn bè vì ai cũng cho là đến gần hắn sẽ rất xui xẻo. Bởi vì gia đình nào nhận hắn đều không vui trả về lại, họ bảo hắn không cười không biết vui tươi khiến người khác buồn bực chán ghét.

Các cô trong cô nhi viện đặt tên hắn là Quang Nhật vì mong là hắn sẽ chói chang như ánh mặt trời kia. Chỉ là họ không hiểu sao hắn rất hướng nội, tính tình lầm lầm lì lì chỉ muốn một mình.

Vì vậy hắn rất cố gắng, rất cố gắng học cách cười cách giao tiếp cách vui vẻ hoà đồng hơn.

Sau đó hắn gặp cậu.

Cậu đến với hắn rất tự nhiên, cậu nói cậu đã quan sát hắn, cậu nói rằng cậu thích tính cách của hắn. Cậu chấp nhận con người hắn.

Hắn đã vui đến mù quáng, đã không suy nghĩ mà theo bên cậu.

Không phải, hắn đã có suy nghĩ đấy chứ nhưng với một nam nhân không có tuổi thơ không hiểu yêu thương, bây giờ lại có ai đó nói là cần hắn yêu hắn thì sao hắn không vui cho được.

Cậu rất yêu thương hắn, chỉ cần hắn muốn thì khó đến mấy cậu cũng ráng thực hiện. Ai nhìn vào cũng ghen tỵ với tình cảm cậu dành cho hắn.

Hắn là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này.....hắn cứ tưởng là vậy.

Đến một ngày.....

"Này, cậu nghiêm túc sao? Thế Kiệt?"

"Chuyện gì?"

"Về lão nam nhân kia, chà tôi nghĩ được vài tháng đầu nhưng giờ đã nữa năm rồi, sức chịu đựng của cậu cao nhỉ?"

"Thời gian với tôi không vấn đề, chỉ cần đạt được mục đích thì được rồi"

"này, nếu sau này cậu và lina đã vược mọi cản trở đường đường chính chính đến với nhau thì sẽ xử lí ông ta thế nào?"

"Thì bỏ đi, chỉ là người thay thế mà thôi..."

Phải, người đã nói yêu tôi đã nói câu vô tình như vậy.

Sự thật là gia đình Lina và cậu ấy là đối thủ không đội trời chung, cha mẹ cậu cấm cảng gay gắt chuyện của hai người. Cha của cậu là người thủ đoạn ông không từ bất cứ gì để ngăn cảng con trai mình sai lầm.

Và cậu vì muốn ông dời bớt sự chú ý từ lina đã phải tìm một kẻ, không có gia đình không tiền tài để trường hợp có xảy ra chuyện cũng đơn giản giải quyết hơn ......và hắn là ứng cử viên hoàn hảo.

Mọi sự yêu thương cậu dành cho hắn là diễn cho cha của cậu xem.

Phải nói là kế hoạch của cậu đã thành công.

Cha cậu đã tìm đủ mọi sức ép để giằng xéo hắn, đánh đập, uy hiếp kể cả sai một tập thể cưỡng hiếp hắn cha cậu đều làm hết. Và cậu biết điều đó nhưng vẫn không nói gì vẫn cứ yêu thương chiều cuộng hắn như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn biết mình đang sống trong đau đớn nhưng hắn còn gì để mất sao?

Ngoài tình yêu của cậu.......hắn không có gì hết.

Tình yêu giả dối nhưng ít ra hắn còn có thể có vòng tay của cậu, được cậu dổ dành.

Có lẻ hắn đã yêu đến mù quáng, yêu đến ngu rồi nhưng hắn chấp nhận.

Bỏ qua áp lực của cha cậu, bỏ qua người con gái trong tim cậu, bỏ qua sự lừa dối đẹp đẽ kia. Thì hắn biết rằng hắn vẫn còn cậu bên cạnh.

Cho nên hắn nhẫn, nhẫn để tìm hạnh phúc nhỏ nho mà sâu trong lòng hắn biết rõ kết quả.

Hắn lại cố gắng lần nữa. Hắn cố làm mọi chuyện giúp cậu, cố nói yêu cậu nhiều hơn, cố tìm thời gian bên cậu nhiều hơn. Cố lấy đầy không gian của cậu là hình ảnh của hắn biết đâu sau này sẽ thay đổi được điều gì đó.

Nhưng hắn đã sai.

Hắn đã quên rằng dù hắn cố đến mấy nhưng khi đối phương không hợp tác, trong tim đối phương không có hắn thì hắn còn mong điều không thể thành sự thật sao?

Và Điều hắn lo sợ đã đến.

Lina đã trở lại từ chuyến du lịch châu âu.

Bọn họ đã gần nhau hơn vì sự chú ý của cha cậu đã chuyển sang hắn. Và tuy cậu và hắn chung một nhà sáng tối bên nhau nhưng có một số việc đã thay đổi......

Bọn họ đi bên nhau, nắm tay nhau, thẩm chí còn hôn nhau trước mặt hắn......

Nhưng vì sao hắn vẫn cố chấp không buông, hắn vì sao vẫn không buông? Mặt dày tranh dành người yêu của người khác.....

Thế Kiệt từng nói

"Tôi không ngại chú quanh quẫn bên tôi nhưng đừng làm trò tổn hại Lina hay khiến tôi chướng mắt"

Lúc đó....hắn chết tâm

Mọi thứ đã sụp đổ, mọi cố gắng là vô vọng.

Đã có lúc hắn mong mình.....đã không nên tồn tại. Sự tồn tại của hắn là sai lầm.....

Lúc đó tâm trí đố kị đã ăn mòn hắn, hắn đã cố ý li giáng để hai người cãi nhau. Hắn đã trở thành kẻ đáng ghê tỏm như vậy.

Cậu tuy vẫn bên cạnh hắn mỗi ngày, mỗi sáng hắn đều nói yêu cậu dù biết là không có kết quả vẫn cứ nói. Nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng từ cậu mà thôi.

Việc gì đều có giới hạn.

Và giới hạn của hắn đã đến.

Sau hơn nữa năm cố gắng, hắn đã mệt mỏi, thật sự rất mệt.

Đôi khi hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng kết quả đều giống nhau.

Vì hắn sinh ra đến nay không có sự yêu thương nên đến khi chết sự yêu thương sẽ không dành cho hắn.

Một người không gia đình, bạn bè, không con cái, không người yêu như hắn thì sống hay không sống cũng không ai để ý đến.

Cho nên hắn chọn ngày này để kết thúc.

Hôm nay là kỉ niệm một năm quen nhau của hai người. Khó khăn lắm hắn mới hẹn được cậu đi chơi xa đến đây.

Hắn biết cậu đã sớm quen ngày này nhưng với hắn thì sẽ không bao giờ quên được.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Hắn sẽ buông tay tất cả.

Lẽ ra nên buông sớm hơn.

Có lẻ đây là giải thoái cho cậu và cả hắn.

Còn vài tiếng nữa là trời sáng rồi, khi trời sáng sẽ kết thúc mọi thứ......

Quang Nhật buông lơi vòng cổ có khắc tên Thế Kiệt trên đất và tháo đôi giày đang mang và từ từ tiếng tới vách núi.....

Đêm đó trời âm u lạnh lẻo lạ thường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC