Chương 9 : Ghen và thừa nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi về rồi đây. -Shade

- Mừng ngài trở về. -...

- Mừng anh đã về. -Milky

- Chào con. -Malia

- Ừm Fine đâu rồi ạ. -Shade

- Ta cũng không biết nữa. -Malia

- Vậy thôi ạ. -Shade

Vừa vào phòng làm việc,Shade treo chiếc áo choàng lên móc và ngồi phịch xuống cái ghế.

- *Mệt quá...*

...

...

...

- * Sao im ắng quá vậy...*

- *Cô ấy đâu rồi...*

- *Đáng lẽ...*

- *Cô ấy sẽ đón mình ở cổng...*

- *Kệ vậy không liên quan đến mình.*

- Tch... *Không liên quan,không liên quan tới mình không...*

- AAAAAAAA.

- Ách...Hoàng tử điện hạ... -Anne

- Có việc gì? -Shade

- Nếu ngài tìm công chúa Fine thì cô ấy đi cùng Ryo-san tới rừng anh đào phía tây rồi ạ. -Annie

- Được rồi. -Shade

- Không liên quan... -Shade

- Aizzzz... *Đi xem một chút chắc không sao đâu nhỉ?* -Shade

Rừng anh đào.

- *Fine đâu nhỉ?*

- *Để ý kĩ thì màu tóc của cô ấy cũng là màu hồng nhỉ.*

- *Cũng ngao ngát mùi hương này...*

- Haha Ryo-san anh đừng có trêu em vậy nữa. -Fine

- Hử... *Tiếng của Fine.* -Shade

- F- -Shade

- Gì chứ không phải em cười rất vui sao? -Ryo

- Nhưng cứ thế thì em cười đến ngất đó! -Fine

- Fine... -Ryo

- Dạ? -Fine

- Em cười lên đẹp lắm! -Ryo

- Vậy á!Em cảm ơn. -Fine

- Liệu... -Ryo

- ? -Fine

- Anh có thể bảo vệ nụ cười đấy mãi mãi được không? -Ryo

- Ơ... -Fine

Ở gốc cây anh đào gần đó,có một người đang tức giận khá nhiều.

- *Liệu cô ấy có đồng ý không?*

- *Không liên quan đến mình...*

- *Nhưng tim sao cứ nhói đau thế này?Không thể ngừng được*

- *Khó chịu thật...*

- Chậc... *Rốt cuộc thì phải làm sao đây...*

- E-em... -Fine

Chưa kịp nói gì,một bàn tay vôi bịt lấy đôi môi Fine khiến cô không kịp nói.

- Xin lỗi nhưng tôi không thể để cô nói. -Shade

- Ư ưm ư... -Fine (bịt miệng nên không nói được :v)

Nói rồi Shade nắm tay Fine kéo đi bỏ mặc Ryo ở đấy.

- Shade!Shade!! -Fine

- Này! -Fine

- Đau!Bỏ em ra!Shade. -Fine

Rầm.

Shade ép Fine vào một gốc cây anh đào gần đó.

- Anh sao vậy...? -Fine

- Em! -Shade

- ? -Fine

- Tại sao... -Shade

- Tại sao không ra đón tôi,tại sao lại cười nói vui vẻ với Ryo còn đối với tôi thì lúc nào cũng là cái nụ cười giả tạo đấy?Tôi không đủ tín nhiệm để có thể tâm sự,có thể để em dựa vào mà khóc sao?Tại sao tại sao em chỉ tâm sự với cậu ta?Thoải mái với cậu ta?Rốt cuộc nhưng lời em nói thích tôi tin tưởng tôi chỉ là dối trá sao? -Shade

- Anh Shade không c- -Fine

- Đừng nói nữa!!! -Shade

- ... -Fine

- Không phải không tín nhiệm anh...Chỉ là... -Fine

- Shade??? -Fine

- Ngủ rồi sao?Chắc anh mệt rồi nhỉ?Ngủ một lúc đi vậy... -Fine

- Không phải đâu...Chỉ là anh không yêu em,chỉ là em không thể thoải mái với người mà không quan tâm,càng không thể tâm sự với người khác chỉ vì sợ họ chê phiền...Nếu như anh có thể để ý đến em hơn một tí thì đã tốt... -Fine

- Ừm...Buồn ngủ quá... -Fine

Đôi mi cô khép lại,chàng trai bật dậy mà khóc  nức nở như một đứa trẻ.(châu :') khúc này giả ngủ cho đỡ quê :)) )

- Xin lỗi,xin lỗi,xin lỗi em rất nhiều. -Shade

Hai hàng nước mất lăn dài,anh ôm cô gái đang ngủ say vào lòng.

- Giờ anh hiểu rồi,thật sự hiểu rồi... -Shade

- Anh thừa nhận người anh vẫn luôn quan tâm,chú ý là em. -Shade

- Liệu...Em có tha thứ,mà ở bên anh không? -Shade

- Anh yêu em... -Shade

Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô anh thủ thỉ từng lời mà anh tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ nói với cô.

===================

Hí hí vết đêm luôn nà ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net