2005 - hàng đẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bắt buộc phải quên hết đi, những điều còn lại về em 

hàng đẫy - 2005

by @diposeidon

________________

note

1! a oneshot for 2005
oneshot | oe | văn xuôi

warning : ooc | lowercase

2! tình tiết đều là pha ke, đừng áp nó ra ngoài đời và tôn trọng đời tư của cả hai nhe mng

3! là đứa con tinh thần dành cho cp yêu thích, làm ơn tôn trọng nhân vật, tình tiết, không thích click back, không thì thui

4! thật sự k nghĩ nên đăng bây giờ, bản thảo này được tớ viết xong khoảng hơn 1 năm về trước, ngay sau trận hn-hp mà tớ dc ra sân xem, nhưng nó cứ mãi ở đó đến trận hn-cahn gần đây, tớ lại muốn viết nốt và ừa em nó được hoàn thành như vậy á. tớ chần chừ mãi k đăng vì "rực rỡ và hoang tàn" vẫn bị bỏ ngỏ chứ thể tiếp bút, nhưng haiz, hà nội trở gió nên tớ muốn đăng thoi, mong mng đọc vui, mong cả bùi tiến dụng và đoàn văn hậu có một mùa giải mới tốt đẹp!

__________


vòng 6 vleague 2022, hải phòng fc gặp hà nội fc trên sân hàng đẫy.

bùi tiến dụng cũng không biết đã bao nhiêu lâu chưa trở lại sân vận động này, nhất là khi các giải nội địa đã bị tạm hoãn thời gian dài vì dịch bệnh.

và cả vì, bùi tiến dụng không còn có thể vào sân với tư cách người nhà của đoàn văn hậu.

màn hình điện thoại vẫn để sáng mục thời tiết, có vẻ tối nay sẽ là một trận đấu khó khăn khi dự báo rằng sẽ có mưa rào đổ xuống. bùi tiến dụng lặng lẽ dời mắt khỏi màn hình rồi hướng về phía con đường bên ngoài. xe của hải phòng fc băng băng trên đường, mỗi lúc dừng đèn đỏ lại có một hai ánh nhìn ngoái lại tò mò, mà bùi tiến dụng cũng chẳng để tâm lắm, thứ anh tập trung lúc bấy giờ là bầu trời xanh kia cùng những kí ức vốn đã sờn màu thời gian.

hà nội trong kí ức của bùi tiến dụng là những chiều lân la mấy quán cafe cổ với nhạc trịnh cùng em, là những ngày tắc đường đến mệt mỏi nhưng em ngồi ngay sau ôm lấy mình.

là những ngày có em.

cứ ngỡ bản thân vốn khắc ghi kĩ tất cả kia ức về hàng đẫy, nhưng khi quay lại, bùi tiến dụng thấy mình như thể chưa từng dành hàng giờ đồng hồ nơi đây bên khán đài B, chờ người thương tập luyện cùng đồng đội.

"dụng, dụng, xuống xe thôi em, các thầy bảo xuống sớm"

"dạ vâng ạ"


tỉnh dậy khỏi giấc mộng cùng kỉ niệm quá khứ ùa về, tiến dụng thấy mình chôn chân trước bức tường vàng của sân hàng đẫy. một vài cổ động viên đến sớm đã dần xếp hàng vào sân xem trận đấu được coi là được mong đợi nhất mùa giải, nhất là khi hải phòng đang theo sát nút hà nội trên bảng xếp hạng. chỉ các đây vài con phố thôi là đoàn cổ động viên đang hào hùng bước đến hàng đẫy, bên tai vẫn còn đọng vài câu hát xứ cảng, trước mặt là đồng đội đang căng thẳng chuẩn bị cho trận đấu trước mắt, bùi tiến dụng thấy bản thân cũng bồi hồi nơi ngực trái, cảm tưởng như một trận chung kết vậy!

"tao nghe phong phanh bảo nay hà nội định cho mấy cầu thủ vừa khỏi chấn thương ra sân đấy, không biết thằng hậu..."

câu nói của đồng đội cũng lửng lơ chẳng kết thúc khi bùi tiến dụng đến. phải thôi, hầu như anh em hai đội bóng đều biết đến đoạn tình ấy, nhất là khi quân hải phòng cứ dăm bữa nửa tháng lên hàng đẫy còn trai thái bình thỉnh thoảng lại lượn lờ quanh lạch tray. chính cả bùi tiến dụng cũng muốn biết em đã ổn lại chưa, sau bao chấn thương cứ mãi dai dẳng, nhưng rồi cũng chẳng dám hỏi, có lẽ sợ rằng bản thân sẽ lại không kìm lòng được để đến gặp em.


và đoạn tình ấy giờ chỉ còn là mảnh kí ức phải quên đi.

bùi tiến dụng của 2022 không còn là đại gia dubai của riêng đoàn văn hậu nữa, út khổng lồ của anh cũng chẳng còn là của anh nữa rồi.

cả hai giờ cũng đã có những người đồng hành khác, bùi tiến dụng biết giây phút mình thôi đấu tranh cho tình yêu ấy cũng là lúc bản thân phải quên hết đi, coi như đoàn văn hậu vẫn mãi mãi chỉ là đàn em thân thiết.


hàng đẫy tháng 7 lộng gió, trời đổ sắc tím hồng như chẳng có cơn mưa nào có thể đến được. tiến dụng cũng vô thức nhìn về phía sân đối diện để tìm một hình bóng quen, nhưng rồi lại từ bỏ khi thấy thân ảnh ấy ngồi lại cabin.

thì ra là chưa khỏi hẳn...


trận đấu vốn dĩ cũng đã rất căng thẳng, ấy vậy mà cả hai khán đài đều đông nghịt người, đỏ rực một vùng trời sắc cờ hải phòng, vang mãi bên tai những câu hà nội, hà nội...

bùi tiến dụng không còn để ý gì nữa, tất cả chỉ còn là trái bóng và tiền đạo của đội bạn. khi bị dẫn trước, lúc giữ lại được, sắc mặt anh vẫn không hề hào hứng mà mãi vẻ ảm đạm cùng tập trung cao độ.

gần cuối hiệp 2, hà nội quyết định thay 3 cầu thủ, tiền dụng vốn dĩ cũng định kệ để không áp lực, thế nhưng giây phút người ấy xuất hiện, hai bên khán đài hô vàng ba chữ thân thương vốn dĩ từng là của anh, bùi tiến dụng không thể ngăn bản thân ngước lên nhìn.

em vẫn vậy, chấn thương không làm cho đoàn văn hậu thay đổi quá nhiều, nhìn từng bước chạy chắc chắn ấy thì anh cũng an tâm phần nào. và có lẽ lựa chọn từ bỏ ngày đó là đúng đắn, để giờ đấy tiến dụng có thể thấy em từng của mình đang chạy dài với đam mê.

bởi vì bóng đá mà gặp gỡ, lại vì đam mê ấy mà bỏ lỡ nhau.

thế nhưng đến hôm nay, khi thấy một đoàn văn hậu tự tin chiến đấu, thấy em chơi bóng với tất cả sức lực cùng tâm trí, bùi tiến dụng cũng đã an lòng hơn hẳn. và có lẽ tình yêu là vậy, là không mong họ từ bỏ tất cả để ở bên mình mà là thấy người mình thương đang sống một cuộc đời hạnh phúc dù nơi đó có mình hay không.

trận đấu kết thúc với tỉ số thuận lợi cho hà nội fc, bùi tiến dụng cùng các đồng đội cũng lẳng lặng đi về phía phòng thay đồ, chẳng một ai nói lời nào vì lại một lần nữa, đội bóng đất cảng thất bại trên sân hàng đẫy. bùi tiến dụng khẽ đưa mắt về phía lối đi đối diện để có thể thấy bóng hình quen thuộc vội lướt qua.

chẳng còn những tiếng cười nói như những ngày cũ, em từng của anh cúi đầu thấp, vội vàng những bước đi với mái đầu đẫm mồ hôi. bùi tiến dụng rất muốn tiến về phía em, muốn biết có phải em vẫn còn đau không, muốn lau đi những nét trầm ngâm ấy, muốn ôm lấy em vào lòng.

nhưng chẳng có gì cả, tựa như lại là hai kẻ xa lạ, chỉ còn lại là những người từng quen...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC