30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Chọn Liên Vũ Phàm gia nhập studio là kết quả có được sau khi nhóm lãnh đạo tính toán kỹ lưỡng.

Trận chiến trong công viên trò chơi với Nguyên Lạc Nhật thực chất chỉ là một cuộc khảo sát luyện binh, giữa bầu trời bao phủ toàn bong bóng có độc, chỉ có ba người giữ được tỉnh táo là Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu và Liên Vũ Phàm. Trong ba người này, sức chiến đấu và ý thức của Vưu Chính Bình thuộc hàng top trong nhóm thanh niên, vượt xa hơn hẳn hai người còn lại. Sầm Tiêu thuộc loại may mắn, được Chấn Lê cứu, mà vận may cũng là một phần của năng lực. Liên Vũ Phàm lại thuộc loại có tư duy chiến đấu đặc biệt ưu tú, năng lực và phương thức chiến đấu của hắn thích hợp với những trận chiến được chuẩn bị từ trước.

Kết hợp với phân tích tính cách của ba người, lãnh đạo tổ chức thống nhất cho rằng Liên Vũ Phàm thích hợp trở thành cầu nối giữa Studio Chấn Lê và Người bảo vệ.

Thật ra, ngay từ khi có kết quả điều tra Úc Hoa, nhưng cục trưởng Tiêu vẫn giữ mình ở lại quận Húc Dương, Liên Vũ Phàm đã đoán ra kết quả này. Quận Húc Dương thuộc phạm vi quản lý của Vưu Chính Bình, còn nhiều người bảo vệ lão làng đóng quân ở đây. Trừ khi xảy ra sự cố cấp bậc tai họa, một khu vực không cho phép tồn tại hai đội trưởng, nhất là hắn và Vưu Chính Bình. Lãnh đạo cũng không thể giáng chức Liên Vũ Phàm xuống thành đội phó, vì vậy, chỉ có thể là giữ hắn lại chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.

Nghe xong quyết định này, Vưu Chính Bình cau mày. Cậu rất hy vọng người chấp hành nhiệm vụ này sẽ là mình, nhưng Vưu Chính Bình cũng hiểu rõ mình là đội trưởng của quận Húc Dương, người nhà cũng đều sống ở đây, ngoài ra cậu còn có thân phận và công việc chính thức tại đây, không thích hợp với nhiệm vụ nằm vùng. Hơn nữa, Úc Hoa ở ngay trong studio, cậu càng không thể gia nhập vào, tránh để tình cảm ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Liên Vũ Phàm nhận nhiệm vụ, hỏi: "Nên xử lý Úc Hoa thế nào?"

"Chờ thời cơ tìm một lý do hợp lý để cậu ta nghỉ việc." Cục trưởng Tiêu đáp, "Tôi sẽ cho bác sĩ tâm lý theo sát tình trạng tâm lý của Úc Hoa, chờ khi trạng thái của cậu ta có thể chịu được áp lực thì cậu tìm Chấn Lê đuổi việc cậu ta."

Liên Vũ Phàm gật đầu, không còn ý kiến gì khác về nhiệm vụ.

Công việc nằm vùng lần này cần phải tiếp xúc trực tiếp với hai người Chân-Nguyên, không thích hợp dùng mặt nạ nano. Bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình của tổ chức tiến hành điều chỉnh vài chi tiết trên gương mặt Liên Vũ Phàm, để nhìn hắn trông có vẻ khác bình thường một chút.

Năm nay Liên Vũ Phàm đã 26 tuổi, chưa có gia đình, chưa từng yêu đương, cha mất sớm, mẹ tái giá rồi liền đưa hắn vào trường quân đội nội trú. Trong trường, Liên Vũ Phàm thức tỉnh siêu năng lực, được đưa vào doanh trại huấn luyện. Tổ chức Người bảo vệ sửa hồ sơ hộ tịch của hắn, Liên Vũ Phàm hiện giờ đã không còn quan hệ gì với cha mẹ ruột của mình nữa. Từ sau khi vào doanh trại, hắn chưa từng về nhà suốt 12 năm, chỉ viết thư cho mẹ hàng tháng, nên ngay cả bà ấy cũng không nhớ ngoại hình của hắn trông ra sao.

Bác sĩ đối chiếu với hình chụp khi hắn vừa vào doanh trại huấn luyện, điều chỉnh một vài đặc trưng nổi bật khi còn nhỏ, Liên Vũ Phàm lúc này đã không còn giống với hình của chính mình nữa.

Hắn nhìn vào gương, sờ sờ nốt ruồi nơi khóe mắt, bất mãn hỏi: "Cái này nhìn quá ẻo lả đó? Tại sao nhất định phải thêm nốt ruồi?"

Bác sĩ giải thích: "Nốt ruồi ở đuôi mắt rất dễ thay đổi khí chất của một gương mặt, mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, trên tivi cũng hay diễn như thế mà."

"Anh xem nhiều phim truyền hình ngớ ngẩn quá chứ gì?" Liên Vũ Phàm không hài lòng, định cạy nốt ruồi ra nhưng bị bác sĩ ngăn cản kịp thời.

"Những thay đổi trên gương mặt cậu có thể sửa trở về dễ dàng, chờ kết thúc nhiệm vụ, tôi sẽ sửa lại cho cậu." Bác sĩ nói.

Lúc này Liên Vũ Phàm mới chịu dừng hành động, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu, đi đến phòng giam Chấn Lê.

Chấn Lê và Nguyên Lạc Nhật bị giam riêng. Hiện tại, Nguyên Lạc Nhật còn đang được căn cứ chữa trị vết thương, bởi vì hắn bị cặp đôi ưu phiền đánh rất thảm, nếu chỉ chờ cơ thể tự lành là bất khả thi, tổ chức chỉ có thể điều gấp hai người bảo vệ có năng lực chữa lành đến cứu hắn.

Nguyên Lạc Nhật được đưa đi trị liệu dưới sự giám sát của mọi người, còn Chấn Lê thì rất rảnh rỗi. Y không che giấu chuyện mình có một cái tủ quần áo khổng lồ, thậm chí còn còn công khai khoe với tổ chức Người bảo vệ, người ta nhìn vào mà chóng mặt hoa mắt, đành mặc kệ cho Chấn Lê mỗi ngày thay một bộ.

"Xin chào, tôi là Liên Vũ Phàm thuộc tổ chức Người bảo vệ, sau này sẽ trở thành cộng sự của cậu, mong rằng cậu sẽ phối hợp với nhiệm vụ bí mật của chúng tôi." Liên Vũ Phàm vào cửa rồi lịch sự giới thiệu như vậy.

Dù hai bên đã từng gặp nhau nhiều lần, Liên Vũ Phàm còn từng đánh Chấn Lê một trận, nhưng khi đó hắn còn đeo mặt nạ ông chú đẹp trai kia, sau này Vưu Chính Bình sẽ phải gánh cái tội đó, Liên Vũ Phàm không còn liên quan.

"Đây là lý lịch của tôi, cậu hãy sắp xếp một buổi phỏng vấn cho có hình thức, đồng thời chuẩn bị cho tôi một chức vị đủ cao, thuận tiện cho các hoạt động sau này." Liên Vũ Phàm ra lệnh bằng giọng điệu khách sáo.

Chấn Lê: "..."

Y ngoạm mấy cái hết quả táo, nhận bản lý lịch giả trong tay Liên Vũ Phàm, vận dụng số lượng tế bào não vốn không nhiều để suy nghĩ rất lâu, sau đó mới đáp: "Tôi cũng không biết để anh làm gì nữa, hay là tôi gọi điện cho giám đốc Úc hỏi thử xem?"

Liên Vũ Phàm heo mắt hỏi: "...Cậu là ông chủ của studio, tại sao muốn xếp người vào mà còn phải đi hỏi giám đốc nhân sự? Cứ thông báo thẳng cho anh ta không phải là xong à? Hay là... Úc Hoa cũng là kẻ phá hoại, mà còn mạnh hơn cậu và Nguyên Lạc Nhật, cậu bắt buộc phải nghe lệnh anh ta?"

Hoài nghi của hắn về Úc Hoa vẫn không thể hoàn toàn biến mất, dù đã nộp báo cáo kết thúc, Liên Vũ Phàm vẫn giữ nguyên 1% khả năng sót lại.

Chấn Lê rất hoảng loạn, cũng may là sau vài lần thì kỹ năng diễn xuất của y có tiến bộ. Y bình tĩnh lắc đầu đáp: "Không phải đâu, nhưng tôi nghỉ học đại học giữa chừng, đi mở studio chỉ vì thấy làm Influencer rồi live stream chắc là kiếm được tiền, còn lại thì không biết rõ làm sao sắp xếp một công ty, nên đương nhiên phải hỏi người chuyên nghiệp rồi. Úc Hoa đã từng làm việc 5 năm trong công ty nổi tiếng, tôi nghĩ anh ấy phải hiểu chuyện này chứ."

"Khoan hãy hỏi đã," Liên Vũ Phàm ngăn cản hành vi lấy điện thoại ra bấm của Chấn Lê, "Chờ Nguyên Lạc Nhật khỏi hẳn, studio mở cửa lại bình thường, cậu cứ nói với anh ta là đã tuyển thêm một giám đốc truyền thông, bảo anh ta mang hợp đồng lao động đi lập hồ sơ là xong."

"Giám đốc truyền thông à? Tại sao anh lại muốn làm vị trí này?"

Liên Vũ Phàm lạnh lùng liếc Chấn Lê: "Một khi có kẻ phá hoại tấn công vào studio của các người, ai sẽ đứng ra che giấu tin tức này, với tình hình sắp xếp nhân viên trong studio hiện giờ?"

"Anh."

"Xét tính cách của Nguyên Lạc Nhật thế kia, cậu định để hắn live stream, rồi lỡ có ngày hắn xảy ra va chạm với người bên ngoài, thậm chí xung đột với cơ quan chấp pháp, ai sẽ giải quyết cho cậu?"

"Anh."

"Cậu làm Influencer quay live stream, nếu có fans cuồng đi theo dõi cuộc sống riêng tư của cậu, bất cẩn phát hiện ra sự tồn tại của Kẻ phá hoại, ai có thể dẫn đám fans cuồng đó đi giáo dục bí mật, và ký hiệp ước bảo mật?"

"Anh."

"Vậy cậu nói xem tôi thích hợp với vị trí nào?"

"Giám đốc truyền thông."

Chấn Lê không thể không thừa nhận là Liên Vũ Phàm nói rất có lý, thành viên của tổ chức Người bảo vệ nằm vùng tại studio thật sự thích hợp làm giám đốc truyền thông!

Vấn đề duy nhất là thật sự không cần phải thông báo trước cho Úc Hoa sao? Y mà dám tiền trảm hậu tấu, boss có đánh y giống như đã từng đánh Nguyên Lạc Nhật hay không?

Chấn Lê rất khó xử, nhưng y thật sự không dám làm mất lòng Liên Vũ Phàm, chỉ đành lén lút nhìn hắn, sau đó nhận được một câu hỏi lạnh lùng: "Nhìn cái gì?"

Liên Vũ Phàm vô thức định sờ nốt ruồi kia, vì hắn cảm thấy Chấn Lê lén nhìn mình là do nó. Hắn thật sự rất bất mãn với nốt ruồi này, bèn lạnh lùng liếc Chấn Lê thêm một cái nữa.

Chấn Lê rụt cổ, studio có bốn người, một ông chủ và ba giám đốc, mà địa vị của ông chủ lại là thấp nhất, y chẳng dám chọc vào bất cứ cấp dưới nào. Nhưng nghĩ đến giám đốc an toàn vệ sinh Nguyên Lạc Nhật, Chấn Lê lại thấy vui hơn, Nguyên Lạc Nhật có vẻ còn thảm hơn y, ít ra là sau này có người quét dọn nhà cửa rồi, thật tốt.

Chấn Lê ấp ủ niềm vui bé nhỏ, rời khỏi căn cứ trước Nguyên Lạc Nhật.

Y đã không live stream ba ngày liên tục rồi. Chấn Lê có gần triệu fans trên mạng live stream, bỗng nhiên mất tích sẽ dễ gây chú ý. Để tránh có người hoài nghi, tổ chức Người bảo vệ cho Chấn Lê về studio ra mặt trước.

Nguyên Lạc Nhật còn cần tiếp nhận huấn luyện tẩy não, giáo dục thường thức kiểu nhồi vịt và điện xung trị liệu, phải mất vài ngày sau mới được về. Chấn Lê một mình trở lại studio, bụi đã phủ đầy gian phòng. Y mở cửa chớp, vừa nghĩ sau này có người làm quét dọn rồi, vừa vui vẻ dọn dẹp phòng ốc.

Sau khi studio tương đối sạch rồi, Chấn Lê mới lấy vải quấn chân mình thành cái bánh tét, vui vẻ mở live stream, cầm một miếng bánh crepe sầu riêng lên ăn sung sướng.

Vì y không thông báo trước là sẽ lên hình, nên người trong phòng live stream không đông, bình luận trực tiếp cũng ít.

"Chào mọi người," Chấn Lê vẫy tay nói, "Vài ngày trước tôi đi công viên trò chơi, không cẩn thận bị trẹo chân, nên chỉ đành ngừng làm việc."

-- Người khác thì đến cuối tuần mới live stream, còn anh thì cuối tuần nghỉ ngơi, đúng là không biết lo sự nghiệp.

Bình luận quá ít, Chấn Lê chọn một vài cái mang tính tiêu biểu để trả lời: "Ấy, thì cũng tại vì giám đốc Úc không chịu tăng ca, giám đốc Nguyên thì không phối hợp thôi mà, tiếp tục thế này mãi thì sớm muộn gì studio cũng phải đóng cửa."

-- Hôm nay giám đốc Nguyên không cùng live stream sao?

"Giám đốc Nguyên ấy à, anh ta bị cận thị rồi, đang tự kỷ đó." Chấn Lê giải thích, "Sau này studio sẽ có thêm một giám đốc truyền thông gia nhập nữa, nhưng mà người này sẽ không live stream, có thể thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói thôi. Anh ta tốt nghiệp từ đại học top 3 lận đó, rất có năng lực."

-- Học lực không quan trọng, chủ yếu phải xem ngoại hình.

"Thì rất đẹp trai, nhất là khóe mắt còn có nốt ruồi, rất thu hút." Chấn Lê nhìn khóe mắt mình thông qua ống kính live stream, thở dài nói, "Tôi vốn còn định kiếm đủ tiền thì cũng đi chấm một cái đó, nhưng anh ta đến thì thiết lập của chúng tôi sẽ bị trùng lặp mất, hơi đau lòng rồi."

-- Nhanh lên, chúng tôi muốn xem ngoại hình của giám đốc truyền thông.

Sau khi giải thích nguyên nhân ngừng làm việc với fans, rồi diễn mukbang một lát, Chấn Lê tắt live stream, định tan làm về nhà.

Vừa rời khỏi cao ốc văn phòng, y đã nhìn thấy hai anh dân phòng cưỡi xe điện tuần tra dưới lầu. Xe chạy rất nhanh, không may sao mà bánh xe của một người lại cán lên cái chân đang quấn băng của Chấn Lê.

"Xin lỗi," Anh chàng dân phòng vội dừng lại, "Chân của cậu vốn đã bị thương rồi? Tôi đưa cậu đi bệnh viện!"

"Không sao, không cần," Chấn Lê vội phẩy tay từ chối, "Tôi chỉ là... Ủa? Chồng của giám đốc Úc?"

Y nhận ra một trong hai người là Vưu Chính Bình, bèn lập tức đứng thẳng người, nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái kính trọng như gặp được chị dâu.

Vưu Chính Bình gật đầu đáp: "Cảm ơn cậu đã duyệt kỳ nghỉ cho chồng tôi."

"Không cần cảm ơn, vừa hay tôi có thể lười biếng mà." Chấn Lê nói.

Người đi cùng Vưu Chính Bình tất nhiên là Sầm Tiêu, hai người họ đi ngang qua đây cũng không phải tình cờ, mà đã có kế hoạch kỹ càng.

Bọn họ đã canh chừng Chấn Lê live stream, rồi đứng chờ bên dưới cao ốc văn phòng, chọn đúng ngay lúc y đi xuống để cán lên chân. Sầm Tiêu biết rõ Chấn Lê bị trẹo chân là giả, hắn chỉ cố ý tìm cơ hội để thiết lập quan hệ với đối phương, nhằm quan sát tình hình trong Studio Chấn Lê thôi.

"Thế này đi, tôi thấy cậu đi lại cũng không tiện, để tôi đưa cậu về nhà." Sầm Tiêu vỗ vỗ ghế sau chiếc xe điện, "Sẵn đây xem thử chân cậu xem có cần đi bệnh viện không."

"Được, được rồi." Chấn Lê không tiện từ chối trước mặt Vưu Chính Bình, chỉ đành trèo lên xe của Sầm Tiêu.

Vưu Chính Bình tiễn hai người kia đi rồi thì tuần tra một vòng trên phố, kéo dài đến giờ tan làm, chạy về cục cảnh sát trả xe điện, thay quần áo bình thường rồi phóng như bay về nhà.

Lúc trước khi Vưu Chính Bình đi làm, Úc Hoa đã có tiền lệ ngồi nhà đập đồ. Vưu Chính Bình lo Úc Hoa ở nhà một mình thì tâm trạng xấu đi, nên cứ hết giờ là lập tức chạy về với chồng ngay.

Vưu Chính Bình vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng súng "pằng", cậu giật mình hốt hoảng, suýt nữa thì mở ngay siêu năng lực không gian. Sự việc xảy ra trong mấy ngày gần đây khiến Vưu Chính Bình phản ứng hơi quá khích, đặc biệt nhạy cảm với những âm thanh thế này. May là cậu kịp thời kiềm chế cảm xúc lại, tìm kiếm nguồn âm thanh, mới nhận ra nó phát ra từ tivi, Vưu Chính Bình thở phào.

"Em về rồi?" Úc Hoa mặc tạp dề, tay cầm môi ló đầu ra khỏi nhà bếp, "Cơm chắc khoảng 10 phút nữa mới chín, em nghỉ ngơi trước đi."

Trên người Úc Hoa đầy mùi dầu mỡ, tay vẫn cầm cái môi, không tiện đến gần Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình thì không kén chọn như vậy, lập tức ôm chầm lấy Úc Hoa. Tiếng súng vừa nãy đúng là khiến Vưu Chính Bình phải sợ hãi, cậu thoáng chốc lại nhớ đến cảnh Úc Hoa ngã trên đất không rõ sống chết ra sao trong công viên trò chơi.

"Ngoan, đi thay quần áo." Úc Hoa không thể ôm lại Vưu Chính Bình, chỉ có thể hôn nhẹ lên mặt cậu, dặn dò, "Nhớ rửa tay và mặt nữa."

Đây chính là "gia quy" của Úc Hoa, phải thường xuyên rửa tay.

Vưu Chính Bình luyến tiếc ôm thêm một lát nữa, cảm nhận được nhịp tim của Úc Hoa rồi mới buông tay. Cậu đi thay quần áo mặc nhà, rửa tay sạch sẽ trong phòng ngủ rồi mới chạy ra phòng khách, nhìn đồng hồ, vừa đúng 19 giờ.

Bình thường, thời gian này là lúc Úc Hoa mở tin tức, anh khá chú ý đến chuyện quốc gia. Mỗi khi có hội nghị gì của các lãnh đạo, anh chắc chắn sẽ tải một bản thuyết trình của lãnh đạo về để nghiên cứu học tập, tác phong giống hệt mấy cán bộ lão thành.

Nhưng bây giờ Úc Hoa lại đang xem phim truyền hình, hơn nữa còn xem cái thể loại mà trước kia không bao giờ xem.

Úc Hoa thích những bộ phim đề tài lịch sử, chiến tranh, dân quốc, gián điệp đặc công, hoặc là phim chống tham nhũng, Vưu Chính Bình thì thích các loại phim giả tưởng, thần thoại, tiên hiệp, võ hiệp, anime. Nhưng cả hai chưa bao giờ chạm đến thể loại phim thần tượng, phim tình cảm gia đình, phim ngôn tình ba xu.

Thế mà hôm nay, tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm hiện đại tên là Bà nội trợ trí mạng, Vưu Chính Bình tranh thủ lúc chờ cơm tới, chạy lên mạng tìm đọc tóm tắt nội dung. Đây là một bộ phim đề cao phụ nữ, nhân vật chính là một bà nội trợ, sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta cũng từng tìm cách che giấu và giả vờ không biết, sau cùng thì ý thức được ông chồng mình là đồ cặn bã, cô ta bèn lập kế giết chồng. Vừa rồi khi Vưu Chính Bình vào cửa nghe được tiếng súng chính là âm thanh khi người chồng bị giết.

Vưu Chính Bình: "..."

Cậu vội vàng thoát khỏi trình duyệt đang chạy, kiểm tra lịch sử phát, phát hiện ra mấy ngày gần đây Úc Hoa đã thay đổi hoàn toàn phong cách xem phim.

Những bộ nhân vật chính là nam bị đẩy xuống tận cuối cùng, phim truyền hình được chiếu gần đây nhất là Cơn mê rời nhà, Vũ trụ vợ chồng, Sự trả thù của người vợ, ở giữa xen lẫn một bộ phim hình sự chống ma túy.

Vưu Chính Bình tìm đọc giới thiệu về mấy bộ phim này, nhận ra toàn là miêu tả các phản ứng của vợ khi phát hiện chồng ngoại tình, người thì nhân nhượng để chồng mình quay đầu, người thì âm thầm điều tra, biết chồng là kẻ cặn bã thì lập kế giết ngược, ngoài ra còn có người vợ bắt tay với bồ nhí để xử đẹp tên đàn ông kia.

Ngay cả bộ phim hình sự duy nhất kia cũng có một phần nội dung là người vợ phát hiện ra có lãnh đạo cấp cao nào đó liên quan đến vụ án, bèn tìm mọi cách che giấu cho chồng, rồi bước lên con đường không có lối thoát.

Vưu Chính Bình: "..."

"Ăn cơm thôi." Úc Hoa gọi với ra từ trong phòng ăn.

Vưu Chính Bình nhanh chóng chuyển tivi về kênh tin tức, chỉ khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của chương trình này, cậu mới thấy an tâm.

Tối nay, Úc Hoa nấu mì hầm xương, nước dùng là canh xương hầm chính hiệu, anh đã mất cả ngày để ninh cho ra nước hầm nấu mì, vì vậy sợi mì ngấm cả mùi thơm phưng phức của nước canh. Úc Hoa còn gỡ hết phần thịt đã hầm đến nhừ tinh ra, pha một đĩa nước chấm đặc biệt, thế là biến thành món thịt hầm trộn cực kỳ ngon miệng.

Vưu Chính Bình cố nén nghi ngờ trong lòng, xì xụp húp mì nhồi thủ công và nước hầm xương. Cậu ăn như hổ đói hết một tô mì, Úc Hoa lại lấy thêm một tô nữa, ôn hòa hiền thục nói: "Trong nồi vẫn còn, ăn chậm thôi, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày đâu."

"Em mới về đã thấy anh đang xem phim truyền hình, hôm nay anh xem cái gì vậy?" Vưu Chính Bình vờ như vô tình hỏi thử.

"Bà nội trợ trí mạng," Úc Hoa trả lời thẳng thắn, "Chỉ xem bừa thôi, lúc còn thất nghiệp anh đã xem hết những bộ muốn xem rồi, gần đây không còn phim anh thích nữa, đành phải chọn vài bộ có vẻ nổi tiếng."

"À." Vưu Chính Bình chấp nhận câu trả lời này, cậu lại nhắc đến chuyện hôm nay, "Đồ ăn vặt anh làm cho em lại bị mấy đứa Sầm Tiêu cướp rồi, tức chết em đó!"

Úc Hoa đang gắp thức ăn cho Vưu Chính Bình thì khựng lại, nói bằng giọng hơi lạ: "Đồ ăn vặt mà anh chuẩn bị cho em bình thường đều tính phần bọn họ cả mà, bạn em cũng là bạn anh."

Anh gắp thức ăn vào bát cho Vưu Chính Bình hết sức tự nhiên, như thể vừa rồi mình không hề dừng lại một giây nào, thậm chí còn tỉnh bơ hỏi: "Sầm Tiêu và em thì ai ăn nhiều hơn?"

"Nó ăn nhiều hơn em đó!" Vưu Chính Bình đáp.

Sầm Tiêu cũng là người có siêu năng lực. Úc Hoa âm thầm ghi nhớ, lại cười hỏi: "Quan hệ giữa hai người tốt như vậy, có câu người ta hay nói là gì nhỉ? Quan hệ tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần."

"Mà nói chứ đúng là em có từng mặc quần của nó thật." Vưu Chính Bình nói, "Hình thể hai đứa gần như nhau, trước kia ở chung ký túc xá đúng là có mặc lộn thật đó."

"Vậy sao?" Úc Hoa cười tươi hơn trước.

Úc Hoa trông vô cùng bình thường, nhưng Vưu Chính Bình lại thấy lạnh sống lưng.

Đột nhiên, cậu nhớ ra Úc Hoa từng tiết lộ trong nhật ký trên lịch bàn rằng anh ghen với Sầm Tiêu, kết hợp với lịch sử xem phim vừa nhìn thấy, và chiếc quần bỗng dưng bị đốt.

Biết ngay mà, Úc Hoa thích xem tin tức thì sao tự nhiên lại đi đốt quần vì không may mắn được chứ? Không hợp lý chút nào.

Trừ khi Úc Hoa đã phát hiện ra cái quần bị đổi, nhưng cậu có nói ra đâu chứ!

Vừa rồi còn Úc Hoa còn nhắc đến chuyện quan hệ giữa cậu và Sầm Tiêu thân đến nỗi có thể mặc chung quần...

Vưu Chính Bình giật thót, chắc Úc Hoa không hoài nghi mình và Sầm Tiêu...

Đúng là nỗi oan ngàn đời mà!

---

Tác giả có lời muốn nói: 

Úc Hoa: Mình phải tìm ra chiếc quần kia, giặt cho thật sạch sẽ rồi giấu vào tủ, không cho phép người nào khác mặc nữa, nhưng mà nó ở đâu chứ? Mình phải điều tra mới được.

Úc Hoa khi xem tivi: Có tâm sự mà không được nói ra, thôi thì hãy xem thử người bình thường (trong phim truyền hình) xử lý bí mật như thế nào vậy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC