🌷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tớ hát cho cậu nghe, bài hát: chúng ta của sau này

sẽ làm mây và gió bay...về miền kí ức xa xôi

làm sự vĩnh cửu hòa cùng với vũ trụ vô danh đã bị lãng quên...

.
"Nếu như có kiếp sau, vậy thì em hẹn gặp anh vào ngày ba mươi mốt tháng hai, tới lúc đó chúng ta cùng yêu nhau nhé."

Hanbin và Zhang Hao yêu nhau được 5 năm, cả hai chưa từng có sự tranh cãi vì đơn giản vì người lớn sẽ luôn nuông chiều người nhỏ hết mực. Nhưng hôm nay Zhang Hao thấy bước chân của mình nặng nề quá.
À phải rồi, hắn và em vừa cãi nhau ngày hôm qua...
"Đó là anh trai của em, LÀ ANH TRAI ĐÓ!"
"Chẳng có thằng anh trai nào nhìn em như thế cả."
"Ánh mắt gì..."
"Em và anh ta thậm chí còn chẳng là máu mủ của nhau."
Zhang Hao biết, bố mẹ của Hanbin ly hôn từ khi em còn rất nhỏ. Người em gọi là anh trai chỉ đơn giản là một thằng oắt con nào đấy mà mẹ em mang về. Em coi nó như anh trai ruột, còn nó lại chẳng nghĩ như thế. Nó luôn muốn tiếp xúc thân mật với em trước mặt hắn, luôn muốn em ôm nó khi gặp lại. Đm, thằng khỉ gió.

Cuộc cãi nhau cứ thế kết thúc trong sự im lặng của cả hai. Hắn thì bỏ đi, để lại em một mình với đống suy nghĩ tiêu cực trong tim.
Đến ngày hôm sau, cả hai vẫn chẳng liên lạc.
.
11h30
Sung Hanbin nhận được cuộc gọi từ quán bar xa lạ nào đấy, nhân viên quán nói rằng Zhang Hao của em đang chẳng tỉnh táo một chút nào.
Cmn Sung Hanbin sắp phát hỏa. Đập vào mắt em là cảnh anh người yêu đang "chim chuột" với đi.ếm.

Tiếng chát vang lên khi con ả vừa cúi đầu và có ý định chạm môi với hắn.
" Á-"
" H-Hanbin..."
" ĐI VỀ! "
Hanbin sau khi kéo tay Zhang Hao rời khỏi chỗ ồn ào chết tiệt đó, chạy đến một nơi thật vắng vẻ rồi bước chân của em càng chậm lại.
Zhang Hao bị lôi kéo một khoảng thời gian cũng đã tỉnh táo hơn hẳn.
"Zhang Hao này, em tệ đến thế sao....TẠI SAO ANH LẠI ĐI HÔN NGƯỜI KHÁC?"
"H-hôn ai cơ?"
Trong đầu Zhang Hao bỗng hiện ra đoạn kí ức khi nãy ở trong quán bar nọ.
" aiss... anh không chủ động, anh thề với em!" Zhang Hao cố gắng muốn nắm lấy cánh tay của em.
"Đừng chạm vào người em..."
Đôi môi Hanbin khẽ run, đôi mắt ngấn lệ khó hiểu nhìn thẳng lên đồng tử của người đối diện, một lời giải thích giờ đây hình như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Cảm giác này là gì nhỉ...à phải rồi, thất vọng thật đấy.
"Hanbin, nghe anh nói. Anh thậm chí còn bị chuốc say..."
"Mà nếu, anh có chủ động thì sao ?"
"Em được ôm hắn ta, còn tôi lại chẳng được hôn người phụ nữ khác à?"
Zhang Hao thấy đổi cách xưng hô nhanh chóng, chẳng còn ngọt ngào anh-em nữa.
"Anh đang nói điên rồ gì vậy Zhang Hao. Anh rốt cuộc đang có cái suy nghĩ chết tiệt quái quỷ nào trong đầu vậy hả. NÓI CHO EM BIẾT ĐI."
"..."
"Sung Hanbin, cậu là cố tình không nghe hay muốn tôi nói lại lời đấy một lần nữa?"
Ánh mắt hắn nhìn em trống rỗng, chẳng có sự ngọt ngào hay quan tâm em khi cả hai đang đứng cãi nhau giữa một buổi mưa giá lạnh.
"Zhang Hao..."
"Anh là đang muốn ép em đến đường cùng trong tình yêu của chúng mình sao..."
Hanbin thấy thất vọng quá. Em chẳng biết người trước mặt mình với người yêu thương em có phải là một không. Hanbin muốn đây chỉ là ác mộng thôi. Vì Zhang Hao của em sẽ chẳng nói như thế với em đâu. Em hiểu anh nhất mà.
Hanbin nhớ cái người hằng ngày chiều chuộng em, bênh vực em quá. Nhưng hình như Zhang Hao ấy hôm nay đi vắng mất rồi nhỉ? Để lại cho em một Zhang Hao chẳng yêu em nữa, Hanbin thấy lòng mình đau quá.
.
"Zhang Hao ơi, anh...có còn yêu em không ạ?"
Hắn dường như mới chỉ hoàng hồn lại sau câu hỏi của em, hắn như thể chẳng kiểm soát được lời nói mà vô tình khiến tim em tan vỡ mất rồi.
"A-Anh yêu, yêu Hanbin chứ..."
"Zhang Hao ơi, anh có thắc mắc người ta sẽ chia tay như thế nào không ạ?"
"Không, anh không cần biết điền đấy Hanbin à..."
"Có chứ ạ..."

" Zhang Hao phải chấp nhận thôi, dù là lý do nào nữa, xứng đáng hay không xứng đáng thì Zhang Hao vẫn phải chấp nhận mà nhỉ."
" em cảm ơn Zhang Hao nhiều lắm, vì đã cho em được làm người đầu tiên được ở cạnh anh trong suốt 5 năm qua...dừng lại thôi, mình yêu nhau xong rồi. Mình yêu nhau nửa kiếp rồi anh à."
"Không."
" em sẽ dọn đồ của mình ra khỏi căn nhà của anh. Zhang Hao sẽ chẳng sao đâu, rất nhanh sau đó anh sẽ lại tìm được một hạnh phúc mới. Và khi người ấy hỏi anh rằng họ có phải người đầu tiên anh yêu không, anh có thể nói là có."
"Sung Hanbin, em là đang nói cái quái quỷ gì vậy?"
Zhang Hao thấy sợ rồi, cái gì mà tình yêu mới?cái gì mà người mới? Cái gì mà không phải người đầu tiên?
Zhang Hao hoàn toàn không bao giờ muốn và chẳng bao giờ nghĩ đến nó cả.
"Không, không Hanbin à. Chúng ta cùng về nhà nhé, Hanbin ướt hết rồi, về nhà thôi, anh sẽ sấy tóc cho Hanbin nhé. Nhanh nào, về nhà chúng ta thôi Hanbin à...anh xin em, đi về nhà với anh."
....
"Đi thôi, chúng ta cùng về nhà của anh nào."

Sau 15' chạy dưới cơn mưa rào dày hạt, cả hai đang đứng trong phòng khách của nhà Zhang Hao.
"Zhang Hao đi tắm đi ạ, rồi chúng ta cùng nói chuyện anh nhé."
_ _ _
hình như, chúng ta đã đến giai đoạn cuối của một cuộc tình rồi.
" Em nói trước nhé?"
"..."
"Em mong rằng, sau tình yêu thất bại của ta, anh sẽ tìm được người yêu mình hơn. "
"Mong rằng sau tình yêu này, anh sẽ hạnh phúc hơn."
"Và mong rằng, anh sẽ chẳng còn khóc mỗi khi màn đêm buông xuống."
"Và lần cuối, em mong rằng sau tình yêu này, anh sẽ quên rằng...hai ta đã từng yêu nhau như thế nào, và mong rằng anh sẽ quên hai ta đã từng là của nhau."
"Xin lỗi vì đã tốn thời gian của anh nhé."
"Chuyện của chúng mình, thật tình cờ phải không em?" Zhang Hao bấy giờ mới mở lời, nhưng câu hỏi này Hanbin không biết phải trả lời như thế nào cả.
"Đúng như vậy mà."
"Anh thấy chúng mình vốn dĩ ban đầu chỉ là những người xa lạ. Nhưng vì hôm ấy anh thấy màu mắt em thật đẹp, nên mới giữ nó trong tim đến tận bây giờ."
"Cảm ơn em nhé, vì đã có mặt trong cuộc đời tẻ nhạt này của anh. Và xin lỗi, vì...đã không phải là người mà em mong ước."
" Anh mong rằng anh vẫn sẽ là mảnh kí ức đẹp trong tim em. "
" kỷ niệm nào có em, đó đều là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời anh."
" Hanbin sẽ mãi là kỷ niệm tuyệt vời nhất..."
....

Từ ngày em rời đi.
Tất cả em đều để lại, ngoại trừ quần áo, em không mang theo bất kì thứ gì.
Ngôi nhà vẫn nguyên hình trạng của nó.
Nhưng đối với Zhang Hao, cảm giác trống rỗng vẫn bao trùm, bủa vây lấy hắn.
Mỗi bữa trôi qua, chỉ cần dạ dày kêu thì hắn mới ăn. Ăn qua loa cho xong bữa. Hắn chẳng quan tâm thứ mình ăn có hỏng không, chỉ nhét vào miệng những thức ăn chẳng có vị giác.
Hắn chẳng còn chăm chút cho cơ thể của mình nữa, để mặc cho bộ râu ngày ngày mọc lởm chởm trên khuôn mặt ấy.
Hoàng hôn cũng như đêm khuya, hắn chỉ ngồi thẫn thờ nhớ về Hanbin. Đôi khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, hắn sẽ lại thấy hình bóng em.
Nhưng...người đã đi rồi, tìm lại cũng khó. Đau đã nhiều rồi, chữa lành cũng khó.
Hắn nhiều lần lang thang trên con ngõ xưa, nơi đầu em và hắn gặp gỡ. Chỉ mong rằng, có thể gặp lại em.

Và Hanbin cũng thế, em cũng đau đớn rất nhiều.
Khi ánh chiều buông xuống, em đều sẽ đi dạo trên con ngõ ấy.
Cùng với lý do, có khi vô tình gặp hắn.
Nhưng cả hai nào biết.
Cùng một con đường.
Cùng một mục đích.
Nhưng em lại đi về phía ánh dương, phía mặt trời trói rọi.

Hắn lại đi về phía ngược nắng để tìm em.
Thế là, vô tình lại bỏ lỡ nhau. Dù vốn dĩ, đã gần đến thế.
Hanbin đã từng ước rằng, giá như được trở về quá khứ một lần nữa, em sẽ chẳng để cuộc cãi vã nào xảy ra giữa hai đứa.
Giá mà mình quay trở lại được anh nhỉ?
Mắt chị chủ quán sẽ chẳng còn buồn hiu khi thấy em đến một mình, gọi hai cốc trà đào mà chẳng uống một giọt nào.
Em sẽ thôi không tiếc nuối và trách móc chính mình.
Nhưng làm sao được bây giờ. Vì chúng mình đã làm tổn thương nhau ngày hôm ấy. Và vì anh đã đi rồi, chẳng thể quay lại được nữa.
Gương vỡ sẽ không thể lành lại, quá khứ qua rồi sẽ không thể thay đổi được, chúng ta đều sẽ không như lúc ban đầu được nữa. Có những chuyện, ta chẳng nên cố chấp làm gì.
.
"Hanbin, anh đang nghĩ gì thế ạ?" Hắn Yujin ngồi đối diện nhìn người anh của mình ngẩn ngơ ngồi nhìn ly trà đào trước mặt.
"Anh không." Hanbin mỉm cười nhẹ, ngẩn ngơ nghĩ về người nào đó với anh.
" Mà anh này, thành phố mình rộng lớn như thế, nếu như lạc mất nhau thì sau này có thể gặp lại không?"
Hanbin bảo
" Từ ngày chia tay Zhang Hao đến nay, dù nhà chỉ cách nhau vỏn vẹn hai con ngõ, anh chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ấy một lần nào..."
" Bởi vậy, nếu không phải cố tình, khả năng hai người gặp nhau trong cùng một thành phố hầu như là điều không thể."

.
Hôm nay, cuối cùng Hanbin cũng đã có thể gặp lại người em yêu, một đời mãi yêu. Hắn trông bơ phờ thật đấy, em còn suýt không nhận ra đó là người yêu cũ của em.
Anh thấy em rồi, anh nhìn em, anh cười một nụ cười mà bấy lâu nay Hanbin vẫn nhớ tới.
Anh ngỏ lời hẹn em cùng vào quán cafe gần đó. Và cả hai đã im lặng với nhau được hơn 20' đồng hồ.
"Em dạo này...hạnh phúc chứ?" Zhang Hao cất tiếng hỏi, anh thấy em gầy đi rồi, như thể chỉ cần vô ý không chú ý đến thì cơn gió hạ sẽ cuốn em đi mất.
" Nói thật thì là không...."
"Nhưng mà anh này...mình đâu còn gì để tiếc nuối nhau nữa, phải không?"
"Không đâu, chúng ta còn nhiều lắm em ạ. Ta nợ nhau...một cái kết thật đẹp. Nợ nhau vài câu hứa, ta cho là bên nhau đến cuối đời."
"Hanbin này, chúng ta chẳng thể trở về lại như trước hả em ơi..."
" Không thể đâu anh à. Anh biết điều ấy mà."
"..."
"..."
"N-nếu như hai ta đủ duyên, em có nguyện cho anh được yêu thương em lần nữa không?"
" E-em chẳng biết nữa, nhưng ở hiện tại thì chắc là không."
" Em vẫn chưa thể chắp vá hết những vết thương mà cả em và anh tạo ra, hai ta hình như đã song song rồi anh ạ...Em chẳng biết bản thân mỗi ngày đang cố gắng làm gì. Em có nhớ anh không? Em có, rất nhớ."
"Nhưng em cũng biết rằng, cả hai vẫn chẳng thể như ngày hạ ấy nữa rồi."
" Mong người dừng lưu luyến, ngừng quay đầu. Bởi lẽ mùa hạ năm ấy, chỉ đến một lần. Và em, cũng chỉ đến một lần để trải qua những khó khăn cùng anh mà thôi."
"Em xin lỗi Hao nhé."
"À không, người xin lỗi phải là anh chứ. Hanbin chẳng sai gì cả đâu mà. Anh biết Hanbin đau nhiều rồi, anh xin lỗi rất nhiều, xin lỗi vì đã làm bạn nhỏ đau, xin lỗi vì đã xuất hiện khiến ngày hôm nay của em trở nên tồi tệ... cảm ơn Hanbin rất nhiều vì đã xuất hiện, khiến cho cuộc đời anh rực rỡ hơn."
....
"Xin lỗi...vì đã hủy hoại em."
"Chào em."

Hanbin thấy mình lạ quá, nước mắt cứ thế chảy không ngừng khi thấy anh bước ra khỏi cánh cửa. Cả hai dường như đã chẳng thể cứu vãn, chỉ còn anh và tôi mà chẳng còn là chúng ta. Em muốn nói rất nhiều lời với hắn, muốn hắn ôm vào lòng vỗ về nhưng tình cảnh hiện toàn dường như không cho phép. Như thể đến ông trời cũng thấy rằng, hai người họ vốn chỉ nên là hai đường thẳng song song.
.




Zhang Hao mất rồi, chỉ vỏn vẹn hơn một năm từ ngày anh và em gặp lại.
Hắn bị ung thư xương, ngày biết tin thì đã qua giai đoạn vàng để chữa trị. Chẳng phải là không chữa được, bác sĩ bảo hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt và báo tin cho cha mẹ. Hắn trải qua hơn một năm đau đớn với căn bệnh ác quái của mình. Hắn đau lắm.
Khi ngày ngày nhìn thấy cha mẹ một già yếu đi, mẹ hắn mỗi đêm đều ngồi trước Chúa mà cầu nguyện cho cuộc đời hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày cuối mùa hạ, Hanbin nhận được tin nhắn từ tải khoản của Zhang Hao.
Hắn nhắn cho em vào nửa đêm khuya, vì thế mà một người hay tắt thông báo như Hanbin đã bỏ lỡ giây phút đọc tin nhắn ấy. Khi sáng sớm dậy, em như muốn đánh cho bản thân chết đi, hối hận tột cùng vì sao bản thân lại để chế độ im lặng như thế.

27/5/20xx
11:30
Zhzh00

Hanbinie, cho phép anh gọi bạn nhỏ một tiếng chồng nhỏ.
Khi em nhận được tin nhắn này, có lẽ anh đã chẳng chịu được nữa rồi. Chồng nhỏ ơi, em ăn cơm chưa? Chúng mình đi dạo phố đi. Anh thắc mắc chẳng biết chồng nhỏ của anh sẽ như thế nào khi nhìn thấy những dòng tin nhắn này.
Binie ơi, em đừng khóc. Từ khi biết yêu đến cuối đời, anh chẳng yêu ai ngoài bạn nhỏ đâu. Anh đã chuẩn bị cho bạn nhỏ một món quà, anh xin gửi em vào ngày sinh nhật. Chồng nhỏ đừng coi nó là sự trói buộc hay định nghĩa gì, mà hãy coi đó như là điều cuối anh muốn bù đắp cho người anh thương nhớ không nguôi.
Năm năm ở cạnh nhau, anh gìn giữ đủ vận may dành tặng cho người. Người là ánh dương của anh, mong em bình an vạn vạn năm.
Hàn Quốc hoa lệ này, lệ anh gánh rồi, dư chút hoa anh gửi tặng em nhé.
Tại đây, anh xin chào tạm biệt bạn nhỏ nhé. Mong Binie sẽ có một đời hạnh phúc, sống thay cả phần anh nữa.
Kiếp này không vẹn, anh lại gìn giữ vận may, để những kiếp còn lại có em bên đời.

Sung Hanbin thấy lòng mình đau quá, rõ ràng là đã chia tay nhưng cả hai vẫn chẳng lúc nào không nhớ về nhau. Để giờ đây, em ngồi trong căn phòng nhỏ lạnh léo mà khóc lên nức nở.

Vào buổi sáng ngày sinh nhật em, em gặp được người em gái mà Zhang Hao đã nhờ gửi. Em ta thở dài rồi nói" giây phút anh nhận được dòng tin nhắn của anh trai em, cùng gần như là phút cuối của cuộc đời anh ấy. Lúc đó Zhang Hao đã chẳng chịu được nữa rồi, anh thều thào cầm bút. Vì chẳng còn bao nhiêu nữa, anh ấy mới xé vội vỏ hộp thuốc ở ngay cạnh em, cố gắng viết từng chữ một, khi ấy em thấy tay anh run lắm..."
Hanbin khóc rồi, em nức nở trước mặt em ta.
"Lúc thấy anh ấy viết tên anh, mọi người ai cũng bật khóc. Ai cũng biết Zhang Hao yêu anh đến nhường nào, mẹ em còn chẳng tin nổi anh ấy có đủ dũng khí để chặn tài khoản của anh."
"Ngày phải đi điều trị, anh ấy cứ khóc mãi, cứ nức nở gọi tên anh. Nhưng khi rời đi, anh ấy lại chẳng muốn Hanbinie của anh nhìn thấy anh nằm trong quan tài, lạnh kẽo chẳng một sức sống."

Nước mắt chảy thành dòng trên gò má của em, Hanbin cứ thế mà gục xuống bàn khóc, mặc cho xung quanh có biết bao nhiêu người dòm ngó. Hanbin chẳng hiểu, rốt cuộc kiếp trước em đã làm gì mà cả em và hắn đều phải đau khổ như thế này. Tại sao kiếp này ông trời lại muốn cuộc đời em chia ly cách biệt đến thế...

.
Hanbin nhận được từ tay em gái hắn là cuốn nhật ký của hắn, những bức ảnh của cả hai và một tín vật.
Sau hôm ấy, người ta thấy.
Trên ngón tay áp út trống không hơn hai mươi năm của Sung Hanbin, bỗng có thêm một vật nhỏ. Chiếm giữ trái tim kiếp này của cậu.

19/4/20xx
Trang đầu tiên.
" Lần đầu tiên mình viết nhật ký... Hôm nay mình gặp được em, không biết từ khi nào mà tâm trí toàn bóng hình em. Có lẽ đây là yêu nhỉ? Vậy anh yêu em, Sung Hanbin."
21/4/20xx
Trang thứ hai.
" Gửi đến em, ánh dương mặt trời của anh. Hôm nay, vẫn như mọi ngày, Hao phía sau em...nhưng hôm nay đặc biệt, em làm quen với Hao ^.^"
25/4/20xx
Trang thứ ba.
" Hôm nay em bị bắt nạt, Hao bực lắm. Nhưng hôm nay Hao không tốt, Hao đánh nhau, em chẳng thích đánh nhau tí nào. Thế nên em giận Hao mất rồi... Không sao cả, mai Hao sẽ dỗ em nhé. Mong em một đời hạnh phúc."

Trang thứ...

Trang thứ...

30/8/20xx
Trang thứ hai mươi.
" HÔM NAY HAO TỎ TÌNH EM RỒI. Em đã đồng ý với Hao rồi, Hao vui lắm...
Thế nên, mình chẳng muốn viết Nhật kí nữa đâu...^.^"
.
Hanbin đọc mãi, đọc mãi trong căn phòng lạnh lẽo của em. Mặc kệ đôi mắt đã xưng húp, em cứ nức nở. Em khóc, khóc vì tình yêu của cả hai, khóc vì những đau đớn của hắn, khóc vì những uất ức mà em đã làm ra cho hắn, khóc vì sự buồn tủi mà hắn phải trải qua.
Em đau lắm, nhưng em chẳng thể làm gì.
Chỉ biết nói lời xin lỗi anh, dù chẳng thể gặp lại được.

...........................................

Giữa hàng tỉ con người trên trái đất này, tôi cất giấu một người trong tim. Tình yêu của tôi dành cho em ấy là cả một đời còn em ấy là cả cuộc đời cả thế giới của tôi.
.
Sung Hanbin cầm chiếc điện thoại của mình lên, vào cuộc trò chuyện của hai đứa, nhắn cho hắn những dòng tin nhắn mà mãi mãi hắn chẳng đọc được.

Hbhb01
Chào anh nhé, Zhang Hao.
Anh ơi, trí nhớ của em kém lắm.
Nhưng làm sao em quên được, ngày hôm ấy vào tháng 8 của 5 năm trước, anh bước vào đời em.
Em nhớ như in ngày hôm ấy, em và anh quen nhau nhanh chóng và vội vã.
Anh ơi, em chẳng thể tưởng tượng nổi ngày chẳng còn anh, bầu trời vẫn trong như thế, con người vẫn vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng em thì không anh ạ, em chẳng thể vui nổi khi trong tình cảnh này.
Em dường như đã làm điều tồi tệ nhất, đáng nhẽ ngày hôm ấy, chúng ta chẳng nên cãi vã vì ai để nên cớ sự này.
Anh ơi, em phải làm sao đây? Em thương anh lắm, nhớ anh nữa.
Anh ơi, em xin phép gọi Zhang Hao là chồng lớn nhé.

.

"Zhang Hao ơi, về nhà thôi...về ngôi nhà chỉ thuộc về hai ta."
_-Hoàn văn-_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC